Câu nói ấy như sét đánh ngang tai chú rể, chạy một mạch vào phòng cô dâu. Trên ghế có một mẩu giấy nhỏ ghi
" Lâu chưa gặp, Dark Hell.
Ta là Trương Trương đây, cô dâu của ngươi khá xinh đẹp đó. Ta sẽ đưa cô dâu xinh đẹp ấy đi để cho cô ta biết cô ta đã làm gì ta. Thiệt ra ta cũng khá buồn khi không được mời đó. ( người ta tưởng ngươi chết rồi nên không mới chứ sao, ngu quá = =""). Ta sẽ cho các ngươi địa điểm của ta nhưng... sẽ không phải chi tiết.
Surrounded by streets.
Under the tall building.
I and you collide.
I pierced my little heart.
You are in pain.
Only 30 minutes left.
So that his heart is full of blood
( tớ thích thì tớ viết thôi, dù tớ biết tớ ngu =v=. Kệ tớ nha~ đừng ném đá tớ)
Tử Khiêm:" Lại tiếng Anh hả? Sao lại giống tên Coin đó thế nhỉ?"
Hắn ngán ngẩm thở dài rồi nhờ An An dịch hộ (Văn An theo cách gọi thân thiết).
Hắn, cậu và mấy tên lính của hắn đang lùng xục theo câu gợi ý của Trương Trương. Ở đây khá ít nhà cao tầng mà bao quanh ở đường phố chỉ có 3 nơi. Cả đội chia nhqu ra truy lùng xem có tung tích gì không.
An An và Dark Hell đi một chỗ riêng, khu trung tâm thành phố. Chạy tới gặp quản lí đòi ngay lập tức gặp giám đốc. Quản lí khó xử bảo hai người đợi lát vì giám đốc đang bận, hắn sôi máu vì sốt ruột rút súng dí vào đầu ông quản lí, không còn cách nào khác ông ta phải đưa cả hai vào phòng giám đốc. Cậu cũng sốt ruộc chẳng kém, em dâu của mình bị bắt cóc mà. Nên nông nổi dơ súng về phía ông giám đốc già đe dọa.
Ông ta đưa Tử Khiêm và Văn An xuống tầng sâu xuống lòng đất, nơi được bảo mật cao. Ông ta nói chỉ có thể đưa tới đây rồi biến mất. Trước mặt là hàng ngàn cái cửa.
"Mới 15 phút các ngươi đã tìm được rồi nhỉ, cũng nhanh đó nhưng hãy tìm xem ta ở đâu đi"
Khiêm:" Chia ra tìm thôi. Tôi bên phải, cậu bên trái"
Hai người đang tìm thì từ đâu tiếng nhạc vang lên bài hát của chiếc hộp nhạc. Nghe rợn rợn làm ai nghe cũng nổi dao gà. Hắn chẳng may chạm vào một tấm kính, một cánh cửa bí mật mở ra.
"Ô, có vẻ nhanh hơn ta tưởng"
Hắn ta và nó đang ở đó. Song Song đang trong tình trạng trọng thương ở phần bụng bởi một con dao bị trói trên chiếc ghế. Có vẻ tên này đã biết... hắn là vampire nên muốn hắn tự mình giết nó. Hắn ta từ từ lùi dần chuồn nhanh khỏi chỗ đó trước khi cơn khát máu ấy tới. Tử Khiêm nhanh chạy tới chỗ Trương Trương bóp cổ hắn ta nhước lên không trung cười xảo quyệt. Mắt hắn đỏ lên, hai răng nanh dài lên, lại gần cổ của hắn ta sau đó...
"Không được Tử Khiêm!!"
Nó tỉnh dậy cố gắng kêu. Hell khát máu nhìn sang nó dần trở lại bình thường thì Trương Trương lao tới đâm vào tim nó một nhát rồi lạnh lùng rút ra nhìn hắn. Hắn tức sôi máu đấm sấp mặt thằng kia. Trương Trương đứng lên như không chuyện gì xảy ra.
Trương Trương:"Ta là vampire. Ta đã sống 200 tuổi rồi, đấm vậy không làm ta bị thương đâu"
Tử Khiêm:" Chết điiiiii!!!"
Hắn xông lên bẻ gẫy đầu của hắn ta làm hắn ta bất ngờ. Trương Trương trước khi cái đầu nhắm mặt đã cười một cái rồi nói:" Ta hiểu cảm giác chết thế nào rồi. Cảm ơn cậu"
(Thằng này điên rồiiii😑)
Tử Khiêm chạy ra chỗ nó bế nó lên kiểm tra xem nó còn thở không, nhưng.... không kịp nữa rồi, nó đã tắc thở, thân thể nguội lạnh từ bao giờ, hắn ôm ghì lấy Song Song lòng như muốn xé toạc làm từng mảnh. Từ đâu cậu chạy tới nhì thấy cản này không khỏi ngạc nhiên.
Văn An:" Còn một cách để cứu cô ấy"
Tử Khiêm:" Cách nào vậy! Nói nhanh đi! Dù nguy hiểm đến đâu tôi cũng sẽ làm!"
Văn An:" Hãy biến cô ấy thành vampire giống cậu đi".