Hoàng Anh làm ngơ đi,lại cắn miếng sanwich khác,lần này sẽ không để ai kia phá hỏng bữa sáng yêu quý của cô nữa.
-"Giận hết ngày hôm nay,tối tôi đưa cho em về Trung Quốc"
Quẳng lại một câu,Vương Tuấn Duệ cầm áo khoác rời khỏi.
Giận?!
Hết ngày!?
Cho về Trung!?
Hoàng Anh suýt nhảy cẫng lên!?
Nhưng......tại sao lại "cho em" chứ không phải"đưa em",Hoàng Anh thắc mắc,chẳng nhẽ...hắn để cô tự do,ahaha
Hoàng Anh vui sướng mà cười thầm.
Nhưng mà....nếu hắn vẫn ở lại Anh,cô ở bên Trung Quốc,chẳng phải...sẽ không được gặp nhau sao????
Mà thôi...kệ đi.
-"Chị Hoàng Anh"
Vương Tụy Tâm nhàn nhã đi vào,ung dung ngồi xuống ghế đối diện,Hoàng Anh cười với nàng
-"Chị,sáng nay anh hai gọi em sớm,anh ấy nói:nếu không xin lỗi chị thì em sẽ bị tống về Trung Quốc"
Vương Tụy Tâm chuyển sang rầu rĩ.Đúng là sáng nay Vương Tuấn Duệ có gọi,hắn bắt nàng khai hết ra,tối qua đi đâu?,có phải nàng đưa Hoàng Anh đến đó?,vân vân và mây mây,lại còn quá đáng bắt nàng đến đây để xin lỗi Hoàng Anh về vụ tối qua....
-"À,không có gì,cũng không phải tại em"
Hoàng Anh an ủi nàng một chút,lỡ như,Vương Tụy Tâm mà thấy có lỗi quá,làm gì đó dại dột vì bị Vương Tuấn Duệ dọa,cô cũng an không ngon ngủ không yên mất.....