Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 54: 54: Tha Thứ




Hạ Nặc: "..."
Cậu sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên nảy ra một suy đoán: "Không phải là do anh sắp đặt chuyện này đó chứ?"
Lông mày thiếu niên chậm rãi nhíu lại, ánh mắt đen nhánh không chớp nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông bật cười và bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên là không."
Nhưng chẳng qua là hắn đã sớm đoán trước được sẽ bị đám trăn tập kích đêm nay, nhiều lắm thì...chỉ coi như là thừa cơ cháy nhà đi hôi của mà thôi.
"À..." Hạ Nặc phát ra tiếng trầm ngâm ý tứ không rõ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Tôi cần suy nghĩ một chút."
Cậu rõ ràng tin lời nói của một người đàn ông, bởi vì cậu biết rằng hắn không bao giờ nói dối mà hắn chỉ thích sử dụng lời nói và hành vi để đánh lừa người khác, thuyết phục họ rằng họ đang nhìn thấy "sự thật".

Và hắn thì có thể vô tội đứng bên ngoài quan sát, đó là phong cách của hắn.
Đám trăn ngoài cửa sổ không cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ nữa, chỉ nghe thấy tiếng "rầm", một con trăn đập mạnh lên khiến kính cửa sổ vỡ ra từng mảnh rơi xuống đất.
Hạ Nặc giật mình, kinh ngạc quay đầu lại thì nhìn thấy con trăn vốn định trèo vào theo khe hở trên cửa sổ đang bị dây leo từ đâu ra quấn chặt, nó "rít" lên giãy dụa.
Không, phải nói rằng những dây leo vốn đã ở đó, nhưng ban đầu nó ẩn trong bóng tối, không bao giờ để lộ cảm giác tồn tại.


Bây giờ những dây leo trông vô hại kia lại sinh ra rất nhiều gai nhọn, đâm thủng vảy của trăn đốm cát và cắm chặt vào da của nó.
Hạ Nặc hoảng hốt nhớ tới trong [Bách khoa toàn thư về Quái vật] đã từng nói qua: vảy của trăn đốm cát cứng rắn không thua gì quặng ma thuật, mà quặng ma thuật được xem là loại đá cứng nhất thế giới trò chơi, vảy của trăn đốm cát có thể sánh ngang với nó cũng đủ để thấy được mức độ cứng rắn của vảy.
— Mà những dây leo này lại đâm xuyên vảy trăn, cũng không khó hơn khi xuyên một miếng đậu hũ.
"Em có thể chậm rãi suy nghĩ, không cần gấp." Người đàn ông dường như là để chứng minh cho cậu rằng hắn không có ý ép buộc, chỉ mỉm cười và nói như vậy.
"......"
Hạ Nặc im lặng trong một lúc, nhưng đột nhiên lại hỏi một câu hỏi dường như không liên quan: "Trong mắt anh, con người là một tồn tại như thế nào?"
"Con người à..." Người đàn ông dừng lại một lát, giống như là đối với vấn đề này có hơi ngạc nhiên hoặc cũng như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Một lát sau, hắn nói: "Con người là loại sinh vật thật sự quá mâu thuẫn, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể lý giải được các cảm xúc phức tạp trong lòng họ."
"Nhỏ bé và khiêm tốn, vĩ đại và cao cả, lạnh lùng và xấu xa, ấm áp và tốt bụng.

Tất cả đều là con người."
"Tôi đã từng chứng kiến những kẻ vì bạn bè mà xông pha nước lửa, nhưng cuối cùng bởi vì một chút lợi ích không đáng kể mà phản bội.

Những kẻ gọi là tín đồ thành kính thì lại vui mừng như điên khi thần linh ngã xuống.

Dũng sĩ thì quay lưng lại với kẻ địch...!Đây là con người."
"Tôi cũng đã thấy qua kẻ hèn nhát nhưng vì vợ con của hắn mà hắn nổi lên phản kháng.

Hay một vị tướng đã ra lệnh tàn sát cả tòa thành lại đi cứu một đứa bé sắp bị đè chết.

Hoặc là song phương đối địch lại uống rượu vui cười trước trận chiến cuối cùng...!Tất cả cũng là con người."
"Phức tạp mà lại mâu thuẫn, giống như một khối đa diện khúc xạ ánh sáng, nếu không được lật lại thì sẽ vĩnh viễn không thể thấy rõ hình dạng thật của nó."

Hạ Nặc nhìn biểu cảm trên mặt người đàn ông, lúc hắn nói những lời này, biểu cảm bình tĩnh mà khách quan giống như một người hoàn toàn đứng ngoài cuộc bình luận vô cảm về nhữn thứ không liên quan đến hắn.
Cậu không tự chủ được ở trong lòng thở dài một hơi.
Cho dù bề ngoài của người đàn ông có giống con người như thế nào đi nữa nhưng bên trong hắn chung quy cũng không phải là con người.

Nếu muốn hắn đứng ở góc độ con người để suy nghĩ vấn đề thì cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Giống như bây giờ khi người đàn ông xin lỗi Hạ Nặc, cũng không phải vì hắn ý thức được sai lầm của mình —— có lẽ trong suy nghĩ của hắn thì hắn vĩnh viễn sẽ không nghĩ mình đã làm sai cái gì mà là bởi vì cảm thấy Hạ Nặc muốn hắn xin lỗi, cho nên hắn mới xin lỗi.
— Giống như đã từng hứa, hắn sẵn sàng đáp ứng tất cả các mong muốn của Hạ Nặc.
Trong nhận thức của hắn, hắn tuyệt đối không phải là một người mắc nợ, mà là một người cho đi.

Lời xin lỗi của hắn không phải từ trái tim của mình nhưng là từ Hạ Nặc.
Cho nên sau khi Hạ Nặc từ chối lời xin lỗi hắn mới có thể kinh ngạc đến như vậy —— giống như là tặng quà nhưng lại bị đối phương từ chối vậy, hắn không rõ vì sao đối phương rõ ràng nói là muốn món quà này, nhưng vẫn nói "không" với hắn.
Nhưng không sao, không ai quy định "lễ vật" chỉ có thể tặng một lần, huống chi hắn biết cậu vẫn muốn "lễ vật" này cho nên hắn lựa chọn thay đổi cách thức để đem nó một lần nữa dâng đến trước mặt Hạ Nặc.
Nếu Hạ Nặc từ chối một lần nữa, người đàn ông vẫn sẽ tiếp tục tìm cách khác nhẹ nhàng hơn để giao nó cho cậu, trừ khi Hạ Nặc thực sự không muốn.
Sau khi hiểu ra, Hạ Nặc thậm chí còn có chút muốn cười và cuối cùng cũng cười ra tiếng.

mày và mắt nhếch lên, lông mi dày như cánh bướm rung rinh, trong mắt có một tầng sương trắng.
Người đàn ông không biết vì sao lại không tự chủ được mà đắm chìm trong nụ cười này, ánh mắt hắn dõi theo đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, má lúm đồng tiền, đầu lưỡi nhàn nhạt đỏ ửng lộ ra từ hàm răng trắng như tuyết...!tất cả đều khiến hắn mê mẩn.

Có lẽ bây giờ nói cái gì cũng thừa, người đàn ông không muốn hỏi cậu tại sao lại cười, hắn chỉ muốn mãnh liệt hôn cậu một cái, tùy ý coi như là của mình và đem nụ cười này ăn sạch, không cho người khác nhìn thấy.
——Những giả định như vậy khiến hắn gần như đắm chìm vào trong đó.
Nhưng Hạ Nặc lại không cho hắn cơ hội này, lời nói ra đột ngột cắt đứt suy nghĩ của hắn, cậu nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi —— tôi tha thứ cho anh."
Người đàn ông còn chưa định thần lại, đầu óc vẫn đang trống rỗng, nghe xong câu này hắn còn đang suy nghĩ: Em nghĩ kỹ cái gì? Tha thứ cái gì?
Sau đó, hắn chậm rãi bình tĩnh lại, trên mặt vẫn còn có vẻ ngây ngốc và khóe môi theo bản năng nhếch lên: "Thật sự là quá tốt."
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút trống rỗng, có lẽ là bởi vì sau khi nói xong thì nụ cười rạng rỡ trên mặt thiếu niên lại biến mất.
Bây giờ khi hắn đã nhận được câu trả lời của thiếu niên thì những con trăn ngoài cửa sổ không cần thiết phải tồn tại nữa, người đàn ông điều khiển dây leo và siết chết bọn chúng một cách gọn gàng.

Mùi máu tràn ngập không khí, mặt đất đầy xác chết và vảy của những con trăn rải rác khắp nơi.

Hắn từ từ dọn sạch toàn bộ bằng dây leo.
Hạ Nặc vẫn luôn yên lặng quan sát chuyện này, đột nhiên hỏi một câu: "Anh nói anh không thể hiểu được lòng con người, nhưng sau đó lại nói thích tôi...!Đây là nói dối sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.