Lúc này,Vương Tuấn Duệ đang nhâm nhi trà dưới nhà,lâu lâu lại ngước lên cầu thang một lần,xem Hoàng Anh đã thức dậy chưa,anh không hề biết,vì đôi mắt màu đỏ tươi mà cô tự nhốt mình trong phòng,mặc dù,Hoàng Anh không biết chủ nhân của căn nhà là ai.
Vương Tuấn Duệ sải bước chân dài lên phòng,qua một khúc cua rồi hắn dừng ở trước một căn phòng cánh cửa gỗ màu đen cách âm.
"Cạch"
Cánh cửa gỗ đen mở ra,Vương Tuấn Duệ đi vào phòng,Hoàng Anh nghe được tiếng cửa mở thì giật mình.
-Mục Hoàng Anh
Vương Tuấn Duệ gọi khi không thấy cô ở đâu,Hoàng Anh tìm kiếm cái gì đó để che đôi mắt vào,nhưng lục khắp phòng tắm lên mà không tìm được thứ gì cả.
-Anh đợi tôi một lát
Hoàng Anh nói ra ngoài,cố mở nước thật mạnh để che đi những đồ vật bị cô vứt loảng xoảng.Suốt mười mấy năm huấn luyện,cô chưa từng sợ hãi như lúc này.Lục banh căn phòng lên,cô vô lực tựa vào tường.Dù sao cũng phải dùng đôi mắt đỏ để đối mặt,thà bây giờ để người khác biết còn hơn.Hoàng Anh tự nhủ với bản thân mình,cô lấy hết can đảm đứng dậy,đi ra ngoài.....
++++++++++++++++++++++++++++
Sau đây là lịch đăng truyện của mình
Tuần đầu và tuần cuối của tháng sẽ đăng 3 ngày 1 chap
Tuần thứ hai và tuần thứ ba sẽ đăng 2 ngày một chap