Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 65: 65: Người Cá




Bảo vệ mỉm cười với họ: "Chủ nhân rất thích món quà của cậu, xin vui lòng đi với tôi."
Nhìn thấy đám Hạ Nặc đi vào, rất nhiều người đều sửng sốt.

Không lâu sau, tin tức liền bùng nổ: "Có người đi vào biệt thự của tiểu thư người cá" và tin này nhanh chóng được lan truyền.
Bảo vệ vừa dẫn bọn họ đi vào trong vừa nói: "Vừa rồi cũng không phải do chủ nhân cố ý chậm trễ, mà cô ấy không cẩn thận ngủ quên trong hồ nước, cho nên..."
Anh ta cố gắng giải thích cho họ.
Nhưng mà hồi tưởng lại cảnh lúc đó vẫn làm cho anh ta cảm thấy có hơi kỳ quái.
Làm việc cho người cá nhiều năm như vậy, anh ta cũng biết rõ tính tình của chủ nhân, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe mắng khi đến đánh thức cô.
Nếu là trước đó, anh ta đương nhiên sẽ không muốn mạo hiểm đi đánh thức chủ nhân để rồi chọc giận cô, nhưng nhớ lại vẻ mặt tha thiết của thiếu niên ở cửa anh ta vẫn hít sâu một hơi và đi lên phía trước.
"Chủ nhân, chủ nhân..." Dưới tiếng gọi của anh ta, nửa th@n dưới đang ngâm mình dưới nước, nửa còn lại nằm bên mép hồ, nàng người cá đang vòng tay nằm ngủ từ từ mở mắt.
Đôi mắt của cô vẫn còn đọng sương mù, nhưng ngay lập tức đã giơ tay lên.
Bảo vệ theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng lại dứt khoát dừng động tác —— lúc chủ nhân muốn trút giận, anh ta tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn mặc cho cô phát ti3t.
Không ngờ rằng tiểu thư người cá lại không đánh anh ta, mà là đang nhìn vào những ngón tay rõ ràng dài hơn so với con người và lớp màng trong suốt ở kẽ ngón tay, giống như là đang nhìn cái gì đó rất mới lạ.
Trong lòng bảo vệ xẹt qua một tia cảm giác khác thường, nhưng không đợi anh ta kịp suy nghĩ thì nàng người cá đã mở miệng: "Đưa đồ trong tay anh cho ta."
Thanh âm không hiểu sao có chút khàn khàn.
Anh ta nghe lời dâng tấm thiệp và món quà đến trước mặt cô.
Tiểu thư người cá nhẹ nhàng hoạt động bả vai một chút, vươn tay nhận tấm thiệp kia, nét chữ đẹp đẽ của thiếu niên xuất hiện.
"Cô Toya thân mến, không biết hôm nay tôi có vinh hạnh được đến thăm nhà cô hay không? Và tôi đặc biệt lấy bình thuốc làm đẹp này làm quà tặng, hy vọng cô có thể thích nó.


— Trân trọng, Hạ Nặc ở phố Noke."
Lúc viết tên, Hạ Nặc đã không chống cự được cơn buồn ngủ của mình nữa, nên nét cuối cùng có hơi lệch đi.
Nàng người cá nhìn tấm thiệp này, không biết nghĩ tới cái gì mà thấp giọng nở nụ cười, giọng nói vẫn đẹp như xưa nhưng lại có cái gì đấy không mềm mại như trước: "Dẫn cậu ấy tới đây gặp ta."
Cô phân phó như thế, bảo vệ gật đầu đồng ý trong nháy mắt xoay người rời đi, khóe mắt anh ta thoáng nhìn thấy nàng người cá trong hồ giơ đuôi mình lên.
Thật kỳ lạ...!Đuôi của người cá có màu bạc sao? Bảo vệ có chút hoảng hốt nghĩ.
Sao mình lại nhớ như vậy...
Trong đầu anh ta xuất hiện một nàng người cá tóc vàng mắt xanh với chiếc đuôi xanh, nhưng nó nhanh chóng biến mất.
Mình đang suy nghĩ lung tung cái gì chứ, đuôi của tiểu thư người cá vẫn luôn là màu bạc mà.
Anh ta xua tan sự nghi ngờ của mình và nhanh chóng đi về phía cửa.
......
Bảo vệ dẫn bọn họ đi qua một hành lang thật dài có những cây cột treo đầy dây leo, đi qua một bức tường với đủ loại hoa, rồi một hồ nước màu xanh biếc liền xuất hiện trước mặt Hạ Nặc.
Trước khi nhìn thấy tiểu thư người cá cậu cũng từng tưởng tượng cô sẽ như thế nào, nhưng tới lúc gặp mặt thật sự vẫn làm cho Hạ Nặc lắp bắp kinh hãi.
Nàng người cá mặc một chiếc áo làm từ vải tuyn xanh lam, cổ áo giống như đóa hoa che khuất cổ của cô, mái tóc đen dày và dài như rong biển xõa tung trước ngực.
Cô nằm sấp ở mép hồ bơi, cái đuôi màu bạc ở trong nước như ẩn như hiện, một cánh tay trắng như tuyết nhô lên mặt nước đang cầm bình thủy tinh chứa thuốc kia giơ lên trước mắt ngắm nghía, mặc cho nó dưới ánh sáng khúc xạ ra bảy màu ——
Hạ Nặc: "..."
Một cảnh này quả thật đẹp kỳ lạ, nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng cậu lại sinh ra một cảm giác không phù hợp.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng...
Cô gái nhỏ lầm tưởng cậu đã bị vẻ đẹp của người cá mê hoặc, vì thế vụng trộm chọc một cái vào tay phải cậu đang buông thõng bên cạnh, bảo vệ cũng lo lắng nhìn cậu.
Anh ta rất hiểu tính tình của vị chủ nhân này, cô luôn chán ghét bị người khác nhìn chằm chằm vào, mà thèm muốn vẻ đẹp của cô lại càng cấm kỵ.


Gặp phải loại người này, nàng người cá sẽ không dễ dàng tha thứ, càng không nói lý với bọn họ.
Tuy nhiên ngoài dự liệu của bảo vệ chính là lúc này đây chủ nhân của anh ta cư nhiên không giận tím mặt, mà ngược lại nghiêng đầu mỉm cười: "Cậu chính là Trường An?"
Thanh âm của cô hàm chứa một loại nhịp điệu kỳ lạ, tuy rằng có chút khàn khàn nhưng cũng khá dễ nghe, trong lúc nói chuyện vây tai của cô giống như lơ đãng nhẹ nhàng động một chút.
Bảo vệ: Không, không phải chứ...
Hạ Nặc phục hồi tinh thần lại, không biết vì sao ánh mắt bảo vệ nhìn cậu lại lạ lùng như vậy.
Thật ra cậu không biết, trong văn hóa của người cá việc để lộ ra vây tai là hành vi chỉ làm giữa bạn đời với nhau, động tác vừa rồi tuy rằng chợt lướt qua nhưng lại bị bảo vệ đã quen quan sát sắc mặt cô dễ dàng bắt được.
Khó trách chủ nhân bị nhìn chằm chằm cũng không tức giận...!Bảo vệ nghĩ như vậy.
Đối với người cá mà nói, có thể hấp dẫn được ánh mắt của người mình yêu thích chính là một chuyện đáng để kiêu ngạo, cô đương nhiên sẽ không vì thế mà tức giận.
Hơn nữa vừa rồi chưa nhận ra chứ hiện tại cẩn thận nghĩ lại thì động tác của tiểu thư người cá khi đó, quả thật giống như là đang cực lực biểu hiện mình ra để giành được sự chú ý...
Đây có phải là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?
Bảo vệ nhìn thiếu niên còn chưa rõ tình huống, không biết mình nên hâm mộ cậu trước hay là đồng cảm với cậu trước.
Hâm mộ cậu là bởi vì tiểu thư người cá quả thật vừa xinh đẹp vừa giàu có.

Đồng cảm với cậu, là bởi vì cô ấy bẩm sinh khiến cho người ta khó chịu về tính xấu.

Không những vậy bộ tộc người cá này một khi thích người nào đó, họ sẽ cố chấp và chiếm hữu bạn đời cho đêm chết mới thôi.
Bảo vệ:...Thôi chúc cậu may mắn trước.
Hạ Nặc không biết tâm tình phức tạp của bảo vệ lúc này, cậu gật đầu trả lời câu hỏi của tiểu thư người cá: "Đúng vậy, tôi chính là Trường An, lần này tôi đến là muốn hỏi cô Toya một chút về chuyện sợi dây chuyền bị mất của cô."

Có thể là do thiên phú độc nhất của tộc người cá, bị con mắt xanh lam ma mị của cô nhìn chăm chú làm Hạ Nặc cảm giác đầu óc có hơi choáng váng.
Tiểu thư người cá mỉm cười tỉ mỉ đánh giá thiếu niên trước mắt một phen, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ ở những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi thiếu niên, đột nhiên mở miệng nói: "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, thời tiết nóng như vậy không bằng chúng ta xuống nước trước rồi thảo luận sau."
Không đợi Hạ Nặc phản ứng lại, cô liền vỗ vỗ tay gọi một người hầu cường tráng trên đỉnh đầu có tai thú đến: "Dẫn bọn họ đến phòng thay đồ, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ uống đi."
Ánh mắt của cô đảo qua bảo vệ đứng ở một bên khiến đối phương giật mình, lập tức nói: "Tôi xin phép rời đi."
......Anh ta vẫn không nên ở lại đây để làm bóng đèn.
Không lâu sau, mạch suy nghĩ của cô bé cũng trùng khớp một cách tinh tế với anh ta.
Cô bé uống nước dừa nhàm chán nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, nghĩ thầm: Mình dư thừa thật sự.
Thời gian quay lại mười phút trước.
Khi Hạ Nặc và cô bé trở lại, hai người đều đã thay đổi trang phục, cô bé mặc một chiếc áo tắm liền thân màu hồng nhạt, mà Hạ Nặc...
Cậu túm lấy một lớp vải tuyn mỏng màu lam nhạt trên người, cảm giác xấu hổ muốn chết.
Loại vải này rõ ràng cùng một loại với cái áo tiểu thư người cá đang mặc, trên đó có thêu hoa văn phức tạp cùng màu, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Mặc dù vẫn là một bộ quần áo nhưng nó cũng thực sự là quá...
Hạ Nặc nhất thời tìm không ra từ để hình dung nó.
Khi người hầu đưa họ đến phòng thay đồ và lấy ra chiếc váy này, cậu thực sự muốn từ chối.
Mặc dù người hầu đã trình bày nhiều ưu điểm của nó, chẳng hạn như loại vải quý giá, mặc vào mát và mịn màng, đặc biệt là không thấm nước...!Nhưng vẫn không thể che giấu sự thật nó giống như một chiếc áo choàng tắm cho nữ.
Hơn nữa người hầu còn nhấn mạnh với cậu đây là bảo vật của tiểu thư Toya, là cô cố ý muốn đưa cho cậu.
......Tôi có thể từ chối vinh dự này không vậy?
Tuy rằng tiểu thư Toya là một nữ người cá, trong biệt thự không có đồ bơi nam cũng là một chuyện dễ hiểu nhưng kêu Hạ Nặc thay bộ quần áo này thì...
"Thật sự không còn đồ bơi nào khác?"
Cậu cũng không ngại người hầu hay bảo vệ gì đâu!
Nhìn ánh mắt chờ đợi của thiếu niên, người hầu khó xử nói: "Thật sự không có, đồ bơi của chủ nhân đều là đặc chế, quần áo khác sẽ làm ô nhiễm nước biển do chủ nhân cố ý vận chuyển tới."
Hạ Nặc:...!Còn có thể nói vậy à?

Tây Tây đã sớm thay xong quần áo, ở bên ngoài chờ hồi lâu nhịn không được thúc giục nói: "Anh trai nhỏ ơi, sao lâu quá vậy?"
"Két" một tiếng, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, cô bé vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn làm cho mình vô cùng kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được mở to.
"Em muốn cười thì cười đi." Hạ Nặc buồn bực cúi đầu.
Vừa rồi, người hầu nói với cậu rằng quần áo cũ của cậu thay ra đã bị lấy đi.
Nói cách khác nếu cậu không mặc áo choàng tắm này, thì sẽ phải tr@n truồng ra ngoài.
Vừa vặn lúc này cô bé ở bên ngoài thúc giục, Hạ Nặc cắn răng khoác nó lên người.
"Không, không..." Tây Tây có chút ngơ ngác lắc đầu còn không biết mình đang nói cái gì: "Thật ra rất đẹp..."
Khi nàng người cá nhìn thấy cậu, cô cũng có suy nghĩ như vậy.
Thực sự xinh đẹp.
Dưới lớp vải tuyn màu xanh nhạt mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng trẻo của thiếu niên.

Đường viền cổ áo không quá rộng nhưng có thể để lộ rõ xương quai xanh thanh tú và một phần da căng bóng trên ngực.

Viền áo dài đến mắt cá chân của cậu, những ngón chân tròn cũng cong lên vì xấu hổ và lo lắng, trông vô cùng đáng yêu.
Hạ Nặc ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nhưng vệt đỏ lan đến cổ đã hoàn toàn phản bội cậu.
Cậu nhớ tới tối hôm qua khi cô bé nói về sở thích của người cá, cậu còn đang băn khoăn liệu có cần thiết phải bán đi vẻ ngoài của mình hay không.

Nhưng hiện tại nó hóa ra lại là một lời tiên tri.
Đối mặt với ánh mắt thiêu đốt của người cá, Hạ Nặc kiên trì một lúc nhưng vẫn không nhịn được lại cúi đầu xuống.

Chỉ thấy một đôi tay có móng vuốt có màng vươn ra trước mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.