Lấy giấy đăng ký kết hôn nghe có vẻ đơn giản.
Theo Đỗ Tẫn Thâm, tất cả những gì cần làm là đặt lịch hẹn trước tại tòa thị chính thành phố và mang theo giấy tờ tùy thân.
Học kỳ nghiên cứu sinh đầu tiên của Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm đều kết thúc vào tháng 1, cho nên thời gian nghỉ của họ cũng trùng khớp.
Tuy nhiên, khi họ bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ mới nhớ ra chuyện đi đăng ký kết hôn nên cố đưa nó vào trong lịch trình, đồng thời lúc này họ cũng nhận ra tất cả lịch hẹn của trong hai tháng tới của tòa thị chính đều đã kín chỗ.
Thực ra đối với những công dân nước ngoài không có hộ khẩu thường trú tại địa phương, dù có lấy được giấy đăng ký kết hôn thì cùng lắm cũng chỉ là một tờ giấy trắng không có tác dụng.
Trình Huyễn Chu tỏ vẻ không được thì thôi.
Đỗ Tẫn Thâm lại vô cùng kiên trì.
"Sớm nhất là ngày 20 tháng 2 vẫn còn chỗ, vậy ngày đó đi."
Trước khi Trình Huyễn Chu kịp nói, Đỗ Tẫn Thâm đang ngồi trước máy tính đã nhanh chóng nhấp xác nhận cuộc hẹn trên trang web của chính phủ.
Trình Huyễn Chu: "...!Anh quên trường của em sẽ khai giảng từ ngày 20 tháng 2 à."
Trường của Đỗ Tẫn Thâm khai giảng muộn hơn y ba ngày.
"Hôm đó em đến lớp lúc mấy giờ?"
Trình Huyễn Chu xem thời khóa biểu điện tử: "10 giờ sáng."
Đỗ Tẫn Thâm: "Tòa thị chính mở cửa lúc 9 giờ rưỡi."
"Vậy lấy giấy xong anh sẽ đưa em đi học."
Trình Huyễn Chu biết không thể làm hắn đổi ý nhưng vẫn nói: "Chỉ có nửa tiếng nên chắc chắn em sẽ đến muộn, em không muốn đến muộn vào ngày đầu tiên của học kỳ mới đâu."
Đỗ Tẫn Thâm hôn lên mặt của y: "Nếu không làm chuyện khác sẽ đến kịp thôi."
...!Không làm chuyện khác?
Trình Huyễn Chu thầm nghĩ.
Chỉ có nửa giờ, hắn còn muốn làm gì nữa?
Nhưng việc lấy giấy kết hôn bị hoãn lại cũng đồng nghĩa với việc họ phải đảo ngược trình tự của kế hoạch, bởi vì trước mắt họ vẫn còn một kỳ nghỉ từ cuối tháng 1 đến giữa hai tháng...!Thế nên họ sẽ đi nghỉ tuần trăng mật trước rồi mới kết hôn.
"Vé khứ hồi dự kiến vào ngày 19 tháng 2." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Chu Chu, có nơi nào em rất muốn đến không?"
Trình Huyễn Chu: "Em chưa nghĩ ra."
Đỗ Tẫn Thâm dùng máy tính xem bản đồ, đề nghị: "Em có muốn xem cực quang không?"
Trình Huyễn Chu: "Quá lạnh."
Đỗ Tẫn Thâm: "Hay đến Địa Trung Hải?"
Trình Huyễn Chu: "Có gió lớn."
Đỗ Tẫn Thâm: "Vậy anh mua vé bay đến thẳng Châu Phi nhé."
Trình Huyễn Chu nằm bất động trên giường, mặt không cảm xúc nói: "Anh đang đùa em à?"
Đỗ Tẫn Thâm rời khỏi bàn máy tính, đẩy ghế ra rồi cúi người tiến lại gần khiến giữa đôi môi của hai người chỉ còn lại một khoảng cách nhỏ.
Trình Huyễn Chu nhìn hắn, như thể y đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để hắn muốn làm gì thì làm.
"Cái này không được, cái kia cũng không được." Đỗ Tẫn Thâm khàn khàn nói, "Sao em khó chiều quá vậy?"
Trình Huyễn Chu tức giận nói, "Anh không muốn chiều thì đừng chiều..."
Đỗ Tẫn Thâm cúi đầu hôn y.
Môi lưỡi của hai người quấn quýt vào nhau rất lâu trước khi tách ra.
"Em muốn cái này không?"
Trình Huyễn Chu vòng tay qua cổ hắn, giống như một tảng băng đang tan, hai mắt cũng trở nên ngấn nước.
"Muốn."
Cứ như thế hai người vô tình xảy ra việc ngoài ý muốn, kế hoạch đi nghỉ tuần trăng mật cũng tạm thời bị gác lại.
Thế nhưng vào thời điểm quan trọng, Đỗ Tẫn Thâm dường như không biết mệt mỏi mà liên tục hỏi, "Em muốn đi đâu? Miền nam nước Pháp hay Rome?"
Trình Huyễn Chu gần như không thở nổi: "...!Sao cũng được."
Đỗ Tẫn Thâm cười: "Sao có thể tùy tiện thế được? Đây là chuyện rất quan trọng đó."
Trình Huyễn Chu buộc phải xin tha, đành nhỏ giọng thừa nhận, "Thật sự chỗ nào cũng được, em chỉ cần ở bên anh thôi."
Trình Huyễn Chu nói xong lại bị Đỗ Tẫn Thâm đè xuống, y cảm nhận được rõ ràng đối phương càng lúc càng trở nên kích động.
Y chắc chắn Đỗ Tẫn Thâm sẽ không buông tha cho y trong thời gian ngắn.
***
Sau cùng, bọn họ lên kế hoạch đi xe lửa đến phía nam, nếu dọc đường muốn dừng thì sẽ tìm một thôn nhỏ địa phương ở lại vài ngày.
Suối nước nóng, nhảy dù, trượt tuyết, ăn kem, ăn lẩu và sashimi.
Một ngày trước khi Trình Huyễn Chu bắt đầu học kỳ mới, máy bay từ nước S hạ cánh xuống sân bay đúng giờ.
Có lẽ cuộc chia ly sắp bắt đầu nên đêm đó Đỗ Tẫn Thâm đã lăn lộn y cực kỳ tàn nhẫn.
Y gần như không ngủ cả đêm, hôm sau tỉnh dậy thì giọng nói của y cũng đã khàn khàn.
Hoàn toàn là do đã kêu quá lâu.
Trong kỳ nghỉ, hầu như ngày nào họ cũng ngủ đến trưa, nhưng hôm nay họ phải dậy từ sớm (8 giờ 30) để đến trước khi tòa thị chính mở cửa.
Trình Huyễn Chu cảm thấy không quen, thậm chí còn cảm thấy bên ngoài trời chưa sáng đã khổ sở bị Đỗ Tẫn Thâm kéo ra khỏi chăn bông.
Đỗ Tẫn Thâm ở bên cạnh thấp giọng thúc giục: "Chu Chu nghe lời, hôm nay không được ngủ nướng nữa, ngồi dậy nào."
Trình Huyễn Chu liếc mắt một cái, thúc gối về hướng Đỗ Tẫn Thâm rồi tức giận nói: "Làm gì nữa, mệt chết rồi."
Đỗ Tẫn Thâm lại xoa đầu y, lại hôn y, coi Trình Huyễn Chu thành cục bột nhão.
Hắn lặp lại một lần nữa, "Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta sắp kết hôn rồi."
Trình Huyễn Chu nằm trên giường mở mắt ra.
Trên thực tế, Trình Huyễn Chu sống ở đây nửa năm đã hiểu rất rõ về năng suất làm việc của chính quyền địa phương.
Họ đợi ở cổng tòa thị chính đến 9 giờ 15, lúc vào còn phải đợi nhân viên ngồi vô bàn làm việc.
Cuối cùng họ ngồi nhìn nhân viên chậm rãi sắp xếp tài liệu, đóng dấu tài liệu và nhờ thợ chụp ảnh chụp hình cho bọn họ.
Lúc đi ra đã 10 giờ.
Dù lái xe đến trường với tốc độ nhanh nhất có thể thì hiện tại cũng đã là 10 giờ rưỡi.
"Phải làm sao đây?" Vẻ mặt của Trình Huyễn Chu trêu đùa, y không quá nghiêm túc mà oán giận, "Em chắc chắn sẽ đến muộn mất thôi."
"Vậy anh vào cùng em nhé?" Đỗ Tẫn Thâm nói một cách bình tĩnh, "Thế này thì em sẽ không bị xấu hổ một mình."
Trình Huyễn Chu cảm thấy đề nghị này khá ổn.
Dù sao giáo sư của lớp cũng là chủ nhiệm khoa luật của họ, Trình Huyễn Chu không quên ông ấy từng là thầy của Đỗ Tẫn Thâm.
Có lẽ bởi vì đây ngày đầu tiên của học kỳ mới, cho nên lúc Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm đi vào phòng học mới phát hiện bọn họ không phải là người đến trễ nhất.
Sau khi vào lớp, Trình Huyễn Chu thậm chí còn nhạy bén nhìn thấy một chiếc vali đặt cạnh người bạn học nước ngoài đang mặc chiếc quần đùi đi biển sặc sỡ, có vẻ như cậu ấy vừa xuống máy bay.
Vị giáo sư đợi trước máy chiếu, tâm trạng có vẻ tốt nên chào đón họ rất niềm nở.
Trình Huyễn Chu định nói lời tạm biệt với Đỗ Tẫn Thâm, nhưng hắn không có ý định rời đi mà vẫn nắm tay y.
Mối quan hệ thân mật không thèm che giấu.
Trình Huyễn Chu đứng trước cửa lớp, có phần khó xử.
Đương nhiên y cũng không nỡ để Đỗ Tẫn Thâm rời đi, dù sao trên danh nghĩa bọn họ vừa kết hôn chưa đầy 1 giờ.
Y bỏ chồng đến lớp một mình, nghĩ thế nào cũng thấy thật tàn nhẫn.
Nhưng với thái độ hiện tại của Đỗ Tẫn Thâm, chẳng lẽ hắn muốn trao cho y một cái ôm từ biệt trước mặt mọi người sao?
Mặc dù các bạn cùng lớp đã sớm biết mối quan hệ tình cảm của y và hiếm khi nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị vì họ là hai người Alpha.
Nhưng Trình Huyễn Chu tự biết mặt mình chưa dày đến mức dám làm những hành động thân mật với Đỗ Tẫn Thâm ở nơi công cộng.
Trình Huyễn Chu đưa ngón tay chọc vào lòng bàn tay Đỗ Tẫn Thâm, lúc này Đỗ Tẫn Thâm bỗng nhiên hỏi giáo sư, "Thầy có cho phép em vào ngồi không ạ?"
"Đương nhiên." Giáo sư nói, "Rất hoan nghênh em đến lớp."
Trình Huyễn Chu ngơ ngác, Đỗ Tẫn Thâm quay đầu sang một bên nhướng mày nhìn y.
Lúc này Trình Huyễn Chu mới biết Đỗ Tẫn Thâm đang định tính toán điều gì, y nhanh chóng kéo Đỗ Tẫn Thâm ngồi ở hàng ghế cuối trong lớp.
Sáng nay có hai tiết học, tổng cộng ba giờ.
Ghế ngồi trong lớp hơi cứng, nên Trình Huyễn Chu không thoải mái nhúc nhích.
Đỗ Tẫn Thâm nhạy bén nhận ra nên nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Bàn tay đang cầm bút của Trình Huyễn Chu dừng lại, y hung dữ lườm Đỗ Tẫn Thâm: "Anh còn không biết xấu hổ hỏi em nữa."
Đỗ Tẫn Thâm đưa một bàn tay đặt sau eo Trình Huyễn Chu, lót ở trên lưng ghế.
Hắn đè giọng rồi nói nhỏ vào lỗ tai Trình Huyễn Chu: "Đau thắt lưng? Muốn anh xoa cho em không?"
Trình Huyễn Chu kìm nén đến mức khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên đỏ bừng.
Đúng lúc này, giáo sư gọi tên Trình Huyễn Chu.
"Cheng, em nghĩ thế nào về trường hợp này?"
Da đầu của Trình Huyễn Chu căng chặt, đưa tay trái túm lấy tay của Đỗ Tẫn Thâm.
Y lặng lẽ hít vào một hơi mới sắp xếp xong suy nghĩ, chậm rãi trả lời.
Không biết có phải bởi vì đang ở trong hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xấu hổ, cho nên trái tim của y mới có thể đập loạn xạ trong lồng ngực như thế.
Ngày thường y luôn nói năng nhanh nhạy, vậy mà bây giờ nói hai chữ cũng lắp bắp chẳng xong.
Rất may là giáo sư không làm Trình Huyễn Chu khó xử lắm, có lẽ đã thấy Trình Huyễn Chu lơ đễnh nên bổ sung thêm vài ý rồi cho y ngồi xuống.
Sau khi y trả lời xong, Đỗ Tẫn Thâm tỏ vẻ như đây là chuyện lạ: "Một câu hỏi đơn giản thôi.
Rõ ràng nộp đơn kiện tại nơi cư trú của bị cáo là không hợp lý, thay vào đó nên trực tiếp nộp đơn ở trụ sở chính chắc chắn sẽ buộc bị cáo phải bồi thường.
Sao em căng thẳng quá vậy?"
Trình Huyễn Chu cứng đơ ngồi thẳng lưng, không ngăn được tiếng cười của Đỗ Tẫn Thâm truyền vào trong tai quấy nhiễu tâm tư của mình.
"...!Về nhà muốn anh dạy kèm cho em không?"
Trình Huyễn Chu nghiến răng, không nhịn được nữa nên nói: "Anh đang học mỹ thuật đấy, câm miệng ngay cho em.".