Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh

Chương 29



Đêm giữa mùa hạ

Type: Mai Hoàng

Vị ngọt trong tình yêu có thể trung hòa một lượng lớn dịch đắng, đây chính là điểm đáng khen cho tình yêu.

-Keats-

Triệu Thủy Quang thở hồng hộc chạy vào viện, đẩy cửa. Dì, em họ Thần Thần đều có mặt ở đó. Mẹ Triệu quay đầu thấy cô, gọi: “Nha đầu”, viền mắt đỏ lựng.

Mẹ Triệu trước giờ mạnh mẽ, hiếm khi yếu đuối trước mặt con gái thế này. Triệu Thủy Quang thấy vậy cũng hốt hoảng, ép mình bước về phía trước, thấy bà toàn thân cắm ống nằm đó, không cử động, sắc mặt vàng đến đáng sợ.

Triệu Thủy Quang có phần không dám tin, tháng trước cô còn ăn cơm ở nhà bà ngoại, còn nói lớn: “Bà ngoại làm sườn xào chua ngọt ngon nhất, lần sau con vẫn muốn ăn sườn xào bà ngoại làm”. Bà cụ cười híp mắt, vừa xới xơm cho cô vừa nói: “Được, được”, Không ngờ, giờ cô đã không còn cơ hội cơ hội nữa.

Tháng trước bà còn khỏe mạnh, sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy!

Dì khẽ giọng nói: “Mẹ, con bé đến rồi”.

Triệu Thủy Quang vội vàng đến trước giường bện, gọi: “Bà ngoại”, giọng chưa thoát ra khỏi miệng đã khàn khàn.

Triệu Thủy Quang đột nhiên nhớ lại những lời bà ngoại thường nói trước kia: “Sau này nếu bà không đi được nữa thì làm thế nào?”.

Lúc ấy, cô còn vỗ ngực nói: “Bà lo gì ạ, còn có bọn con mà”.

Lúc ấy, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bà không thể đứng lên được nữa, thì ra chuyện này, chuyện mà ngày ngày bà lo sự đã xảy ra.

Hồi học tiểu học, phần lớn thời gian Triệu Thủy Quang đều ở cùng bà ngoại. Mỗi khi tan học, bà đều đứng ở cổng trường đợi cô. Trên đường về, cô còn đòi ăn kem, nhưng bà nói mất vệ sinh, không cho cô ăn, cô bướng bỉnh không chịu bước. Mặc dù có lúc bà tức giận, nhưng cũng có mấy lần cô thành công.

Nhìn nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt bà, làn da nhăn nheo của bà, đột nhiên Triệu Thủy Quang cảm thấy chua xót không nói thành lời. Cô vẫn nhớ hình ảnh bà úp tay chơi mạt chược điêu luyện, nhớ những câu chuyện bà kể cô nghe hồi nhỏ, nhớ hơi ấm từ lòng bàn tay bà khi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô trên đường tan học về. Dù thế nào, cô cũng không tưởng tưởng được chuyện của ngày hôm nay.

Triệu Thủy Quang nắm lấy bàn tay nhăn nheo khô gầy của bà, sắp rơi nước mắt. Bỗng nhiên, cô vô cùng hối hận vì bản thân không phát hiện ra, vì bản thân có một thời gian đã không nắm bàn tay bà đi ra ngoài.

Ngoài bảy mươi tuổi bà đã không còn đi xa được nữa, bà thường cười nói: “Mười năm này, bà sắp không nhớ Tân Nhai Khẩu* đi thế nào nữa rồi”. Giờ nhớ lại những lời bà nói lòng cô bỗng thấy chua xót.

* Khu vực trung tâm của thành phố Nam Kinh, trung tâm Thương mại nổi tiếng của Trung Quốc.

Mọi người đều nói: “Con người đều trái khoáy, ngược đời như thế, mất đi rồi mới biết trân trọng”. Thì ra, miệng nói không có chuyện gì đâu, nhưng đến khoảng khoắc thực sự xảy ra lại nhanh và dữ dội đến vậy.

Chỉ khi nó thực sự xảy ra, bạn mới hối hận, nhưng lúc ấy đã không còn kịp nữa.

Mẹ Triệu tiến lên trước, kéo Triệu Thủy Quang ra, nói” “Bác sĩ nói qua giai đoạn nguy hiểm tối nay là ổn”.

Triệu Thủy Quang ngẩng đầu lên, thì ra vẫn còn hi vọng: “Thật vậy sao ạ, bà có thể khỏe lại sao ạ?”, bất luận ở tình huống nào, cô đều tin lời mẹ nói.

Mẹ Triệu nghiêm mặt nói: “Tiểu Quang, bà ngoại con tuổi đã cao như vậy rồi, không thể hi vọng bà được như trước nữa, có thể sống đã là rất may mắn rồi”.

Triệu Thủy Quang luôn tưởng rằng bà ngoại tỉnh lại sẽ vẫn giống như trước đây, vẫn úp bàn tay chơi mạt chược điêu luyện, vẫn sẽ nói chuyện với mọi người. Hiện giờ, nhớ ra cụ già hơn tám mươi tuổi khi ngã xuống, sao có khả năng hồi phục như người trẻ? Cô bỗng cảm thấy câu nói “sinh mệnh này thật yếu ớt” này tàn nhẫn hơn sách viết rất nhiều.

Mẹ Triệu thấy dáng vẻ thất vọng, chán nản của cô, liền nói: “Tối nay mẹ trực đêm ở đây với bà, con về nhà giúp mẹ lấy ít đồ, đây là ga giường, tan làm cha con sẽ đến đây. Đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ qua được cửa ải này trước đã”.

Triệu Thủy Quang nhận ga giường, rồi ra khỏi phòng, rời khỏi bệnh viện. ánh nắng giữa trưa gay gắt khiến đôi mắt cô đau đớn vô cùng. Thời gian bước vào phòng và ra khỏi phòng ngắn ngủi là thế, thế giới đã khác biệt. Cô bất chợt muốn gọi điện cho Đàm Thư Mặc, nhưng không biết nên nói những gì, có lẽ cô sẽ bật khóc mất.

Về đến nhà, Triệu Thủy Quang nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kiểm tra vài lượt, rồi chạy đến bệnh viện.

Buổi tối, mẹ và cha Triệu đều trực ở bệnh viện, Triệu Thủy Quang ngồi trước ti vi, khôngngừng chuyển kênh, nhưng vẫn không xua đi được nỗi hoảng sợ trong lòng. Không khí ngột ngạt đến độ khiến người ta phải kêu gào. Mỗi giây, mỗi phút, cô đều sợ điện thoại trong nhà sẽ vang lên, đồng nghĩa với chuyện có tin tức không tốt đến.

Kết quả, điện thoại bàn không vang, mà điện thoại di động của cô lại có tín hiệu. Triệu Thủy Quang nhanh chóng chạy về phòng, thấy tên anh, không nói lời nào đã nhận điện thoại. Một tiếng “A lô” cất lên, cô bỗng cảm thấy những đè nén, những hoảng sợ trong một ngày đã trôi tuột theo tiếng khe khẽ này.

Người ấy cười: “Em đang làm gì vậy?”, giọng gợi cảm tựa hồ tiếng thủ thỉ bên tai trong một buổi tối vắng lặng.

Triệu Thủy Quang cầm điện thoại đến phòng khách nói: “Không có gì, em không làm gì hết”. cô chẳng còn chút sức lực nào, co người trên sô pha.

Dừng một lát, trực giác mách bảo Đàm Thư Mặc rằng, mỗi lần “không có gì” của Triệu Thủy Quang tuyệt đối là “có chuyện”, thường ngày cô đều ríu ra ríu rít nói cười rằng hôm nay xem bộ phim gì, ăn món gì ngon.

Một lát sau, Triệu Thủy Quang khẽ nói: “Bà ngoại em nằm viện”.

Đàm Thư Mặc vốn tựa vào ban công, nghe vậy, nắm chặt láy điện thoại, thằng người, hỏi: “Là bệnh gì?”.

Triệu Thủy Quang nói: “Em không rõ, mẹ nói là bệnh nhồi máu não, chính là trúng gió mà người ta thường nói”.

Đàm Thư Mặc hỏi tiếp: “Hiện giờ bà thế nào rồi?”.

Triệu Thủy Quang điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút, nói: “Đang theo dõi, sẽ ổn thôi, không sao đâu, anh đừng lo lắng”, thay vì nói cô nói cho anh nghe, thì cô như đang nói với chính bản thân mình.

Đàm Thư Mặc nheo mắt, nhìn về tòa cao ốc trong thành phố đèn đước sáng trưng. Anh lắng nghe từng lời cô nói, từng nhịp thở của cô, tưởng tượng trạng thái và tư thế của cô khi nói những lời này. Tất thảy đều khiến anh cảm thấy bất lực, giờ khắc này, anh hận không thể ở bên cạnh cô.

Triệu Thủy Quang cố gắng ngẫm nghĩ, nói: “Anh ở bên đó thế nào? Hiện giờ anh đang ở nhà à?”.

Đàm Thư Mặc trả lời từng câu của cô hỏi, hai người nói vài điều nhỏ nhặt, thực ra không nhớ ra đã nói những gì, Triệu Thủy Quang nói: “Em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon”.

Đàm Thư Mặc nói: “Chúc em ngủ ngon”, cuối cùng rất nghiêm túc: “Bất kể có thế nào, hãy gọi điện cho anh”.

Triệu Thủy Quang “vâng” một tiếng, rồi tắt điện thoại.

Cho dù có tắt điện thoại, cô cũng không ngủ được, nhưng cô biết sángmai anh có công việc cần làm ở Bắc Kinh, hà tất phải kéo theo anh. Vả lại, ban nãy đã nói những gì cô cũng không nhớ, một lòng một dạ để tâm vào điện thoại bàn.

Sau đó, trong cơn mơ màng, Triệu Thủy Quang thiếp đi trên sô pha. Hơn năm giờ sáng, điện thoại trong nhà reo vang, Triệu Thủy Quang nhảy dựng lên nghe máy, giọng của mẹ đượm chút mệ mỏi, nhưng không nén nổi kích động: “Nha đầu, bác sĩ nói tình hình của bà ngoại con tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng, cha con về bây giờ đấy”.

Giờ Triệu Thủy Quang mới dụi mắt, ôm chăn trở về phòng mình. Nằm trên giường sực nhớ ra, nhìn đồng hồ, cô quyết định nhắn tin: “Tình hình của bà ngoại ổn rồi, anh đừng lo lắng nhé, cảm ơn em”.

Gửi tin nhắn đi còn chưa đầy một phút, điện thoại đã rung, Triệu Thủy Quang tò mò, nhìn số điện thoại, bắt máy hỏi: “Anh chưa ngủ sao?”.

Giọng Đàm Thư Mặc vẫn rất bình tĩnh: “Chưa, đang tra cứu tài liệu, bác sĩ nói thế nào?”.

Triệu Thủy Quang kể đầu đuôi ngọn nguồn lời của mẹ cho anh nghe, không ngờ anh lắng nghe chăm chú, Triệu Thủy Quang lần nữa nhìn đông hồ, đã sắp sáu giờ rồi.

Hiểu người kìa đâu phải là tra cứu tài liệu gì, cảm giác ấm áp lan tỏa, trong lòng, cô khẽ giọng: “Thầy Đàm, em cảm ơn thầy”.

Đàm Thư Mặc cất giọng nhàn nhạt: “Triệu Thủy Quang, người nhà em sau này cũng là người nhà anh. Đã là người nhà thì không cần nói cảm ơn”.

Triệu Thủy Quang nhất thời sững sờ, không biết nên nói gì, mười chín năm trong cuộc đời, chưa có ai nói với cô những lời như vậy.

Đàm Thư Mặc dịu dàng nói: “Anh đã đặt vé máy bay tuần sau, khi trở về, anh muốn đến thăm bà ngoại em”.

Triệu Thủy Quang còn đang đắm chìm trong cơn chấn động, không hề nghĩ ngợi gì đã đáp: “Vâng”.

Đàm Thư Mặc dỗ dành: “Mau, giờ đi ngủ đi”, ý cười chất chứa trong giọng nói.

Cô gật đầu “vâng” một tiếng rồi cúp máy, nằm trên giường, bất luận thế nào cũng không ngủ nổi, đột nhiên “a” lên một tiếng, anh nói muốn đến thăm bà ngoại cô, thăm bà ngoại cô? Chỉ là đến “thăm” thôi?

Hả? chuyện gì thế này!

Mấy ngày sau, Triệu Thủy Quang kể chuyện này cho Hi Diệu nghe, lúc ấy Hi Diệu đang vẽ móng tay, nghe Triệu Thủy Quang nói xong bèn vẽ chệch, đánh rơi cả cây vẽ, nắm chặt điện thoại nói: “Em thân yêu, em được đấy, đã gặp phụ huynhh rồi!”.

Triệu Thủy Quang khó hiểu nói: “Cái gì mà gặp phụ huynh, anh ấy chỉ đến thăm bà ngoại em thôi”.

Hi Diệu cười khiến da đầu cô tê dại: “Thôi đi, hiện giờ mẹ em nghỉ làm, ngày ngày trong viện, sao em biết không phải là mẹ em chạm mặt thầy ấy”, Hi Diệu cười nham hiểm nói tiếp: “Tiểu Quang à, thời đại này gặp phụ huynh đều bắt đầu từ gặp nhà gái trước, nghe chị đi, không sai đâu”.

Triệu Thủy Quang và Hi Diệu tranh cãi vài câu, sau đó cúp máy. Cảm thấy đúng thật đại nạn sắp đến, ngoài miệng cô nói không tin, thực ra cô đã quá tin Đàm Thư Mặc là người như vậy!

Vì không muốn mẹ sợ đến phát bệnh tim, đồng chí Triệu Thủy Quang quyết định tiêm cho bà “mũi dự phòng” trước.

Dạo gần đây, Triệu Thủy Quang cũng bận rộn trong bệnh viện, nhân lúc buổi sáng tình hình của bà ngoại có phần tốt hơn, tâm tình của mẹ có vẻ thoải mái, cô mở miệng: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ”.

Mẹ Triệu đang bận rộn thu dọn hoa và quả mọi người mang biếu mấy ngày nay, nói: “Chuyện gì vậy?”.

Triệu Thủy Quang nhìn bàn tay bận rộn của mẹ, rụi cổ nói: “Con phải nói trước, mẹ không được đánh con, cũng không được mắng con đâu đấy!”.

Mẹ Triệu vừa nghe thế liền dừng công việc trên tay, ngồi xuống chiếc giường trống bên cạnh, nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của con gái, cảm thấy vô cùng không ổn, sốt sắng nói: “Chuyện gì thế, con mau nói đi!”.

Triệu Thủy Quang giờ mới ngượng nghịu: “Con có bạn trai rồi”.

Mẹ Triệu thở phào một tiếng: “Ôi dào, mẹ còn tưởng có chuyện gì cơ, dọa mẹ sợ chết khiếp”.

Triệu Thủy Quang khó hiểu hỏi: “Mẹ tưởng có chuyện gì ạ?”.

Một lúc lâu sau, Triệu Thủy Quang kể chuyện này cho Hi Diệu nhe, Hi Diệu cười đến độ đứng không vững, nói: “Không phải là mẹ em tưởng em mang thai đấy chứ!”.

Triệu Thủy Quang đánh Hi Diệu, nhớ lại vẻ mặt của mẹ lúc ấy, quả thực là rất có khả năng này.

Mẹ Triệu đổi thư thế, khoát tay nói: “Không sao, thế cậu nam sinh kia là ai? Mẹ gặp rồi à?”.

Đến bước này thì Triệu Thủy Quang thật khó mà mở miệng, nhưng vẫn bất chấp khó khăn, đáp: “Không phải là cậu nam sinh nào cả, mẹ gặp rồi, là thầy giáo dạy Tiếng Anh cấp ba của tụi con”, Triệu Thủy Quang vội vàng bổ sung: “Lúc ấy mẹ còn khen thầy đẹp trai nữa cơ, nói người như thế sao có thể đến trường con làm giáo viên ấy”.

Mẹ Triệu giờ mới bừng tỉnh, nói thẳng: “Chẳng trách, chẳng trách”, mới nói được một nửa, thấy không đúng, bèn nhéo tai Triệu Thủy Quang: “Con muốn chết à, không ngờ cấp ba đã yêu đương thầy trò rồi!”.

Triệu Thủy Quang cảm thấy oan ức, xoa tai nói: “Không có, không có, sau khi tốt nghiệp chúng con mới yêu nhau mà”.

Mẹ Triệu lúc này mới dừng tay, đứng dậy nói: “Bảo sao lúc ấy con cứ không bình thường”, tiếp tục thu dọn đồ đạc, sực nhớ ra điều gì, bà vội nói: “Vậy thầy giáo lớn hơn con không ít phải không? Con không gây phiền phức gì cho người ta chứ hả?”.

Triệu Thủy Quang thật muốn tức chết, làm gì có người mẹ nào nói con gái mình như vậy, nhưng cô không thể không cúi đầu, nói: “Không có sao ạ, sao có thể chứ ạ”, nhìn ánh mắt hung dữ của mẹ, bèn vội vàng thu lại lời vừa nói, “Quả thật là không có, nhưng anh ấy nói muốn đến thăm bà ngoại”.

Một lát sau, trong phòng bệnh truyền đến một trận nhiếc móc: “Con bé này thật không hiểu chuyện, làm gì có lần đầu đã để người ra đến phòng bện gặp mặt, con nói con…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.