Đối với Hàn Tâm Dao, cuộc sống vẫn cứ trôi qua một cách bình thường như
trước, đi học, tan lớp, sửa vở bài tập của học sinh. . . . . . Cuộc sống của cô là những kế hoạch và những quy luật tuần tự và ngăn nắp.
Mọi người thường nói, bình thường là một loại hạnh phúc, nếu đúng như vậy,
thì quả thật cô rất hạnh phúc, ít nhất biểu hiện bên ngoài chính là như
thế.
Sống trong một môi trường rất được đãi ngộ, gia đình ấm
cúng, có cha mẹ yêu thương, chăm sóc che chở, vị hôn phu lại rất chung
tình, cô hẳn là sẽ rất hạnh phúc, vì vậy trái tim cô không nên có khoảng trống, không nên cảm thấy chán nản, cô đơn.
Nhưng, mấy ngày nay, cô gầy đi rất nhiều, tinh thần thường xuyên vô duyên vô cớ rối loạn, mất tập trung.
Cô ước chừng đã gần một tháng không đến nhà chị Tâm Uyển, mỗi ngày đều
nhốt mình ở trong phòng, không muốn làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm
chằm ngọn đèn đường ngoài cửa sổ đang đứng lẻ loi, cô độc, suy nghĩ
không biết trôi dạt về đâu.
Loại cảm xúc buồn bã u sầu này, bắt nguồn từ đâu?
Mẹ Hàn cũng nhận thấy được gần đây cô có những thay đổi khác thường, trong lòng bắt đầu lo lắng không yên.
Buổi chiều thứ bảy, mẹ Hàn đi tới phòng của Hàn Tâm Dao, cô đang cúi đầu chấm điểm cho một đống vở bài tập của học sinh.
Mẹ Hàn bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động tới đứng bên cạnh cô, nhìn đôi mắt hẹp dài, cổ tay mảnh khảnh, gương mặt gầy gò tiều tụy, không
khỏi đau lòng nhỏ giọng rên rỉ:
"Tâm Dao, con có tâm sự gì phải không? Nói cho mẹ biết được không? Con biết mẹ chưa bao giờ làm con khó xử mà."
"Mẹ!" Hàn Tâm Dao ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa nỗi đau thương lấp đầy,
khiến cho khuôn mặt của cô càng thêm tái nhợt, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ điềm đạm đáng yêu:"Con không sao."
"Mấy ngày trước Hoài Triết gởi thư về, có phải nó nói cái gì hay không?"
"Không có, anh ấy rất tốt mẹ ạ."
Mẹ Hàn chăm chú nhìn cô thật lâu, sau đó nắm tay cô, kéo đến bên giường, hai mẹ con cùng ngồi xuống.
Bà vuốt ve mái tóc của Hàn Tâm Dao, dịu dàng nói: "Tâm Dao, gần đây con rất gầy, con có biết không?"
Hàn Tâm Dao nhìn mẹ, đột nhiên có sự thôi thúc muốn nhào vào trong lòng mẹ
khóc một trận cho thỏa thích, nhưng . . . . . . Cô không muốn mẹ cô lo
lắng, vì vậy cô nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Cô gượng gạo nở một
nụ cười tươi tắn, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Mẹ, gầy một chút cũng
không sao, mốt bây giờ không phải đang phổ biến phụ nữ gầy mới đẹp đấy
sao!"
"Nói vớ vẩn gì thế!" Mẹ Hàn lườm cô một cái, sau đó lại cau mày hỏi tiếp: "Thật không có chuyện gì phải không?"
"Thế mẹ nghĩ là con đang có chuyện gì?"
Mẹ Hàn tiếp tục nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rốt cuộc không hỏi thêm nữa.
"Nếu vậy thì ra ngoài đi dạo đi con! Hoặc đến nhà chị Tâm Uyển chơi một chút cũng được, đừng cứ mãi nhốt mình ru rú ở trong nhà."
"Mẹ, mẹ chê con ngoan quá sao?" Hàn Tâm Dao lộ ra nụ cười tươi tắn: "Được rồi! Con sẽ nghe lời mẹ, ra ngoài đi dạo một chút!"
Những câu nói này của cô lập tức làm gương mặt đang nặng trĩu của mẹ Hàn tươi tỉnh trở lại: "Đúngrồi! Như vậy mới giống như một cô gái trẻ tuổi yêu
đời chứ."
Hàn Tâm Dao có chút bất đắc dĩ cười cười, tay cầm túi xách nhỏ, sửa lại quần áo, tạm biệt mẹ mình rồi đi ra cửa.
Mới vào đầu hè nên ánh mặt trời rất nhẹ nhàng và ấm áp, bầu trời chỉ toàn một màu xanh lam trong vắt.
Hàn Tâm Dao đi từ từ dọc theo vỉa hè, đi bộ qua đám đông, qua các cửa hàng
trưng bày hàng hóa đủ các màu sắc, vô tình, cô đã tới bên cạnh một tòa
nhà màu trắng hình tròn.
Cô dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt - "Nghệ Linh" - hai màu đen trắng xen kẽ nhau rất trang nhã,
cô dừng chân quan sát một lúc rồi đi vào.
Bên trong tòa nhà tràn
ngập không khí lãng mạn, cô nhẹ nhàng nhìn về phía đại sảnh, những bóng
người đan xen nhau nhộn nhịp, đứng lặng im trước một vài bức tranh được
phác họa rất tinh xảo, trên tay cầm một ly cà phê đang tỏa hương thơm
ngát, hoặc chăm chú đưa mắt nhìn, hoặc nhỏ giọng khe khẽ bình luận.
Phía bên kia là thư viện, bên trong được trang trí với từng dãy kệ bày đủ
các thể loại sách như văn học nghệ thuật, thơ ca, Nho học, sách về thảo
mộc…. khiến người nhìn cảm thấy rất trang nhã.
Cô đi vào thư
viện, chọn một tập thơ, sau khi đăng ký, kêu một ly cà phê, chọn một vị
trí khuất nhất ở trong góc và ngồi xuống, rất nhanh liền đem bản thân
hòa nhập vào từng dòng thơ mang hơi thở tình cảm hiện đại, mãi đến khi
nghe được giọng nói của một người đàn ông vang bên tai cô:
"Hàn Tâm Dao?"
Nghe được có người khẽ gọi tên mình, cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, đối
diện trước mặt mình là một đôi lông mày rậm và một ánh nhìn rạng rỡ rất
có hồn.
"Sao thế? Không nhớ tôi sao?" Hắn ngồi xuống cái ghế trước mặt cô: "Tôi là Hà Mộ Văn."
Cô trấn tĩnh lại tinh thần, nhìn Hà Mộ Văn xấu hổ cười.
"Anh cũng tới đây à?" Cô nhẹ giọng hỏi, "Đến xem sách? Hay là thưởng thức tranh?"
"Thưởng thức tranh." Hà Mộ văn nói xong, không nhịn được quan sát cô: "Cám ơn
cô đã nói cho tôi biết có một nơi yên tĩnh như vậy, nhưng tôi nhận thấy
cô không thường xuyên đến đây."
"Ách. . . . . . Gần đây tôi tương đối bận rộn." Cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Chợt, có người đi tới bên cạnh làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ:
"Mộ Văn!" Người kia kêu lên, vươn tay ra, niềm nở vỗ vào bả vai Hà Mộ Văn,
"Cám ơn cậu lại tới cổ vũ. Ah, cô đây là. . . . . ." Anh ta dùng ánh mắt rất lễ phép quan sát và đánh giá Hàn Tâm Dao.
"Tiểu Lâm, đây là
Hàn Tâm Dao. . . Tâm Dao, vị này là người giám đốc của “Nghệ Linh” - Lâm Phương Sinh." Hà Mộ Văn giới thiệu hai người với nhau.
"Giám đốc Lâm, xin chào!"
Hàn Tâm Dao liếc nhìn Lâm Phương Sinh một cái, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao Hà Mộ Văn lại biết giám đốc của “Nghệ Linh”?
"Gọi tôi là Lâm được rồi." Tiểu Lâm vội vàng nói.
"Tôi và Tiểu Lâm trước kia đã từng học vẽ tranh với nhau, hai tuần trước,
chúng tôi ngẫu nhiên gặp nhau ở chỗ này, thật không ngờ, mới mấy năm
không gặp, anh ta đã là ông chủ của một phòng trưng bày tranh nổi tiếng
rồi."
"Hoạ sĩ mà không vẽ được tranh thì không thể làm gì khác
hơn là phải mở đại lý kinh doanh về tranh rồi." Tiểu Lâm đi tới ngồi
xuống ghế, đánh trống lảng nói, "Trước đây học vẽ tranh, là do có sự say mê cuồng nhiệt, mặc dù được đào tạo chính quy, nhưng cái chính là vẫn
thiếu hụt khả năng thiên phú."
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Hà Mộ Văn, "Ngược lại cậu, cậu thật sự nên tiếp tục vẽ tranh đấy, năm đó
thầy Lương đánh giá cao tài năng của cậu nhất."
"Thôi, đều đã là quá khứ rồi, bây giờ tôi cũng chỉ là doanh nhân mà thôi." Hà Mộ Văn nói.
"Đã là thực tài thì dù thời gian có trôi qua cũng không thể bôi xóa được."
Sắc mặt Tiểu Lâm đột nhiên nghiêm túc lại, "Nếu ngày nào đó có hứng thú
cầm cọ vẽ tranh lại, các bức tường trưng bày tranh ở đại sảnh của “Nghệ
Linh” sẵn sàng để trống cho cậu dùng."
"Ha ha. . . . . ." Hà Mộ Văn cười sảng khoái, "Cậu không sợ tranh vẽ của tôi phá hủy danh dự của “Nghệ Linh” sao?"
Tiểu Lâm đập vào đầu vai hắn một cái, đang muốn nói tiếp gì đó thì một nhân viên đi tới:
"Giám đốc, có một vị khách muốn gặp ông."
Tiểu Lâm nghe vậy, đứng lên, "Cô Hàn, Mộ Văn, thật xin lỗi, tôi phải đi tiếp khách, các bạn cứ từ từ trò chuyện nhé."
Dứt lời, anh ta bình tĩnh xoay người, hướng về phía đại sảnh đi tới.
Hàn Tâm Dao nhìn Hà Mộ Văn, ngạc nhiên hỏi: "Anh thường tới đây sao?"
Cặp mắt đen nhánh dịu dàng của cô nhẹ nhàng nhìn thẳng về phía hắn, giọng nói trong trẻo và mềm mại.
"Ừ! Sự nghiệp ở Đài Loan còn chưa chính thức khởi động, gần đây vừa đúng có chút thời gian rảnh!" Hà Mộ Văn trả lời.
Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn xung quanh một lúc, rồi nghiêm trang nói: "Tiểu
Lâm thật rất có đầu óc kinh doanh, nơi này bài trí rất trang nhã, những
người có tâm trạng buồn rầu, chán nản khi vào đây đều có thể buông lỏng, lại còn được thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, nghe nhạc hoặc xem sách báo…" Hắn hít một hơi thật sâu, "Hơn nữa trong không khí
tràn ngập hương cà phê nồng đậm này, thật đúng là từ trái tim đến mắt
đến miệng và cả suy nghĩ của mình đều được thư giãn!"
Hàn Tâm Dao lẳng lặng nhìn hắn, cười cười.
Thoáng lướt mắt qua, hắn nhìn thấy trang bìa một cuốn sách cô vừa xem khi nãy nằm trên bàn.
"Vâng!" Cô khẽ nói ."Thơ ca cũng là một loại mỹ thuật, đều là do các nhà thơ
dùng trái tim, dùng tình cảm để viết ra những gì họ cảm nhận được từ
cuộc sống, hoặc từ những cảnh vật của thiên nhiên xuất hiện trong tầm
mắt của họ, quả thực văn học là vô hạn!"
Hà Mộ Văn chăm chú nhìn cô, bản thân có chút bất lực vì bị cô mê hoặc.
Kể từ khi nhìn thấy cô lần đầu tiên vào ngày ấy, hình bóng cô đã khắc sâu
trong tâm trí hắn, vài lần tới “Nghệ Linh” là do hắn muốn tìm một sự
"Tình cờ", vài lần đến nhà Vĩ Quần, là do hắn muốn tìm một sự "Trùng
hợp", tuy nhiên, dù làm cách nào đi chăng nữa, hắn cũng không được như ý nguyện. . . . . .
"Nói tiếp đi. . . . . ." Hắn nhích cái ghế lại gần, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, "Mang những hiểu biết của cô nói cho
tôi biết với."
Tâm Dao sửng sốt một chút, một hồi lâu sau, cô cười.
"Anh coi tôi là từ điển bách khoa toàn thư về thơ ca sao? Đừng quên, chuyên
ngành của tôi là lịch sử, chứ không phải là văn học. Chẳng qua là tôi
chỉ thích chọn lựa những từ ngữ yêu thích, cảm nhận tâm trạng của những
người viết ra nó để giải sầu mà thôi, chứ hiểu sâu hơn nữa thì tôi không có khả năng."
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc không nhịn được đồng loạt cười lên. Tiếng cười, vô tình kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn.
Hà Mộ Văn nhìn chăm chú vào khuôn mặt trước mắt này, trên mặt cô ẩn chứa
một nỗi buồn man mác, khiến trái tim hắn rung động thật sâu, một tia
thương tiếc, một loại khát vọng muốn chia sẻ cùng cô gợn lên từ đáy lòng hắn, hắn dịu dàng, trầm thấp nói: "Vào một buổi tối tháng Tháng Tư nào
đấy, tôi chạy xe không cẩn thận vô tình làm ướt quần áo của một nữ thi
sĩ, cho tới bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mình còn mắc nợ cô ấy, không biết
tối nay cô ấy có đồng ý tiếp nhận lời xin lỗi của tôi bằng cách cùng tôi đi ăn tối hay không?"
Cô chợt nhớ tới đêm mưa mùa xuân ngày ấy, ngẩn người, cười nói: "Anh rất biết cách nói chuyện."
"Nhân dịp sắc trời còn sớm, chúng ta có thể kịp đi ngắm ánh hoàng hôn dần tắt ở Đạm Thủy, sau đó, chúng ta đi ăn hải sản và xem thuyền đánh cá ra
khơi.
Cô nhìn vào đôi mắt ánh lên vẻ say mê cuồng nhiệt kia, không cách nào từ chối được.
"Vâng!" Nhẹ gật đầu, cô cầm cái ví da trên ghế lên.
Đi ra khỏi “Nghệ Linh”, Hà Mộ Văn dẫn cô tới ngồi vào chiếc xe BMW dừng ở
bên đường, xe rất nhanh lăn bánh, gia nhập vào biển xe đang đang ngược
xuôi qua lại như con thoi trên đường phố đông đúc.
Chiếc xe rời khỏi trung tâm thành phố Đài Bắc bận rộn, không bao lâu, họ đã tới đến Đạm Thủy.
Hà Mộ Văn ngừng xe, hai người đi vào một nhà hàng hải sản xây dựng bên bờ biển, chọn vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống,
Hắn không hỏi ý kiến của Hàn Tâm Dao, trực tiếp nhìn người phục vụ gọi món, một lát sau, bia được mang tới, các món ăn đủ loại như tôm tươi chiên
bột, mực hấp, cá hồi nướng, hàu chiên giòn, súp nghêu. . . . . . Cũng
lần lượt được bưng lên bàn.
Hà Mộ Văn rót cho cô một ly bia, rồi cũng rót cho mình một ly đầy tràn.
"Tôi nhớ không lầm thì tửu lượng của cô khá tốt. Hôm nay chúng ta vô tình gặp gỡ, hãy cùng nhau uống cạn ly này!"
Hàn Tâm Dao chỉ uống một ngụm, mỉm cười nhìn hắn, không nói.
"Cô nhìn xem. . . . . ." Hà Mộ Văn dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ánh hoàng hôn thật đẹp!"
Mặt trời vào buổi chiều lúc gần lặn nhìn rất lớn, vừa đỏ lại vừa tròn,
giống như một ngọn đèn dầu rực rỡ, từ từ yên lặng biến mất vào màu xám
đen của biển. Những tia sáng nhuộm đỏ chân trời, trên mặt biển dập dềnh
vài chiếc thuyền Tam Bản, điểm thêm một chiếc đèn đánh cá, điểm xuyết
thêm cho mặt biển càng trở nên thi vị.
"Vẻ đẹp của thế giới tự
nhiên, có khi chỉ lướt qua trong thoáng chốc." Cô nhìn những ánh đèn từ
chân trời xa xôi quét xuống mặt biển rồi dần dần mờ nhạt, "Làm người ta
khó có thể nắm bắt được!"
"Đây chính là sự kỳ diệu của tạo hóa."
"Anh tin vào thần thánh sao?" Cô quay đầu lại nhìn hắn.
"Hiện giờ thì không, nhưng tôi nghĩ rằng ở một nơi bí ẩn nào đấy, nhất định
sẽ có những vị thần linh chi phối tất cả mọi người, những vị thần linh
ấy sẽ tạo ra những cơ hội, sự tình cờ, một sự kiện nho nhỏ nào đấy ảnh
hưởng đến mối quan hệ của người với người và nắm trong tay số mạng của
mỗi con người, cô có tin không?"
Những lời nói này của hắn, khiến tâm trạng cô trở nên bối rối, hoang mang.
"Anh đã từng trải qua sự kiện ngẫu nhiên nào đó chưa?" Cô mơ hồ hỏi.
"Có rồi." Hắn dừng một chút, phảng phất rơi vào trầm tư: "Hai mươi lăm năm
trước, một tai nạn máy bay ngoài ý muốn, đã cướp đi sinh mạng của mẹ tôi lúc Bà còn rất trẻ. . . . . ."
Nói tới chỗ này, cảm xúc của hắn
dường như có chút xáo trộn. Nhìn hắn như vậy, trong mắt của cô không kìm được hiện lên sự đồng cảm, quan tâm và an ủi.
"Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói: "Đã khiến anh nhớ lại những ký ức buồn."
Hắn lắc đầu một cái, thả lỏng các cơ mặt, nhìn cô cười dịu dàng:
"Sinh mạng của con người khi còn sống sẽ trải qua rất nhiều biến cố, vận mạng trêu đùa mặc dù sẽ tạo ra những đau khổ nhất thời, nhưng cũng khiến cho cuộc sống của họ sẽ trở nên mạnh mẽ, sáng suốt hơn."
Hắn nhìn cô thật sâu, tiếp tục nói: "Sau khi mẹ tôi ra đi, ba tôi cũng không tái
giá. Công việc của ông ấy rất bận rộn, thường đi khắp nơi từ trong nước
đến nước ngoài, chỉ để lại chị Diệp chăm sóc tôi, cho nên, tuổi thơ của
tôi gần như là sống trong cô độc.
Từ nhỏ, trong sự cô độc đó, tôi đã tìm kiếm được thế giới của riêng mình, vì vậy, tôi bắt đầu vẽ tranh, một mình yên lặng cầm bút, vẽ ra những suy nghĩ, những cảm xúc mãnh
liệt xuất phát từ nội tâm của mình, đây thật sự là một loại hưởng thụ
không có gì sánh kịp."
"Anh là một người đàn ông may mắn!” Nói xong, cô nhìn hắn mỉm cười.
"Vậy sao?"
"Anh đang hưởng thụ sự cô độc, loại hưởng thụ này cũng không nhiều người có
được.” Cô uống một hớp bia, nói tiếp: "Những người tham gia sáng tạo
nghệ thuật, thường có một trái tim tinh tế và nhạy cảm hơn những người
khác, do đó mới có thể cảm thụ được những thay đổi, những cảm xúc của
môi trường xung quanh, và mang những cảm thụ đó thể hiện lên trên giấy."
"Cô đem tôi xếp vào hàng ngũ của những người sáng tạo nghệ thuật?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, những người biết yêu thích sự cô độc thường có thể sáng tác, anh
đã có đầy đủ điều kiện cơ bản của một nhà Nghệ Thuật." Giọng nói của cô
chân thành, "Tôi tin rằng nếu anh chịu khó im lặng cày cấy, cuối cùng sẽ có ngày thu hoạch."
Hắn chợt nở nụ cười, "Nếu cô tiếp tục nói
nữa, sẽ chuốc say tôi. Nói không chừng ngày nào đó, vì tin lời của cô,
tôi sẽ vác giá vẽ, đi vạn nẻo đường, phá họa toàn cảnh thế giới!"
"Đây mới là mục tiêu mà trong lòng anh mong muốn nhất, không phải sao?"
Hắn ngưng cười, nhìn cô kinh ngạc.
Đây mới là lần thứ hai họ gặp mặt mà thôi, vậy mà cô đã đọc thấu được thế
giới nội tâm của hắn, đã nhìn vào tận tâm hồn sâu thẳm nhất của hắn rồi!
Cô biết thuật đọc tâm sao?
"Mọi việc trên đời không thể như mình mong muốn." Hắn hít một hơi thật sâu,
"Nhất là cuộc sống sinh tồn ở thành phố lớn như thế này, thường phải từ
bỏ những ước mơ của mình để thích nghi với thực tế, vô tình, những cảm
xúc chân thật trong lòng cũng bị bụi phủ mờ."
"Vì vậy mới nói, chúng ta chỉ có thể là người trần mắt thịt mà thôi."
Hắn thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, một lọn tóc dài xõa ra trước ngực, toàn thân mặc một bộ quần áo màu xanh lam, giống như ánh bình minh đầu tiên
xuất hiện nơi chân trời vào buổi sáng sớm, nhìn cô . . . . . . Rất đẹp!
"Nói một chút về cô đi." Hắn mê hoặc nhìn bóng dáng màu xanh lam trước mặt.
"Về phương diện nào?"
"Tùy cô."
"Gia đình của tôi, anh cũng nên biết, tôi chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường mà thôi."
"Không." Hắn nghiêm túc nói: "Chẳng qua là cô đang ở trong sương mù thôi."
Hắn thú vị nói, cô cười, đường cong trên môi giống như gợn sóng xao động trên mặt hồ xanh biếc.
"Trong sương mù mọi thứ đều trở nên đẹp hơn." Cô nói: "Hãy để cho trong lòng anh mãi mãi có những ấn tượng tốt đẹp về tôi đi!"
"Tôi luôn luôn chấp nhất vẻ đẹp chân thực của việc ngắm hoa trong sương, hoa ở hư vô mờ mịt, cũng không thể thỏa mãn tôi." Hắn dừng lại nhìn cô rồi
nói tiếp: "Qua một thời gian nữa, tôi sẽ biết thêm về cô và sẽ hiểu rõ
cô hơn."
Hàn Tâm Dao nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt sâu
đen thăm thẳm mơ hồ bộc lộ tình ý. Cô cảm thấy không được tự nhiên nên
quay đầu đi, trốn tránh ánh mắt như thiêu đốt mình, thay đổi đề tài:
"Mặt trời khuất sau núi rồi!"
"Vậy sao? Vậy chúng ta mau đi thôi." Hắn đứng dậy.
"Muốn đi đâu?"
"Đi xem thuyền đánh cá, lúc trăng mới lên thì thuyền đánh cá bắt đầu rời bến ra biển, nhìn rất đẹp."
Rời nhà hàng hải sản, làn gió đêm đầu hạ thổi tới trước mặt, còn mang chút lạnh lẽo, Hàn Tâm Dao không khỏi rùng mình một cái.
"Lạnh không? Ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe, cô sẽ đỡ bị lạnh."
Sau khi Hàn Tâm Dao bước vào xe, xe lập tức đi vào đường cao tốc Tân Hải,
cuối cùng dừng lại tại bãi biển không xa Đạm Thủy là bao.
Tắt
máy, hai người cũng không bước xuống xe, chỉ lặng im ngắm nhìn ánh trăng đêm mùa hè tuyệt đẹp lung linh trên mặt biển khiến người ta cảm thấy
kinh ngạc.
Hà Mộ Văn tiện tay mở đĩa CD, giai điệu "Hồi ức Paris" dịu dàng uyển chuyển ngân lên bên tai, phảng phất như dìu người ta vào
một giấc mộng đầy hư ảo.
"Ánh trăng sáng như thế này. . . . . .
đẹp đến nỗi làm cho người ta quên mình đang ở cõi trần gian!" Tâm Dao
khen ngợi nói: "Chỉ tiếc rằng anh không mang dụng cụ vẽ tranh ."
"Nếu như có dụng cụ vẽ tranh, tôi nhất định sẽ vẽ cô." Ánh mắt của hắn phát ra những tia sáng, nhìn chăm chú vào cô.
Hàn Tâm Dao thấy ánh mắt như có lửa của hắn nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, trái tim đập liên hồi.
"Chúng ta trở về được chưa?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Hà Mộ Văn mê hoặc nhìn cô, lơ đãng nói: "Tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào giống như cô vậy, đẹp như một bài thơ."
Hàn Tâm Dao xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.
"Ngày mai là chủ nhật, cô có rảnh không?" Hắn hỏi.
"Ngày mai tôi không rảnh." Ánh mắt của cô vẫn ngó ra ngoài cửa sổ.
"Cả ngày đều không rảnh sao?"
"Cả ngày cũng không rảnh!" Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Hắn nhìn cô, thật lâu, rồi mới nói thật nhỏ một câu:
"Không cần né tránh tôi, tôi không có đáng sợ như vậy."
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt thanh tú có chút mềm yếu và sợ hãi:
"Chúng ta đi về, được không?"
Cô cố gắng nói, giọng điệu mang vẻ khẩn cầu, khiến người ta không thể kháng cự.
Hà Mộ Văn nhìn Hàn Tâm Dao không nói gì, chỉ khởi động xe, trên quãng
đường trở về Đài Bắc, hai người cũng trầm mặc không nói câu nào.
Xe lướt đi thật nhanh, những ngọn đèn ở những ngôi nhà ven đường cứ trôi
về phía sau, cuối cùng, hắn cũng chở Hàn Tâm Dao về đến đầu ngõ.
"Tạm biệt." Cô khẽ nói, rồi mở cửa xe bước ra.
"Tôi nghĩ rằng, cô không muốn tôi tiễn cô đi vào, đúng không?" Hà Mộ văn nhìn tay lái, nói nho nhỏ.
Cô nhìn hắn, trong lòng bất giác cảm thấy căng thẳng, nhưng cố gắng đè nén những cảm xúc không thể giải thích được đang nhen lên trong lòng, yên
lặng bước ra khỏi xe.
Hà Mộ Văn nhô đầu ra cửa sổ xe, nhìn cô
sững sờ, một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: "Mười giờ sáng mai, tôi chờ cô ở “Nghệ Linh”, cô tới cũng được, không tới cũng được, cho dù thế nào thì tôi cũng đợi đến khi đóng cửa mới thôi."
Nói xong, hắn liền đạp chân ga, tăng tốc rời đi.
Cô ngạc nhiên đứng yên tại chỗ rất lâu, đến khi nhìn thấy luồng ánh sáng
màu trắng bạc hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, mới thẫn thờ đi tới cửa nhà, mở cửa bước vào trong.
Trong phòng khách, Mẹ Hàn đang ngồi ở trên ghế sofa, trong tay đang cầm quyển sách, chờ con gái đi chơi về muộn.
"Về rồi sao!" Bà để quyển sách xuống, quan sát Hàn Tâm Dao, "Buổi tối đến nhà bạn chơi vui không con?"
"Có mẹ à." Hàn Tâm Dao vội vàng liếc mẹ mình một cái, nụ cười có vẻ che dấu điều gì đó.
"Nhưng . . . . .", mẹ Hàn nhìn ánh mắt con gái, mơ hồ cảm thấy cô có chút không bình thường.
"Mẹ, con mệt mỏi."
"Vậy thì nhanh đi tắm rửa, rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Hôn tạm biệt và chúc mẹ ngủ ngon xong, Hàn Tâm Dao vội vàng chui vào phòng, bỏ túi xách xuống, sau khi ngồi xuống mép giường, bật đèn ở đầu giường
lên, nhìn một khung hình làm bằng gỗ ở đầu giường, ngẩn người.
Trong khung, là ảnh Nhậm Hoài Triết đang mỉm cười.
Nếu như chưa từng gặp Hà Mộ Văn, cô sẽ cùng Hoài Triết. . . . . .
Một nỗi chua xót dâng lên từ đáy lòng, cô đưa tay úp khuôn mặt đang tươi
cười trong hình xuống, tiếp đó đột nhiên vùi mặt vào hai đầu gối, mặc
cho nước mắt tràn lan. . . . . .