Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 46: 46: Xá Tội




"..." Hạ Nặc không còn lời nào để nói.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, hình như người đàn ông nói cũng rất hợp lý.
"Nhưng...! Nhưng..." Hạ Nặc lắc lắc, muốn ném ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu, cậu thút thít một tiếng trông như con vật nhỏ đáng thương: "Đừng nói nữa mà, để tôi bình tĩnh một chút đi."
Cậu phát hiện ra mình thật sự rất dễ bị người đàn ông dẫn dắt suy nghĩ.
Người đàn ông cũng vô cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng im lặng nào không có nghĩa là không thể làm chuyện khác.

Hạ Nặc trơ mắt nhìn hắn đi về phía một bụi hoa Geling bên cạnh cái cây lớn.
Bề ngoài của hoa Geling giống như hoa hồng, người đàn ông đã giới thiệu cho cậu trước đó.

Loại hoa này tượng trưng cho tình yêu chung thủy, khi chàng trai ở Nasuru muốn cầu hôn một cô gái thì phải tự tay trồng một chậu hoa Geling tặng cô ấy.
Camlanel muốn tặng hoa cho cậu sao?
Trong lúc nhất thời Hạ Nặc lại quên mất ý định ban đầu của mình, không khỏi len lén nhìn về phía người đàn ông.
Sau đó cậu thấy người đàn ông hái từng bông hoa một, loại bỏ gai, cắt cuống rồi gom lại với nhau...
Hạ Nặc không thể không mở to mắt, như thể đang chứng kiến một phép lạ.

Cậu thấy một con thỏ nhỏ màu hồng được tạo ra dưới bàn tay của người đàn ông.
Hạ Nặc cũng có nghe qua về những bó hoa được tạo hình động vật như gấu và đây là đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng hàng thật.
Cha mẹ cậu gần như là làm đủ mọi cách để ngăn cậu tiếp xúc với hoa, nhưng càng ngăn thì cậu lại càng có nhiều nỗi ám ảnh về chúng hơn.
Khi Thần thụ nở cho cậu một đống hoa, mặc dù bề ngoài cậu không nói bất cứ điều gì nhưng trong lòng lại âm thầm nâng sự yêu thích đối với nó lên một chút.
Những bông hoa được làm thành hình thỏ nhỏ đáng yêu quả là một cú đánh thẳng vào điểm yếu của Hạ Nặc - người thích hoa và động vật nhỏ.
Khi người đàn ông đưa con thỏ đến, cậu thật cẩn thận vươn tay ra, sợ là chỉ sơ sẩy một chút sẽ làm hỏng mất tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp này.

"Tuyệt quá đi." Hạ Nặc lẩm bẩm.
Ánh mắt cậu tỏa sáng, như những ngôi sao trên bầu trời đang đồng loạt rơi xuống.

Và ánh sáng này cũng đã đủ làm trái tim người đàn ông thổn thức.
Hạ Nặc vừa nhìn thấy nó, cảm giác mấy cái rối rắm do dự gì đó đều trở nên không đáng nhắc tới nữa.

Nếu như mỗi ngày hắn có thể tặng cho cậu những bông hoa kết hình thú nhỏ...!Hạ Nặc cảm thấy mình sẽ ngay lập tức đồng ý cho câu hỏi của hắn.
"......"
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của thiếu niên liền ngẩn ra, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Chuyện gì xảy ra vậy? Hiếm thấy người đàn ông có chút khẩn trương, chiêu này của hắn không phải đã rất thành công sao?
Đây chính là món quà đơn giản nhất hắn nghĩ ra để gây ấn tượng với thiếu niên sau khi chú ý mọi hành động, sở thích sở ghét của cậu.
Có gì sai ư?
Vô luận như thế nào thì hắn cũng không thể nghĩ ra lý do khiến Hạ Nặc đột nhiên ngây người được.

Có lẽ chính cậu còn không ngờ rằng ý chí của mình lại không kiên định đến như vậy, dễ dàng bị những bông hoa người đàn ông tặng làm dao động.
Mình cũng quá vội vàng trong chuyện tình cảm rồi!
Hạ Nặc tự trách bản thân trong lòng.
Trước khi biết rõ tình cảm của mình đối với người đàn ông là gì, thì cậu làm sao có thể dễ dàng đáp ứng lời tỏ tình của hắn đây! Như vậy không phải sẽ biến thành loại tra nam cặn bã mà cậu ghét nhất sao?
Hạ Nặc nhớ tới lúc trước khi cậu cùng anh trai xem phim thần tượng, mỗi khi nhìn thấy một tên cặn bã không hề nhận ra tình cảm của mình, lung lay bất định làm tổn thương nữ chính đơn thuần thiện lương thì cậu đều sẽ khinh bỉ ra mặt.
Ôi trời, hiện tại cậu cũng sắp biến thành loại người cậu ghét nhất rồi sao?
Người đàn ông vẫn hồn nhiên không phát hiện trên đầu mình đang từ từ dâng lên một vầng hào quang cực lớn, mác "nữ chính đơn thuần thiện lương" được dán lên.
Hắn có chút nghi hoặc khi thấy thiếu niên đang nhìn về phía hắn, trong ánh mắt hiện lên vài phần áy náy sau đó lại kiên định.

Giọng nói của thiếu niên vẫn mềm mại như cũ, nghe có chút non nớt nhưng quyết tâm trong đó lại không cách nào xem nhẹ, cậu nói: "Hiện tại tôi không thể trả lời anh, bởi vì tôi cũng không rõ cảm xúc này có phải là thích hay không.

Mong anh hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ trước khi trả lời."
— "Có được không?"
Người đàn ông dĩ nhiên không thể từ chối.
Hắn cũng không muốn ép thiếu niên quá đáng, đối với hắn mà nói thì nhận được đáp lại như vậy cũng là bước đầu thuận lợi.
"Ừ, tôi sẽ chờ."
......
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen và họ đã đến đỉnh núi.
Nằm ở nơi cao nhất của núi rừng, ngước mắt lên dường như có thể chạm tới những vì sao lấp lánh trên bầu trời, Thần thụ đứng sừng sững cách đó không xa.

Ánh trăng như thác nước đổ xuống, cành lá Thần thụ phảng phất được nhuộm bởi ánh sáng bạc.
Sau khi đến gần hơn mới thấy được một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Bản thể chính của nó so với một phần nhỏ kia không biết lớn hơn bao nhiêu lần, Hạ Nặc đứng ở dưới gốc cây, cậu chợt cảm thấy mình thập phần nhỏ bé.
Chắc là không hề có một cái cây nào lớn như vậy trong thế giới thực ha?
Hạ Nặc đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn khi có thể tiến vào trò chơi, ở trong này cậu được nhìn thấy đủ loại cảnh tượng kỳ diệu cả đời trong thế giới thực cũng không thể chứng kiến.

Còn quen biết rất nhiều người có tính cách khác nhau, cảm nhận được những điều mới lạ mà trước đây chưa từng trải qua, còn có...
Cậu nhịn không được nhìn trộm người đàn ông đứng phía sau một cái, sắc mặt hắn vẫn ôn nhu như nước.
Cậu không thể không thừa nhận rằng gặp được Camlanel chính là điều may mắn nhất mà cậu có.
"Tôi vẫn phải làm giống như trước kia, đặt tay lên sao?" Hạ Nặc hỏi.

Sau khi nói chuyện với người đàn ông, hai người trở lại bầu không khí hòa thuận như cũ.
Người đàn ông nhếch khóe môi: "Không cần, em nhìn lại xem."
Hạ Nặc có chút kinh ngạc quay đầu thì nhìn thấy trên thân cây buông xuống một nhánh cây hơi mềm màu xanh biếc, thẳng tắp dừng ở trước mắt cậu, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Hạ Nặc thăm dò nắm lấy nhánh cây đó.
Cảm giác thật kỳ diệu, cậu cảm thán.
Cành cây mềm mại, đàn hồi, hơi mát lạnh, bề mặt rất mịn màng nhẵn nhụi.
Cậu nhịn không được nhéo nhéo nó, cảm giác rất giống cục slime hồi bé cậu hay chơi.
Sau đó cậu liền cảm giác cành cây kia giống như đáp lại, cũng nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay cậu.
"Ngứa quá!"
Da lòng bàn tay mềm mại lại mẫn cảm của Hạ Nặc bị đầu nhọn cành cây cọ vào, một trận ngứa ngáy khó nhịn vọt tới tâm trí khiến cậu lập tức muốn rút tay về.
Không nghĩ tới cành cây lại phản khách làm chủ, vặn vẹo quấn lấy cổ tay cậu rồi nhẹ nhàng điểm vào, giống như đang cúi đầu xin lỗi.
"......!Nó là con người ư?" Hạ Nặc nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên hỏi.
Mặc dù cành cây là một phần của Thần thụ nhưng cậu lại vô thức phân chúng ra làm hai phần khác nhau.
Người đàn ông chỉ cười mà không nói làm Hạ Nặc mới nhớ cậu tới nơi này không phải để chơi đùa với Thần thụ, mà là đến tìm sự trợ giúp.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cành cây, truyền đạt mong muốn của mình cho nó: Ngài cây thần thiêng liêng ơi, tôi đã bị lạc mất các đồng đội trong rừng, Ngài có thể giúp tôi tìm họ được không?
Xét về danh tính, địa vị của Thần thụ và sự tôn kính của thôn dân đối với nó, Hạ Nặc đã sử dụng những từ ngữ thành kính để thể hiện sự tôn trọng của mình.
Rất nhanh, Thần thụ liền đáp lại.
Thanh âm của nó có chút trống rỗng mờ ảo, nhưng có thể nghe ra giọng của một người đàn ông.

Không biết vì cái gì mà Hạ Nặc luôn cảm thấy thanh âm này cậu đã nghe qua ở đâu đó.
.....Có lẽ đó là ảo giác nhỉ?
Hạ Nặc nhanh chóng phủ nhận suy đoán này.
Thần thụ trả lời: Tất nhiên rồi, ngươi là người ta yêu thích do chính tay ta lựa chọn, tình yêu của ta bao la sẵn sàng đáp ứng tất cả các khẩn cầu của ngươi.

Ta không chỉ có thể nói cho ngươi biết tung tích của bọn họ mà còn có thể giải cứu họ ra từ hang ổ lũ rắn, nhưng...

Hạ Nặc còn chưa kịp vui mừng, liền nghe được chữ "nhưng" khiến người ta hoảng hốt này.
"Nhưng cái gì?" Cậu hỏi cẩn thận.
— Nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.
Thần Thụ nói: Mặc dù ta vô cùng yêu thích ngươi, nguyện ý thực hiện khẩn cầu của ngươi, nhưng ta cũng phải tuân thủ phép tắc trao đổi công bằng trên thế giới này, cho nên ngươi phải trả cái giá tương ứng.
"Điều kiện là gì?"
Ngay từ đầu Hạ Nặc đã biết mọi chuyện có thể sẽ không được thuận lợi, nghe Thần thụ trả lời như vậy cậu cũng không quá mức thất vọng.
Nhưng điều cậu lo chính là không biết Thần thụ yêu cầu điều gì thái quá hay không?
Phải biết rằng, cậu hiện tại không một xu dính tuai.

Cậu cảm thấy Thần thụ có lẽ sẽ không thể có được những gì nó muốn từ cậu.
Nếu không thể đủ khả năng, cậu chỉ có thể từ chối.
— Đơn giản thôi, ta chỉ yêu cầu quyền được xá tội.
"Xá tội?" Hạ Nặc vuốt vuốt lỗ tai, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
— Vào thời điểm ngươi đưa ta ra tòa phán xét, ta hy vọng mình có thể thoát khỏi tử hình.
Tòa phán xét? Tử hình?
Hạ Nặc càng không hiểu.
Thứ nhất, cậu làm gì có quyền để phán xét Thần thụ chứ? Thứ hai, Thần thụ phạm phải điều gì để mà phán tội tử hình?
Cậu không khỏi cầu cứu nhìn về phía Camlanel, muốn hỏi ý kiến của hắn.
"Sao vậy? Yêu cầu của Thần thụ làm khó em à?" Người đàn ông nhận được tín hiệu hỏi.
"Cũng không hẳn..." Hạ Nặc ngập ngừng: "Chỉ là Thần thụ bảo tôi hãy tha tội cho nó, tại sao lại vậy?"
Cậu cảm thấy mình dường như không có quyền lực này.
Người đàn ông rũ mắt, trầm ngâm một lát: "Hứa với nó đi, điều nó yêu cầu không phải là sự tha thứ tầm thường."
"Vậy là cái gì?" Hạ Nặc càng thêm khó hiểu.
―— Chỉ có em là người duy nhất đủ điều kiện để thực hiện quyền xét xử trong phiên tòa phán xét gần như sinh tử đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.