Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 28



Kate kéo khóa chiếc va li, mang nó vào phòng khách và đặt bên cạnh chiếc túi vải của cô. Cô đã nhẩm đi nhẩm lại những điều muốn nói với Evan nhiều đến mức cô sợ rằng lời nói của cô phát ra sẽ giống y như một bài phát biểu tập dượt sẵn, mặc cho lòng cô đâu phải lạnh nhạt trước nỗi đau mà cô sẽ gây ra cho anh.

Không còn việc gì khác để làm, cô bước ra ngoài ban công, và cảm giác luyến tiếc quá khứ và hạnh phúc bắt đầu dâng lên tràn ngập trong lòng. Chỉ ba ngày trước thôi cô đã đứng ở nơi này, trò chuyện với Holly trên điện thoại và cho Max ăn những lát thịt muối ngon lành. Cuộc sống phía trước dường như quá ảm đạm, trống trải vào buổi sáng ngày hôm ấy, và giờ nó lại trở lên tươi sáng một cách đáng ngỡ ngàng và được khỏa lấp bằng một lời ước hẹn sâu xa. Mọi thứ đã thay đổi hết trong ba ngày ngắn ngủi. Cô đã yêu một người mất rồi.

Mỉm cười, cô bước lên phía trước và trượt bàn tay mình dọc theo hàng lan can đá của ban công trong lúc những ký ức ngọt ngào lững lờ xen trong tâm trí cô. Ở bên phía hàng rào khoảng sân gần bãi biển kia là hàng cộ mà cô đã đứng khi Mitchell mủi lòng quay trở lại để trả lời những câu hỏi của cô... Anh trai anh tên là William.

Trên ban công này, chính nơi cô đang đứng đây, là nơi họ đã lần đầu tiên cùng nhau khiêu vũ. Cô đã hiểu lầm anh định hôn cô và nụ cười trên môi cô tắt ngấm, cô đã tránh cứ anh: "Anh hẳn đã nhắc là chỉ định khiêu vũ cùng tôi, đừng cố ép buộc tôi."

"Nhưng anh định ép buộc em thật đấy," anh đã thì thầm như thế vào tai cô.

Anh thật sự thẳng thắn đến mức thái quá về những ý định của mình tối đó, nhưng anh đã ham muốn cô đến độ thay đổi quyết định và quay lại với cô trong khu vườn. Anh cũng đã thẳng thắn bày tỏ quan điểm vào ngày hôm sau ở căn phòng khách sạn Enclave, Kate nhớ lại, trên môi cô vương một nụ cười...

Ở Chicago, có một người hội tụ đủ các điều kiện và đủ tư cách mong muốn được kết hôn với em. Tại đây, trong căn phòng này, có một người chỉ muốn đem em lên giường và làm tình với em cho đến khi cả hai chúng ta không còn sức mà cử động. Nhưng chỉ thế thôi, không hơn. Nếu không sẽ trở nên quá phức tạp.

Một vài phút giây sau đó – là một sự thỏa hiệp. Và khi Mitchell thỏa hiệp, anh trở nên hấp dẫn đến độ hoàn toàn không thể nào cưỡng nổi.

" Sự thật là anh đã cảm thấy giống như em tối qua, và em thừa biết là anh có."

"Kate?" Tiếng nói của Evan vang lên khiến cô quay phắt lại đúng lúc nhìn thấy anh đang khép cửa phòng – một người đàn ông cao lớn, cân đối, quyến rũ có mái tóc nâu và đôi mắt xám người đã trở thành một phần trong cuộc đời cô suốt bốn năm vừa qua. Một người đàn ông tốt cô sắp sửa làm tổn thương. "Em không nghĩ anh lại có chìa khóa vào phòng," cô lên tiếng, một đợt sóng trào của sự hồi tưởng về quá khứ, một cơn đau nhói, dội mạnh trong lòng cô.

"Từ lúc em không có ở đây," anh trả lời, sải bước về phía cô. "Anh đã dừng lại ở quầy lễ tân và..." Cái nhìn trân trối của anh dán chặt lên đống va li đang đặt dưới đất của cô và bật ngược trở lên khuôn mặt cô. "Chuyện gì vậy?"

Chà hai bàn tay lên lớp vải quần một cách bồn chồn, Kate cố gắng mỉm cười khi cô hất đầu ra hiệu về phía ghế sofa. "Đến kia đi, và hãy ngồi xuống. Chúng ta cần nói chuyện."

"Vậy thì đi thẳng vào chủ đề chính luôn." Anh lạnh lẽo đáp lại. "Em tức giận vì anh đã để em lại một mình chỗ này, còn anh thì tức giận vì em đã đáp trả anh bằng cách phớt lờ những cú điện thoại và bắt anh phải chịu đựng cả ngày dài chờ đợi, lo lắng không biết bệnh đau đầu của em có ảnh hưởng đến em không, thậm chí anh còn nghĩ đến cả căn bệnh u não nữa. Cuối cùng thì sao đây?" anh chất vấn. Không chờ nghe câu trả lời, anh xoay gót và bước đến quầy bar.

Và trong chính khoảng khắc kỳ lạ đó, khi Kate biết giữa hai người bọn họ mọi chuyện đều chấm dứt, cô nhìn anh và hiểu ra những lý do mà anh đã hấp dẫn cô ngay từ buổi ban đầu – bản tính quyết đoán và trí thông minh, cùng với năng lực biết hướng thẳng vào chủ đề cốt lõi và nhìn nhận nó từ hai phía, cùng với khả năng giữ cho đầu óc tỉnh táo trong lúc bất kỳ ai cũng có thể mất đi lý trí. Tất cả những năng lực tài ba đó biến anh thành một luật sư xuất chúng, và một người tình tuyệt vời.

Cô nhìn anh nuốt ngụm rượu, và khi anh đặt chiếc ly xuống, quắc mắt cau có nhìn lên, cô ngượng ngập cười và tha thiết mong đợi anh sẽ tìm thấy người nào khác tuyệt vời ngay lúc ấy.

"Sao em cười?"

"Em đang mong anh tìm được đúng người xứng đáng với anh."

"Em đừng có mà mỉa mai," anh nhìn thẳng vào cô . " Thôi cái vẻ thật thà và nhún nhường đi."

Giằng xé giữa tràng cười và những giọt nước mắt, Kate cắn môi cụp mắt xuống. Anh không chỉ là người tình của cô; anh còn là một người bạn. Cô đang đánh mất đi một người bạn và sắp sửa làm tổn thương anh. Ngẩng đầu lên, cô thở một hơi dài và nói nhẹ nhàng. "Em không mỉa mai, Evan. Ý của em là thật đấy."

Bàn tay anh đang cầm chiếc cốc lên ngang miệng đột ngột bất động. Cái nhìn chằm chằm của anh dán vào cô, anh đặt chiếc cốc trở lại mặt quầy. "Em đang nói đến cái gì thế?"

"Em đã gặp một người khác ở đây, và xảy ra một sự kiện đặc biệt giữa hai người bọn em. Em phải để việc đó một cơ hội."

Anh vẫn đứng bất động. "Toàn bộ chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Hai ngày trước. Chính xác là hai ngày rưỡi." Kate sửa lại, cố gắng khiến cho việc mà cô đang làm trở nên ít điên cuồng bốc đồng hơn"

"Anh ta là ai?"

"Một người anh không quen. Anh ấy sống ở Châu Âu và New York."

"Em gặp anh ta ở đâu?"

"Evan, làm ơn..."

"Hãy giúp anh hiểu cái kẻ mà em mới quen có 2 ngày đó làm thế nào mà lại có thể khiến em vứt bỏ mối quan hệ bốn năm trời của chúng ta. Nói chi tiết cho anh."

"Em đã gặp anh ấy trong nhà hàng khách sạn."

"Anh ta làm gì?"

"Em... không rõ."

"Tên anh ta?"

"Tên anh ấy là gì đâu có quan trọng."

"Chết tiệt là việc đó với anh lại thành vấn đề đấy. Anh muốn một cái tên để mà chửi rủa. Đó là việc đàn ông vẫn làm, Kate. Chúng ta cứ làm như là đang chuyện trò vui vẻ, và rằng trong lòng chúng ta không hề đau đớn, và rồi chúng ta uống say bí tỉ và chửi bới gã con hoang đã cướp đi người phụ nữ chúng ta yêu vậy."

Mắt Kate ngấn nước.

"Em đã ngủ với anh ta rồi, phải không," anh cay đắng kết luật. "Anh đã mất cả hai tháng trời mới đưa được em lên giường, còn anh ta chỉ mất có hai ngày trời."

"Tốt hơn là em nên đi khỏi đây," Kate lên tiếng và cúi xuống định nhấc va li của cô lên.

"Hãy đưa cho anh một cái tên trước khi em rời khỏi đây."

"Mitchell Wyatt."

Vẻ mặt hoài nghi đột ngột xuất hiện. "Mitchell Wyatt?" anh lặp lại. "Em đang dính dáng đến Mitchell Wyatt ở cái chốn này ư?

"Anh biết anh ấy?"

"Anh biết anh ta," Anh cộc lốc. "Anh ta là gã cháu trai vô thừa nhận của Cecil Wyatt."

Không có gì ngạc nhiên khi biết Evan hình như đã gặp Mitchell ở một buổi họp mặt nào đó, Kate cũng không chú tâm lắm đến lời tuyên bố của Evan. Theo như cái kiến thức nhàm chán trong tầm hiểu biết của cô thì đám người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu của Evan thường có những mối quan hệ rộng rãi ỏ nhiều nơi, họ giữ những tin tức thân mật của nhau và họ ngồi lê đôi mách không ngừng về tất cả mọi chuyện. Trước đây lâu rồi, cô đã không theo Evan đến những buổi tụ họp của họ nữa. Cô chỉ là một nhân viên xã hội bình thường và là con gái của một chủ nhà hàng, và kể từ lúc mối quan hệ của cô cùng Evan trở nên không xác định, họ không biết phải làm gì với cô, ngoài việc đối xử một cách lịch sự chỉ vì lợi ích của Evan. Kate cũng đối đáp lại như thế với lý do tương tự. Thi thoảng, Evan cố lái câu chuyện đến một trong số các bữa tiệc này, nhưng ngay sau khi anh bắt đầu đề cập đến những vị khách mời có mặt ở đó và những thứ có liên quan đến họ, trí óc của Kate tự động chuyển sang một kênh khác trước khi anh đi thẳng vào vấn đề. Cô hoàn toàn không biết chắc Cecil Wyatt là nhân vật nào, vì thế thông tin tiết lộ Mitchell có thể là "gã cháu trai vô thừa nhận" của ông ta không hề tác động đến cô.

"Chuyện này hẳn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khốn khiếp," nhưng giọng anh cất lên như thể chẳng hề ngẫu nhiên một chút nào.

"Cái gì kia?" Kate hỏi, trong lòng nhẹ nhõm vì đầu óc anh đang xao lãng đi khỏi những cảm xúc tổn thương.

"Khi anh gặp anh ta ở bữa tiệc sinh nhật của Cecil Wyatt, anh rõ ràng là đã kể cho anh ta nghe em và anh sẽ bay đến đây, và nghỉ tại khách sạn Island Club này. Anh đã nói anh ta sẽ bay xuống đây cùng lúc, và ở trên con tàu một người bạn. Hãy tha thứ cho anh vì kể ra có vẻ hoang đường, nhưng anh thấy hơi lạ rằng anh ta cố ý lờ đi tất cả đám đàn bà con gái tại bữa tiệc đang hăm hở ném mình vào anh ta... còn anh ta lại không tài nào tìm ra một cô ả độc thân phù hợp với mình ở bất kì nơi nào trên cái quần đảo này... cho đến khi anh ta "tình cờ" nhảy bổ vào em – trong một cái khách sạn mà anh ta không ở - và trong lúc anh đi vắng. Mọi chuyện này không hề ngẫu nhiên với anh mà tuồng như một cú trả đòn vậy."

"Anh ta không hề biết em quen anh." Kate xen vào. "Em chưa bao giờ nói tên anh cả."

"Căn biệt thự mà em đang ở này đăng ký tên anh." Evan vặc lại.

Kate thấy chả lý do nào để tranh luận về vấn đề vô lý đó, nhưng cô ngỡ ngàng vì sự bỏ rơi của cô đang lái anh đến những suy nghĩ ngược đời không tài nào hiểu nổi đến thế.

"Trả đòn vì cái gì?" cô bình tĩnh hỏi.

"Wyatt có kể cho em điều gì về quá khứ của anh ta không?"

"Em không quan tâm đến dòng dõi hay địa vị hợp pháp của anh ấy."

"Vậy thì hãy quan tâm đi, Kate." Anh ta sắc bén ra lệnh. "Đó là một câu chuyện xấu xa, và có liên quan đến cả em lẫn bố em đấy."

"Thôi được," cô thở dài, "Em đang nghe đây."

"Cho đến tận vài tháng trước Mitchell Wyatt vẫn tin rằng anh ta bị bỏ rơi ngay từ lúc mới sinh ra và rằng cái tên đang mang chỉ là vô tình được nhặt ra từ một cuốn danh bạ điện thoại. Anh ta đã học ở những ngôi trường nội trú tốt nhất tại Châu Âu cùng với đám trẻ con nhà giàu trên khắp thế giới, nhưng anh ta bị dẫn dắt tin vào mình chỉ là một trường hợp từ thiện nhận được tài trợ của một hội từ thiện nào đó."

Thâm tâm Kate gào lên phản đối, nhưng đi cùng theo đó là tâm trạng lo lắng. "Điều đó thì có quan hệ gì với anh?"

"Bố anh đã dựng lên và xác nhận câu chuyện hoàn toàn giả dối đó cho đến tận bây giờ, và Wyatt đã khám phá ra sự thật cách đây tám tháng. Giờ thì Cecil đội nhiên lại lôi anh ta khỏi cái bóng đêm mờ mịt ấy đến Chicago, và ông ấy phô trương anh ta giống như một kẻ thừa kế hợp pháp. Bố anh và anh là hai người duy nhất biết sự thật về quá khứ đáng khinh của anh ta, còn anh ta cay cú chuyện bọn anh làm, cũng như về cái thực tế rằng bố anh thực sự đã đứng ra dàn xếp mọi chuyện trước đó cho Cecil. Tại bữa tiệc của Cecil, Wyatt đến chỗ bọn anh và em có thể xắt lát được cái không khí thù địch phát ra xung quanh bọn họ bằng dao. Anh bước tới và cố dung hòa mọi chuyện bằng cách thảo luận về kỳ nghỉ của chúng ta tại Anguilla. Anh đã kể cho anh ta nghe về em và rằng bố em vừa mất còn anh đang chuẩn bị tới dự tang lễ của ông."

"Anh đang nói là anh đã kể tên của em cho anh ấy đúng không?" Kate khó khăn lên tiếng.

"Đúng thế. Lúc anh làm điều đó, anh hoàn toàn không may may biết về cái gì đang gặm nhấm anh ta. Anh cũng không để ý cho đến tận sáng hôm sau việc Cecil và bố anh đã làm với Wyatt khi còn là đứa trẻ."

"Giờ thì," anh nở nụ cười nghiêm nghị, "trước khi em rời khỏi, em sẽ trả lời một câu hỏi của anh chứ?"

Kate nhận ra anh đang đưa ra một thử thách cuối cùng mà không hề buộc cô phải thừa nhận rằng anh có thể đã đúng về Mitchell, và cô yêu anh vì điều đó. Anh tin mình đúng, cô hiểu, nhưng anh không biết về Mitchell theo cái cách mà cô biết về Mitchell. Hơn nữa, không lý gì anh lại đang cố gắng trở nên thẳng thắn đến thế, anh đang bị bỏ rơi vì một người đàn ông khác, và điều đó dễ hiểu là đang bóp méo quan điểm của anh về đối thủ của mình. Cô không muốn làm anh tổn thương bằng cách đứng về phía Mitchell, thốt lên những lời ca ngợi, và biện hộ thay anh. Cô muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, ít tổn thương đến lòng tự trọng của Evan hết mức có thể, và rồi cô muốn tới gặp Michell và không bao giờ lộ ra rằng cô đã biết hết câu chuyện đau lòng về thời thơ ấu đã qua của anh. Anh sẽ tự mình kể cho cô nghe vào một thời điểm thích hợp nào đó. Thật ra, anh đã hé mở cho cô một chút rồi. Để trả lời cho câu hỏi của Evan, Kate gật đầu và mỉm cười. "Anh hỏi gì đây?"

"Anh đã quen em từ rất lâu, và em không dễ dàng gì mù quáng, Kate. Hoặc có thể chỉ là anh đã không thử những phương cách thích hợp. Em dường như chẳng màng đến địa vị, hay tiền bạc, hay bất cứ thứ gì đại loại thế, . Vậy câu hỏi của anh là: Anh ta đã làm thế quái nào mà chỉ mất có hai ngày trong khi anh phải mất đến cả bốn năm trời?

"Evan, làm ơn đừng hỏi vậy..." Kate thốt lên, đôi mắt cô ngập nước vì cô chưa từng hình dung anh yêu cô đến mức phải hạ mình như thế.

"Hãy nói cho anh. Anh cần phải biết. Dì của Wyatt, Olivia Hebert, đã tuyên bố trước mọi người rằng anh ta đang xây một ngôi nhà ở đây tại Anguilla này. Trong sâu kín tâm hồn em có từng mơ ước một căn nhà trên đảo không? Anh ta đã dẫn em đi xem và khiến em mường tượng bản thân mình sống ở đó phải không?"

Kate xoay xở giữ cho nét mặt cô vô cảm. Không quan trọng việc Mitchell đã không hề nhắc đến việc xây một ngôi nhà nơi đây. Họ đã mê mải yêu đương và còn mê mải tìm hiểu về nhau lúc đó. "Không," cô bình thản trả lời.

"Trên chiếc phà đến đây, anh có nghe nói du thuyền của Zack Benedict đã cập cảng, và theo như anh đọc trên mạng, Wyatt là bạn thân của gia đình Benedict và là một nhà đầu tư lớn góp vốn vào công ty của anh ta. Chiếc du thuyền rõ ràng là của người bạn mà Wyatt đã kể anh ta hiện đang sống ở đó. Anh ta đã đưa em lên tàu và hứa hẹn với em về một cuộc sống lênh đênh nhàn hạ với các ngôi sao điện ảnh phải không? Đó chính là điều em luôn mong ước nhỉ?"

"KHông," Kate đáp lại, cô gắng gượng lên tiếng một cách thản nhiên. Nhưng nhận thức rằng Mitchell đã để cô liên tục kể mãi về Zack Benedict sau khi vị thuyền trưởng chỉ về phía chiếc Julie đã khiến Kate cảm thấy phát ốm. Tuy thế, anh đã thực sự không hề dối trá khi anh nói anh không phải là "một kẻ hâm mộ" gia đình Benedict. Mitchell hình như là một người bạn của Zack Benedict. Và để tăng thêm lòng tin, anh chắc chắn cũng không phải là một kẻ khoe khoang khoác lác.

Evan không hề bị lừa phỉnh trước câu trả lời của cô. Nước da cô tái nhợt còn đôi mắt quá biểu cảm để có thể che giấu đi vẻ choáng váng và mất tinh thần của cô. "Em không hề biết về ngôi nhà hay chiếc du thuyền, đúng không?"

"Em nghĩ cuộc nói chuyện này thật vô nghĩa và chấm dứt được rồi," Kate kiên quyết.

"Ngay sau khi em trả lời thêm một câu hỏi nhỏ dành cho chính bản thân em chứ không phải cho anh nữa: Thế quái nào mà tình cờ em lại biết Wyatt sống ở Châu Âu và New York, nhưng lại không hề biết anh ta cũng có nhà ở Chicago?"

"Anh ấy không hề biết gì về Chicago," Kate thốt lên trước khi cô kịp dừng lại. "Em đã nhắc rất nhiều về Chicago – anh ấy sẽ kể cho em nếu anh ấy quen ai đó. Thật ra thì anh ấy phải hỏi em mất bao lâu để bay từ đây đến đó. Evan, chúng ta không nói về cùng một người."

"Anh mong là em đúng, em yêu ạ, vì người mà anh đang nói đến đã và đang sống ở Chicago cùng với Caroline Wyatt."

"Ai kia?" Kate ngỡ ngàng.

"Caronline Wyatt. Một năm trước, người có tên William Wyatt đã mất tích. Nhớ không?"

"Hơi hơi."

"Caroline xinh đẹp ấy, và vẫn còn là vợ của William. Mitchell của em đã lang chạ với vợ người anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta, và anh ta chuyển đi ngay khi chồng cô ta mất tích."

"Anh ấy đã kể cho em về anh trai mình." Kate nói nhanh, mừng vì cô đã biết. "Anh ấy rất quý William, và nếu mái ấm của Caroline là thứ đặc trưng cho các ngôi nhà của họ hàng và bạn bè anh thì hẳn đó phải cỡ như một cái khách sạn lớn."

Nâng tay lên, Evan nhẹ vén phần tóc trước mái cô, sau đó anh buông thõng cánh tay. "Đừng để gã con hoang đó làm tổn thương đến em quá nhiều. Và khi anh ta làm thế," Evan dịu dàng thêm vào, "em hãy nhớ chính anh chứ không phải em mới là kẻ anh ta muốn làm tổn thương. Có thể điều đó sẽ khiến cho mọi chuyện dễ dàng hơn." Anh nhấc chiếc cốc lên và liếc mắt sang đống hành lý của cô. "Anh nên xách chúng cho em, nhưng anh không thể bắt bản thân mình giúp cho em đến với anh ta. Anh xin lỗi, Kate." Đó là một lời xin lỗi thô lỗ , không phải là lời mỉa mai thiếu thân thiện.

Rung động cả tâm can, Kate dõi theo anh tiến đến phía hiên và bước xuống vườn.

,Những câu hỏi và nỗi nghi hoặc đang xuyên suốt người khi cô bước vào phòng tắm để lấy túi xách và kiểm tra xem cô không còn để quên thứ gì nữa. Thay vì làm thế, cô đứng ngây người trước bồn rửa mặt, cố gắng tống khứ đi cái định kiến của Evan về những việc mà Mitchell đã làm, và suy tính mọi chuyện có liên quan đến bản thân cô. Trong tâm trí, tiếng thì thầm của Mitchell vang bên tai cô. " Sự thật là anh đã cảm thấy giống như em tối qua, và em thừa biết là anh có.", tâm trạng cô lại bình ổn. Điều đó là thật. Đó mới chính là Mitchell, không phải là con người phóng tác mà Evan hình dung cho cô.

Mô tả của Evan về tuổi thơ của Mitchell giải thích đích xác lý do tại sao anh lại né tránh những câu hỏi mà Kate đưa ra buổi tối đầu tiên đó. Câu chuyện cuộc đời anh không phải là thứ để mà một người muốn chia sẻ với người ngoài. Thêm nữa, thực tế Mitchell không chỉ đơn giản là hư cấu ra một quá khứ ấn tượng hơn cho chính bản thân anh, thứ mà anh có thể phân phát miễn phí và gây ấn tượng với người ngoài, thậm chí còn hơn nữa đối với danh tiếng của anh. Điều đó bày tỏ sức mạnh cá tính dữ dội của anh.

Theo những điều khác nữa mà Evan đã kể ra, Kate suy tính đến những lý do và những lời giải thích hợp lý cho toàn bộ việc này, bao gồm cả những lời ngồi lê mách lẻo. Chỉ một điều mà cô không thể bào chữa được, cho dù cô có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa: Nếu Evan đúng về nơi Mitchell đang ở, dù chỉ là tạm thời, tại Chicago, chỉ có một lý do xác đáng duy nhất giải thích cho việc Mitchell đang giấu cô – anh không hề định gặp lại cô sau khi họ rời khỏi St. Maarten.

Cô cần một lời giải thích cho điều đó ngay lúc này chứ không phải khi họ mặt đối mặt với nhau sau đó và anh có thể khiến cho cô nguôi giận hay sao nhãng. Một câu trả lời đơn giản, thẳng thắn. Rốt cuộc, Mitchell đã để cô tới đây hy vọng cô sẽ chia tay với Evan "trong một khoảng thời gian hợp lý ngắn nhất," và rồi để "nhanh chóng quay trở lại." Cô đủ tư cách và quyền mong chờ một lời giải thích thẳng thẳn cho câu hỏi của mình.

Khép cửa phòng tắm, cô thò tay lấy di động từ trong túi xách và cuốn sách quảng cáo khách sạn Enclave. Những ngón tay run rẩy khi cô nhấn nút trên chiếc di động, và cái túi đung đưa theo mỗi nút nhấn. Lúc lễ tân khách sạn Enclave nhấc máy trả lời, Kate đang đứng tựa vào cạnh bàn trang điểm gom hết tinh thần, giọng nói của cô tỏ ra nao núng vì tâm trạng bối rối khi cô yêu cầu nối máy với Mr. Wyatt trong phòng Presidential.

"Xin lỗi, thưa bà," người lễ tân đáp lại sau giây lát, "Ngài Wyatt đã làm thủ tục trả phòng rồi ạ."

"Trả phòng? Anh ấy có để lại lời nhắn nào cho tôi không, ý tôi là cho Kate Donovan ấy?"

"Vui lòng đợi một chút," Hai đầu gối Kate bắt đầu quỵ xuống trong lúc chờ đợi.

"Không, thưa bà. KHông có lời nhắn nào," người nhân viên thông báo lại một cách chắc chắn.

Kate gập người bám vào cạnh bồn rửa mặt, cố giữ cho cơ thể run rẩy của mình đứng thẳng trong lúc giọng nói mỉa mai của Mitchell vang lên thì thầm bên tai cô. "Anh muốn đảm bảo em không hề có bất kỳ ảo tưởng sai lầm nào về chuyện đang diễn ra giữa hai ta... Chuyện đó không thể nào tiến xa hơn được nữa. Nó sẽ trở lên cực kỳ phức tạp... Nhưng anh định ép buộc em thật đấy"

Âm thanh thổn thức của riêng mình át đi giọng nói của anh, Kate mù quáng mò mẫm tìm một cái khăn tắm, áp chặt nó lên mặt mình, cố bóp nghẹt tiếng khóc òa trước khi Evan nghe thấy. Tuyệt vọng để bắt mình kiềm chế lại và ra khỏi đó trước khi Evan bước từ ngoài sân vào trong nhà, cô quẳng chiếc khăn sang một bên và vốc nước lạnh lên mặt; sau đó cô kéo cửa và thấy phòng khách hoàn toàn trống không. Những giọt nước mắt trào ra trên má và làm mắt cô mờ đi, cô lấy túi hành lý cùng chiếc túi vải, vụng về lao ra cửa và loay hoay với tay nắm.

Đôi vai cô rung lên những thổn thức câm lặng, cô thúc khuỷu tay đẩy cánh cửa ra bằng đầu gối và nửa người đã ở ngoài khi Evan bước vào từ ngoài hiên. "Kate, chờ đã, để anh giúp em.."

"Em ổn mà, cứ ở đó," cô nói với vào, giữ khuôn mặt mình ngoảnh đi, nhưng không tài nào kìm lại đôi vai rung lên bần bật.

"Cái quái gì...?" Anh túm chặt lấy hai cánh tay cô và xoay cô lại. Anh liếc vào khuôn mặt đau đớn của cô và kéo cô áp sát vào lồng ngực của mình. "Có chuyện gì vậy, em yêu?"

"Làm ơn đ... đừng tỏ ra tử tế với em; em đã vì anh ta mà bỏ anh, còn anh ta lại biến mất rồi."

"Đừng lo," anh lạnh lùng lên tiếng. "Anh không thấy mình giống như đang tỏ ra tử tế với em đâu. Tại sao anh không đưa em về nhà nhỉ?"

Kate gật đầu, chán nản đến mức không còn muốn thốt lên lời. "Em phải đi đón Max nữa."

Max nhảy tót yên vị chiếm lấy sàn ghế sau taxi còn Kate dịch vào giữa ghế. Evan vòng lên phía trước và mở cửa sau. "Việc này sẽ thích hợp hơn." anh lên tiếng, và chèn người vào bên cạnh cô. Vì anh đã vào trong, đùi trái và chân anh áp sát vào cô, cũng không còn chỗ trống nào phía tay trái anh, vì thế anh quàng tay lên phần ghế tựa phía sau cô.

Họ đã ngồi cạnh nhau thế này biết bao lần, nhưng giờ đây sự gần gũi này dường như lại trở nên ngượng ngùng, và việc cánh tay anh tình cờ duỗi ra thoải mái ở đó dường như trở nên sai trái. Anh cũng cảm thấy giống như cô; Kate có thể thấy được nét căng thẳng ở anh. Anh bị tổn thương và giận dữ trước sự phản bội của cô. Cô không xứng đáng với sự ân cần hay lòng tốt của anh, và thật ra thì anh đang đề nghị cả hai điều đó ngay lúc này đây, khi cô cần đến chúng nhất và lại ít xứng đáng nhất, và cô cảm thấy hổ thẹn đến mức cúi đầu xuống và nước mắt lại ứa ra.

Max gác cái đầu to lớn của nó lên đầu gối cô, cái nhìn tha thiết không hề chớp mắt dán chặt vào mặt cô, và cô với tay ra vỗ về đầu nó trong lúc hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má. Trong tâm trí Kate muộn màng nhận ra cô còn chẳng tỏ cho Evan một lời xin lỗi chân thành, cô nuốt ực xuống hai lần, cố kéo tiếng nói của mình qua khỏi cuống họng nghẹn tắc lại. "Em xin lỗi," cô thì thầm.

"Anh biết."

Mong ước một cách tuyệt vọng một tờ khăn giấy, Kate nhớ là có trong túi xách của mình, nhưng thật ra thì không. Cái túi vải của anh đặt trên ghế ngay bên cạnh cô, cô với tay ra kéo khóa trong lúc nước mắt bắt đầu òa ra. "Anh có khăn giấy hay khăn tay hay thứ gì đó em dùng được không?: "

"Anh nghĩ vậy," Evan đáp lại. "Đưa cho anh để anh xem."

"Thôi đừng bận tâm," cô thốt lên, khóa kéo đã bung ra. "Em làm được mà..."

"Đừng mở..." Evan ngăn lại, nhưng quá muộn rồi.

Nằm trên xấp quần áo nam được gấp gọn gàng trong chiếc túi xách của Evan là một cái hộp hiệu Tiffany màu xanh biển dày dặn, vuông vắn được cột bằng một sợi duy băng màu kem. Đó là một chiếc hộp đựng nhẫn.

Kate nhìn chằm chằm vào nó qua cái nhìn mờ mịt vì nước mắt, và lần thứ hai trong vòng một tiếng đồng hồ, cô che mặt lại và khóc òa.

Anh lưỡng lự, và rồi hạ tay xuống ôm lấy đôi bờ vai run rẩy của cô và siết chặt lấy cánh tay cô, kéo cô sát đến mức cô có thể khóc ngay vào ngực anh. "Em nên là người đáng ra phải an ủi anh mới phải." Giọng cô thì thào vỡ vụn.

"Anh đang trên mức an ủi rồi," anh nói nhỏ.

"Em căm ghét bản thân mình," cô thốt lên dữ dội.

Anh nghĩ về điều đó trong khoảng khắc. "Anh cũng căm ghét em." Anh lên tiếng, nhưng giọng anh phảng phất một nét cười.

Kate nhắm mắt. Cô không thể để mình nghĩ ngợi đến Mitchell hoặc cô sẽ vỡ tan ra mất. Kiệt sức vì trải qua trạng thái hỗn độn, và cuộc vật lộn để giữ những suy tưởng của mình về anh ở vịnh, cô chìm vào giấc ngủ lơ mơ khi chiếc taxi cũ kỹ xóc nảy và ì ạch trôi hết cái khoảng đường ngắn ngủi đến phi trường.

Khi mở mắt, cô nhận thấy Evan đã nắm lấy tay cô trong bàn tay anh và siết chặt. "Dậy đi, chúng ta đến nơi rồi." Anh lên tiếng, và bỏ tay ra. Trong lúc cô đang ngủ, anh đã trượt chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh mua từ cửa hàng Tiffany lên ngón tay áp út của cô. Kate nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn và bắt đầu lắc đầu. "Em không thể nào..."

"Đây là điều anh đang "đề nghị". Evan giải thích. "Anh cần một khoảng thời gian để vượt qua những chuyện đã xảy ra, và em cũng vậy. Trong lúc đó, anh gợi ý chúng ta thông báo lễ đính hôn trên báo."

"Tại sao?"

Anh cúi gần và thì thầm. "Chà, vì một điều, chiếc nhẫn đó sẽ trông vô cùng xinh đẹp với bất kỳ chiếc váy nào em mặc đến bữa tiệc từ thiện của Bệnh viện Trẻ em tối thứ bảy này. Chúng ta là một trong những nhà tài trợ chính."

Kate nhìn anh ngỡ ngàng khi anh thả tay ra và thọc tay vào túi áo lấy tiền trả taxi. "Còn điều gì nữa?"

"Gia đình Wyatt sẽ có mặt ở đó. Giờ thì..." anh tiếp tục cuộc nói chuyện khi đếm tiền trả. "Anh không biết em, nhưng nếu anh ở địa vị em, anh sẽ thích nó nếu Mitchell Wyatt bị buộc phải nhận ra rằng anh ta đã bị sử dụng như..."

"Sử dụng như cái gì?" Kate cay đắng hỏi.

Anh nghiêng người về phía cô một nụ cười đọng một chút hối tiếc. "Vụ ăn chơi cuối cùng của em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.