Yêu Em Chỉ Có Thể Giấu Trong Đáy Lòng

Chương 7



Nhưng tiệm mì thịt bò cô từng đến thăm thường xuyên kia lại nhớ rõ cô: “Ông chủ, cho một bát mì thịt bò không bỏ ớt.”

“Được.”

Khi mì được bưng lên bà chủ liếc mắt đã nhận ra cô: “Cô nhóc, cháu một năm nay không đến đây ăn mì rồi nhỉ!”

Trần Phong không nghĩ đến bà ấy vẫn còn nhớ rõ mình: “Cháu ấy ạ! Trước đó đi đến thành phố S, hai ngày nay mới trở về.”

“Ồ! Như vậy à! Vậy cháu ăn trước một lúc, hết bận rồi chúng ta nói chuyện một chút.”

“Được.”

Qua một lúc lâu người không còn đông quá, bà chủ lại đây nói chuyện phiếm với Trần Phong: “Cô nhóc, cô nhìn sắc mặt của cháu không tốt lắm, có phải gặp việc gì không, nói rõ ràng cho nhẹ nhàng chút.”

Bà chủ chính là như vậy, nhìn qua vẻ mặt đã có thể nhận ra Trần Phong không thích hợp: “Cô à, cháu không có việc gì… Chỉ là tâm tình không tốt lắm.” Nói xong, nước mắt Trần Phong nhịn rất lâu lại rơi vào trong bát.

Bà chủ ngồi xuống ôm Trần Phong vào trong lồng ngực, an ủi: “Muốn khóc thì khóc ra đi! Cô sẽ không chê cười cháu.”

Dứt lời Trần Phong “Oa” một tiếng khóc ra, nước mắt chảy ròng, khóc trực tiếp đến mức không thở nổi, tay bà chủ đặt phía sau lưng Trần Phong giúp cô nhuận khí, một tay nhẹ nhàng ôm cô.

Bà chủ cũng đã không nhớ rõ cô bé này khóc bao nhiêu lần ở chỗ của mình, nhưng bà chủ biết cô sau khi khóc ở đây ít nhất sẽ thả lỏng hơn một chút, sẽ không một mình nghẹn không ra tiếng.

Trần Phong không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết đến khi mình phản ứng lại trời đã tối rồi, trong lúc này vẫn luôn là ông chủ làm mì bận rộn với những sinh viên và công nhân.

Ngồi xong, bà chủ lau khô nước mắt nước mũi, nhìn sắc mặt hốc hác của cô, rồi nhìn lại trước ngực mình ướt thành một mảnh: “Cô à, cháu muốn uống rượu, cháu đã thành niên.”

Lúc này đây bà chủ không ngăn cô lại mà cầm rượu uống cùng cô, bà chủ biết cô nhóc này thương tâm còn nghiêm trọng hơn so với trước đó, lần này còn khóc nhiều hơn so với trước đó, còn nhiều hơn trước một tiếng rưỡi.

Một cô nhóc chưa từng chạm vào rượu, tửu lượng cũng là một chai là đổ, uống xong một chai men say lên đầu, lôi kéo bà chủ nói ríu rít không ngừng.

“Cô Dương à, cô có biết không? Cháu thích một người, nhưng người này lại cố tình là con trai của chồng hai của mẹ cháu, cô nói có buồn cười hay không?” Trần Phong lôi kéo tay bà chủ nói, đôi mắt sưng đỏ, uống rượu khóc lóc nói, chảy nước mắt.

Bà chủ lấy rượu trở về đã thấy một thiếu niên đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nhóc ở bên cạnh, hơn nữa lời nói vừa rồi của cô nhóc, bà chủ đoán cậu bé trong miệng cô nhóc chính là thiếu niên cách đó không xa này.

Sau khi men say đi lên âm thanh khẳng định sẽ không nhỏ, thiếu niên cách đó không xa khẳng định là nghe thấy, vốn dĩ cách không xa, bà chủ lại ngẩng đầu nhìn thấy hốc mắt của thiếu niên kia cũng đỏ.

“Vậy cô nhóc muốn ở bên nhau với cậu ấy không?”

Trần Phong người này trực tiếp vòng vào trong lồng ngực của bà chủ: “Muốn chứ! Nhưng cô Dương cô có biết không? Cháu không có cách nói với anh ấy cháu thích anh ấy, cháu không chấp nhận được bố anh ấy cô biết không? Cô Dương.”

Bà chủ hỏi: “Vì sao chứ? Cô nhóc.”

“Vì sao? Bởi vì ngày bố cháu qua đời… ngày đó mẹ cháu nói cho chúng cháu là mình đang… đang làm việc, kết quả nằm ở… ở trong lồng ngực người đàn ông khác, còn lên… tin tức đầu đề! Bà ấy vẫn luôn cho rằng cháu không… không biết gì hay sao? Người… người đàn ông kia tên Sở Uyên, con ông ta tên Sở Phong. Cháu không… không chấp nhận được, cô biết không? Lòng cháu… lòng cháu… lòng cháu khó chịu, trách không được cháu hỏi tên anh ấy không nói cho cháu nghe, còn bảo cháu gọi anh ấy là anh, cô Dương, cô… cô nói có… buồn cười không?

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được cháu thích anh ấy, nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy lừa cháu, anh ấy lừa cháu, cô biết không? Bất luận là ai… cũng… cũng có thể gạt cháu… giấu cháu… chỉ có một mình anh ấy… là không thể… cô… cô biết không? Cô Dương.”

Bà chủ biết hiện tại nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể ở bên cạnh cô, cho cô có đủ cảm giác an toàn, cô nhóc rất ít khi nhắc đến việc trong nhà cô, không nghĩ đến lại là như thế này, bà chủ nhìn thiếu niên kia, trên mặt rõ ràng có nước mắt, lại không có lựa chọn đi tới.

Cô nhóc không sợ say vẫn cứng đầu uống hết một rương bia, uống vào rồi phun phun ra, cho đến khi ngủ mất.

Ông chủ lại đây ôm cô nhóc vào trong phòng, bà chủ xoa xoa nước mắt ở bên mắt, đứng lên, đi vào nói với thiếu niên: “Thật ra những thứ cô nhóc vừa nói đó cũng không thể ngăn cản được hai đứa ở bên nhau, chân chính ngăn cản hai đứa ở bên nhau chính là khi cô bé nói là cô bé thích cháu, cháu không tiến lên, là lúc cô bé nói nguyên nhân hai đứa không ở bên nhau được cháu không tiến lên, đoạn cảm tình này của hai đứa bại ở tay cháu, cô biết cháu cũng thích cô nhóc không phải hay sao? Nhưng cháu lại chọn lùi bước và trốn tránh hiện thực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.