Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 68: C68: Thuốc



Hạ Nặc: "..."

Tiểu thư người cá cực kỳ hài lòng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn há miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng ngậm miếng bánh vào.

Trên đầu ngón tay truyền đến một chút xúc cảm ẩm ướt, cô im hơi lặng tiếng đặt ngón tay đó lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

Hạ Nặc đang cố gắng nhai nhai nên tình cờ bỏ lỡ cảnh này, hai má của cậu phồng lên giống như con chuột hamster lấp đầy túi má, mơ hồ hỏi: "Cô Toya có thể cho tôi biết nơi ở của người cây ở đâu không?"

—— Người thông minh sẽ không tiết lộ bí mật, tôi đã nhìn thấu mọi tính toán của cô rồi, có điều kiện gì thì nói đi..

Ánh mắt đen trắng rõ ràng của thiếu niên nói như thế.

"À..." Tiểu thư người cá trầm ngâm một tiếng, lại thật sự làm ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ khiến Hạ Nặc không khỏi có chút sốt ruột.

Sau khi giả vờ suy nghĩ một chút, cô lại nói ra những lời khiến Hạ Nặc bất ngờ: "Tất nhiên là được, với mối quan hệ của chúng ta thì yêu cầu nhỏ này không đáng bao nhiêu."

Hả?!

Hạ Nặc mở to đôi mắt tròn của mình, cậu thấy hơi sợ.

Bị người cá lừa vô số lần khiến cậu có chút không dám tin, tiểu thư Toya lần này sao lại dễ nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ còn có thủ đoạn khác đang chờ cậu?

Hạ Nặc âm thầm đề cao cảnh giác, sau đó chợt nghe tiểu thư người cá tiếp tục nói: "Đây coi như là phần thưởng cho cậu vì đã giúp tôi tìm vòng cổ, dù sao cậu cũng vì thế mà phải hy sinh rất nhiều."

Những lời cô nói đều hàm chứa ý nghĩa lớn, nhưng Hạ Nặc lại hơi bối rối vì không hiểu, cho đến khi tới được cửa hàng may của cô nhện cậu mới ngộ ra.

Cửa hàng may của cô nhện nằm trong một không gian khác, không giống như thị trấn ban đầu Hạ Nặc đến. Nơi đây là một thành phố khá nhộn nhịp và tiểu thư người cá giàu có cũng sở hữu một biệt thự ở đây.

Xe ngựa chở hai người đến cửa tiệm may, người hầu lái xe được nàng người cá phái đi báo tin về biệt thự rằng họ sẽ đến đó.

"Hai tiếng... Không, ba tiếng nữa ta sẽ tới." tiểu thư người cá nói.

Cách tiệm may không xa có một hồ suối thánh, lúc này nơi đó đang tụ tập không ít người. Tuy nhiên nhìn tư thế của bọn họ không giống như xếp hàng rút thẻ, mà ngược lại vây thành một vòng xem cái gì đó.

"Sao còn chưa trúng?!" Chính giữa đám người, đột nhiên truyền đến một tiếng la giận dữ.


Hạ Nặc có chút tò mò, xuyên qua khe hở đám người lại tình cờ đối mặt với ánh mắt không kiên nhân của một mỹ nữ, sau đó bị mỹ nữ hung hăng trừng cho một cái.

Hạ Nặc vô cớ bị giận chó đánh mèo sửng sốt một chút, kết hợp với tiếng bàn luận của đám người cùng tiếng hô lúc trước của cô, không khó đoán được vị mỹ nữ này là tới rút thẻ nhưng không rút trúng cái mình mong muốn nên mới cau có như vậy.

Cậu rất hiểu cảm giác này, là do cũng gặp chuyện tương tự.

Loại cảm giác tuyệt vọng này, vô luận như thế nào, tiến hành đủ phương pháp tâm linh thế nào cũng không rút được thẻ mình muốn. Giống như là bị tước đoạt không khí, cái cảm giác hít thở không thông khiến con người dần tuyệt vọng —— cậu rất hiểu.

Chúc may mắn, cậu lặng lẽ cầu cho vị mỹ nữ xui xẻo này rồi lẳng lặng theo nàng người cá vào tiệm may.

Cậu không chú ý tới, tiểu thư người cá trong nháy mắt khi vào cửa thì đầu liền hơi nghiêng, trong ánh mắt hờ hững xuất hiện bóng dáng vị mỹ nữ kia.

Khi Hạ Nặc mới bước vào tiệm may thì vẻ mặt thoải mái, ngây ngô không biết ba giờ kế tiếp mình sắp trải qua cái gì. Nhưng rất nhanh cậu liền hiểu được hai chữ "hy sinh" của tiểu thư người cá lúc trước là có ý gì.

"Đừng lộn xộn!" Cô nhện nghiêm khắc nói.

Tám chân của cô lần lượt cầm kéo, thước đo, bút đánh dấu và các công cụ khác, so sánh lên người thiếu niên.

Hạ Nặc túm lấy tấm vải nặng nề trên người, bất lực đứng thẳng lên, đột nhiên cực kỳ hoài niệm những bộ trang phục được sản xuất theo dây chuyền ở thế giới thực.

Ước gì cậu chỉ cần thử thành phẩm thôi.

Nhưng mà thực tế là cậu chỉ có thể tùy ý để cô nhện đo kích thước xong, đem một tấm vải nặng kéo lên người, để xem xét hiệu quả phần thân trên và kiểu dáng chiếc váy.

Nói như thế nào đây, cô nhện không hổ là một thợ may giàu kinh nghiệm chuyên phục vụ quý tộc, hiệu quả công việc quả thật rất cao.

Chẳng qua chỉ sau một giờ, Hạ Nặc liền nhìn thấy cô đã vẽ ra sáu bản vẽ thiết kế lễ phục. Không thể không nói, cho dù còn chỉ là một bức vẽ, những cũng đủ để nhìn ra được chúng nó sau khi chế tác xong nhất định sẽ đẹp đến kinh người.

Hạ Nặc cũng vì loại mỹ lệ này mà trả giá —— cậu đã đứng ở nơi đó một tiếng đồng hồ, lúc này chỉ cảm thấy mệt muốn chết.

Vừa nghĩ tới còn phải đứng thêm hai tiếng nữa, Hạ Nặc liền cảm giác trước mắt tối sầm, nhịn không được hướng ánh mắt về tiểu thư người cá cầu cứu.

Tiểu thư người cá vốn đang ngồi ở một bên, hăng say thưởng thức hình ảnh thiếu niên khoác lên mình đủ loại vải vóc. Lại đột nhiên nhận được ánh mắt cầu cứu của cậu, cô nhẹ nhàng nhíu mày.


"Anna, Trường An đã mệt rồi." Nàng người cá nhìn về phía cô nhện, không hề bị gương mặt nghiêm túc của cô ảnh hưởng, "Kế tiếp có thể ngồi trên ghế được không? Là một thợ may hạng nhất, tôi tin cô phải có một sự hiểu biết chi tiết về phong cách phù hợp với Trường An nhỉ."

Cô nhện nghe xong lời này nhíu mày, là một thợ may có tính hơi gắt, cô luôn vô cùng chán ghét những vị khách không nghe lời và còn mặc cả với cô.

Nhưng lời nói của tiểu thư người cá phảng phất như có ma lực, vô tình làm cho cô thay đổi chủ ý. Tuy nói như thế nhưng trong tiềm thức của cô vẫn hơi không tình nguyện, giọng điệu có chút cứng ngắc: "Cậu cứ ngồi trên cái ghế kia đi."

Cô chỉ vào chiếc ghế bên cạnh tiểu thư người cá.

Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, Hạ Nặc cảm kích nhìn tiểu thư người cá một cái, nhỏ giọng hỏi: "Trước đây cô đến làm quần áo cũng vất vả như vậy sao?"

Dưới ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần kính nể của thiếu niên, rõ ràng chưa từng trải qua loại cảm giác này - tiểu thư người cá vô lương tâm gật đầu: "Đương nhiên, cô nhện luôn luôn đối xử bình đẳng với mọi khách hàng."

"Quá lợi hại." Hạ Nặc thấp giọng cảm thán nói.

Cậu cảm thấy tiểu thư người cá đứng bằng đuôi tuyệt đối so với cậu hẳn sẽ vất vả hơn nhiều.

Tiểu thư người cá nhẹ nhàng gật đầu, mặt dày nhận lời khen của thiếu niên.

Mặc dù có thể ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhưng trên người đều được bọc vải nên Hạ Nặc vẫn bị yêu cầu không được lộn xộn.

Lúc này tiểu thư người cá ngồi ở bên cạnh cậu, tìm việc gì đó để là..

"A — nào" một màn trên xe ngựa lại lặp lại.

Tiểu thư người cá cầm đủ loại bánh ngọt, hưng trí bừng bừng đút cho động vật nhỏ đang không thể động đậy ăn, cảm nhận được niềm vui trước kia chưa từng có.

Hạ Nặc bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực cũng cảm thấy có chút đói. Hơn nữa lúc trước đã khuất phục cô một lần, trọng điểm giảm xuống không ít, lần này tiểu thư người cá đem đồ ăn đến trước mặt cậu cũng không hề có gánh nặng tâm lý nào mà mở miệng.

Hơn nữa không biết vì cái gì lúc trước chưa nhận ra, sau khi đi vào thế giới này Hạ Nặc phát hiện khẩu vị của mình lớn hơn rất nhiều.

Giống như là hiện tại cậu ăn xong một đ ĩa đầy bánh ngọt, nhưng vẫn chưa no. Nếu mà đổi lại trước đây ăn nhiều thức ăn như vậy cậu sớm đã gục ngã.

"...... Tôi có phải đã ăn quá nhiều không?" Hạ Nặc sững sờ nhìn cái đ ĩa rỗng, có chút lo lắng hỏi.


"Làm sao có thể?" Tiểu thư người cá không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, "Cậu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tôi không có ý kiến gì về chuyện này."

— Thậm chí còn có chút vui vẻ.

"Tôi không có ý này..." Hạ Nặc hơi buồn rầu lắc đầu, "Ý tôi là, lượng thức ăn trước đây của tôi không lớn như vậy."

Cho dù là hôm qua hay hôm trước đều không có bất kỳ dấu hiệu nào, giống như tới hôm nay cảm giác thèm ăn của cậu mới tăng lên.

Tiểu thư người cá đánh giá Hạ Nặc từ trên xuống dưới, tầm mắt không biết là cố ý hay vô tình mà dừng lại trên bụng bằng phẳng như trước của thiếu niên một lát.

"Có phải là do mang thai hay không? Có thể là sự thèm ăn tăng đột ngột trong giai đoạn đầu của thai kỳ." Tiểu thư người cá nghiêm túc nói, khi nhìn thấy ánh mắt hạn hán ngôn từ của thiếu niên cô mới sửa miệng nói: "Tôi đùa thôi."

"Tôi đã kiểm tra qua, cơ thể của cậu rất khỏe mạnh, không bệnh tật hay bị yểm ma pháp gì."

Nghe tiểu thư người cá nói như vậy, Hạ Nặc lại đột nhiên sinh ra một suy đoán —— có phải là do thức ăn khác nhau hay không?

Thức ăn cậu rút trúng trong suối thánh lúc trước, mỗi một thứ đều ghi rõ độ no, có lẽ chỉ có ăn như vậy cậu mới có thể thực sự ăn no?

Nhớ lại mấy bữa ăn lúc trước, ngoại trừ thức ăn rút được ở suối thánh mà cậu đã ăn ngày đầu đến đây, thì ở biệt thự của tiểu thư người cá cậu cũng ăn qua mấy món ngọt gia tăng độ no. Có lẽ chính vì thế mà đến giờ cậu mới có thể phát hiện chuyện kỳ lạ này.

Nhưng nếu là vậy... Hạ Nặc nhíu mày, suối thánh thật sự khống chế được sinh mệnh của người chơi.

Dù là kẻ nào cũng không có khả năng không ăn không uống, chỉ cần bọn họ không muốn chết đói nhất định phải ở rút thẻ ở suối thánh.

Cách làm như vậy... Thật đáng sợ.

"Trường An?"

Hạ Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm được nguyên nhân."

Cậu cũng không có ý muốn nói nhiều, tiểu thư người cá cũng tinh ý không tiếp tục truy vấn.

Giống như cảm thấy thiếu niên đang buồn, cô đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, tôi vừa nhớ tới một chuyện cần Trường An hỗ trợ."

"Cần tôi làm gì?" Hạ Nặc cũng hy vọng sẽ có một cái gì đó khác để chuyển hướng sự chú ý của mình.

"Trong vũ hội cải trang, tôi cần mặc trang phục nam xuất hiện, cậu biết chuyện này đúng không?" Nhìn thấy thiếu niên gật gật đầu, cô tiếp tục nói: "Vấn đề xuất hiện ở chỗ này, nếu cần mặc nam trang, tôi phải biến đuôi cá thành hai chân."

Nói đến đây cô nửa thật nửa giả lộ ra vẻ mặt buồn rầu, bởi vì trước đó tiểu thư người cá đã đồng ý không chút do dự nói cho cậu biết lãnh địa của người cây —— không thể không nói, chiêu lấy lui làm tiến này của cô thật sự hay —— nghe tiểu thư người cá nói cậu cũng có chút buồn rầu: "Nhưng mà, hình như tôi cũng không có cách nào..."


Cậu không biết làm thế nào để biến đuôi cá của người cá thành hai chân, chẳng lẽ tìm pháp sư đòi ma dược?

"Không, chuyện này chỉ có cậu mới có thể làm được." Tiểu thư người cá đột nhiên bắt lấy hai tay cậu, đôi mắt xanh biếc giống như một đại dương sâu không thấy đáy: "Chỉ có nhân loại mới có thể rút được một loại thuốc từ suối thánh, gọi là thuốc biến hình. Vừa hay có thể giải quyết vấn đề hiện tại."

Hạ Nặc: "..."

Cho dù có cảm giác bài xích mơ hồ đối với rút thăm trúng thưởng, nhưng sau khi cô thợ may kết thúc công việc của mình, Hạ Nặc vẫn đi về phía suối thánh.

"Tôi nói trước, vận may của tôi cũng không tính là tốt đâu nha." Hạ Nặc đi ở phía trước, có chút nghiêm túc nhắc nhở.

Thuốc biến hình có tỷ lệ rút trúng thấp hơn các loại dược phẩm làm đẹp khác, cậu cũng không nắm chắc có thể rút được hay không.

"Không sao, tôi có rất nhiều tinh thạch". Tiểu thư người cá không thèm để ý nói: "Cậu muốn rút bao nhiêu lần đều được."

Lúc này tính từ lúc bọn họ tới tiệm may đã qua gần ba giờ, đám người vốn vây quanh suối thánh đã tản đi không ít. Ngược lại vị mỹ nữ rút trượt thẻ kia vẫn còn đứng ở nơi đó, một lần lại một lần ném tinh thạch vào trong suối.

"Vẫn là quên đi, tiểu thư." Tôi tớ của cô khuyên can nói: "Ngài nên về nhà, ông bà chủ hiện tại nhất định đang rất tức giận."

"Không, ta không tin ta rút không được thuốc biến hình." Mỹ nữ kiên quyết lắc đầu, đôi mắt đã ẩn ẩn đỏ.

Thuốc biến hình.

Lỗ tai Hạ Nặc bắt được từ này, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.

Trùng hợp như vậy, mục tiêu của bọn họ lại giống nhau sao?

Giống như nhận thấy tầm mắt của cậu, vị mỹ nữ kia quay đầu lại, lần thứ hai hung tợn trừng thiếu niên một cái: "Sao lại là ngươi?"

Hạ Nặc định nói gì đó thì tiểu thư người cá liền đứng chắn trước mặt cậu, ngăn cách ánh mắt của vị kia: "Đã lâu không gặp, thú cưng nhỏ của nữ công tước."

Tiểu thư người cá thờ ơ giới thiệu với Hạ Nặc: "Đây là nhân loại mà tôi đã nói lần trước, đưa ra ý tưởng tổ chức vũ hội hóa trang."

Vị mỹ nữ kia sắc mặt biến đổi, xưng hô này giống như làm cho cô ta bị xúc phạm nặng nề, tuy rằng đây là sự thật nhưng người dám nói thẳng ra trước mặt cô ta lại không có mấy người. Thật không may, tiểu thư người cá là một trong số đó.

Lồ ng ngực của cô ta phập phồng, mạnh mẽ đè nén cơn thịnh nộ, khuôn mặt kéo ra một nụ cười: "Xin chào, tiểu thư Toya. Nếu như tôi không đoán sai thì cô cũng tới đây rút thuốc biến hình?"

__________

Editor có lời muốn nói: Quay lại rùi, nghỉ quá lâu là do tui quá lười. Đền bù 5 chương có đủ cho mí bạn tha thứ? ʕ'• ᴥ•̥'ʔ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.