Những lời đồn đại trong công ty Dư Thiên đã sớm nghe được, tôi biết anh ta chọn cách im lặng không giải thích nhưng thật ra là đang bảo vệ tôi, thậm chí vào khoảng thời gian này anh ta còn cố ý tỏ ra lạnh nhạt với tôi trước mặt người khác. Tin đồn không đánh đã tan, cuối cùng tôi không còn là tiêu điểm của dư luận nữa.
Dư Thiên hỏi, "Vậy bây giờ cô đang ở đâu?"
"Biên dịch mấy thứ tài liệu tiếng Anh đang muốn lấy cái mạng nhỏ của tôi đây, nếu như người trợ lý trẻ đẹp của anh có chết vào tối nay, xin anh đừng quá bất ngờ."
Dư Thiên bị tôi chọc cười, nhưng tôi lại không có tâm trạng để cười.
"Có phải cô ấy nói tối nay phải dùng hợp đồng đó không?"
"Sao anh biết?"
"Mở máy tính lên, năm phút sau kiểm tra hôp thư."
Nói xong câu ấy, Dư Thiên tự nhiên cúp điện thoại. Tôi rất có lòng tin ở anh ta, vào khoảng thời gian này, điều anh ta thích nhất chính là giải quyết mấy thể loại khó khăn từ Trương Mật vì tôi, nhân tiện biểu diễn tài năng hơn người của anh ta. Dư Thiên hình như muốn nói cho tôi biết rằng anh ta leo lên được vị trí như ngày hôm nay không phải nhờ vào khuôn mặt.
Quả nhiên, khi tôi refresh lại hộp thư đến, thấy thư của Dư Thiên send đến, tài liệu đính kèm chính là phần tài liệu Trương Mật yêu cầu tôi biên dịch. Tôi nên sớm biết rằng cô ta không thể đánh liều chỉ vì một mình tôi được, bất ngờ là Dư Thên lại có phần tài liệu này.
Trong thư hồi âm tôi hỏi anh ta, "Ở đâu anh có?"
"Tôi giải mã máy tính Trương Mật."
"Ha!"
Dư Thiên gửi đến một biểu cảm cười trách móc, hoàn toàn không hợp với hình tượng của anh ta.
"Đây là bí mật của chúng ta."
"Yên tâm, tôi tuyệt đối không bán đứng ông chủ."
Trên thực tế Dư Thiên không hề lấy cắp từ máy tính của Trương Mật, chẳng qua là cấp trên trong công ty gửi một vài tài liệu lưu trữ trong mạng internet dùng chung. Dư Thiên có quyền truy cập còn tôi thì không.
Tôi không đưa tài liệu ấy ngay cho Trương Mật, mà vẫn ở lại phòng làm việc. Để giết thời gian tôi bắt đầu nói chuyện phiếm với Lâm Cách, uy hiếp dụ dỗ cậu ta gửi vài tấm hình của Đồng Tiểu Táp qua cho tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy ảnh, tôi cảm thấy một cảm giác nhớ nhung dai dẳng, mấy ngày nay chúng tôi không gọi điện cũng không gọi video với nhau, tôi sợ anh sẽ nhìn ra sự nhớ nhung của tôi mà không yên tâm. Ngải Lị hỏi tại sao tôi lại trở nên đeo bám người ta đến vậy.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, kết quả ngay cả bản thân mình cũng không rõ.
Chắc là hết thảy mọi chuyện thực sự là sự sắp đặt của Thượng đế, dần dần tôi phát hiện tình cảm của mình dành cho Đồng Tiểu Táp hoàn toàn không tỉ lệ với thời gian, sau mỗi lần cãi vã đến cao trào tôi như được giác ngộ. Có lẽ, đó không phải là chuyện xấu, ít nhất tôi cũng nhìn thấu trái tim mình.
Đến khi trời tối, Trương Mật lại gọi cho tôi.
Sau mười phút, tôi mang tài liệu đã đi in xuất hiện trước mặt Trương Mật, cô ta tùy tiện lật vài trang đã biết chính là phần tài liệu cô ấy đã biên dịch trước đó.
Thật ra thì tôi đã chuẩn bị tiếp tục bị cô ta gây phiền phức, nhưng Trương Mật không làm vậy, cô ta chỉ để cho một đồng nghiệp nam khác tan làm sớm, sau đó nói với tôi, "Hôm nay cô đi ký hợp đồng với tôi."
"Tôi?"
Tôi bất ngờ, nhưng vẫn tỏ vẻ vì đã không còn lựa chọn nào khác, toàn bộ công ty chỉ còn lại hai người là tôi và Trương Mật.
Đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, làm trợ lý nhất là trợ lý nữ trên căn bản chính là phụ trách việc đỡ rượu, lúc cần thiết còn phải bán đứng hạ sắc. Mà công việc của tôi trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ. Dư Thiên luôn quan tâm đến tôi, hơn nữa một mình anh ta dư sức kí được hợp đồng, đi thoe anh ta cũng không sợ phải đỡ rượu.
Nhưng bây giờ, khi Trương Mật nói muốn tôi đi cùng cô ta, tôi bỗng cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm.