Yêu Em Đậm Sâu

Quyển 1 - Chương 57: Ngôi sao sáng (tt)



Trước khi chấp nhận cuộc gọi video của Đồng Tiểu Táp, tôi soi gương sò mò hồi lâu, đáng tiếc là vẫn bị anh phát hiện đôi gò má ửng hồng của tôi.

“Em lại uống rượu rồi.” Anh trách mắng vừa buồn chán vừa thương tiếc.

Tôi bị hồ nước dịu dàng trong mát làm cho điên đảo thần hồn, sau đó còn cố ý bày ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, “Trời lạnh quá, còn nữa, em rất nhớ anh đấy.”

Quả nhiên, chiêu này của tôi khiến Đồng Tiểu Táp ăn không nổi. Anh ngại ngùng nở một nụ cười rồi chấp nhận bại trận.

“Đồng Tiểu Táp.” Tôi kéo kéo góc chăn, nhìn chằm chằm vào màn hình để ngắm anh.

“Ừm.”

“Hôm nay em xem một đoạn phỏng vấn của anh, thấy có một đám con gái vây quanh anh.”

Trong không khí bắt đầu bốc mùi giấm chua của Trấn Giang, mỗi lần nhớ đến những cô gái người Hàn Quốc lôi kéo Đồng Tiểu Táp để chụp ảnh chung, tôi chỉ hận vì lúc ấy không đi cùng anh, sáu đó dán trên người anh mấy cái nhãn.

“Ghen à?” Đồng Tiểu Táp cười hỏi, hai lúm đồng tiền hấp dẫn trên mặt lộ ra.

Tôi mím môi, đúng là Đồng Tiểu Táp vào hoàn cảnh nào cũng có thể phát ra hào quang của chàng thiếu niên anh tuấn, nhưng gần đây tôi mới cảm nhận được điều đó, cũng bởi vì tính cách sâu thẩm khi anh ở trong đội chiến đấu, tuy nhiên fan nam lại không nhiều lắm, ngược lại thì con gái ưu ái lại khá nhiều.

“Thành thật khai báo đi, rằng anh không cố ý.”

“Đương nhiên là không, anh đâu có thích bọn họ.”

“Ồ, vậy anh thích ai?” Tôi cố ý hỏi.

“Cô ấy tên Thẩm Lam, tôi nguyện ý yêu cô ấy cả đời.”

Di Động của tôi lung lay như sắp rớt, ánh mắt chua xót.

“Vẫn còn thêm một tuần nữa anh mới về được.”

“Ừm.” Tôi đè nén yếu tố bi thương trong giọng nói, rất nhiều khi cuộc trò chuyện của tôi và Đồng Tiểu Táp không tìm được đề tài quan trọng, cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn trái ngước nhau, nhưng tôi sẵn lòng nhìn anh, bởi vì tôi thích cảm giác bị tình yêu quây quanh mình.

Anh giống như, suối nước nóng Izu, ánh mặt trời tháng ba. Sự ấm áp khiến tôi mê mẫn.

Bởi vì ngày hôm sau là trận tranh tài cuối cùng, trận đấu này được xem là trận chung kết với tiền thưởng không chỉ là mười ngàn đô la, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thì vẫn là tương lai của Đồng Tiểu Táp. Thế nên chúng tôi cúp điện thoại sớm hơn so với bình thường, tôi nói mình nhất định sẽ xem anh trên kênh trực tiếp rồi cổ vũ khích lệ anh.

Anh nói, anh sẽ đáp ứng như lời tôi mong muốn.

Sau khi ngắt máy, tôi lại rúc vào trong chăn lần nữa, cơn buồn ngủ giống như cuồng phong cuốn đến.

Một đêm không mộng mị cũng là do tôi gần đây hữu ý vô ý say rượu, tôi chỉ nghĩ rằng mình muốn cố gắng mất đi cảm giác nào đó trong một phần thần kinh, như thế tôi sẽ không nhớ đến chuyện của bố tôi nữa. Khi chuyện ấy qua đi, ông đi tìm tôi rất nhiều lần, cũng hỏi Ngải Lị về tình trạng của tôi. Ngải Lị không biết bố tôi đã làm gì khiến tôi trở thành đứa đại nghịch bất đạo đến như vậy, thế là cô ấy vừa trách móc đồng thời cũng bảo vệ tôi.

Chuyện đó không thể bị thời gian gột rửa đi được.

Mỗi ngày đều như thế, tôi đều để điện thoại ở chỗ rất gần, cho dù Đồng Tiểu Táp dặn mãi, tôi vẫn không bỏ được thói xấu này, tôi chỉ tham lam một cái tin nhắn bị anh gọi vào mỗi sáng sớm, cảm giác ấy thực sự rất lãng mạn.

Nhưng đối với nhiều người khác không nghĩ đến, mấy giờ sau đó, giấc mộng thiếu nữ ngọt ngào của tôi trở thành ác mộng.

Khi điện thoại của Đồng Tiểu Táp gọi đến, tôi vội vã tỉnh dậy, thế nhưng yết hầu của tôi không chịu sự điều khiển của đại não, phát ra vài tiếng lẩm bẩm hấp dẫn thường xuyên bị anh nói là thần ngâm lẩm bẩm, tôi nói không hề rụt rè.

“Sớm thế, bảo bối của em.”

Tôi không biết mình học những lời này từ đâu, nhưng mỗi lần tôi nói những lời này đều có thể tưởng tượng ra được bộ dạng máu mũi phun trào của Đồng Tiểu Táp, đối với chàng trai mà tôi thích, tôi thích thú nhất là việc trêu chọc anh, tôi thích anh trước mặt tôi không giữ được hình tượng của bản thân.

Ánh nắng mặt trời tươi sáng như thế này, hai người trẻ yêu nhau vượt qua hai múi giờ, đang bị xao động bởi hai nhịp điệu tiết tấu tương đồng. Đây gọi là thanh xuân hay là tình yêu hay là dục vọng.

Chúng tôi có một nghìn bài chỉ một nhịp điệu chủ đề không có trọng tâm, ví dụ như nói rất nhớ nhau, nói rất thích nhau. Ngải Lị gọi điều này là ân ái nở hoa.

Cô ấy rộng rãi lược bớt không muốn nghe nửa câu sau của chúng tôi.

Mà tôi kỳ thực cũng rất thích cái loại nửa mê nửa tỉnh thế này của Đồng Tiểu Táp, giọng nói lười biếng lại khêu gợi, nhất là lúc miệng lưỡi anh khô hanh lại.

Mùi hormone nồng nặc cùng tình yêu của chúng tôi đồng thời lên men.

“Ừ, mệt mỏi quá.”

Trong đoạn đối thoại của tôi và Đồng Tiểu Táp, đột nhiên xuất hiện giọng nói cực kỳ không hài lòng của người thứ ba, chính xác mà nói là giọng nói của người đàn ông thứ ba.

Kế đó tôi cảm giác thắt lưng của mình bị một cánh tay dài không chút kiêng nể ôm lấy. Dư Thiên lại dùng sức kéo tôi lại, tôi cảm thấy mình bị biến thành một món đồ chơi, sau lưng tôi là một đứa trẻ to lớn mà tà ác.

Vào khoảnh khắc này, tôi bỗng bình tĩnh đến lạ, càng cũng cố thêm tài nói dối.

Tôi vừa cầm cái gối vô tình úp lên mặt Dư Thiên, vừa chuẩn bị chăn để che anh ta lại. Đồng thời tôi phát ra âm thanh giống hệt anh ta.

Toàn bộ chuyện này, phải làm cùng nhau mới có thể lừa được Đồng Tiểu Táp. Chỉ cần anh đồng ý tin tôi.

Việc anh ta làm, tôi bắt chướng y hệt, càng khiến anh quan tâm hỏi han tôi có phải bị cảm hay không ngủ đủ giấc hay không. Tôi không biết rằng anh thực sự không nhận ra điều khác thường hay là do anh chưa tỉnh ngủ nên năng lực phân biệt bị giảm sút.

Tóm lại, đó là kết quả mà tôi mong chờ.

Sau khi vội vàng tìm cớ cúp điện thoại, tôi xốc chăn chờ Dư Thiên hấp hối. Trên người anh ta đầy đủ quần áo, phủ trên người là tấm choàng lông ngày hôm qua tôi trùm cho anh ta, tôi cho rằng, chắc anh ta mộng du đến đây.

Sự thật là, khi tôi tàn nhẫn kéo mi mắt và râu ria lởm chởm khiến Dư Thiên tỉnh lại, anh ta cũng giải thích như thế.

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết. Bên ngoài hơi lạnh, cho nên -- nhưng tôi thực sự không làm chuyện gì trái với đạo đức.”

Dư Thiên thành tâm giải thích, ngồi trên ghế sofa tôi run sợ cả người, chính xác, tôi quên mở điều hòa cho anh ta rồi. Cuối mùa thu vào mùa đông là mùa ác liệt nhất, nhất là đối với người ta lớn lại sợ lạnh như Dư Thiên.

Nếu anh ta thực sự không có ý tốt, mục tiêu cũng chỉ có thể là Ngải Lị, ít nhất thì tôi lý giải thế này, khoảng cách giữa phòng tôi và phòng khách tương đối gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.