Cô bé nhìn thấy đôi mắt không gợn sóng chút nào của bà ấy, cười khổ một tiếng: “Tôi hỏi bà có phải thật sự muốn tôi chết ở chỗ này bà mới bằng lòng buông tha cho tôi đúng không?”
“Mày có ý gì?”
Trần Tĩnh cùng với vệ sĩ của bà ấy còn chưa phản ứng lại, Trần Phong đoạt lấy cây chủy thủ trong túi của một người cách cô gần nhất, nhanh chóng cắt một đao trên cổ tay mình, máu rơi trên mặt đất trộn lại với nước mưa.
“Mày buông đao ra.” Nói xong, Trần Tĩnh tiến lên muốn đoạt đao trong tay cô bé.
Cô bé nắm thanh đao trong tay, lòng bàn tay cũng chảy ra máu của cô gái, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất: “Nếu bà lại ngăn cản tôi thì nơi tiếp theo tôi cắt xuống sẽ là cổ.”
Nghe thấy lời cô bé nói Trần Tĩnh vẫn không tiến lên, đưa cô trở về không vội, nếu cô bé thật sự đã chết, quyền lực trong tay chính mình sẽ giống như đá bị ném trên sông: “Để nó đi.”
Nghe được câu nói đó cô bé chạy đến chỗ túi thuốc nhìn nhìn, may mắn trong túi không có nước mưa ngấm vào, bắt tay buông đao ra, làm rơi trên mặt đất, cô bé cũng không quay đầu lại mà biến mất ở trong mưa.
Nước mắt và nước mưa hoà vào nhau, cô gái cũng không biết đó là nước mắt hay là nước mưa, cô chỉ biết chính mình hiện tại thất vọng tột đỉnh với mẹ của mình.
Chạy vội một đường, máu cũng chảy một đường, lúc đến viện phúc lợi trên mặt cô bé bởi vì mất máu mà sắc mặt trắng bệch, từ cửa viện phúc lợi đi gần vào chỗ người thiếu niên một chút, thế giới này thật sự là nhỏ: “Sao anh lại đến đây?”
Thiếu niên nhìn thấy thuốc bên tay phải của cô bé: “Anh đến xem, em chính là cô gái nhỏ mà bà nội Lý bảo đi ra ngoài mua thuốc hả! Đừng lo lắng, cậu bé đã uống thuốc hạ sốt rồi.”
Lòng cô bé bị treo lên cuối cùng cũng đặt xuống: “Vậy thì tốt!” Nói xong trước mặt tối sầm, cả người cô bé vô lực ngã về phía sau, thiếu niên nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, lúc này mới chú ý đến tay trái còn đổ máu: “Tay em làm sao thế này?”
Cô bé miễn cưỡng nở một nụ cười: “Em không có việc gì.”
Lần nữa cô bé tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn nhìn đây chính là phòng trong viện phúc lợi của mình, muốn ngồi dậy uống ngụm nước, phát hiện cả người đều đau: “A.”
Đây là lúc thiếu niên đi vào nhìn thấy tư thế không thành thật của cô: “Ài! Em muốn làm gì! Lại muốn rời đi không từ biệt à?” Nói xong, nhìn nhìn cánh tay băng bó của cô bé: “Vẫn tốt vẫn tốt.”
Cô bé nhất thời có chút hoảng hốt, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không gặp lại: “Thật xin lỗi, ngày đó em không phải cố ý đi không từ biệt.”
Nhìn cô bé chỉ còn thiếu nước viết ba chữ “rất xin lỗi” lên mặt: “Được rồi, anh không tức giận, nhưng tay em làm sao thế này? Đi ra ngoài mua thuốc cũng có thể làm tay trở nên như vậy?”
Cô bé nhìn tay trái cười khổ mà nói: “Không có việc gì, chính em làm ra đấy.”
“Cái gì nhỉ vừa rồi em khát nước muốn uống nước.”
Rõ ràng là vết thương do đao, ai sẽ không có việc gì luẩn quẩn trong lòng mà cắt đao lên tay.
Thiếu niên cũng không ép cô nói cho chính mình: “Ồ! Nhưng không thể uống nước lạnh, em chờ anh môt chút anh bưng bát cháo cho em.”
Cứ như vậy cô bé gặp lại thiếu niên, thiếu niên ở viện phúc lợi hai ngày rồi rời đi, trước khi đi thiếu niên từng hỏi cô bé muốn đi cùng anh hay không, cô bé từ chối, cô sợ lỡ một ngày nào đó Trần Tĩnh đến đưa cô đi sẽ liên lụy đến anh, cô sợ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác Trần Phong đã ở chỗ này gần một năm, trừ bỏ đêm đó cô bé không còn nhìn thấy Trần Tĩnh nữa, như vậy cũng khá tốt không phải hay sao?
Thiếu niên có khi sẽ dẫn bạn bè cùng đến, đương nhiên còn có cô gái bên cạnh thiếu niên lúc cô bé nhìn thấy ở siêu thị, mỗi lần cô bé hỏi thiếu niên tên gì, thiếu niên đều lắc lắc đầu nói: “Đây chỉ là một cái xưng hô mà thôi, anh lớn hơn em, em cứ gọi anh là được.”
Cô bé cũng không phản đối, mỗi lần gặp mặt đều gọi anh là anh, thiếu niên sẽ mang cô bé đi chơi ở công viên trò chơi, sẽ mang cô đến trường học của chính mình, sẽ mang cô ra ngoài nhảy Disco, cùng nhau ra ngoài chơi vận động cực hạn.
Cô bé không nói được mình có cảm tình gì với thiếu niên, nhưng cô bé có thể khẳng định chính mình không phải là sự yêu thích giữa em gái và anh trai với anh.
Hôm nay cô bé đi qua cửa phòng của bà nội Lý nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên trong: “Sở Phong, cháu những năm gần đây thích bọn trẻ bao nhiêu bà đều biết, nhưng Tiểu Phong không giống bọn chúng, bà nội biết nói gì cũng vô dụng, nhưng bà hy vọng cháu đừng làm con bé tổn thương, người khác đều có thể nhìn ra được tâm tư của Tiểu Phong với cháu không bình thường.”
“Bà nội, bà yên tâm, cháu biết, nhưng mà…”
Cuộc nói chuyện phía sau đó Trần Phong đã không có tâm tình để nghe, cô bé không biết chính mình thoát khỏi nơi đó như thế nào, Sở Phong, hoá ra anh tên là Sở Phong, trách không được anh không muốn nói cho cô biết tên của anh, hoá ra anh cho dù là nghĩ một cái tên giả nói cho cô cũng không muốn, cô từng nghe thấy bạn anh gọi anh là “Phong” cô còn đắc chí nói: “Tên của hai chúng ta đều là Phong, nhưng em nghĩ hai chúng ta không cùng chữ, nhưng phát âm giống nhau.”