Yêu Đương Với Trúc Mã Alpha

Chương 44: 44: Tám Bức Thư Nháp Của Trình Huyễn Chu




Đỗ Tẫn Thâm nhặt tất cả những thứ vương vãi trên mặt đất và những mảnh vỡ thủy tinh, sau đó hắn đi lau vệt nước trên sàn.
Khi gọi điện cho Trình Huyễn Chu, hắn liên tục nhận được lời nhắc không thể kết nối và vui lòng gọi lại sau.
Kế đó Đỗ Tẫn Thâm bật máy tính ở chế độ chờ đang đặt trên bàn của Trình Huyễn Chu.
Không tắt máy cũng không có mật khẩu.
Khi vào bên trong, hình nền là một khu vườn trồng rau.
Một số trang web chưa đóng hiện trên màn hình.
Trang web đầu tiên là giao diện hộp thư điện tử của Trình Huyễn Chu, nội dung thư nói về việc xin phép nghỉ nhưng mới viết được một nửa.
Đỗ Tẫn Thâm phán đoán y đang giải quyết công việc nhưng sau đó xảy ra chuyện nên y vội vàng rời đi dù chưa khóa cửa, chưa tắt máy tính và không mang theo thứ gì.
Ở ngoài cùng bên trái, cột "Thư nháp" màu xám ít gây chú ý hơn nhưng Đỗ Tẫn Thâm khó có thể bỏ qua con số "8".
Nhắc nhở trong hộp thư có tám thư nháp chưa được gửi.
Hắn bấm vào.
Giao diện thay đổi ngay lập tức.
Sau đó, rất nhiều bức thư điện tử chưa từng được gửi đi lặng lẽ xuất hiện trước mặt Đỗ Tẫn Thâm.

Sau khi nhìn thấy những bức thư được sắp xếp gọn gàng cũng như địa chỉ email của chính mình, tim Đỗ Tẫn Thâm đập nhanh hơn và hắn dần cảm thấy khó thở.
Hắn di chuyển con chuột một cách chậm rãi.
Một bức thư, một cú nhấp chuột.
Mỗi bức thư trong hộp thư nháp đều rất ngắn gọn và hầu hết chỉ có một câu, một số bức trùng với ngày tháng trong bức thư do Đỗ Tẫn Thâm gửi lúc còn ở nước ngoài, còn một số thì không.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn chằm chằm vào vài dòng ngắn ngủi, cảm thấy như thể mình đang nhận được một loại bố thí đau đớn nào đó.
Mỗi câu chữ trước mắt đều giống kim đâm, dao cắt hay lửa đốt.

Hắn dường như đang ở trong một ngày tuyết rơi lạnh buốt.
Hắn lại không thể ngừng đọc đi đọc lại thư.

Re: Đỗ Tẫn Thâm - 3.2
Vào ngày 2 tháng 3, Đỗ Tẫn Thâm gửi cho y một vài bức ảnh chụp tòa nhà dạy học dưới ánh hoàng hôn từ góc nhìn cửa sổ của sân thượng.
Có hai câu trong bức thư nháp của Trình Huyễn Chu.
"Mặt trời đã lặn ở nơi anh, mà giấc mộng hão huyền của em vẫn chưa kết thúc.
Em phải làm sao mới có thể thức tỉnh được đây?"
(Không có chủ đề 1)
"Khi nào anh về? Em đã viết một bài hát muốn hát cho anh nghe."
Re: Đỗ Tẫn Thâm - 3.14
"Em đã không về nhà gần hai tháng rồi.

Mẹ anh ghé vào trường mang cho em món canh gà và hỏi em dạo này bận lắm phải không.
Chắc họ nhớ anh rất nhiều.
Mẹ anh bị ho khan, ba anh đang đi công tác.
Buổi chiều em có đi mua lê cho bác, xem dì Trương thực hành một lần thì em mới biết cách làm.
Buổi tối em về trường có nhìn thấy vài cặp đôi đứng ở cổng trường, em chợt nhớ ra hôm nay là White Day.
Chỉ là một ngày lễ buồn tẻ thôi mà."
(Không có chủ đề 2) 4.8 tự động lưu
"Chờ nhận lương, sắp đi phẫu thuật được rồi."
(Không có chủ đề 3) 4.25 tự động lưu
"Điều gì sẽ xảy ra nếu em bỏ tuyến thể?
Cho em được toại nguyện."
Re: Đỗ Tẫn Thâm - 5.2
"Đỗ Tẫn Thâm, cho em được toại nguyện

Cho em được toại nguyện."
(Không có chủ đề 4) 7.16 tự động lưu
"Bác sĩ lang băm đã từ chối, em có thay đổi một số lại thuốc mới nhưng hiệu quả không ổn, em luôn muốn nôn.
Lần đầu tiên được xe cấp cứu đưa đi, hóa ra khi sốt đến 40 độ sẽ bị chuột rút, đau chân, không còn sức lực.
Em đoán mình đã làm những người bạn cùng phòng sợ hãi.
Quên đi."
(Không có chủ đề 5) 11.10 tự động lưu
"Bị nôn sau khi ăn.
Nên phải ngừng ăn.
Nôn cái gì? Cũng đâu thể đang mang thai được."
Đỗ Tẫn Thâm tìm tới tìm lui cũng chỉ thấy tám thư nháp này.
Không còn gì nữa.
Thật lâu sau hắn mới phản ứng lại, các giác quan dường như đã bị kéo ra khỏi cơ thể nên tay chân đều cảm thấy trống rỗng, hắn như biến thành một món đồ vật vô hình có thể bị xuyên thấu.
Đến bây giờ Đỗ Tẫn Thâm vẫn còn nhớ rõ sau khi mình ra nước ngoài thì bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc trong khoảng thời gian dài.
Đỗ Tẫn Thâm bắt đầu gửi email cho Trình Huyễn Chu sau hai tuần đi du học.
Lần đầu tiên họ cách xa nhau như vậy, cách thức liên lạc cũng trở nên hạn chế.

Đỗ Tẫn Thâm không biết Trình Huyễn Chu đang làm gì mỗi ngày, Trình Huyễn Chu phớt lờ hắn mà hắn lại không thể trở về nên bọn họ rơi vào vòng luẩn quẩn.
Tuần thứ ba, Đỗ Tẫn Thâm đăng ký gói cước quốc tế và gọi vào số của Trình Huyễn Chu ba lần vào sáng trưa chiều nhưng y không hề trả lời.
Tuần thứ tư, Đỗ Tẫn Thâm gửi một câu: "Trình Huyễn Chu, em nghe điện thoại được không?"
Vài ngày sau, Trình Huyễn Chu cuối cùng cũng đáp lại với lời nói cực kỳ gay gắt: "Muốn cút thì cút đi, con mẹ nó đừng làm phiền tôi nữa."
Đỗ Tẫn Thâm: "Em nói chuyện có lý trí được không?"

Hắn không biết sự thù địch và lạnh nhạt của Trình Huyễn Chu đến từ đâu, chỉ đành trách bọn họ đã xa cách nhau quá lâu.
Trước khi đi, Trình Huyễn Chu không từ chối Đỗ Tẫn Thâm ôm, cũng không từ chối Đỗ Tẫn Thâm hôn lên mặt.

Có lẽ sau một khoảng thời gian dài, Trình Huyễn Chu sẽ từ từ bình tĩnh lại mà chấp nhận quyết định của hắn.
Nhưng thực tế lại không phải vậy, y trở nên gắt gỏng khiến mối quan hệ của cả hai căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khi đó Đỗ Tẫn Thâm cũng không khống chế được cảm xúc, đè nén giọng nói trầm thấp: "Em không bình tĩnh nói chuyện được sao?"
Trình Huyễn Chu thờ ơ nói, "Tôi không có gì muốn nói."
Không lâu sau, hắn phát hiện Trình Huyễn Chu đã kéo hắn vào danh sách đen.
Hắn giận Trình Huyễn Chu chẳng phải cũng đang giận chính mình hay sao.
Khi ấy Đỗ Tẫn Thâm đã thực hiện một hành vi không chính đáng, hắn vất vả tìm được một người bạn ở Trung Quốc đang làm trong một ngành nghề bí mật rồi nhờ người theo dõi và chụp ảnh của Trình Huyễn Chu.
Cho đến gần tháng bảy thì thủ tục về nước của Đỗ Tẫn Thâm gần như đã hoàn tất, đối phương bỗng gửi cho hắn đoạn video Trình Huyễn Chu ra vào địa điểm ăn chơi.
Đỗ Tẫn Thâm đã xem đi xem lại hàng chục lần đoạn video giám sát chỉ dài ba phút đó.
Ánh đèn xung quanh mờ ảo, độ rõ nét của video cũng không cao nhưng trong hoàn cảnh tối tăm vẫn nhìn thấy một người xa lạ không nhìn rõ mặt đang dựa vào người Trình Huyễn Chu.

Chắc hẳn đó là một Omega da thịt mềm mại, cậu Omega đó kéo cổ áo xuống thấp để lộ chiếc cổ trắng nõn và mảnh mai.
Trình Huyễn Chu uống ly rượu mà đối phương đang cầm, rượu trượt dọc theo khóe môi qua yết hầu đang chuyển động chảy vào trong chiếc áo thun nhăn nhúm.
Hai người họ dựa sát vào nhau trong tư thế rất mờ ám.
Sau đó, màn hình chuyển sang màu đen.
Mặc dù không có gì rõ ràng, nhưng bất kỳ ai cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Khi đó, Đỗ Tẫn Thâm nhận ra có lẽ sự ra đi của mình đã giúp đối phương hoàn thành tâm nguyện.

Trong cuộc chiến tranh lạnh kéo dài không có bên nào đưa ra lời kêu gọi đầu hàng, chỉ còn sự ràng buộc và quán tính đã bị cắt đứt.
Hắn nên sẵn sàng nói rằng mọi thứ đều đã như hắn mong đợi.
Hắn để mình tự do, cũng cho Trình Huyễn Chu toại nguyện.
Kể từ đó họ ngầm không liên quan gì đến nhau nữa.

Tất cả những nỗi không cam lòng hay những lời nói dang dở đều giấu kín trong lòng, lúc gặp nhau họ đều đã trở thành những người xa lạ.

Nửa tháng sau, các quan chức của Cục Nhập cư bất ngờ đến tìm Đỗ Tẫn Thâm.
Họ nói giấy phép cư trú của Đỗ Tẫn Thâm không hợp lệ vì thông tin của hắn không được nhập vào hệ thống, do đo hắn phải đi làm lại giấy tờ.

Nếu để quá hạn rất có thể sẽ để lại tiền án, dẫn đến sau này bị hạn chế nhập cảnh.
Thật là xui xẻo khi một vấn đề có xác suất nhỏ như hệ thống chính phủ gặp trục trặc đã xảy ra với hắn.
Sau nhiều lần đắn đo, Đỗ Tẫn Thâm quyết định tạm thời hủy vé máy bay trở về Trung Quốc, bởi vì tài liệu bổ sung và thẻ chip phải có mặt trực tiếp mới được chấp nhận.
Vì giải quyết vấn đề này nên hắn phải ở lại thêm ba tháng, khi hoàn tất quá trình khai báo tẻ nhạt cũng đã là cuối mùa thu.
Cuối cùng khi hắn trở về thì thành phố S đã trở nên lạnh lẽo.
Khi hắn đi ra khỏi nhà ga, những đám mây xám xịt ở phía trên không xa, bầu trời trở nên rất thấp như thể sắp có tuyết.
Đỗ Tẫn Thâm ngẩng đầu đứng một hồi, loáng thoáng cảm thấy cảnh còn người mất.
Trước khi đi, Trình Huyễn Chu nói sẽ không đến nhưng y vẫn chạy đến sân bay.

Lần này khi hắn quay về, đối phương thật sự không muốn gặp lại hắn nữa.
Hắn nghĩ mình đã đưa ra quyết định tốt cho hai người với hy vọng dừng lại trước khi điều gì đó không thể cứu vãn xảy ra, đồng thời có thể gây ra ít tổn thương hơn cho đối phương.
Trên thế giới này không phải chỉ có mỗi tình yêu, cho nên tình yêu có lẽ không phải là đích đến cuối cùng của hai người.
Gia đình đã dạy hắn trách nhiệm và trọng trách, hắn đã thấy những người yêu nhau sâu đậm như ba mẹ thay đổi tính tình khi ở trong cực khổ.

Tất cả các điều khoản và quy ước bất thành văn đều thúc giục hắn phải bình tĩnh, lý trí và kiềm chế, nhưng khi hắn còn trẻ không ai nói với hắn...
Muốn làm gì thì phải dũng cảm làm.
Muốn yêu ai thì phải dũng cảm yêu.
Nếu không, có thể một ngày nào đó trong tương lai dù hối hận cũng đã muộn.
***
Đỗ Tẫn Thâm ngồi cả đêm nghe mưa rào ngoài nhà vỗ vào mái hiên.
Màn hình trước mặt sáng lên, cả đêm hắn nhìn chằm chằm vào câu "Đỗ Tẫn Thâm, cho em được toại nguyện" do Trình Huyễn Chu viết.
Trời đã rạng sáng, nhưng Trình Huyễn Chu vẫn chưa về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.