Mặc Liên cực kỳ hưởng thụ lời khen của Mark.
Cô đưa ngón tay lên môi, tặng hắn một nụ hôn gió đầy quyến rũ: “Cảm ơn vì đã khen.”
Cả người Mark cứng ngắc, hoàn toàn không còn vẻ thô kệch và bạo dạn như vừa rồi.
Hắn vội vàng khiêng Nia như khiêng bao cát, chạy nhanh ra ngoài.
Mặc Liên phá lên cười không ngừng.
Mark quả là một người đáng yêu.
Hai mắt Rhine lóe sáng, anh đi thẳng đến chỗ Mặc Liên, duỗi tay ôm cô vào trước ngực, rồi dứt khoát đi ra ngoài mà không nói lời nào.
Những người khác thản nhiên nhún vai, sửa sang lại quân phục của mình và đi theo phía sau.
Này, chẳng phải lão đại rất lạnh lùng khó gần sao, vậy mà lại bảo vệ Mặc Liên chặt chẽ suốt cả một đường.” Levy tò mò nhìn người bên cạnh, nhất là khi thấy Rhine buộc dây thừng lên người Mặc Liên, còn anh một tay nắm lấy dây thừng, tay kia ôm eo cô, nhanh chóng trở lại máy bay.
Sau khi mọi người đã lên máy bay hết, bọn họ nhìn thấy một bầy xác sống đông nghịt đang lảo đảo chạy nhanh về phía bên này.
“Trở về!” Rhine ra lệnh ngắn gọn.
"Rõ"
“Khoan đã!” Mặc Liên đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào anh và tức giận nói: “Anh đang giam giữ người trái pháp luật đấy!”
Anh thản nhiên gật đầu: “Ừ!”
Giam giữ người trái pháp luật mà anh còn nói một cách hùng hồn đầy lí lẽ thể sao? Người gì vậy không biết.
Tuy nhiên, vì sao lại khiến người ta cảm thấy đây là lẽ đương nhiên thế nhỉ? Mặc Liên mở miệng, nhưng từ đầu chí cuối lại không biết nên diễn đạt như thế nào.
“Lão đại, anh nhìn xuống mà xem.” Đúng lúc hai người họ đang trừng mắt nhìn nhau, Marki chỉ vào màn hình của camera giám sát bên dưới.
Một bóng dáng cao lớn cực kỳ bắt mắt đứng giữa bầy xác sống.
Nhìn kỹ thì thấy con quái vật này cũng đứng bằng hai chân và đi lại như con người, tuy mặc quần áo rách te tua nhưng lại đeo băng đạn ở thắt lưng, và cầm một khẩu súng bazooka.
Sau lưng nó đeo hai khẩu súng máy.
Phải biết rằng trên thế giới này, bởi vì xác sống rất nhạy cảm với âm thanh, cho nên hiện nay hầu hết mọi người đều sử dụng vũ khí lạnh để giảm bớt sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chúng.
Do đó, rất ít người đeo vũ khí nóng trên lưng như vậy.
Có điều, nó cũng chỉ là một con quái vật mà thôi.
Phần da thịt lộ ra bên ngoài thật kinh tởm, những bắp thịt màu xanh tím giống như thú dữ bị lột da, trông vừa cường tráng vừa buồn nôn.
Khuôn mặt của nó cũng gần như không phải là mặt, các cơ phồng lên ép đôi mắt chỉ còn lại một khe hở, đôi môi tóe ra để lộ hàm răng sắc nhọn.
Nó tiến về phía trước một cách vô tư lự trong bầy xác sống, còn những xác sống kia thế mà lại không hề có phản ứng với nó.
Nó rút khẩu súng máy sau lưng ra và cầm bằng một tay, sau đó nhả đạn một vòng, thịt nát bay tứ tung.
Chẳng mấy chốc, phía dưới đã toàn một màu đỏ đen, những tay chân bị gãy, cơ thể nát bấy, đầu óc nát bét chất thành đống.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, lão đại? Chẳng lẽ còn có người đang giúp chúng ta sao?” Mark mở to mắt nhìn cảnh tượng bên dưới.
Quái vật kia không chỉ quét sạch lũ xác sống chỉ trong vòng một phút mà còn không hề sợ hãi bị bọn chúng làm bị thương.
“Ha, nếu có thêm nhiều kẻ như vậy thì chúng ta còn đánh đấm quái gì nữa.” Mark nói chuyện rất thô, hắn rất thích tiêu diệt xác sống.
Rhine lạnh lùng theo dõi tất cả những gì đang hiển thị trên màn hình.
Sau khi gϊếŧ hết lũ xác sống, quái vật ngẩng cái đầu to tướng của mình lên, đôi mắt bị dồn ép thành một khe hở nhìn chòng chọc vào máy bay của bọn họ.
“Nó đang chào hỏi chúng ta à lão đại?”
Rhine nhìn vào mắt quái vật thông qua màn hình, thì thấy nó đột nhiên há to miệng, thì chiếc lưỡi đỏ lòm như máu.
Nó vứt khẩu súng trong tay đi, rồi giơ khẩu bazooka lên.
“Mọi người ngồi cho vững!” Thấy vậy, Rhine lập tức kéo phi công đứng lên, còn mình ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn và nhanh chóng điều khiển máy bay lên cao.
“Mẹ kiếp, quái vật này muốn gϊếŧ chúng ta.” Lúc này, Mark mới hiểu ra và chạy về chỗ của mình, thắt dây an toàn vào.
Ngay khi vừa ngồi xuống, hắn liền cảm thấy máy bay đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía trước.
Mọi người trong khoang cũng nghiêng theo máy bay, song vẫn dán mắt vào màn hình.
Marki luôn nhởn nhơ bất cần đời cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Tiêu rồi, đây là đạn tự động phóng đến mục tiêu.”
“Chết tiệt, không phải chứ.
Con quái vật đó mà lại có thứ vũ khí cao cấp vậy sao?” Mark nhìn vào màn hình với ánh mắt khó tin.
Sắc mặt những người khác cũng trở nên rất khó coi.
Mọi người đều bắt đầu trầm lặng, tốc độ máy bay không thể thắng được đạn đạo.
Với khoảng cách này, e rằng chỉ ba phút nữa là đạn đạo sẽ đuổi kịp.
Hơn nữa, với ℓoại đầu đạn tinh vi chính xác này, trừ khi sử dụng thứ gì đó để ngăn chặn, nếu không...
Trong lúc mọi người im lặng, Rhine đột ngột chuyển hướng máy bay, bay thẳng về phía tòa cao ốc đổ nát phía trước.
Mặc Liên ngồi bên giữa Eℓson và lính kỹ thuật Nia.
Nhìn hành động của Rhine, mọi người đều hiểu đây có nghĩa ℓà gì.
Cô nhỏ giọng nói: “Với tốc độ thế này, đến lúc kéo cần điều khiển cho máy bay bay lên, thiết bị chuyển số của động cơ sẽ đạt đến giới hạn cực đại.
Và một khi điểm tới hạn này bị phá vỡ, sợ rằng nguồn điện sẽ bị hỏng, chiếc máy bay này cũng sẽ bị hỏng theo.”
Nia kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Cô biết nhiều thật đấy.”
Cô xua tay, hai mắt vẫn dán chặt vào Rhine đang ngồi trong phòng điều khiển, mái tóc ngắn màu vàng của anh ℓộ ra khỏi mép thiết bị đầu cuối, quân phục thẳng thớm, sống lưng thẳng thắn, toát lên sự kiên cường vững chãi của người lính.
Anh bình tĩnh điều khiển cần gạt, máy bay bất ngờ bay lên trên một góc chín mươi độ.
Cách bay chống lại trọng lực như này là bài kiểm tra tốt nhất để kiểm tra kỹ thuật của phi công và chất lượng của máy bay.
“Ôi...!Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ!” Mark hét lên thích thú, hoàn toàn chẳng bận tâm đến quả bom phía sau.
“Cảnh báo, cảnh báo! Hệ thống động lực của máy bay đã bị hư hỏng, hệ thống động lực của máy bay đã bị hư hỏng...”
Tất cả mọi người đều nín thở.
Trong tiếng còi báo động chói tai, máy bay đã thành công bay lên đỉnh tòa nhà theo phương thẳng đứng chín mươi độ khi tên lửa sắp đuổi kịp.
Còn tên lửa đã lao thẳng vào tòa cao ốc.
Sau một tiếng nổ ầm vang, xung quanh nổ tung.
Chiếc máy bay vừa mới vượt quá tải trọng không thể chịu được một lực va chạm lớn như vậy.
Toàn bộ hệ thống động lực của máy bay sụp đổ.
Trước xung lực cực lớn, chiếc máy bay trôi sang bên kia như con diều đứt dây.
“Ngồi xuống!” Mark hét lên khiến Nia càng sợ xanh mặt.
Sắc mặt Mặc Liên cũng trở nên nặng nề.
Mọi người nắm lấy tay vịn, thắt chặt dây an toàn.
Chiếc máy bay lăn lộn trên không, ngay cả những người trong máy bay cũng điên cuồng lăn lộn theo.
“Á!” Nia rú lên.
Anh ta chưa từng gặp phải chuyện như thế này, nếu phải chết ở đây thì làm thế nào?
“Đừng!” Tiếng hát của anh ta đã thành công khơi dậy nỗi sợ hãi của những người xung quanh.
Mặc dù bọn họ đã tiêm virus Y-1 nên rất khỏe và có khả năng tự chữa trị mạnh mẽ, chỉ cần vết thương không trí mạng thì đều sẽ tự lành.
Cho dù bị đứt rời tay chân, nhưng vẫn có thể nối lại, chỉ cần phẫu thuật ngay trong vòng hai mươi tư giờ.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn họ sẽ không chết.
Tiếng kêu sợ hãi của Nia khiến người khác cũng căng thẳng theo.
Máy bay vẫn liên tục lăn lộn, lực va chạm cực lớn khiến bọn họ không thể ổn định.
Hơn nữa, tòa nhà sụp đổ khiến những viên gạch, đá lớn văng ra khắp nơi.
Giọng nói bình tĩnh của Rhine vang lên: “Mọi người ngồi yên, tôi phải hạ cánh khẩn cấp.”
“Cảnh báo, cánh trái của máy bay đang bị tấn công! Cảnh báo, cánh trái của máy bay đang bị tấn công.”
Tiếng còi báo động lạnh lùng thông báo nguy hiểm vang lên chói tại trong máy bay.
Tất cả mọi người trong cabin không ngừng lắc lư đang bị rung ℓắc điện đảo, nhất là Mặc Liên và Nia.
Họ không có thân thể cường tráng của lính đặc chủng.
Lúc này, cho dù thể lực của Mặc Liên có tốt đến đâu cũng không chịu được sự xóc nảy và lực va chạm mạnh như vậy.
Trong lúc đầu óc choáng váng, cô chỉ cảm thấy có một lực va chạm cực lớn, khiến cô mất đi tỉnh táo, khi đang mơ màng thì thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen cao lớn.
Cô muốn mở to mắt ra nhìn, nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào, bên tại vẫn là giọng thông báo lanh lảnh, ồn ào đến mức khiến cô sắp suy sụp đến nơi.
Dường như có ai đó ôm cô, lồng ngực rắn chắc mang đến cảm giác yên tâm vững chãi.
Mặc Liên vốn đã kiệt sức cuối cùng cũng ngất đi.
Rhine nhìn cô gái đã hôn mê trong vòng tay, lại nhìn chiếc máy bay đã bị hư hỏng, rồi nhanh chóng ra hiệu cho Mark cõng Nia nhanh chóng đi về phía bên kia.
Ở đó có một khu rừng lạc điệu với nơi này, có thể cản tầm nhìn của quân địch và là một nơi ẩn náu tốt.
Máu trên trán Mark liên tục chảy xuống, nhưng chỉ một lát sau vết thương đã khép miệng một cách hết sức thần kỳ.
Những người khác cũng bị thương ít nhiều, trong số đó, người Hoa tên Tô Vĩ Việt bị thương nặng nhất.
Anh ta bị gãy toàn bộ chân trái.
Chiếc chân trái bị gãy vặn vẹo, treo lủng lẳng trên đó, khiến anh ta đau đến độ mặt cắt không còn hạt máu.
Elson đỡ lấy anh ta, cắn răng nói: “Cố gắng chịu đựng một chút nhé!”
“Ừ.”
Sau đó, hắn nhanh chóng nắn lại cái chân bị gãy cho anh ta, đồng thời tìm hai cây gậy sắt trên máy bay để cố định cái chân gãy này: “Một lát nữa là ổn thôi.”
“Tôi biết rồi.” Tuy khả năng tự chữa lành của bọn họ rất mạnh, nhưng cảm giác đau đớn không hề giảm bớt, thậm chí có người đau hơn như một tác dụng phụ của virus.
Vì vậy, khi bị thương, cảm giác đau đớn này thật sự càng không thể chịu đựng được.
“Đi thôi.” Bọn họ không thể ở lại đây lâu.
Tòa cao ốc bị đổ sụp cách đó không xa, huống hồ không thể đảm bảo rằng con quái vật to lớn kia sẽ không tìm đến lần nữa sau một lần thất bại vừa rồi.
Rhine nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Nhanh lên, nó đã đuổi đến đây rồi.”
Giác quan nhạy bén cho anh biết được sự tồn tại của đối phương.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn bọn họ, mỗi bước chân đi đều gây chấn động.
Anh phải nhanh chóng đưa những đồng đội này của mình đến rừng cây bên kia.
Đoàn người mau chóng đi vào rừng.
Rhine đặt Mặc Liên vẫn đang hôn mê xuống đất, sau đó lấy toàn bộ vật phẩm thí nghiệm trên người cô, giao cho Marki: “Các cậu đi đường này, cách đây khoảng ba trăm tám mươi cây số có một điểm liên lạc của chúng ta.
Mau đi đi, tôi chờ các cậu tới đón.”
“Lão đại!”
“Đi mau, đây là mệnh lệnh! Còn những thứ này không được phép mở ra xem khi tôi còn chưa quay về.”
“Rõ!” Marki giơ tay chào theo kiểu nhà binh, rồi nhanh chóng dẫn những người khác rời đi.
Cô gái này dù có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một người bình thường.
Có cô ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh.
Rhine thờ ơ, lạnh lùng nhìn Mark, khiến hắn cả kinh lập tức rụt cổ lại.
Làm sao hắn có thể quên được rằng anh là vị thượng tá huyền thoại trong giới quân sự, chưa từng gặp thất bại chứ đừng nói gì đến việc vừa dẫn theo Mặc Liên mà vẫn có thể chạy nhảy.
Có lẽ, dù có dẫn theo đồ ăn hại thì vẫn có thể chạy thoát an toàn.
Còn bọn họ ở đây mới chính là sự vướng bận đối với anh.
Mark lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, đuổi kịp nhóm người Marki.
Bọn họ nhanh chóng biến mất tăm trong rừng cây rậm rạp.
Sau khi bọn họ rời đi, Rhine đưa tay ôm lấy Mặc Liên vào trước ngực, liếc nhìn chiếc máy bay đã bị ngọn lửa ngùn ngụt nuốt chửng, rồi quay đầu chạy theo hướng khác.
Chẳng mấy chốc, con quái vật to lớn đã xuất hiện sau lưng anh.
Nó cầm vũ khí đuổi theo một mạch tới đây.
Có vẻ như mục tiêu của nó rất rõ ràng, nó không chạy theo hướng nhóm người của Mark mà chạy thẳng về phía Rhine.
Tốc độ của Rhine rất nhanh, anh băng qua rừng rậm mà không gặp trở ngại gì, nhưng động tĩnh cực lớn phía sau nói cho anh biết rằng tốc độ của con quái vật đó không thua gì anh, hơn nữa nó còn mang theo vũ khí hạng nặng.
Vì vậy, anh nhất định phải né tránh nó.
"Anh thả tôi xuống đi!" Cô cảm thấy có lẽ bả vai của mình có vấn đề, bởi vì rất khó giơ tay lên: "Anh thả tôi xuống trước đã.
Con quái vật kia không nhằm vào anh thì là nhằm vào tôi.
Có điều, tôi chỉ là mộ nhân vật tép riu với nó mà thôi, xem ra nó nhằm vào anh rồi."