Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 8



Để mặc Mitchell liên hệ với dịch vụ phòng, Kate vào phòng thay đồ kết hợp phòng tắm sang trọng để chỉnh trang lại. Xoay nghiêng người trước dãy gương treo suốt một mặt chiều dài tường, cô gột sạch những vụn cỏ và bụi bẩn dính đằng sau quần, nhưng một vết ẩm ở ngay bên cạnh quần thì rất dễ nhận thấy.

Ý thức thời gian đang trôi qua, cô bước nhanh về tủ quần áo và cân nhắc lựa chọn đồ cho mình. Holly đãphụ cô sắp xếp đồ đạc vì đêm trước khi Kate bay tới Anguilla, cô đã đau đầu khủng khiếp, chứng bệnh mà cô mắc phải kể từ sau cái chết của bố cô. Holly đã chọn những bộ trang phục phù hợp dành cho một kỳ nghỉ lãng mạn cùng Evan, và không thứ nào trong số đó thích hợp nổi với sự kiện đặc biệt này.

Kate quyết định mặc chiếc quần lụa màu kem có phần viền gấu là một dải vải màu vàng thêu và một áo yếm lụa đồng màu trang nhã với đường viền cổ áo thẳng và hai dây quai nhỏ. Bộ đồ này dường như hơi có chút nhẹ nhàng nữ tính thái qúa khi dùng cho một bữa tối riêng biệt trong phòng khách sạn với một người lạ, nhưng nó lại che được hầu hết cơ thể cô ngoại trừ đôi cánh tay trần, còn phần viền cổ áo thì kín đáo một cách hoàn hảo, chính vì thế thành ra nó lại trở thành sự lựa chọn tốt nhất trong số các bộ đồ mà cô mang theo.

Cô nhanh chóng thay đồ và xỏ chân vào đôi săng dan màu vàng đồng. Đi ngang qua tấm gương viền mạ vàng, cô dừng lại một chút đủ để chải qua mái tóc của mình và thoa một lớp son mỏng. Cô nhất định quyết tâm chuộc lại tất cả những lỗi lầm của mình với Mitchell bằng cách làm cho phần còn lại của buổi tối hôm nay của anh trở nên dễ chịu hết mức có thể, và điều đó nghĩa là không giữ anh phải ngồi chờ lâu hơn mức cần thiết nữa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong lúc Kate còn đang mải thoa lớp son môi, cô tự động với tay lên chiếc máy nhánh treo bên cạnh gương trên tường; cô bỗng lưỡng lự và định cứ để nó reo. Evan hàng tối đều gọi điện tới cũng vào khoảng tầm này, cuộc gọi chắc chắn là của anh. Nếu anh gọi đến để giải thích rằng chiều mai anh cách nào quay lại Anguilla được, thì có thể anh sẽ cảm thấy thoải mái để lại tin nhắn vào hộp thư thoại của khách sạn cho cô. Còn nếu anh gọi để xác nhận sẽ tới như đã định thì cô nghe tin nhắn sau cũng được. Ngay lúc này đây, cô còn một món nợ khá khẩn cấp cần phải trả cho người đàn ông đang ngồi ngay phòng bên cạnh kia, và cách duy nhất để làm được điều đó là bằng việc trở thành một bà chủ nhà cư xử thật khéo léo. Mà chính đó lại là công việc Kate khá thành thạo, vì cô đã học được trong nghề kinh doanh nhà hàng của mình.

Cô nhìn vào gương một lần cuối, rồi sau đó tắt đèn và rời khỏi phòng.

Cô định ra ngoài hiên tìm Mitchell, hẳn anh đang thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời đêm sáng dịu ánh trăng, nhưng thay vào đó anh lại đang đứng bên cạnh con chó say ngủ, hai tay nhét túi quần và nụ cười lạ lùng hiện trên khuôn mặt. Cô dừng chân ngay ngưỡng cửa, kinh ngạc trước vẻ mặt của anh, cố đoán xem anh đang nghĩ gì, nhưng rồi cô bừng tỉnh: Anh nhìn tề chỉnh không chê vào đâu được y như lần đầu tiên cô gặp anh ở khách sạn tối qua. Mái tóc đen dày cắt hoàn hảo theo đúng kiểu và không một lọn rối; chiếc áo sơ mi trắng tinh không nếp nhăn, chiếc quần phẳng lì và đôi giầy màu nâu bóng loáng. Anh đã vắt chiếc áo khoác màu xanh hải quân lên ghế, tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, nhưng ngoại trừ hai thay đổi đó ở vẻ bề ngoài, anh không hề trông như thể vừa mới giúp nâng lên đặt xuống một con chó còn đang bất tỉnh nằm trong cáng.

.Ngày hôm qua, dưới ánh sáng mờ mờ trong nhà hàng, cô đã quá bẽ mặt khi dội vào người anh ly Bloody Mary đến nỗi không nhận ra anh rất đẹp trai. Tối nay, cô cũng quá bận tâm đến con chó nên không quan sát kỹ người đàn ông đã vô cùng lịch sự đáp ứng lời khẩn khoản nhờ giúp đỡ của cô, nhưng giờ cô nhận ra rằng Mitchell Wyatt không chỉ đẹp mà phải nói là tuyệt đẹp thì đúng hơn. Anh cao khoảng 6 feet 3, hai bờ vai rộng, một vầng ngực nở nang, và đôi hông hẹp. Khuôn mặt anh rám nắng, quai hàm vuông, lông mày rậm và thẳng trên đôi mắt mà cô đã biết có một màu xanh chàm sâu thẳm.

Bình thường Kate không hề bị ấn tượng với những gã đàn ông đẹp trai lạ thường như thế, vì họ hoặc là vô vị , nông cạn hoặc là nhu nhược, nhưng người này lại chu đáo và tốt bụng, cùng với một tính cách vô cùng mạnh mẽ. Đứng bất động ngay giữa phòng khách, hai tay đút túi quần, con người anh rõ ràng tỏa ra vẻ nam tính đầy sức sống và một sự hấp dẫn giới tính vô cùng quyến rũ.

Tất cả những thuộc tính ấy, kết hợp tính hài hước tỉnh khô và sự tinh tế sành điệu khiến cho Kate quyết định rằng anh, trên mọi khía cạnh, là người đàn ông hấp dẫn nhất cô từng gặp. Phụ nữ đẹp và thạo đời không nghi ngờ gì sẽ đổ rạp vào vòng tay anh chỉ sau một cái búng nhẹ, Kate cười thầm. Cô, tuy vậy, lại không đẹp cũng như chẳng thạo đời, và vì cô đúng hơn là không phiền gì với những khuyết điểm của mình, và vì anh sẽ không bị cám dỗ mà lao vào say mê một người giống như cô. Buổi tối nay đã đủ căng thẳng lắm rồi, không cần phải né tránh thêm lời tán tỉnh thiếu thật tâm từ một anh chàng hấp dẫn chết người nữa. Nhận ra một cách muộn màng rằng mình đang quan sát anh quá lâu, Kate bước lên phía trước và lên tiếng thông báo sự hiện diện của mình bằng câu nói đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. "Xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian."

Anh quay về phía phát ra giọng nói của cô, nhưng thay vì đáp lời, anh nhìn cô chầm chậm từ đầu tới chân với một nụ cười đánh giá thẳng thắn đầy nam tính có phần tâng bốc và hãnh diện đến nỗi cô phải tập trung vào đi để không vấp ngã. Khi cái nhìn chăm chú của anh ngẩng lên, cô chờ đợi một lời khen ngợi đầy chủ ý.

"Những lọn tóc của cô tối nay đã thẳng xuống rồi," anh nhẹ nhàng. Những nghi ngại của Kate bốc hơi theo tiếng cười nhẹ nhõm.

"Tôi dùng máy ép tóc và máy sấy hành hạ chúng." cô dừng lại bên cạnh anh. "Bệnh nhân thế nào rồi?" cô cúi xuống gãi nhẹ vào sau tai Max. Những ngón tay của cô chạm vào một thứ chất bột mỏng mà trước đó con chó không hề có, lấm tấm cả ở dưới tấm thảm trắng quanh nơi nó nằm. Kate ngập ngừng liếc ra sau và giơ những ngón tay bám đầy bột. "Anh có biết thứ này là gì không?"

"Thuốc diệt rận. Tôi đã nhờ phục vụ phòng mang lên một ít trong lúc cô đang thay đồ.'"

"Sao anh nghĩ nó có rận?"

"Vì trong lúc tôi đứng xem thì chúng nhảy từ con chó ra phía cửa. " anh vừa nói vừa kéo tay cô đứng thẳng lên. "Tôi sẽ đứng lùi ra sau cho đến khi chất thuốc này có hiệu nghiệm hoặc cô sẽ phải thức cả đêm để gãi đằng sau tai đấy."

Ngac nhiên và cảm thấy biết ơn vì cô nhận ra anh đã lịch sự quan tâm đến một rắc rối khác nữa của cô, Kate thẳng lưng và nhìn săm soi khuôn mặt rám nắng, đẹp đẽ của anh. Cô đã tỏ ra khó chịu đơn giản là vì cái ngoại hình đẹp đến khó tin của anh, và trong lòng cô bỗng nảy ra một thôi thúc quá mức được nói cho anh biết về điều đó, và rồi sẽ lại phải lên tiếng xin lỗi anh. Thay vì thế, cô nói một cách chân thành. "Anh rất tử tế."

Phản ứng của Mitchell là nhục dục, không tử tế gì hết, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt xanh sáng lấp lánh của cô anh thấy mình tự hỏi liệu câu châm ngôn đôi mắt là cửa sổ tâm hồn có phần nào đúng sự thật hay không. Sự chú ý của anh gần như ngay lập tức dán vào đôi môi đầy đặn kia, nhưng ngay lúc anh bắt đầu hành động theo cơn bốc đồng muốn được hôn cô, thì bầu không khí im ắng nặng nề bị phá tan tành bởi đám nhạc công ngoài bờ biển khởi động những nốt nhạc đầu tiên trong bài "Jamaicca Farewell."

Kate bước lùi ngay lại, mỉm cười và nghiêng đầu về phía tiếng nhạc vọng vào qua những cánh cửa hiên đang mở. "Tôi yêu nhạc calypso. Anh đã sắp đặt thứ đó phải không, cũng như lúc anh gọi thuốc diệt rận ấy?"

Cô lấy lại thăng bằng quá uyển chuyển đến nỗi Mitchell thực sự tin cô không hề biết được chuyện gì sắp xảy ra giữa hai người bọn họ vào lúc nãy nếu như màu hồng nhạt trên gò má cô không xuất hiện. Vẻ giả bộ của cô gây cho anh ấn tượng thích thú nhưng không cần thiết một cách khôi hài. Cả hai người bọn họ đều đã trưởng thành, họ rõ ràng là bị hút vào nhau; vậy thì tiếp nữa họ sẽ kết thúc ở cái giường cỡ lớn đầy mời gọi đặt trong góc phòng kia. Mitchell thấy không lý gì mà một trong hai người lại giả vờ rằng tình thế ấy lại xảy ra ngược lại. "Nếu tôi mà sắp đặt bản nhạc đó," anh buồn cười trấn an cô, "thì tôi đã bảo họ rằng tôi thích nhịp độ chậm hơn nhiều – vào khúc dạo đầu ấy."

Đôi mắt Kate mở lớn trước hàm ý sâu xa đằng sau câu nói của anh. Trước đó, cô đã đổ cho anh là một "kẻ hành động nhanh", nhưng thậm chí nếu có như thế thì anh chắc chắn không thể nào định thực thi một cú nhảy vọt từ việc bàn luận đến bọ chét sang một nụ hôn không thành, rồi lại đến lời bóng gió tình dục trắng trợn mà không một chút nao núng như thế chứ.

Hay là anh có thể?

Kate quyết định cho là trí tưởng tượng của cô đang bay cao quá và nhắc nhở bản thân về mục đích tối nay là phải trở thành một bà chủ nhà tử tế. "Để tôi pha cho anh chút đồ uống." cô cười vội khi bước về phía quầy bar trong nhà. "Anh thích loại gì?"

"Vodka pha tonic nếu như cô có đá. Không thì vodka nguyên chất cũng được."

"Tôi chắc là có đá," cô khẳng định và nhấc thùng đá lên. "Nhân viên ở đây đều chú ý mọi việc. Họ thậm chí còn đưa cho anh khăn ướt lúc anh ở ngoài bãi biển kìa." Lấy trong tủ lạnh một chai vodka nhỏ, một ít nước khoáng, và một quả chanh tươi.

"Cô có điện thoại lúc đang thay đồ." Anh nói.

Kate nhìn thoáng qua ánh đỏ báo hiệu có tin nhắn đang nhấp nháy đầy vẻ tố cáo trên chiếc điện thoại bàn và mở chai rượu. "Tôi biết rồi. Tôi sẽ nghe tin nhắn sau."

"Cô đang mong anh ta khi nào thì đến?"

Giọng nói ngẫu nhiên, tỉnh bơ của anh làm Kate sửng sốt khi anh đưa ra một kết luận sắc bén rằng cô đang chờ đợi một người, nhưng bằng cách nào đó cô thấy mình xoay sở liếc qua vai, mỉm cười và trả lời câu hỏi của anh cũng vô tình như cách anh đã hỏi. "Có thể là tối mai." Khi cô cho thêm đá vào cốc của anh, cô chờ Mitchell đưa ra lời bình luận, và khi anh không, cô lại cảm thấy bắt buộc phải lấp đầy khoảng khắc im lặng khó xử bằng cách nói thêm về người bạn trai mà cô thực sự không muốn thảo luận cùng anh ngay trong lần đầu tiên gặp nhau này. "Anh ấy đang có một vụ quan trọng ở tòa suốt cả ngày và tối nay lại phải làm việc để giàn xếp thương lượng cho hai bên. Anh ấy bay đến đây cùng tôi bốn ngày trước, nhưng thẩm phán quyết định không xử lại vụ này nữa, vì thế anh ấy phải bay về. Anh ấy nghĩ vụ án này sẽ xong sớm thôi, nhưng nó cứ kéo dài mãi."

Lúc Kate ngừng nói, cô nhận ra những lời của mình kể về Evan là một ý tưởng hay. Cô không chỉ thừa nhận với Mitchell rằng mình đã có bạn trai, mà cô còn cung cấp đủ thông tin cần thiết về Evan để ngay lúc này ngay tại đây, anh sẽ là một rào cản chắn giữa Mitchell và cô. Nếu lời bình luận của Mitchell trước đó về "cái nhịp độ" mà anh ưa thích thực sự là một gợi ý tình dục, Kate biết sẽ không còn phải đối phó thêm một lời nào như thế nữa. Anh cũng sẽ không cố hôn cô, và vì thế cô sẽ không bị anh cám dỗ một cách ngốc nghếch.

Kate đổ vodka vào cốc đá cho Mitchell, bình thản tin chắc những gì cô vừa tả về Evan sẽ đảm bảo cho khoảng thời gian buổi tối đáng yêu trước mắt hoàn toàn thoát khỏi thêm bất kỳ thứ tình ý ngấm ngầm nào.

Mitchell dõi theo cô, hài lòng vì gã luật-sư-bạn-trai không phải là một trở ngại để ngăn cản họ ăn nằm với nhau tối nay. Với anh hiển nhiên là Kate không tưởng tượng nổi cô đang yêu một gã luật sư; những người phụ nữ tin mình đang yêu thường thể hiện ra ngoài những tín hiệu không thể nhầm lẫn, đặc biệt là khi nói về người tình của họ; còn Kate Donovan thì đang không hề bày tỏ bất cứ một điều gì.

Gã bạn trai đó thậm chí còn không thể nào biến thành mối bận tâm phiền phức nếu như Kate và anh cùng quyết định họ muốn tận hưởng bên nhau thêm một hai ngày nữa. Theo kinh nghiệm của Mitchell, những luật sư mà đoán trước được khả năng mình có thể kết thúc thành công "một vụ" quan trọng chỉ trong vòng vài ngày thì hoặc là đang tự lừa dối chính bản thân hoặc đang cố lừa dối kẻ khác – trong trường hợp này, chính là Kate.

Trong đầu Mitchell mường tượng hình ảnh một gã luật sư đứng tuổi, thành đạt đã xoay sở mọi cách mê hoặc được Kate nhiều năm trước, không lâu ngay khi cô vừa mới ra trường. Anh có thể khẳng định những nghi ngờ của mình chỉ qua vài câu hỏi, nhưng tâm trạng tối nay quả là bất lợi để tranh luận xa hơn về người tình khác trước mặt cô. Thêm nữa, chính bản thân Mitchell cảm thấy tệ mạt khi tọc mạch vào đời sống riêng tư của một người vắng mặt trong thời điểm như thế này. Theo nguyên tắc đạo đức tình dục Châu Âu của Mitchell, việc ngủ với người tình của một gã đàn ông khác là hoàn toàn được cho phép nếu như người phụ nữ kia sẵn lòng. Còn việc tranh luận sau lưng về anh ta với cô nàng là một sự xâm phạm quyền riêng tư không cần thiết và vô vị. Không hề đàn ông chút nào. Và Mitchell căm ghét cách cư xử ấy.

Không hề nhận thức được rằng cuộc bàn luận của cô về Evan đã trái ngược hoàn toàn với những suy nghĩ trong thâm tâm, Kate thêm một lát chanh tươi vào ly vodka pha, và đưa cho Mitchell món đồ uống mát lạnh. Khi cô mang ly đến, anh thể hiện một cử chỉ đùa cợt nhắc đến lyBloody Mary mà cô lúc trước đã đổ thẳng vào người anh bằng việc bước lùi lại và vờ vịt nhướng mắt lên nhìn cô cảnh giác trước khi anh thận trọng nhận lấy chiếc cốc từ tay cô. Trong tất cả những nét tính cách thu hút của anh, Kate cho là mình thích nhất tính hài hước làm nguôi giận của anh – chắc như bắp vì thật ra như thế thì dễ hơn để quên được vẻ ngoài hấp dẫn của anh và rõ là thoải mái khi họ đùa cợt với nhau. Cười một cách thật tự nhiên trước cử chỉ chế nhạo liên quan đến ly Bloody Mary, cô hỏi câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu. "Anh học nói tiếng Hà Lan ở đâu vậy?"

"Ở Hà Lan," anh trả lời và uống một ngụm rượu.

"Anh ở đó khi nào?"

"LÚC tôi mười một hay mười hai tuổi gì đó."

Anh dường như có chút dè dặt về chủ đề này, nhưng Kate dù sao cũng đã mắc kẹt, vì có vẻ bắt đầu một cuộc đối thoại với những câu nói vô thưởng vô phạt như vậy khá là dễ . "Sao lúc đó anh lại ở Hà Lan?"

"Tôi học cùng một cậu bé có gia đình sống ở Amsterdam, cậu ta mời tôi nghỉ vài kỳ nghỉ hè ở đó cùng gia đình."

"Tôi chưa từng đến Châu Âu," Kate nói khi cô quay lưng lại và đi về phía tủ rượu, "nhưng Amsterdam là một trong những nơi tôi thích đến nhất. Anh có biết tôi nghĩ gì mỗi khi có người nhắc đến Amsterdam không?"

"Không," Mitchell trả lời cô, mắt dõi theo vẻ duyên dáng tự nhiên, thoải mái trong dáng đi của cô và cái cách một dòng thác sóng tóc đỏ sậm rực rỡ của cô xõa xuống, những lọn dài thả xuống ngang lưng. "Cô nghĩ đến thứ nào mỗi khi có người nhắc đến Amsterdam?"

Cô cúi xuống mở tủ lạnh và ngoái lại nhìn anh với cái nhìn cười cợt. "Tôi chắc là hai thứ giống như anh nghĩ."

" Cần sa và gái mại dâm?" Mitchell đoán chắc.

Cô đứng lên cầm một chai Perrer trong tay, nhưng thay vì đồng ý với anh, cô vật lộn vài giây với cái nút chai, cố gắng giật nó ra. Mitchell dợm bước tính ngỏ lời giúp cô, anh chợt nhận thấy hai vai cô đang rung lên vì cười thì anh dừng lại ngạc nhiên. "Bất cứ khi nào người ta nghĩ đến Amsterdam," anh đảm bảo, "hai thứ đầu tiên hiện ra trong đầu là các nhà hàng có món cần sa in trong thực đơn và gái mại dâm đứng sau những ô cửa mặt tiền."

Cô cười dữ hơn nữa, và lắc đầu hết bên nọ sang bên kia, càng làm cho mái tóc xõa trên đôi vai trắng ngà của cô trông giống như một bức màn đỏ dợn sóng. "Đó không phải thứ gần như ai cũng nghĩ," cô cố đứng vững sau khi cuối cùng cũng bật được cái nút chai và đổ thứ chất lỏng lóng lánh đó vào cốc của mình.

"Vậy còn gì khác?" anh hỏi.

Cô quay hẳn người vê phía anh, khuôn mặt sáng bừng lên với tiếng cười . "Hoa tulip!" cô nói cho anh biết, cầm lên chiếc cốc và bước ngang qua phòng về phía anh. "Cả kênh Và những con kênh đào. Ai cũng nghĩ đến tulip và những con kênh khi họ nhớ tới Amsterdam."

"Rõ là không phải ai cũng thế." Mitchell chỉ ra.

"Hẳn là không!" cô đồng tình, nhưng cô từ chối thừa nhận chuyện này chỉ dựa vào ý kiến cá nhân của anh. "Tuy nhiên, tôi muốn chỉ ra rằng lúc nào anh ngắm những tấm ảnh chụp Amsterdam trong các cuốn lịch, anh sẽ thấy những cánh đồng hoa tulip rực rỡ và các kênh đào tuyệt đẹp. Anh không hề thấy ảnh chụp các cuốn thưc đơn có món cần sa khai vị, cũng không có các cô gái mại dâm đứng sau ô cửa."

"Các món Cần sa được liệt kê trong một bản thực đơn riêng." Mitchell chữa lại, lòng dấy lên một nỗi thích thú trẻ con hầu như gần như đã bị quên lãng từ lâu được lao vào một cuộc tranh luận hào hứng, vô hại những thứ tầm phào vô nghĩa với một cô gái xấc xược hấp dẫn anh, làm anh thích thú, và chống đối anh. "Chúng không được liệt kê thành món khai vị."

"Nên thế," Kate tự động tư duy như một chủ nhà hàng. "Cần sa là một chất kích thích sự thèm ăn."

"Cô đang nói dựa theo kinh nghiệm cá nhân?" Mitchell cười toe toét vẻ hiểu biết.

"Tôi có một bằng đại học," cô hớn hở khoe, và anh ghi vào bộ nhớ của mình.

Để ngăn anh thúc ép cô hơn nữa, Kate cười đưa tay lên ra hiệu kết thúc chủ đề. "Đừng nói thêm về Amsterdam nữa, hoặc là anh sẽ làm hỏng toàn bộ hình ảnh của tôi về một nơi tôi chưa từng có cơ hội tới. Anh đã thay thế những suy nghĩ hạnh phúc của tôi về những cánh đồng hoa tulip bằng hình ảnh các nhà hàng nồng nặc khói và mơ mộng về những con kênh đào xinh đẹp của tôi giờ biến thành các con hẻm nhếch nhác toàn gái mại dâm. Ngoài ra," cô cố nói nốt câu khi tiếng gõ cửa vang lên, "Bữa tối của chúng ta đến rồi."

Mitchell cảm nhận vẻ nhẹ nhõm trong tông giọng của cô, và nhận ra cô thực sự thiếu thoải mái khi phải thảo luận quanh chủ đề tình dục bất hợp pháp và các loại ma túy với anh. Điều đó khiến anh bối rối và kinh ngạc, nhưng mặt khác hầu như mọi việc xung quanh cô hoặc là làm anh bối rối hoặc lại hấp dẫn anh. Trong những phút tiếp theo, anh quan sát cô đưa lời chỉ dẫn cho những người phục vụ và giám sát quá trình đặt đồ ăn lên chiếc bàn ngoài hiên như thể cô đã quán xuyến những công việc ấy trong các nhà hàng và khách sạn cả cuộc đời cô vậy. Không quá hai tiếng đồng hồ trước, cô đã quỳ xuống bên cạnh một con chó hoang bị thương và nước mắt lưng tròng nhìn Mitchell nài nỉ, và mới vài phút vừa rồi, anh bắt gặp cô đang ngồi bên vỉa hè bên cạnh con đường tấp nập, hờ hững không hề để tâm đến vẻ bề ngoài, quần áo của mình hay những phản ứng từ nhân viên khách sạn. Một vài giây trước thôi, khi anh nói với cô mọi sự cứu trợ đang trên đường tới, cô đã ngước lên nhìn anh và mỉm cười với lòng biết ơn vô hạn.

Cô thực sự thích anh, và cô không hề che giấu điều đó... và rồi, anh có cảm giác mình đang khiến cô lo lắng. Cô sống động, gần như kỳ lạ, đáng yêu... nhưng khi anh tỏ ra ngưỡng mộ hình ảnh cô trong bộ đồ lụa đang mặc trên người, cô dường như tỏ ra tỉnh táo cho là anh đã chú ý đến mái tóc mình. Một vài phút trước, họ đã gần như tiến đến ranh giới một nụ hôn... nhưng khi tiếng nhạc cắt ngang, cô quay lưng lại và cố tình giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Chứng kiến toàn bộ sự việc, Mitchell bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh đã xét đoán sai lầm về những cảm xúc của cô dành cho gã luật sư đó không. Có thể lý do để cô ở lại với anh ta trong nhiều năm trời là vì cô đã ràng buộc về mặt tình cảm với anh ta, hay ít nhất cô cũng đã xác định mình không nên đi lạc. Mitchell mong mọi suy tính của anh đều sai, vì cô bị anh thu hút còn anh thì bị cô thu hút còn hơn thế.

Thật ra, không phải là rất, mà là anh vô cùng bị thu hút, anh tự thừa nhận với bản thân lúc dõi theo những người phục vụ khuất sau cánh cửa phòng.

Từ ngoài hiên phía sau anh, cô nói nhẹ. "Bữa tối đã sẵn sàng rồi."

Mitchell quay lại và thấy cô đang đứng bên cạnh bàn, chìm trong ánh nến, làn gió nhẹ vờn lên mái tóc đỏ của cô xõa ngang vai.

Cực kỳ bị cô thu hút.

Khi anh bước tới gần, cô đưa tay gạt một lọn tóc ương ngạnh rơi trên gò má mịn màng. Anh ngơ ngẩn dõi theo cử chỉ nữ tính vô thức đó như thể anh chưa bao giờ thấy cử chỉ đó từ hàng trăm người phụ nữ khác vậy.

"Vui lòng ngồi xuống," cô hòa nhã lên tiếng trong lúc anh vòng qua bàn để kéo ghế cho cô. "Anh đã phải đợi bữa tối này quá lâu rồi."

Nỗi căng thẳng trước đó của Kate đã tan như bong bóng xà phòng. Cô giờ đang ở lĩnh vực quen thuộc của mình, đứng bên cạnh chiếc bàn thanh lịch, nến thắp lung linh và quanh quẩn gần một vị khách đặc biệt mà cô muốn anh ta cảm nhận được một cảm giác vô cùng quan trọng trong buổi tối hôm nay. Đó là một vai trò mà cô có thể làm tốt một cách hoàn hảo. Cô đã học đến thạc sĩ, và chỉ ông mới có thể làm việc đó tốt hơn.

Nhưng cô sẽ không bao giờ còn thấy được cha cô ở vị trí đó một lần nữa.

Chớp mắt ngăn không cho những giọt nước mắt bất ngờ dâng lên, Kate với lấy chai rượu đã mở sẵn đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cô. "Tôi rót một ít rượu cho anh nhé?" cô hỏi, và mỉm cười nhìn vào anh qua màn nước mắt, không nhìn rõ nụ cười bất thình lình hiện ra trên mặt anh.

"Điều đó còn phụ thuộc vào chỗ cô định rót, và đích nhắm của cô mới tốt đẹp làm sao."

Những xúc cảm của Kate đột ngột chuyển từ đau khổ sang buồn cười. "Tôi có đích nhắm tuyệt vời," cô đảm bảo với anh, và cúi người về chiếc ly đặt trên bàn.

"Toàn bộ bằng chứng trước đó đều chứng minh ngược lại." Mitchell chỉ ra. Trước vẻ mất tinh thần của Mitchell, cô trả đũa bằng cách mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh trong lúc rót một lượng chính xác rượu vào ly.

"Thật ra thì, tôi cũng đã nhắm chính xác vào thứ mà tôi đặt mục tiêu trong lần ấy."

Trước khi Mitchell có thể chắc cô nghiêm túc hay không, cô quay đi luôn. Anh ngắm cô thật gần khi cô trượt vào chiếc ghế đối diện với anh, vẻ mặt cô hoàn toàn bình thản. "Có phải cô đang ám chỉ cô đã cố tình dội ly Bloody Mary đó vào tôi?" anh hỏi.

"Anh biết những điều người ta kháo nhau về những cô tóc đỏ tính khí thất thường mà," Kate đáp trả khi cô gấp chiếc khăn ăn; sau đó cô ngả người về phía trước và nhìn anh như thể một ý niệm kinh hoàng nhưng buồn cười vừa nảy ra trong óc. "Chắc anh không nghĩ tôi cố tình nhuộm mái tóc của mình thành cái màu quá quắt này?"

Mitchell lặng đi sững sờ vì nghĩ cô đã thực sụ hất thứ đồ uống đó vào anh trong một phút giây hờn giận trẻ con, không kiểm soát được. Anh không muốn tin anh đã xét đoán sai về cô, và anh cũng không muốn xem xét lý do tại sao chuyện ấy lại trở nên quan trọng với anh rằng người phụ nữ này lại trở thành con người với những việc mà cô dường như thể hiện ra. Với vẻ hờ hững vờ vịt, anh hỏi. "Cô thực sự cố tình làm thế?"

"Anh hứa sẽ không giận chứ?"

Anh mỉm cười độ lượng. "Không."

Một tiếng cười khúc khích gần như giải thoát Kate trước sự trái ngược giữa nét mặt đồng tình và câu trả lời phủ định của anh. "Thế thì anh sẽ hứa không bao giờ đem chủ đề này ra lần nữa nếu tôi nói thật chứ?"

Nụ cười biếng nhác khác đi kèm theo câu trả lời. "Không."

Kate bụm miệng nín cười. "Ít nhất thì anh cũng trung thực và thẳng thắn – theo một cách dễ hiểu lầm." Tránh nhìn vào anh, cô nhấc giỏ bánh mì tròn đặt giữa bàn và đưa cho anh.

"Vậy cô có đang trung thực và thẳng thắn không?" anh thích thú thăm dò, tay nhón một ổ bánh từ chiếc giỏ. Mặc cho thái độ tỏ ra nhã nhặn đó của anh, cô vẫn có tâm trạng xúc động ngấm ngầm đột ngột, không thể giải thích nổi dâng lên trong lòng. Anh đang chơi trò mèo đuổi chuột với cô, và anh rõ ràng là một tay "mèo" vô địch thế giới, nhưng cô cảm nhận anh không thực sự thích thú với trò chơi này. Vì mục đích của cô là phải đáp trả lòng tốt của anh bằng việc khiến cho thời gian còn lại của buổi tối nay thật dễ chịu trong khả năng của mình, cô hạ màn cho màn kịch cuối.

Bắt gặp cái nhìn chăm chú của anh, cô thành thật. "Tôi không cố tình làm điều đó, Tôi chỉ đang giả vờ để trả đũa anh vì đã hai lần trêu tôi về ly Bloody Mary ấy thôi."

Mitchell lắng nghe từng từ, nhưng sự dịu dàng ánh lên trong mắt cô và vẻ mặt cô đang xộc thẳng vào tâm trí anh, và anh quyết định rằng chẳng quan trọng gì nếu như cô đã cố tình làm thế. Rồi anh nhận ra rằng thật tình cô không chủ ý, và chuyện ấy lại trở thành quan trọng hơn là anh tưởng. Một gia đình nào, anh tự hỏi, ở một nơi nào, trên hành tinh nào mà lại sinh ra người phụ nữ vui vẻ, nghiêm túc, đứng đắn và không thể đoán trước nổi này, một người có tính hài hước ngang ngạnh, một nụ cười ngưng cả thở, và một niềm đam mê mãnh liệt dành cho những chú chó lai bị thương.

Mitchell với lấy con dao cắt bơ của mình. "Cô đến từ nơi quái nào vậy?"

"Chicago," cô trả lời, hơi cười bối rối vì tông giọng của anh

Anh ngước lên nhìn sắc bén và với một vẻ hoài nghi đến nỗi Kate cảm thấy bắt buộc phải khẳng định lại một lần nữa câu trả lời của mình. "Chicago, Tôi đã sinh ra và lớn lên ở đó. Còn anh thì sao?"

Chicago, Mitchell cố gắng che giấu sự chán ghét ra ngoài mặt với câu hỏi của cô, nhưng trạng thái cảnh giác của anh đã tăng lên. "Tôi chưa bao giờ sống ở nơi nào đủ lâu để có thể gọi là "sinh sống" ở đó," anh trả lời cô bằng một câu mơ hồ lúc nào cũng làm hài lòng bất cứ ai đặt ra câu hỏi đó. Dù sao đi nữa thì anh cũng biết câu hỏi chỉ là chiếu lệ. Người ta hỏi vì đó là một chủ đề hội thoại dễ dàng giữa những người lạ với nhau. Người ta không bao giờ thực sự quan tâm đến câu trả lời. Thật không may, Kate Donovan không phải là một trong số ấy.

"Anh đã sống ở những đâu?" cô vẫn kiên trì, và chọc vào thêm. "nhưng không đủ lâu để thực sự là...."

"Rất nhiều nơi khắp Châu Âu," Mitchell trả lời, anh định thay đổi ngay chủ đề trò chuyện.

"Giờ thì anh ở đâu?" cô hỏi trước khi anh có thể làm thế.

"Bất cứ nơi nào công việc của tôi cần. Tôi có nhiều căn hộ ở nhiều thành phố khắp Châu Âu và New York." Công việc của anh đôi khi đưa anh đến Chicago, nhưng anh không muốn đề cập đến điều đó với Kate, vì anh muốn né đi cuộc chuyện trò không tránh khỏi về những người họ có thể quen biết chung. Có rất ít cơ hội cho cô thực sự quen ai đó trong nhóm xã hội thượng lưu của Wyatt, nhưng cái tên nhà Wyatt thì nổi tiếng với bất cứ người Chicago nào hay đọc báo. Vì họ của Mitchell cũng là Wyatt, thế nên khả năng Kate sẽ hỏi xem liệu anh có quan hệ gì với nhà Wyatt hay không, và điều cuối cùng mà anh muốn làm là phải thừa nhận mối quan hệ đó, cho dù thực tế là như thế.

Kate trông chờ anh đưa ra một manh mối liên hệ đến những thành phố nơi những căn hộ của anh tọa lạc, hoặc là "công việc" của anh. Khi anh im lặng, cô cho là anh muốn bỏ qua những chủ đề cụ thể. Cô lại thấy hành động này hơi kỳ quặc. Theo kinh nghiệm của bản thân cô, đàn ông thích đàm luận về công việc và những thành công mà họ đạt được. Cô không muốn tọc mạch vào bất cứ điều gì mà Mitchell không sẵn lòng thổ lộ ra, nhưng cô không thể ngay lập tức chuyển sang một chủ đề khác được, thế nên thay vào đó cô nói. "Không quê hương?"

"Không," Khi cô nhìn anh lạ lẫm, Mitchell nói thêm. " Theo vẻ mặt cô hiện giờ thì tôi đoán cô thấy có hơi chút kỳ quặc phải không?"

"Không phải kỳ quặc, chỉ là khó tưởng tượng nổi." Giả định rằng nếu cô thoải mái tâm sự về thông tin cá nhân của mình, anh có khi sẽ mở lòng hơn, Kate tiếp tục. "Tôi lớn lên trong một khu phố Ailen nơi tôi được sinh ra. Bố tôi có một nhà hàng nhỏ ở đó, và nhiều năm chúng tôi sống trong căn hộ phía trên. Buổi tối mọi người cùng khu phố tụ tập ăn uống và hội họp. Ban ngày thì tôi đến trường mẫu giáo Dt.Mitcheal cùng với bọn trẻ khu phố. Sau đó tôi học ở Đại học Loyola. Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm gần nơi ở cũ, mặt dù giờ đây nó đã thay đổi rất nhiều."

Với một cảm giác gần như là hoài nghi thích thú, Mitchell nhận ra mình đã vô cùng bị hấp dẫn bởi một cô gái Công giáo người Ailen xinh đẹp, tóc đỏ xuất thân từ một gia đình Mỹ tầng lớp trung lưu cơ bản. Hoàn toàn không đúng theo kiểu của anh, và không ngạc nhiên là với anh cô hoàn toàn bí ẩn. "Sau khi ra trường cô đã làm những công việc gì?"

"Tôi làm việc cho DCFS (Department of Children and Family Services: the name of a governmental agency in some states in the United States) với chức danh nhân viên xã hội."

Mitchell ngả người về sau bật cười. Thật ra, anh vô cùng bị hấp dẫn bởi một cô gái Công giáo người Ai len tóc đỏ tầng lớp trung lưu có một lương tâm xã hội mạnh mẽ.

"Sao cô lại quyết dịnh chọn làm nhân viên xã hội mà không phải là ngành kinh doanh khách sạn? Tôi cho là cô chắc đã có đủ kiến thức từ khi còn nhỏ rồi chứ?" anh trả lời luôn cho câu hỏi của mình.

"Cũng không hẳn là một nhà hàng. Nó chỉ nhỉnh hơn một quán rượu Ai len ấm cúng phục vụ ở chừng mực những món ăn Ai len và bánh kẹp thôi, và tôi yêu mọi thứ ở nơi đó – đặc biệt là những tối khi ai đó chơi piano và mọi người cùng hát những bài hát Ai len." Cô mỉm cười. "Karaoke đã có từ rất lâu – một hình thức giải trí kinh hoàng trong những quán rượu Ailen từ hàng trăm năm nay, chỉ là chúng tôi chưa bao giờ gọi nó bằng cái tên ấy."

karaoke,Mitchell biết rõ thuật ngữ Karaoke, và biết tường tận một số quán rượu ở Ailen, vì thế anh hiểu đích xác ý cô muốn nói gì. "Tiếp đi nào," anh giục giã khi với tay lấy ly rượu của mình. "Cô đã yêu âm nhạc..."

Kate nhận ra anh là một người nghe rất chăm chú. Vẫn còn nuôi dưỡng hy vọng anh sẽ thoải mái mở lòng về cuộc sống riêng nếu như cô tâm sự về mình, cô thực hiện chính xác điều mình muốn làm. "Tôi yêu âm nhạc, nhưng từ phòng ngủ không nghe rõ lắm, và không được phép xuống nhà sau 5 giờ chiều, vì thế tôi thường lẻn vào phòng khách khi cô trông trẻ ngủ thiếp đi, và ngồi đó lắng nghe tiếng nhạc vọng đến. Lúc lên bảy, tôi biết hết những bản tình ca buồn, các bài hát cách mạng, và các bài hát ca từ bậy bạ. Tôi không hiểu hết nội dung, nhưng tôi có thể hát theo lời gốc Ailen được. Thật ra thì," cô tâm sự sau khi cắn một miếng salad. "tôi đã xem rất nhiều vở nhạc kịch chiếu trên tivi, và muốn trở thành một ca sĩ phòng trà, mặc những bộ váy đẹp giống như các ca sĩ trong phim. Tôi thường giả vờ bàn ăn là một cây đàn piano cánh, và tập tành trong lúc hát vào một cái micro giả - thường là một cái cán chổi."

Mitchell cười khúc khích trước hình ảnh mà cô đã tự vẽ ra. "Cô đã bao giờ hát trước một khán giả nào đó dưới lầu không?"

"Ồ, có chứ. Lần đầu tiêng tôi xuất hiện hát chính thức là khi lên bảy."

"Vậy lần đó thế nào?"

Câu chuyện rất tức cười, nhưng nó lại liên hệ đến cha của Kate, cô nhìn ra vườn, đắn đo xem liệu mình có thể kể ra mà không cảm thấy buồn bã hay không. "Hãy chỉ nói về chuyện đó thôi – nó không giống như tôi đã tưởng tượng." cuối cùng cô lên tiếng.

Mitchell đang thấy khó khăn phải chú tâm đến bữa tối của mình. Trước đó cô đã thẳng thắn đến nỗi lúc này nét mặt ngập ngừng, quyến rũ của cô khi hồi tưởng lại bài hát đầu tay của mình ở quán rượu đã kích thích trí tò mò của anh và khiến anh quyết tâm muốn biết tường tận từ đầu tới cuối sự việc. Vì lịch sự nên anh ít nhất cũng để cô ăn nốt bữa tối, anh gạt trí tò mò của mình sang một bên, tạm thời hoãn lại câu hỏi của mình.

Đầu bếp ở Island Club nổi tiếng thế giới, còn món salad tôm trộn bơ mà Mitchell đã gọi cho cả hai người đều được phục vụ với cách bài trí kèm thêm một bông bạch hoa làm bằng phó mát cứng tuyệt đẹp. Món cá hồi cho anh được chiên vừa khéo kèm thêm măng tây tươi xếp dưới, nhưng cô gái tóc đỏ đang ngồi đối diện với anh còn hợp theo ý thích của anh hơn, và anh chẳng cảm nhận được đến một chút dư vị nào với thứ đồ ăn vừa nuốt xuống. Anh chờ cho đến khi cô ăn xong món salad và món chính, rồi anh lấy thêm rượu và nói với cô có phần hơi nghiêm túc. "Tôi không định để cô bỏ qua câu hỏi về lần hát đầu tiên ở quán rượu đâu."

Sau khoảng thời gian im lặng giữa họ, giọng nói ấm áp của Mitchell đột ngột vang lên đã dội vào tâm trí Kate như một luồng điện, đầu cô ngẩng phắt lên. Cố che giấu phản ứng đó của mình, cô nhìn anh chăm chú tìm kiếm thứ mà cô hy vọng đó là một vẻ mặt kiêu ngạo cười cợt. "Tôi không muốn kể cho anh câu chuyện đó cho đến khi anh nói cho tôi biết về câu chuyện đã khiến anh trông buồn cười đến thế kia."

Thay vì phủ định hoặc khẳng định lời cô, anh tựa người ra sau ghế xoay xoay ly rượu và nhìn thẳng vào cô không đáp một lúc lâu.

Kate cố gắng kéo đáp trả ánh mắt của anh một cách thản nhiên, cuối cùng đành cười trừ và giơ tay đầu hàng. "Tôi bỏ cuộc – anh đang nghĩ cái quỷ gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ xem có phải dùng phương sách ép buộc hay mua chuộc đây."

"Coi như mua chuộc đi." Kate hăm hở gợi ý, vì thật ra cũng chỉ là một câu chuyện tầm phào và cô chắc chắn là anh sẽ đưa ra một lời dụ dỗ ngớ ngẩn.

"Thế thì ngày mai tôi sẽ đem theo một cái vòng cổ và sợi dây buộc."

Cô đảo tròn mắt kinh hãi. "Hoặc anh là một người vô cùng bệnh hoạn, hoặc anh hoàn toàn không có khiếu pha trò. Thít cổ vào những cái cà vạt..."

"Và tôi sẽ giúp cô đưa Max của cô tới bác sĩ thú y ở St. Maarten," anh tiếp tục, lờ đi câu nhạo báng của cô.

Vỡ lẽ ra, tiếng cười của Kate nhạt dần. Cô nhìn anh, lòng biết ơn và thứ cảm xúc lạ lùng nhất giữa tình bạn của hai người – bằng cách nào đó đã được xác lập. Anh nhìn trả cô, đôi mắt xanh tươi cười ấm áp... không, không phải nồng nhiệt, Kate bừng tỉnh. Mà là thân thiết. Vội vã, cô cố gắng lái anh sang bầu không khí hài hước. "Một vụ hối lộ khéo léo. Vậy anh định nói gì để ép buộc tôi đây?"

Anh nhướng một bên lông mày suy tư, nụ cười hiện trên môi. "Cô nợ tôi?" anh gợi ý.

Kate cảm thấy giống như phải che đậy khuôn mặt và đôi tai mình lại để chặn đứng vẻ ngoài và giọng nói của anh. Thậm chí cả khi ngồi thư thái trên ghế, con người anh cũng toát ra sức sống nhục dục mạnh mẽ. Khi anh cười, anh rất quyến rũ. Khi anh mỉm cười, trông anh lôi cuốn một cách vô cùng nguy hiểm. Và khi anh im lặng suy tư, giống như vừa nãy, trông anh gợi cảm... và tuyệt đẹp. Anh rất hấp dẫn về mặt thể chất, quá hóm hỉnh và tinh tế, và quá đáng yêu đến điên người đến nỗi cô những muốn đặt lòng tin vào anh và kết tình thân với anh. Cho dù anh có thể là người cuối cùng ở cái vùng biển Carribean này có thể tin cậy và thân thiết được trong một căn phòng khách sạn, đặc biệt là bởi một kẻ như cô. Anh giống thỏi nam châm nặng đến 200 pound ... ....., còn cô giống một cái ghim kẹp giấy nhỏ xíu, vận lộn chống lại sức hút của anh từng inch một từ phía đối diện với anh qua khoảng cách một cái bàn.

Thật sự là dễ hơn cho hệ thống thần kinh của cô qua việc phân tâm và đùa cợt với anh hơn là trải qua ba giây yên lặng cố gắng chống cự lại anh, cô nhận ra, và vì thế cô nhượng bộ và quyết định kể ra câu chuyện của mình.

Anh biết ngay rằng cô đã chịu nhún nhường. Anh dò hỏi vẻ thỏa mãn hào hứng. "Thế nào? Ép buộc hay mua chuộc đây?"

"Tôi hoàn toàn không thể nào bị mua chuộc được." Kate tự mãn, và sắp sửa thêm vào rằng cô cũng không thể nào bị ép buộc, nhưng trước khi cô kịp thốt ra, anh đã lên tiếng. "TỐt. Tôi sẽ đến đón cô vào 10 giờ sáng mai . Giờ thì hãy kể về chuyện lần đầu cô hát ở quán rượu đi."

Với một tiếng thở dài, Kate bắt đầu câu chuyện. "Hôm đó là ngày lễ Thánh Patrick, vì thế lúc 7 giờ tối quán đã đông nghẹt, mọi người ca hát và ăn uống ồn ào. Tôi biết bố tôi đang chuẩn bị đi mua một ít đồ lặt vặt, vì ông trước đó đã lên gác lấy ví, vì thế tôi lẻn xuống dưới lầu cho dù có quy định là ngay cả nếu bố tôi không có ở đó, tôi cũng không được phép bén mảng đến bất kỳ lúc nào trong ngày. Người quản lý cũng phải tuân theo, nhưng trong quán quá đông khách, còn tôi thì quá nhỏ nên không ai để ý đến. Lúc đầu, tôi chỉ quanh quẩn ở khu vực giữa cầu thang, thầm thì hát theo tiếng nhạc; nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy được gì, vì thế tôi đi xa hơn khỏi phòng ngủ... và xa nữa.... và xa nữa, cho đến khi tôi đi xuống hẳn và đứng gần sau quầy bar. Chiếc đàn piano ngay bên phải đằng sau tôi, bên trái là một đôi vợ chồng đứng tuổi ngồi cạnh quầy. Tôi không nhận ra họ đang quan sát tôi hát thầm một mình cho đến khi người đàn ông ngửa ra sau và mỉm cười hỏi tôi bài hát nào mà tôi thích nhất. Tôi nói đó là bài "Danny Boy," vì tên bố tôi là Daniel.. "Kate với lấy ly rượu để che giấu đi cảm xúc mạnh mẽ đang dâng lên trong lòng khi kể về bài hát mà cô đã hát cho bố nghe lần cuối cùng, đứng bên quan tài của ông nước mắt nhạt nhòa rơi xuống má và những tiếng khóc nấc nghẹn giấu sau chiếc khăn tay.

"Tôi đang không để cho cô ăn." Mitchell xin lỗi.

Kate nuốt xuống một con sò điệp và một ít cơm để cô có thời gian kiềm chế bản thân mình, nhưng Mitchell lại hầu như không đụng đến đồ ăn. Với một người cao lớn như anh đáng ra phải đang đói lắm, nhưng cô nhận ra anh ăn rất ít.

"Bất cứ lúc nào cô sẵn sàng tiếp tục..." anh nhắc nhở sau vài phút.

Anh cười toe toét hào hứng đến nỗi Kate phải cười đáp lại và tiếp tục câu chuyện của mình mà không cảm thấy nỗi buồn vừa mới dâng lên đau đớn trong lòng cô. "Người đàn ông ở quầy bar đứng lên và hẳn đã cho nhạc công piano một ít tiền, vì bài hát tiếp ngay sau đó là bài "Danny Boy,". Khi bản nhạc vừa dạo lên, ông ấy nhấc tôi lên khỏi sàn ngồi vào ghế của ông ấy và kêu gọi mọi người hãy im lặng vì tôi muốn hát bài "Danny Song." Kate lại ngừng kể; nhưng lần này là vì cô đang cố không cười rúc rích. "Đúng là giây phút trọng đại của tôi. Tôi quá lo sợ đến mức phải kẹp chặt hai tay vào nhau đằng sau lưng để khỏi run lên bần bật, và khi tôi cất tiếng hát, giọng của tôi phát ra chỉ lào thào như tiếng chuột kêu."

"Và đó là đoạn cuối cùng của câu chuyện?"

Cô phá lên cười lắc đầu. "Đáng tiếc là không."

Hăm hở muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo, Mitchell đoán mò. "Cô cuối cùng cũng xoay sở để hát to hơn và giọng hát rất tệ phải không?" Nụ cười của anh nhạt dần khi anh nghĩ đến cả một căn phòng đầy chật những kẻ say đã tàn nhẫn với một đứa trẻ trong những tình huống như thế, nhưng Kate lắc đầu, giả đò tỏ ra bị bẽ mặt "Tôi thích cái kết câu chuyện của tôi hơn của anh nhiều."

"Thế kết cục của cô là sao?'"

"Thật ra, vì tôi cuối cùng cũng đã lấy được giọng, thế nên tôi ổn. Dù sao đi nữa cũng đủ tốt, mọi người đều im lặng nghe tôi hát, và họ ngồi đờ hết người cả vài giây sau khi tôi hát xong, rồi tiếng vỗ tay mới cất lên."

"Nhiều tiếng vỗ tay?"

"Rất nhiều. Tự nhiên tôi được khích lệ, thế là tôi hát thêm một bài nữa cho họ - một bài vui hơn mà tôi cảm thấy cũng sẽ thể hiện được cách phát âm tiếng Ailen giỏi giang của mình. Trong lúc tôi hát, một người đã chụp lên đầu tôi một cái mũ yêu tinh màu xanh và một cái gậy giả. Và đó..." cô phải ngưng lại vì cười không nén nổi. "Đó là khi bố tôi bước tới. Ôi, trời..."

• Green leprechaun's hat: mũ yêu tinh (theo thần thoại Ailen).

"Ông ấy buồn." Mitchell suy đoán, nghĩ bụng đáng ra bố cô không nên tỏ ra buồn đến thế, vì cô rõ ràng đang trình diễn khá là tuyệt vời.

"Ông có hơi buồn." cô khẳng định, nhưng cười còn dữ hơn. "Anh thấy đấy, lúc ông tới gần, tôi không còn đứng trên ghế nữa mà đang ở trên mặt quầy bar – để mọi người nhìn thấy. Tôi đang đội mũ xanh, khệnh khạng chống gậy giả, và hát rống lên đầy kích động bản "Come All Ye Tramps and Hawkers'". Nếu mà anh không đoán ra thì có một vài từ trong trong bản nhạc ấy hơi bậy bạ, và tôi đang hát đến đúng đoạn giữa thì khuôn mặt của bố tôi hiện ra ngay sát mặt tôi."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Giọng tôi ngưng bặt ngay giữa chừng."

"Bố cô làm gì?"

"Ông lôi phắt tôi ra khỏi mặt quầy, và ngày hôm sau ông bắt chú tôi phải sử dụng uy thế của chú ấy đưa tôi vào trường St.Mitcheal ngay lập tức để các sơ ở đó có thể... dạy dỗ cho tôi tới nơi tới chốn. Cho đến lúc đó tôi đã chuẩn bị vào trường công lập vì trường đó gần nhà hơn, và tham gia các lớp giáo lý ở St.Mike vào các ngày thứ Bảy."

Nâng ly rượu lên môi, Mitchell nói. "Và chuyện đó đã kết thúc sự nghiệp ca hát của cô?"

"Khá nhiều. Từ đó đến giờ, sự nghiệp ca hát của tôi chỉ giới hạn ở dàn đồng ca nhà thờ."

Mitchell nghẹn rượu ngay từ "dàn đồng ca," "Cám ơn chúa. Nhờ trời các sơ đã không dụ dỗ cô vào tu viện của họ và biến cô thành một bà sơ." Anh nói to, không thực sự có ý để lộ ra suy nghĩ của mình bằng lời.

Cô cười khúc khích. "Dụ dỗ tôi vào tu viện của họ? Họ còn chẳng để cho tôi vào kể cả tôi có cầu xin đi chăng nữa. Tôi không cố tình vi phạm hay lách nội quy nhà trường, tôi lúc nào cũng bị bắt quả tang, chỉ giống như tôi bị bố tôi bắt quả tang hát ngay trên mặt quầy bar lúc đó. Tôi đã dành những năm tiếp theo ở lại sau giờ họ vì hết tội này đến tội khác, và thực tế tôi đã bị bắt đứng trước bảng viết những câu đại loại như là "Con sẽ tuân theo nội quy nhà trường," hay "Con sẽ không bất kính nữa," mỗi câu một trăm lần. Các sơ đã có thể thất vọng vô cùng nếu như tôi không gào đến mức quá "ngọt ngào như thiên thần" đến thế mỗi khi tôi hát trong dàn đồng ca.

Mitchell vẫn còn đang vật lộn để liên tưởng hình ảnh một cô bé thiên thần đứng trong dàn đồng ca với người phụ nữ tóc đỏ duyên dáng đang ngồi đối diện với anh thì cô đã nhẹ nhàng nói tiếp. "Thật ra, có lẽ là do ảnh hưởng của chú tôi chứ không phải là khả năng ca hát của tôi mới giữ được tôi khỏi bị đuổi học từ năm lớp bốn."

"Chú cô đã đóng góp nhiều tiền vào nhà thờ phải không?"

"Không, chú tôi đã dành rất nhiều thời gian của mình. Ông ấy là linh mục giáo xứ."

Mitchell nhìn chằm chằm vào cô kinh hoàng.

Nghiêng đầu sang một bên, Kate săm soi vẻ mặt anh. "Anh trông mất hết tinh thần với chuyện đó vậy."

"Tôi còn ít mất tinh thần hơn thế nếu như cô bảo cô là một bà sơ."

"Nếu tôi là sơ thì sao anh lại mất tinh thần?"

Câu trả lời đáng ra rõ như lòng bàn tay. Nếu nó không thế thì Mitchell quyết định nó cần phải thế. Anh đưa cái nhìn chăm chú của mình đầy chủ ý lên đôi môi đầy đặn mời gọi của cô, rồi lên tới đôi mắt cô. "Cô cho là tại sao, Kate?"

Hàm ý của anh trong câu hỏi thật rõ ràng, và Kate cảm thấy một cú thúc nhục dục choáng váng cuộn lên trong dạ dày, rồi giống như một tia sét nóng bỏng chạy thẳng xuống hai chân cô đến tận gót chân. Phản ứng của cơ thể cô mạnh mẽ và thình lình đến mức cô nghẹn lại một tiếng cười lo lắng và đứng bật dậy. Cố gắng để trông tỏ ra điềm tĩnh và vui vẻ, cô nghiêm giọng. "Anh lúc nào cũng thẳng thừng như thế à?"

"Tôi muốn chắc chúng ta đang suy nghĩ giống nhau."

"Tôi không chắc chúng ta thậm chí còn đang nói đến cùng một chủ đề nữa cơ đấy," Kate bồn chồn vén mái tóc của mình ra khỏi trán. Cái nhìn chăm chú của anh chuyển từ khuôn mặt xuống đến bàn tay cô và sau đó lại ngước lên một cách tán thưởng vào mái tóc bằng một cách tâng bốc và cám dỗ đến nỗi bàn tay cô lặng đi và cô cảm thấy luồng hơi nóng bốc ra từ đôi má ửng hồng.

Anh cũng nhận thấy, và mỉm cười. "Tôi nghĩ chúng ta có."

Cố gắng tránh né toàn bộ chủ đề, Kate đưa mắt nhìn anh tỏ vẻ dung thứ. "Anh chắc cho mỗi bản thân anh thôi."

"Không nhất thiết" anh đáp trả không nao núng. "Tôi dơn giản có thể đã tự lừa dối bản thân nghĩ rằng cô gần như cũng bị thu hút vào tôi như tôi đối với cô. Nếu thế, tôi phạm vào tội mơ tưởng chứ không phải cả tin."

Như thể anh đã không tàn phá đủ cô, anh nhướng mày, "Đó là những khả năng. Tùy cô chọn."

Anh đang lạc đề đấy... chúng ta thậm chí còn không nói đến cùng một chủ đề... anh đang tự dối mình.. Đó là những gì cô cần phải nói , Kate nghĩ, nhưng với đôi mắt xanh sắc sảo và nụ cười hiểu biết của anh chiếu vào cô, cô không chắc mình đủ sức thuyết phục, không khi cô hoàn toàn không chắc về bản thân mình một chút nào. Cố gắng để lẩn tránh khỏi một vị thế nguy hiểm, cô lờ đi lời gợi ý cho cô có sự lựa chọn và vui vẻ lên tiếng. "Tôi ghét những câu hỏi lựa chọn. Chúng quá... hạn chế." Trước khi anh kịp nói gì đó đáp lại hay dụ cô vào bẫy – hay vào lòng anh – Kate vội vàng nói. "Tôi muốn ra xem Max và lấy thêm chút đá. Vui lòng cứ tiếp tục bữa ăn của anh." Nói vừa xong, cô quay đi liền và bỏ chạy vào trong nhà.

Thay vì dừng lại ở xô đá, Kate bước thẳng vào phòng tắm, bật đèn và đóng chặt cửa. Bám chặt hai tay vào viền gạch bàn trang điểm, cô gục đầu xuống thở một hơi dài, thật đều để cô gắng khôi phục lại trang thái cân bằng của mình. Nhưng ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là cảm giác sẽ thế nào khi được Mitchell hôn và ôm cô vào vòng tay anh.

Thất vọng với những ý nghĩ của mình, Kate ngẩng đầu lên và nhìn chòng chọc vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Làm thế nào cô lại tơ tưởng đến một mối quan hệ bất chính qua đường, vô vị với một kẻ hoàn toàn xa lạ tối nay khi mà cô từ trước đến nay chưa bao giờ làm điều gì xấu xa như thế. Lời giải đáp thật rõ ràng: Con người xa lạ đang chờ cô ở ngoài hiên kia giống như một hình dung tưởng tượng... anh hóm hỉnh, duyên dáng, tao nhã, chu đáo, tử tế và -- đẹp trai đến nín thở và quá ư quyến rũ. Thậm chí cảnh vật xung quanh cũng thật thơ mộng – họ đang ở trên một hòn đảo nhiệt đới, ăn tối dưới ánh trăng, ngồi giữa hương thơm dịu ngọt của những bông hoa đại đang nở rộ và tiếng nhạc bập bùng chơi bản calypso dưới bãi biển kia. Ngay cả thời điểm cũng phù hợp, Kate nghĩ, vì cô sắp sửa kết thúc mối quan hệ lâu dài của mình với Evan.

Tất cả mọi điều quây quanh đang kéo cô thẳng vào vòng tay của Mitchell Wyatt, cám dỗ cô quyết định một viêc có lẽ là sai lầm mà sau này cô sẽ phải hối tiếc. Cô chưa bao giờ trải qua cuộc tình một đêm tình cờ nào hết, thậm chí ngay khi còn ở trường đại học với những cậu bạn trai mà cô quen. Nếu giờ cô có, nếu cô không kiểm soát chặt chẽ bản thân mình, lòng tự trọng và tư cách của cô sẽ bị hủy hoại ngay lúc sáng mai.

Đứng thẳng người , Kate suy ngẫm. Cô là một phụ nữ đã trưởng thành, và cô có thể không cảm thấy như thế vào ngày mai. Cô đã biết rõ rằng nếu cô quyết định không lên giường với anh, cô chắc mình hàng tháng trời sau đó sẽ tự hỏi liệu cảm giác trải qua chuyện ấy sẽ thế nào.

Vô vọng, Kate quyết định không quyết định gì hết. Cô với tay lên công tắc đèn trên tường bên cạnh điện thoại. Ánh sáng màu đỏ lập lòe báo tin nhắn một cách dai dẳng, và dù tội lỗi hay thận trọng, cô đột nhiên thấy như thể cần phải tìm hiểu xem Evan đã gọi để báo cho cô biết điều gì. Cô nhấc ống nghe lên và nhấn nút Tin báo trên điện thoại.

"Bạn có một tin nhắn chưa nghe," giọng trên máy ghi âm phát ra, và một giây sau đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, học thức của Evan vang lên. "Kate, là anh đây. Chắc em ra ngoài ăn tối rồi." Anh nói có vẻ thất vọng và bực bội, vì thế Kate biết ngay câu tiếp theo trước khi cô nghe anh nói tiếp. "Anh rất xin lỗi, nhưng ngày mai anh sẽ không quay về được đâu. Anh đang cố hết sức để giải quyết xong vụ này, nhưng anh biết là em hiểu. Chẳng cách nào mà vụ này kéo dài đến hết ngày mai, vì thế anh sẽ về vào ngày kia nhé. Mong em."

Kate đã "mong" cả ba ngày hôm nay.

Cô cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.