Ghen cũng là một môn nghệ thuật, một ngành học vấn, ít một chút không đủ vị, nhiều một chứt lại quá mức.
Ngày hè, đám ve kêu râm ran mãi không dứt giữa những tàng cây bên ngoài phòng y tế, không khí khô hanh khiến người ta không thể thở nổi. Triệu Thủy Quang đang ngồi trong phòng y tế, đồng hồ trên tường bỗng vang lên, cô tựa hồ cũng “tích tích” chảy từng giọt mồ hôi lạnh. Chỉ lát sau, một tầng mồ hôi dày bao phủ trên cánh mũi cô.
Không bao lâu, bác sĩ mập trở lại, đưa cho Triệu Thủy Quang thuốc tiêu viêm. Triệu Thủy Quang cầm cốc giấy đựng nước uống thuốc.
Bác sĩ của phòng y tế viết vài dòng như quỷ vẽ trên bệnh án của Triệu Thủy Quang, Triệu Thủy Quang trước giờ chưa từng cảm kích bà ta như lúc này.
Cô cầm bệnh án vội vàng rời khỏi, quay người, thấy bóng người cao lớn dắt theo ánh nắng chói mắt bước vào phòng.
Đàm Thư Mặc mặc áo ngắn tay cỗ chữ V màu xám nhạt lộ ra cánh tay bóng mịn phớt vàng, chiếc quần vải popeline màu chì. Lúc di chuyển, chất liệu tơ lụa phác họa nên đường cong cường tráng của cặp chân anh, gợi cảm phóng khoáng không nói nên lời.
Triệu Thủy Quang bỗng nhiên cảm thấy mấy ngày không gặp Đàm Thư Mặc, cô đã nhớ anh, nhưng lại nghĩ đến tai họa sắp ập đến, đâu còn lòng dạ nào mà “phong hoa tuyết nguyệt”, vội vàng cúi đầu.
Đàm Thư Mặc thấy cô cúi đầu, rúc vào trong vỏ, không nén được nụ cười. Nghe vô nói đang trong phòng y tế, công việc trên tay không còn ý nghĩa, anh vội bỏ tất cả xuống, nhưng lúc này thấy cô bình an vô sự, vẫn có thời gian rảnh chong mắt say sưa ngắm nhìn, anh cũng yên tâm phần nào. Được rồi anh thừa nhận mình có phần cố ý, anh không có hứng thú cùng cô yêu đương kiểu lén lút vụng trộm nữa. Người như Đàm Thư Mặc, sao có thể buông tha cơ hội tốt thế này?
Bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi kia vô cùng kinh ngạc khi thấy Đàm Thư Mặc xuất hiện. Trong đại hội công nhân viên chức, bà ta thi thoảng cũng nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này. Lần nào nhìn thấy là bà ta “oa” lên lần đấy, cảm thán một hồi.
Người phụ nữ mập vội vàng đứng lên, hắng giọng, dịu dàng nói: “Thầy Đàm, có chuyện gì sao? Hay là, chỗ nào không được khỏe?”.
Đàm Thư Mặc gật đầu, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, khóe môi mang theo nụ cười, nói: “Cảm ơn, tôi đến tìm người”.
Triệu Thủy Quang cúi đầu, nghe anh nói vậy, lòng đã nguội lạnh phân nửa, vội vàng ngẩng đầu lên, quét mắt qua anh với ánh mắt cầu xin tha thứ, lại thấy nét cười trên khóe môi anh, biết mình không chạy thoát rồi.
Bác sĩ mập nhìn Đàm Thư Mặc đút tay vào túi quần, nghiêng người, mỉm cười nhìn chằm chằm cô bé im lặng vừa vào, trong lòng tò mò vô cùng, nghĩ rồi nói: “Ôi, sinh viên này mọc răng khôn, chân răng hơi viêm”.
Đàm Thư Mặc ngh bà ta nói, tiến lên trước một bước, nâng cằm Triệu Thủy Quang lên, nhìn một bên mặt sưng phồng của cô, chau mày, hỏi: “Có đau không?”.
Triệu Thủy Quang bị anh kéo dậy, ngước mắt nhìn thấy đôi đồng tử đen láy của anh, thoáng chốc cô đã lọt vào đôi mắt anh, ngẩn người lắc đầu nói: “Em vẫn ổn, không sao đâu”. Sợ anh lo lắng, cô nhếch miệng cười, nhưng lại chau mày, răng đau chết đi được, còn kêu không sao, cái gì không sao chứ!
Nghe cô bé này nói không sao đã quen tai, Đàm thư Mặc không bao giờ tin tưởng cái “không sao” của cô.
Anh qyau đầu hỏi bác sĩ: “Cần đến bệnh viện nhổ không?”.
Người kia sớm đã ngơ ngác, bà ta đâu ngờ vẫn còn vấn đề này, thấy khuôn mặt nghiêm túc của Đàm Thư Mặc, mới tỉnh táo lại, nói: “Tốt nhất…”, giọng run run, “khụ” một lát, nói tiếp: “Tốt nhất là đến bệnh viện”.
Triệu Thủy Quang vội nói: “Thật sự không sao mà, em đã uống thuốc rồi, em không muốn đến bệnh viện”.
Đùa à, cùng anh ra ngoài thế này, đến chỗ đỗ xe của khu nhà dạy học, Triệu Thủy Quang sau này còn muốn xuất hiện trong trường nữa không chứ?
Bác sĩ lau mồ hôi, cuối cùng cũng có chỗ cho bà ta ra sàn diễn, nói: “Thuốc tôi đưa là thuốc tiêu viêm, không thể trị tận gốc”.
Triệu Thủy Quang trong lòng ão não, bác sĩ cũng thật là, không để người ta yên ổn.
Đàm Thư Mặc là ai, Triệu Thủy Quang cô có giở trò gì mà anh không biết? Đàm Thư Mặc nhướng mày, nói: “Triệu Thủy Quang, anh không có thời gian rảnh lôi thôi với em mấy chuyện này, anh hỏi em, em có đi bệnh viện không?”
Mặc dù cố chấp, giữa chuyện lạm dụng uy quyền của Đàm Thư Mặc và thể diện trong tương lai, Triệu Thủy Quang bỗng chốc đưa ra cân nhắc, thể diện đáng bao nhiêu tiền chứ, nếu Đàm Thư Mặc nổi cáu, đó mới gọi là đáng sợ.
Bạn Triệu Thủy Quang nhanh chóng đáp: “Đi, đi”, trả lời xong cô cũng muốn cho mình một chưởng, cái gì uy vũ không thể khuất phục chứ, nếu đổi là thời thời kì chiến tranh, Triệu Thủy Quang chính là giặc bán nước.
Tốt lắm, Đàm Thư Mặc kéo tay Triệu Thủy Quang quay người ra ngoài.
Triệu Thủy Quang theo anh ra ngoài, vừa quay người mới phát hiện mình đã bỏ quên hai người đang hóa đá ngồi bên cạnh.
Nếu vừa rồi, từ ánh mắt quan sát của bác sĩ, Triệu Thủy Quang có thể đoán trước được bão tố sắp xảy đến, thì hiện tại cô đã nhìn thấy đôi mắt phượng Giang Nam vốn không phải là to lắm bỗng mở trừng như mắt trâu của Hứa Oánh. Cô quả thật khóc không ra nước mắt. Hứa Oánh lộ ánh mắt hung ác, “Nhóc con, lát nữa cậu hãy giải thích cho hẳn hoi”.
Đằng Dương bên cạnh không biết đã đứng lên từ lúc nào, biểu cả trên khuôn mặt càng đặc sắc. Là khó có thể tin? Hay phẫn hận bất bình?
Cô không biết, Triệu Thủy Quang đến bản thân còn khó bảo toàn, lại có thời gian rảnh đi chăm lo đến tâm tình của anh bạn này!
Đàm Thư Mặc dắt tay cô đi sượt qua Đằng Dương, chỉ nghe Đằng Dương gọi: “Triệu Thủy Quang”.
Đàm Thư Mặc dừng bước, Triệu Thủy Quang bỗng đứng lại, trống ngực đập liên hồi, Đằng Dương này đúng thật là quá phiền phức.
Đằng Dương nhìn chằm chằm Triệu Thủy Quang, nói: “Triệu Thủy Quang, tớ rất thích câu. Nếu tớ và cậu nói chuyện, cậu không cần đếm xỉa đến tớ là được rồi. Nếu tớ nhìn cậu, cậu cũng không cần nhìn lại tớ, cậu có thể không nhận điện thoại của tớ, nhưng những lời tớ nói đều là thật”.
Đằng Dương nhìn Đàm Thư Mặc bước vào, nâng mặt cô lên, rồi kéo tay cô rời đi, phỏng đoán trong lòng đã trở thành sự thật, quả thật là bị ép đến sốt sắng.
Nghe những lời này, Triệu Thủy Quang nói không cảm thấy cảm động tuyệt đối là nói dối. Cô chỉ là cô gái gần đôi mươi, cũng thích thứ gọi là hư vinh, một người có thể đứng trước bao người nói thích cô, cô thực sự cảm động.
Nhưng Triệu Thủy Quang hiểu nỗi khổ của việc đau răng.
Răng khôn, còn được gọi là răng ngăn cản sự sinh trưởng, chỉ răng số tám đã mọc hoặc chưa mọc sau mười sáu đến hai mươi mốt tuổi, không có công năng nhai, hơn nữa còn tồn tại hàng loạt tổn hại tiềm tang, nhổ sớm là phương pháp hay nhất.
Răng khôn của tình yêu cũng như vậy, đau buốt một thời gian dài, chẳng có lợi gì cho mọi người, lưu lại vết thương lâu còn nhiễm trùng, nhổ càng sớm càng tốt.
Triệu Thủy Quang cẩn thận liếc Đàm Thư Mặc, thấy người kia nheo mắt nhìn Đằng Dương, đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng rắn rỏi như lưỡi trượt (*).
(*) lưỡi trượt gắn ở đế giày trượt băng.
Triệu Thủy Quang nắm lấy tay Đàm Thư Mặc, nói với Đằng Dương: “Xin lỗi, người tớ thích là thầy Đàm”, sau đó chìa tay ra chỉ Đàm Thư Mặc, nói tiếp: “Đằng Dương, cậu nên biết, nếu cậu nói chuyện với tớ, tớ không thể phớt lờ cậu, cũng không thể không nhìn cậu, bởi vì chúng ta là bạn, tớ vẫn coi cậu là bạn, nhưng cậu nói như vậy sẽ gây phiền nhiễu cho tớ, người tớ thích cũng sẽ không vui. Thích một người không phải là như vậy”.
Sẽ có một kiểu con trai, thích bạn, hiển nhiên cho rằng bạn nhất định sẽ phải thích cậu ta. Điều cậu ta không biết là, tình yêu không phải sự bố thí, cũng không phải bất bách. Bất kỳ ai thích bạn đều không phải là chuyện đương nhiên, chỉ có trao đi trước mới có khả năng được yêu.
Triệu Thủy Quang nói xong, nhìn Đàm Thư Mặc. Đàm Thư Mặc không ngó ngàng đến cô, quay đầu nhìn về rừng cây bên ngoài phòng y tế.
Triệu Thủy Quang thật oan ức mà, người này chắc chắn đang tức giận, nhưng cô phải giải thích cô và Đằng Dương thực ra là trùng hợp gặp nhau thế nào!
Triệu Thủy Quang thở dài, kéo Đàm Thư Mặc đi về phía cửa.
Đằng Dương gọi: “Triệu Thủy Quang, tớ không thua bởi cậu, cũng không thua bởi thầy, tớ thua bởi độ tuổi!”.
Triệu Thủy Quang quay đầu, thấy khuôn mặt trẻ con đã từng nhuốm màu bướng bỉnh. Cô rất muốn nói rằng chuyện tình cảm không có thắng thua, nhưng đối với Đằng Dương-người trước giờ luôn tự phụ thế này, cô biết cậu ta nhất định không nghe lọt tai. Thực ra, Đằng Dương là một người rất thông minh, nhưng luôn không chấp nhận nổi thất bại, huống hồ, về tất thảy mọi thứ, đối thủ đều cao hơn mình một bậc. Cậu ta không muốn thừa nhận một chút nào.
Đằng Dương chìa tay ra kéo lấy tay Triệu Thủy Quang, giọng khẩn thiết: “Tớ không đủ chín chắn sao? Mấy năm nữa tớ cũng sẽ như vậy mà”.
Triệu Thủy Quang cảm thấy rất buồn cười. Đằng Dương thật sực cho rằng vì tuổi tác nên Triệu Thủy Quang mới không thích cậu ta sao? Có ai biết, chính bởi vì vấn đề tuổi tác, Triệu Thủy Quang cô năm đó sợ bóng sợ gió, suýt chút nữa đã bỏ lỡ tình cảm tươi đẹp và người cô yêu. Chính bởi vì thân phận của hai người, cô mới nhẫn nại mọi chuyện. Cho đến giờ, cô vẫn lo lắng, hốt hoảng bởi khoảng cách tuổi tác.
Con người luôn nhìn thấy đóa hoa tươi đẹp nở rộ, nhưng không nghĩ tới hạt mầm non nớt không chút bắt mắt. Con người luôn ngưỡng mộ, đố kị khi người khác thu hoạch quả ngọt bội thu, nhưng lại không nhìn thấy những gian khổ khi họ gieo trồng. Tất thảy của tất thảy những điều này chỉ là nhìn thì có vẻ rất đẹp mặt thôi.
Thấy Đàm Thư Mặc bắt lấy cổ tay Triệu Thủy Quang, trong mắt Đàm Thư Mặc là cái nóng không thể che đậy, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Bàn tay thon dài có lực bỗng chốc đưa tới, ngăn bàn tay sắp sửa đưa tới.
Đàm Thư Mặc bắt lấy cổ tay Đằng Dương, vẻ tức giận trong đôi mắt như băng kiếm rút ra khỏi vỏ, ào ào như thác lũ, toàn thân tràn đầy chán ghét. Triệu Thủy Quang chưa từng thấy Đàm Thư Mặc như vậy bao giờ, sợ xảy ra chuyện, liền kéo góc áo anh.
Đàm Thư Mặc hung hang hất tay Đằng Dương, kéo tay kia của Triệu Thủy Quang, nói: “Chín chắn là để chỉ việc ý thức được bản thân buộc phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình”.
Thu lại ánh mắt lạnh như băng, anh dịu giọng: “Lúc tôi yêu Triệu Thủy Quang, cô ấy chỉ là một cô bé. Đối với tôi, cô ấy chính là một cô bé. Quá khứ là vậy, sau này cũng vậy, một đời là vậy”.
Ai đó đã từng nói, nếu một người yêu bạn, anh ta sẽ luôn coi bạn là đứa trẻ, sẽ cho rằng bạn không thể trưởng thành, cần anh ta chăm sóc, sẽ hết thảy chở che, thương yêu, sẽ lớn tiếng trách cứ, nhưng sẽ làm tất thảy mọi điều chỉ vì muốn tốt cho bạn.
Lúc Đàm Thư Mặc quen Triệu Thủy Quang, cô vẫn còn ở độ tuổi mười bảy non nớt, khóc lóc vì một người mình thích, tan nát cõi lòng vì một đoạn tình cảm đã qua đi nhưng vẫn vờ như không để tâm. Thực ra anh hiểu, cô vẫn chỉ là một cô bé kiên cường.
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đưa lưng về ánh mặt trời chói chang, nhẹ nhàng đứng đó, khuôn mặt ngược sáng nhìn không rõ lắm, nhưng đường nét lại kiên nghị. Người bình tĩnh nhường này đã dành tằng cô tình cảm lớn lao đến mức nào? Cô nghĩ, cuộc đời Triệu Thủy Quang có thể gặp được một Đàm Thư Mặc đã là phúc phận dùng hết ba đời.
Triệu Thủy Quang quay đầu, chân thành nói với Đằng Dương: “Xin lỗi, bất luận qua bao nhiêu năm nữa cậu vẫn không phải là anh ấy, đối với tớ, trên đời này chỉ có một Đàm Thư Mặc mà thôi”.
Đúng, trên đời này chỉ có một người như vậy, nhướng mày như vậy, cong khóe miệng như vậy, cười với tôi như vậy. Cho dù thời giant hay đổi, dung mạo đổi thay, anh vẫn mãi sống trong lòng tôi nư thế.
Đằng Dương như quả bóng xẹp khí đứng đó không lên tiếng. Vừa rồi, nhìn thấy Đàm Thư Mặc thường ngày cao ngạo lại có khí thế bức người, lòng cậu ta đã nguội lạnh, đã chuẩn bị xong tâm lý đánh nhau. Nhưng Đàm Thư Mặc lại thể hiện mình là thầy giáo không mất phong độ, điều này khiến cậu ta hổ then. Về phương diện thái độ trong cuộc sống, cậu ta đã bại trận.
Cậu ta cho rằng cho rằng Triệu thủy Quang quá mức hờ hững, giả bộ ngờ nghệnh, không chút động lòng trước sự theo đuổi của mình, thì ra không phải cô không hiểu, người có tình cảm thế này sao có thể không hiểu, chỉ là cô để tâm đến thể diện của cậu ta mà thôi.
Bất chợt, Đằng Dương cảm thấy rất buồn phiền, tại sao bản thân không có được một tình cảm can đảm và chân thành như thế?
Triệu Thủy Quang và Đàm Thư Mặc ra khỏi phòng y tế, Đàm Thư Mặc buông tay Triệu Thủy Quang ra, cô biết anh giận, cũng không quan tâm có bao nhiêu người trên đường, vội vàng dúi tay mình vào lòng bàn tay to dày của anh, nói: “Xin lỗi, quả thật em tình cờ gặp cậu ấy, đúng lúc cậu ấy đến truyền dịch”.
Đàm Thư Mặc không ngó ngàng đến cô, quay mặt đi, bước về phía trước, nhưng tay lại không buông.
Dọc đường họ nhận được không ít cặp mắt chăm chú hướng về phía mình nhưng cô không rảnh chú ý đến, dù sao thì ngày tháng sau này cũng không được an bình, xử lý chuyện trước mắt là quan trọng nhất.
Cứ như vậy tới chỗ đỗ xe, Đàm Thư Mặc “phịch” một tiếng đóng cửa xe, Triệu Thủy Quang vội vàng kéo dây an toàn anh khởi động xe, cô chồm mặt đến trước mặt anh, cười đùa tí tửng: “He he, thầy Đàm, thầy ghe à?”
Khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn kiệt của anh bỗng phớt hồng, quay đầu, lạnh lùng nói: “Triệu Thủy Quang, ngồi cho hẳn hoi, răng em không đau nữa à?”
Triệu Thủy Quang giờ mới phát hiện vừa rồi mình quá mức chấn động lòng người nên cô quên luôn cả răng, cả mặt. Uống thuốc tiêu viêm, răng đã đỡ đau hơn nhiều, nhưng mặt cô vẫn sung phồng. Vừa nghĩ tới chuyện mang khuôn mặt sung phồng “Thạch Lựu tỷ” (*) đi xuyên qua đường qua ngõ, lòng cô bỗng hốt hoảng. Thôi bỏ đi, dù sao thì từ khi cô quen Đàm Thư Mặc, mặt đã không còn là mặt nữa rồi, không cần cũng được!
(*) nhân vật trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì do Uyển Quỳnh Đan đảm nhiệm. Với hàm răng vấu, đôi môi tô son đậm và trang phục khoa trương, nhân vật này đã truyển thể xuất thần những lời thoại hài hước của “vua hài Hồng Kông”.
Đến bệnh viện, anh xếp hàng, lấy số, cô bỗng cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Năm đó, cô bị viêm ruột thừa trong trường thi, hình như cũng là anh đưa cô đến bệnh viện. Chớp mắt, thời gian đã thay đổi, họ đã đi đến đây rồi.
Bác sĩ đeo khẩu trang, tia sắc bén lấp lánh trong đôi mắt dưới gọng kính, Triệu Thủy Quang sợ hãi, quả nhiên, bác sĩ nói: “Răng này phải nhổ ngay lập tức”.
Triệu Thủy Quang trong lòng mắng chửi thậm tệ, đẩy Đàm Thư Mặc ra khỏi phòng khám, nói: “Muốn em nhổ cũng được, anh không được nhìn!”.
Đùa à, cô không thể để Đàm Thư Mặc nhìn thấy cô há hốc miệng, sau đó kìm của bác sĩ quét qua quét lại.
Lúc nhổ răng được tiêm thuốc tê nên không đau, cô ngậm bông một bên miệng bước ra, thấy anh đút tay vào túi quần, lẳng lặng ngồi trên ghế dài ngoài phòng khám, áo sơ mi màu xám nhạt ánh lên ghế dài màu trắng sữa, vô cùng đẹp mắt. Y tá đi ngang qua không ngừng chỉ trỏ, anh lại không hề hay biết, cúi đầu, lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh lùng, cao ngạo. Thấy cô bước ra, anh mới đứng dậy, chỉ vào cái miệng sung phồng, nói: “Thế nào rồi?”.
Cô ú a ú ớ nói gì đó, anh cũng không biết, cong môi cười, hết sức vui vẻ. Triệu Thủy Quang thấy Đàm Thư Mặc có vẻ đã quên chuyện của Đằng Đương, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Hơn bốn mươi phút sau mới có thể bỏ bông ra, anh để cô ngồi xuống ghế. Một lát sau, Triệu Thủy Quang thấy anh cầm chai nước khoáng quay về, mới biết anh đến đại sảnh tầng một mua nước.
Anh mở nắp chai, rồi xoáy lại, để nước bên cạnh cô, sau đó ngồi xuống. Đàm Thư Mặc vốn không phải là người nhiều lời, Triệu Thủy Quang lại không thể nói chuyện, nên hai người cùng im lặng. Cô rút bàn tay đang đút trong túi quần của anh ra, đưa tay mình ra uomws. Tay anh thật to, cô lộ ra bộ dạng kinh ngạc. Anh buồn cười cốc đầu rồi nắm lấy tay cô. Triệu Thủy Quang tựa vào bờ vai vững chãi của anh, nhìn hàng mi dày của anh rủ xuống, đôi đồng tử đen long lánh như nước. Giây phút này, anh đâu có dáng vẻ gì của thầy giáo, chứ đừng nói đến cái gì mà lạnh lùng, cao ngạo. Cô chỉ cảm thấy trên cơ thể người này đang tản phát khí chất yên tĩnh hiền hòa tựa nước hồ, khiến người ta mê say.
Thời khắc này, không ai lên tiếng, nhưng họ lại cảm nhận được niềm “hạnh phúc” trong truyền thuyết.
Bốn mươi phút sau, Đàm Thư Mặc sung phồng, miệng không thể há to. Y tá cầm dụng cụ, banh miệng cô, cô liền nhăn mặt. Đàm Thư Mặc không thể nhìn tiếp, nói: “Để tôi làm cho”. Cô y tá đỏ mặt, đưa tăm bông, dụng cụ banh miệng cho anh rồi nhìn Triệu Thủy Quang bằng ánh mắt u oán. Bạn Triệu trông cự kỳ cô tội.
Miệng Triệu Thủy Quang cơ bản không thể mở quá rộng, Đàm Thư Mặc không dùng dụng cụ banh miệng, mà cầm tăm bông nhúng nước, nhẹ nhàng lau đôi môi khô của cô, rồi cầm tăm bông cho vào miệng cô từ từ kéo đống bông kia ra. Triệu Thủy Quang quay đầu sang một bên, không muốn cho anh làm. Thật quá buồn nôn, trong miệng cô đều là máu. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, cô bèn ngoàn ngoãn quay đầu lại.
Cô liếc anh, thấy anh hết sức chăm chú cầm tăm bông đảo từng chút một, mím môi, đôi mắt đẹp không chớp, tựa như đây là chuyện quan trọng nhất trên đời này, ngay đến cô y tá đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngây ngốc, tuyệt đối không tin người đàn ông đẹp trai nhường kia lại có thể ngồi chồn hỗm trên nền, kiên nhẫn làm việc này cho bạn gái.
Một hồi lau sau, bông mới được anh lấy ra hết. Anh cầm bông, quẳng vào thùng rác bên cạnh, rồi rửa tay. Cô ngồi đó, mặt đã đỏ bừng, bản thân cô chỉ liếc một cái, quả nhiên rất buồn nôn, vừa là cục máu vừa là nước miếng, không ngờ anh lại có thể điềm nhiên như không.
Cô y tá tiến đến nhẹ giọng: “Ngày mai và ngày kia nhớ đến truyền nước”, lời là nói với Triệu Thủy Quang, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chặp vào Đàm Thư Mặc. Triệu Thủy Quang nghĩ, chuyện gì thế này?!
Đàm Thư Mặc rửa tay xong, nhận lấy khăn lau từ cô y tá, gật đầu nói: “Cảm ơn”, rồi lau tay, đưa tay về phía Triệu Thủy Quang đang ngồi ngây ngốc ở đó: “Làm gì vậy, đi thôi!”
Cô vội vàng nắm lấy tay anh, sau đó rời khỏi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của y tá.
Lên xe, anh mở chai nước vừa mua, bảo cô uống, rồi hỏi: “Đỡ hơn chưa?”.
Triệu Thủy Quang cảm thấy không còn mặt mũi nào, không dám nhìn anh, chỉ gật đầu.
Đàm Thư Mặc nhéo cằm cô, nở nụ cười quyến rũ, nói: “Triệu Thủy Quang, không phải em hỏi anh có ghen hay không sao?”.
Triệu Thủy Quang ngơ ngác nhìn anh, nói: “Miệng em sung như miệng heo vậy”, ngụ ý là, không phải là đến ngay cả miệng heo anh cũng muốn hôn đấy chứ!
Anh cười càng mị hoặc, kề gần nói: “Anh biết”, hơi thở phả trên mặt cô, chọ cho mặt cô ngưa ngứa, tê tê.
Thật lau sau…
“A!”, trong xe truyền ra tiếng rít khẽ, cằm của bạn Triệu đã thêm một hàng dấu răng. Người nào đó vô cùng thỏa mãn, xe bắt đầu khởi động, chạy vụt về phía trước.
Có những người, mất cả một đời để tìm kiếm nửa kia của mình, còn em lại may mắn xiết bao khi có thể gặp được anh trên con đường đời sớm như vậy!