Yêu Đương Tự Nguyện

Chương 43: Lật tẩy



Mặc dù bản thân Bùi Vũ Ninh không cảm thấy sợ hãi trước cơn bão sắp tới, nhưng những lời này của Chu Thời Duật đã mang đến cho cô sức mạnh và dũng khí vô hạn.

Cô ôm lấy anh, hôn nhẹ một cái: “Yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng.”

Chu Thời Duật gật đầu, vỗ nhẹ cô: “Đi đi.”

Bùi Vũ Ninh nhìn anh lần cuối rồi xuống xe đi vào công ty.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy Bùi Vũ Ninh nữa, Chu Thời Duật mới từ từ quay đầu lại, kéo cửa kính xe lên.

Mặt anh không chút biểu tình cầm điện thoại trong bảng điều khiển trung tâm, bên trên có một tin nhắn chưa đọc, là Lâm Úy gửi đến.

Chu Thời Duật liếc sơ qua rồi vứt sang một bên không quan tâm, trực tiếp lái xe rời khỏi Quân Đình

Giống như dù cho trên đó có xảy ra chuyện gì thì kết cục đã sớm không còn hồi hộp.



Trong phòng họp tầng 52, tất cả giám đốc của tập đoàn Quân Đình đều có mặt, nhìn thoáng qua là hàng hàng âu phục chỉnh tề, không ít giám đốc điều hành cấp cao đều dẫn theo người tín nhiệm. Thỉnh thoảng có người nhỏ giọng thì thầm, vài ba người tụm đầu lại nói gì đó, bầu không khí trông rất nghiêm trọng.

Trong phòng họp lớn đã phân thành các phe cánh có lập trường khác nhau.

Lâm Úy đang đợi ở cửa phòng họp, vài trợ lý thư ký cũng đứng ở ngoài, thấy Bùi Vũ Ninh đến liền mở cửa giúp cô.

Bùi Vũ Ninh không dừng lại, đi thẳng vào phòng họp, ngồi vào vị trí trung tâm.

Lâm Úy đứng đằng sau cô.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy bản thân chưa bao giờ bình tĩnh giống như vậy, cô khẽ nhướng mi, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào đám người phía dưới: “Chuyện gì mà một hai muốn tôi phải mở cuộc họp vậy, nói đi.”

Một thành viên hội đồng quản trị nào đó hỏi: “Chúng tôi nghe nói chủ tịch Bùi đột nhiên nhập viện, lời đồn khắp nơi nói chủ tịch bệnh tình nguy kịch, không biết tình hình bây giờ của chủ tịch Bùi thế nào rồi.

Bùi Vũ Ninh chống tay lên thái dương, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu cuộc họp hôm nay chỉ liên quan đến ông nội thì ông ấy không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Vừa dứt lời thì bên dưới đã có vài người liếc mắt nhìn nhau

Sau khi nhận được ánh mắt chỉ thị thì có người nói: “Nhưng tin tức chúng tôi nhận được là chủ tịch Bùi đã lâm vào hôn mê, cơ hội tỉnh lại rất mong manh.”

Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người kia: “Cho nên?”

Có lẽ là do giọng điệu của Bùi Vũ Ninh bình tĩnh đến bất ngờ, người kia im lặng một lúc, không trả lời ngay, nhưng người đàn ông béo bên cạnh lại không nhịn được, sốt ruột nói:

“Cho nên chúng tôi muốn Bùi Cận tạm thời quản lý Quân Đình. Cô phải chăm sóc chủ tịch Bùi, khó tránh khỏi không thể quán xuyến hết công ty. Chúng tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho cô.”

Bùi Vũ Ninh cười lạnh trong lòng, quả nhiên vẫn là chờ được câu nói này.

Lời này vừa nói ra, các kỳ cựu bên phe Bùi Vũ Ninh đã lập tức đập bàn: “Biết ngay cuộc họp ngày hôm nay không tốt lành gì mà, sao hả, chủ tịch Bùi vừa nằm xuống là đã có người ngồi không yên rồi? Tôi nói cho các người biết, Quân Đình tuy họ Bùi nhưng cũng phải phân cho rõ là Bùi nào, loại chuyện thừa nước đục thả câu này mà các người cũng làm ra cho được?”

“Sao lại thành chúng tôi thừa nước đục thả câu rồi? Người có năng lực thì được đứng đầu, chúng tôi chỉ nhìn vào năng lực. Bùi Vũ Ninh mới 23 tuổi, để một con nhóc không có kinh nghiệm quản lý công ty, mấy người không sợ xảy ra chuyện à?”

“Không có kinh nghiệm thì chúng ta có thể dạy! Không cần các người nhọc lòng!”

“Quân Đình cũng đâu phải trường học, làm gì có chuyện vừa học vừa làm, rõ ràng còn có người thích hợp hơn, trước tiên cứ để Bùi Cận tiếp quản, đợi đến khi nào cô Bùi có kinh nghiệm rồi nhận lại cũng không muộn.”

“Không thể nào, nghĩ cũng đừng nghĩ, Vũ Ninh là người thừa kế do chủ tịch Bùi chỉ định, chúng tôi chỉ nghe chủ tịch, đừng nói với tôi cái gì mà người có năng lực thì được đứng đâu, cậu có chứng cứ gì chứng mình Vũ Ninh không có năng lực không?”

“Ây da.” Người đàn ông béo nóng nảy, nặng nề đặt cốc nước trước mặt xuống: “Không phải tôi có thành kiến ​​với cô Bùi, nhưng năng lực tìm cách tiêu tiền của thiên kim tiểu thư thì tôi tin, còn khả năng kiếm tiền thì tôi thật sự muốn đặt một dấu chấm hỏi.”



Hai bên tranh luận kịch liệt, Bùi Vũ Ninh ngồi ở giữa không nói tiếng nào.

Cô nghe mà bực bội, xoa xoa đầu, cầm bút gõ lên bàn hai tiếng: “Được rồi.”

Hai bên dừng lại, đồng thời nhìn cô.

Bùi Vũ Ninh từ từ ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ghế, nhìn phòng họp chật kín người, cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào Bùi Cận.

Anh thản nhiên ngồi đó không nói một lời..

Anh luôn như vậy, mang đến cho người khác cảm giác ấm áp, hờ hững, không tranh giành, cho nên mới mê hoặc Bùi Vũ Ninh lâu như vậy.

Bùi Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn tên đàn ông béo: “Anh nghĩ rằng tôi chỉ có thể tiêu tiền chứ không thể kiếm tiền nên không có tư cách quản lý Quân Đình?”

Người đàn ông béo dừng một chút, ngượng ngùng giải thích: “Tôi cũng không có ý đó, chủ yếu là cô không có kinh nghiệm gì cả, chỉ cần cô có thể hoàn thành dù chỉ một dự án thì tôi cũng sẽ phục.”

“Thế à.” Bùi Vũ Ninh ra hiệu cho Lâm Úy, Lâm Úy mở máy tính lên, màn hình lớn phía sau lập tức hiện lên một bản thiết kế xây dựng.”

“Đây là dự án Hồng Nhân Quán Bắc Kinh và sẽ được hoàn thành vào năm tới. Dự án nằm trong khu phát triển Tân Bắc, trước mắt vẫn chưa được quảng bá rộng rãi nên không nhiều người biết đến. Tổng mức đầu tư của dự án này vượt quá 20 tỷ, bên hợp tác là Cổ phần Lợi Kiến, từ đàm phán ban đầu đến điều chỉnh giữa kỳ quy hoạch dự án và sau đó là xây dựng, tất cả các quá trình đều do tôi đích thân tham gia, nếu không tin thì có thể gọi cho Lý tổng của Cổ phần Lợi Kiến hỏi thử.”

Trên màn hình lớn, hợp đồng của dự án Hồng Nhân Quán đã được mã hóa bí mật nhưng chữ ký rồng bay phượng múa bên dưới của Bùi Vũ Ninh thì có thể nhìn thấy rất rõ.

Đây là quyền lợi mà khi đó Chu Thời Duật giao phó cho Bùi Vũ Ninh, anh cho cô toàn quyền đại diện đồng thời phụ trách dự án nên giờ phút này cô mới có thể đánh trả lại.

Mọi người nhìn vào màn hình lớn, nhỏ tiếng thảo luận, tên béo vừa nói “dù chỉ một dự án thì tôi cũng phục” cũng bị vả mặt mà im miệng.

Nhưng Bùi Vũ Ninh không tha cho anh ta.

“Tôi lớn lên dưới sự ảnh hưởng của ông nội và cha mình. Toàn bộ dự án của Quân Đình tôi biết không ít hơn bất cứ ai ở đây, tôi đúng là thích mua sắm nhưng những điều này không hề mâu thuẫn với việc tôi lập nghiệp, kiếm tiền.”

Sau khi nói xong, Bùi Vũ Ninh khinh thường nhìn tên béo: “Giống như phó giám đốc Trương ngồi đây với thân phận là quản lý cấp cao của Quân Đình, và nó không hề mâu thuẫn với việc ông ngoại tình và có một nhân phẩm thối nát, hiểu chứ.”

Tên béo: “…”

Mọi người: “…”

Phòng họp nhất thời rơi vào hỗn loạn, chủ yếu là do phe cánh của Bùi Cận không ngờ Bùi Vũ Ninh còn có một lá bài khác, không biết đã làm dự án bên ngoài từ lúc nào, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Người nói đỡ cho Bùi Cận lúc đầu toan tính đưa chủ đề quay lại: “Quan trọng nhất là cô còn quá trẻ, kinh nghiệm ít ỏi, hiện tại chủ tịch lại ngã bệnh, cô cũng không thể một lúc làm nhiều việc, chi bằng cứ để Bùi Cận quản lý trước, đợi khi nào chủ tịch hồi phục thì cô lại quay về.”

Đúng là biết tính toán mà.

Bên phía bác sĩ, Bùi Vũ Ninh đã bảo ông ấy trả lời cha con nhà họ Bùi là xác suất hôn mê vẫn còn rất lớn, không cách nào tỉnh lại.

Nếu làm theo lời đề nghị của bọn họ, Bùi Vũ Ninh làm gì còn hi vọng nào để quay lại, cho dù có thì cũng là đợi ông nội qua đời.

Nhưng nếu ông nội thật sự qua đời, thì liệu có còn đường sống cho cô?

Bùi Vũ Ninh đau lòng vì sự toan tính từng bước của bọn họ, ánh mắt cô cuối cùng rơi vào Bùi Cận, từ tốn hỏi: “Vậy còn anh, giám đốc Bùi, anh nghĩ thế nào?”

Bùi Cận ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, một lúc sau mới nói: “Anh sẽ tuân theo sự sắp xếp của hội đồng quản trị.”

Bùi Vũ Ninh hiểu rõ nếu Bùi Cận đã có thể nói ra những lời này thì đương nhiên đã âm thầm sắp xếp và nắm chắc phần thắng trong tay.

Mọi quyết định của hội đồng quản trị đều là bỏ phiếu kín. Bùi Vũ Ninh còn trẻ lại mới gia nhập công ty, ngoại trừ sự hỗ trợ của một số thành viên hội đồng quản trị từ thế hệ ông nội thì cô  vẫn chưa kịp xây dựng phe cánh của mình. Nay ông nội lại “bệnh nặng”, nếu hôm nay bọn họ cưỡng ép cô nhường chức, cô sức mỏng lực yếu đấu không lại Bùi Cận đã ở trong công ty bao năm qua.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy may mắn vì mọi chuyện không xảy ra dưới tình huống cô không hề có sự chuẩn bị gì.

“Nghe hội đồng quản trị an bài?” Bùi Vũ Ninh cười như không cười: “Nếu như hội đồng quản trị muốn anh ngồi vào vị trí của tôi, anh cũng ngồi sao?”

Bùi Cận vẫn mang dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ninh Ninh, anh cũng vì muốn tốt cho Quân Đình.”

“Vậy sao.” Đây có lẽ là lời buồn cười nhất mà Bùi Vũ Ninh nghe được trong cuộc họp: “Vì muốn tốt cho Quân Đình.”

Cô lặp lại lời của Bùi Cận: “Vì muốn tốt cho Quân Đình nên anh đã bỏ túi ít nhất 10% mỗi dự án ở nước ngoài mà anh xử lý trong nhiều năm qua?”

Những lời này vừa nói ra, Bùi Cận liền cau mày, tất cả mọi người đều khiếp sợ ——

“10%?”

“Bùi Cận, là thật sao?”

“Anh phải đưa ra lời giải thích.”

Bùi Cận chưa kịp nói gì thì Bùi Vũ Ninh đã ném ra chồng tài liệu mà Lâm Úy đã sắp xếp cho cô trước đó, xấp tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn họp: “Từ năm 2015 trở đi, mỗi hợp đồng của anh đều có một công ty hợp tác thứ ba, hoặc ở Úc, hoặc ở Canada, hoặc ở Tokyo, chi phí hợp tác của họ cao hơn nhiều so với giá thị trường, nguyên nhân nào đã khiến anh chọn những công ty thần bí này không ngoại lệ vậy?”

Lần lượt có người cầm tài liệu lên đọc, sau khi đối chiếu thì đúng như lời Bùi Vũ Ninh đã nói, trong hợp đồng quả nhiên có một công ty nhỏ không ai biết đến.

Người bên phe cánh Bùi Vũ Ninh cười lạnh, hỏi Bùi Cận: “Giám đốc Bùi đang biển thủ cho mình à?”

Biểu cảm của Bùi Cận dao động nhưng rất khó phát hiện, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Bộ phận phát triển nước ngoài khác với các bộ phận khác. Thứ anh giải quyết là thị trường nước ngoài. Đôi khi chia sẻ lợi nhuận thích hợp là quy tắc hợp tác bất thành văn, em dùng cái này để buộc tội anh hình như không thuyết phục lắm.”

Bùi Vũ Ninh: “Thuyết phục hay không thì trong lòng anh tự rõ. Dùng tài nguyên của công ty để kiếm lợi cho mình, theo điều 132 của luật công ty, tôi có quyền đuổi anh ra khỏi hội đồng quản trị ngay bây giờ và lấy lại tất cả cổ phần.”

Có lẽ không ngờ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ phòng thủ mình, vẻ mặt của Bùi Cận cũng không còn ôn hòa nữa, anh ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn Bùi Vũ Ninh cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Thanh giả tự thanh, anh chưa từng làm.”

Bùi Vũ Ninh nhìn anh ta một cái, tiện tay lấy một tập tài liệu trên bàn: “Chọn công ty Úc này đi. Giám đốc Bùi, xin anh vui lòng liên hệ với người phụ trách đã ký hợp đồng của công ty đối phương, chúng ta ba mặt một lời.”

Bùi Cận nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh: “Ninh Ninh, em không thấy hành vi này rất trẻ con sao?”

Bùi Vũ Ninh đã kiểm tra các công ty trong hợp đồng, đây là những nơi Bùi Cận rất cẩn thận, mỗi khi kết thúc hợp tác, công ty được nêu tên sẽ bị hủy bỏ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vì thế Bùi Vũ Ninh biết rõ Bùi Cận sẽ không thể đưa ra được gì.

Cô nhún vai: “Nếu anh cảm thấy trẻ con vậy tôi sẽ xem như anh từ bỏ cơ hội giải thích.”

Cuộc họp lại rơi vào bế tắc, hai phe lại bắt đầu xì xào bàn tán, có người trao đổi ánh mắt với Bùi Cận. Bùi Cận hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc, bình tĩnh nói: “Anh sẽ không chơi loại trò chơi này với em, đi quấy rầy đối tác của anh.”

“Đối tác của anh?” Bùi Vũ Ninh khẽ cười: “Anh đang tự nói mình ấy hả?”

Mọi người: “…”

Sắc mặt Bùi Cận càng ngày càng khó coi, không đợi anh mở miệng, Bùi Vũ Ninh lại nhướng mày: “Hay là cha anh, chú họ của tôi, người đã bị Quân Đình đuổi ra – ông Bùi Chi Nghiệp?”

Phòng họp nhất thời náo động.

Những người đứng về phe Bùi Cận rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, ai ai cũng cau mày, hoặc là nghi hoặc, hoặc là lo lắng nhìn về phía anh ta.

Bùi Vũ Ninh hiểu rõ vào thời điểm này cô chỉ có thể làm Bùi Cận tan rã về mặt tâm lý, để anh ta tự loạn trận tuyến.

Cho dù ngày thường anh ta có giả vờ bình tĩnh như thế nào, thì khi liên tục bị đâm vào chỗ hiểm cũng sẽ bị loạn nhịp. Bùi Cận trầm mặc một lúc, trong những âm thanh đang thảo luận sôi nổi, anh liếc nhìn Bùi Vũ Ninh, âm thầm chuyển chủ đề: “Em muốn quản lý công ty, anh không có ý kiến gì và có thể rút khỏi nhưng em không cần thiết phải bôi nhọ anh và ba anh.”

Lấy lùi làm tiến, để mọi người tập trung vào hai từ “bôi nhọ”.

Bùi Vũ Ninh không bị anh ta dẫn dắt lạc lối, khi đang định yêu cầu anh ta lôi công ty thứ ba kia ra thì màn hình máy tính hoặc điện thoại trước mặt tất cả các giám đốc điều hành đột nhiên sáng lên, cùng lúc nhận được một email.

Lâm Úy – người đang đứng bên cạnh Bùi Vũ Ninh, bình tĩnh mở miệng: “Phó chủ tịch Bùi gửi cho các vị xem, cô ấy có bôi nhọ giám đốc Bùi hay không thì các vị xem qua sẽ biết.”

Bùi Vũ Ninh: “…?”

Lâm Úy đang nói gì vậy? Cô bảo chị ấy gửi mail khi nào?

Bùi Vũ Ninh nhìn xuống, thấy bản thân vậy mà cũng nhận được một phần.

Cô mở ra xem, bên trong có 20 trang tài liệu, trong đó trình bày chi tiết thông tin về ba công ty ở nước ngoài của Bùi Cận. Anh ta hoạt động rất bí mật, chưa từng đăng ký dưới tên riêng, một là đối tác nước ngoài của anh ta, một là em trai của vợ chưa cưới anh ta, cuối cùng là công ty của ba anh ta ở New York.

Ba công ty này cùng các công ty nhỏ trong hợp đồng gắn bó chặt chẽ với nhau, qua tầng tầng lớp lớp trung gian, cuối cùng thu lợi ích vào túi.

Tài liệu này gần như đã vạch trần hang ổ ở nước ngoài của Bùi Cận và Bùi Chi Nghiệp, đồng thời phủ định tất cả những lời khi nãy của Bùi Cận

Mọi người kinh ngạc nhìn anh ta, không thể tin được công ty thế mà nuôi ong tay áo.

“Bùi Cận, cậu… cậu giải thích như thế nào?!”

Bùi Vũ Ninh cũng bị phần tài liệu chi tiết không còn đường chối cãi này làm cho kinh ngạc, cô rất nhanh đã hoàn hồn lại – là Chu Thời Duật.

Nhất định là anh ấy.

Chẳng trách khi nãy anh lại nói câu đó, hóa ra anh đã sớm chuẩn bị để giúp cô phản kích.

Nghĩ lại thì đúng là như vậy, anh đã sớm phát hiện ra Bùi Cận có vấn đề, với tâm tư kín đáo của anh khẳng định đã sớm âm thầm sờ gáy Bùi Cận.

Mặc dù Chu Thời Duật không ở đây nhưng anh đã dùng phần tài liệu này để hỗ trợ cho cô khi cô đang chiến đấu một mình, Bùi Vũ Ninh bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn Bùi Cận: “Anh còn gì muốn nói không?”

Bùi Cận đã không còn ôn hòa nữa, thậm chí sau khi bị vạch trần còn thẹn quá hóa giận, anh nghiến răng, khuôn mặt cau có, tức giận nhìn Bùi Vũ Ninh, vừa định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.

Vào thời điểm này, thì không nên trả lời điện thoại của bất kì ai.

Nhưng Bùi Cận liếc nhìn số của người gọi, như thể có linh tính nào đó, anh ta bắt máy.

Quả nhiên, sau khi nghe đầu bên kia điện thoại nói xong, sắc mặt Bùi Cận đột nhiên biến sắc, các khớp tay cầm điện thoại do dùng lực quá mạnh cũng trở nên trắng bệch, một lúc sau, anh mới từ từ đặt điện thoại xuống, dùng sự im lặng thay cho lời giải đáp.

Trước chứng cứ không thể chối cãi, Bùi Cận không còn chỗ để phản kháng. Cơn sóng này cũng chỉ làm nổi lên vài bọt nước nhỏ rồi lặng yên rút lui không một tiếng động.

Bùi Vũ Ninh ngồi thẳng dậy: “Các vị còn chuyện gì khác không?”

Bè phái trước đó không ngừng ủng hộ Bùi Cận nay cũng nhanh chóng phản chiến, không còn lên tiếng, cả phòng họp rơi vào trầm mặc, nói cách khác – kể từ thời điểm này, họ đã ngầm chấp nhận vận mệnh của Quân Đình đã chuyển từ tay Bùi Tổ Vọng sang Bùi Vũ Ninh tiếp quản.

Bùi Vũ Ninh nhìn Bùi Cận lần cuối, như thể cảm nhận được sự đau lòng và thất vọng của ông nội vào mười năm trước.

Cô đứng dậy, để lại một câu không mang theo chút ấm áp nào: “Ngay lập tức cách chức chức vụ giám độc bộ phận phát triển nước ngoài của Bùi Cận ở Quân Đình, đồng thời trả lại toàn bộ cổ phần cho công ty.

“…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì.

Bùi Vũ Ninh rời khỏi phòng họp, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của cô đạp trên mặt đất, từng bước từng bước đi trên con đường này, càng đi càng xa, càng đi càng kiên định và dũng cảm.

Sau khi trở lại văn phòng, thần kinh đang căng thẳng của Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng được thả lỏng, cô ngồi xuống bàn làm việc bình tĩnh lại một lúc, sau đó gọi điện cho Chu Thời Duật

“Kết thúc rồi”. Cô nói.

Chu Thời Duật không ngạc nhiên với kết quả này: “Chúc mừng em.”

Bùi Vũ Ninh không hề vui mừng, cô im lặng một lúc: “Làm sao anh tra ra được …

Còn chưa kịp hỏi hết câu, đầu bên kia đã vang lên tiếng gõ cửa nặng nề, sau đó là giọng nói của Mạnh Trạch: “Anh Bùi, anh như vậy không thích hợp—”

Bùi Vũ Ninh hơi giật mình: “Sao vậy?”

“Không có việc gì.” Chu Thời Duật rất bình tĩnh: “Lát nữa anh gọi em sau.”

Nói xong Chu Thời Duật liền cúp điện thoại.

Trực giác Bùi Vũ Ninh nói không ổn, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Úy hỏi: “Bùi Cận đi đâu rồi?”

Lâm Úy nói: “Sau khi kết thúc cuộc họp thì ngồi một mình rất lâu, sau đó đột nhiên xông ra ngoài, giống như đi gặp ai đó.”

Bùi Vũ Ninh như hiểu ra gì đó, lập tức cầm túi lên: “Em ra ngoài một lát.”



Người xông vào tầng 56 đúng là Bùi Cận

Bùi Cận ở trong Quân Đình nhiều năm như vậy, thời gian qua vẫn luôn cẩn thận dè dặt, chưa từng bị ai nắm được nhược điểm, thế mà lần này lại bị Bùi Vũ Ninh lật tẩy.

Trong cuộc họp, Bùi Cận nghĩ mãi không ra lý do, cho đến khi nhận được điện thoại của ba mình, nói rằng ngay khi thị trường chứng khoán vừa mở sáng nay thì cổ phần của họ trong công ty ở New York đã gần như bị xóa sổ, bây giờ Hoa Việt đã trở thành cổ đông lớn nhất của họ.

Kỳ thật việc mua lại cổ phần từng chút một đã bắt đầu từ lâu nhưng bọn họ lại không nhận ra.

Nói cách khác, hang ổ của họ ở nước ngoài giờ đã đổi chủ.

Đến lúc này Bùi Cận mới nhận ra, hóa ra sau lưng một Bùi Vũ Ninh còn ẩn giấu một Chu Thời Duật.

Nhưng trước khi lựa chọn hợp tác với Hoa Việt, Bùi Cận đã kiểm tra mối quan hệ giữa Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh vô số lần. Rõ ràng là họ không hợp nhau, không thèm để ý nhau, thậm chí hở ra là cãi nhau. Vì sao lại trở thành như vậy?

“Tại sao cậu lại làm như vậy?” Bùi Cận xông vào hỏi, cho dù chết, anh ta cũng muốn chết một cách rõ ràng.

Chu Thời Duật đeo kính, mặt không biểu tình nhìn Bùi Cận: “Vậy tại sao cậu lại muốn làm như thế?”

Bùi Cận kích động đặt tay lên bàn của Chu Thời Duật: “Cậu ngồi ở vị trí này thì lẽ ra cậu phải hiểu tôi!”

Chu Thời Duật lắc đầu, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tại sao tôi phải hiểu một người không hề biết ơn như cậu?”

Bùi Cận: “…”

Chu Thời Duật không có nhiều sự kiên nhẫn, cụp mắt xuống: “Cậu tốt hơn là nên lặng lẽ rời khỏi Quân Đình, nếu không thì hai công ty nhỏ còn lại đừng mơ giữ được gì.”

Bùi Cận dường như không còn nhận ra người bạn quen biết nhiều năm trước mặt, sống lưng lạnh toát, lùi lại mấy bước, anh chợt nhớ lại lần chơi bài ở Quốc Tân quán Thịnh Thiêm đã nhắc nhở anh ta không được làm ăn với Chu Thời Duật, nếu không đến quần con bị lừa đi cũng không biết.

Không ngờ trò đùa lúc ấy giờ đã trở thành lời tiên tri.

“Thời Duật.” Bùi Cận vẫn không thể tin được: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu... “

“Chính là vì tình cảm nhiều năm như vậy” Chu Thời Duật tiếp lời: “Tôi mới không trực tiếp giao đồ cho Ninh Ninh. Nếu hôm nay cậu không ép buộc em ấy trong cuộc họp thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ cần uy hiếp đến em ấy, dù chỉ là một từ -“

Chu Thời Duật chậm rãi ngẩng đầu lên: “Tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.