Yêu Em Đậm Sâu

Quyển 1 - Chương 59: Hướng về cả thế giới mà tỏ tình



Tôi và Ngải Lị ôm lấy nhau mà an ủi.

Nhưng nói đúng hơn, Ngải Lị không có gì cần tôi an ủi, nếu như không phải là nói có lý, đây chẳng qua chỉ là một chút hối hận.

Ngải Lị nói, cô ấy hối hận vì không sớm kéo Lộ Phi khỏi tôi sớm hơn, cậu ta chính là một con sói, hay là một con sói đáng khinh.

Tôi lắc đầu, mặc dù tôi muốn nói thiếu chút nữa đã để cho Ngải Lị trút một bạt tai lên mặt tôi, tôi định nói nhưng lại thôi.

"Lộ Phi không phải vậy đâu, thật ra cậu ta rất hiền lành, còn có chút hèn yếu. Từ nhỏ cậu ta đã bị mẹ quản, bị tôi khinh thường. Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện mẹ cậu ta không cho phép bọn mình bên nhau, mình chắc chắn đã đầu hàng trước cậu ta, thế nhưng mình không ngờ rằng đến cuối cùng lại là Trương Mật. Đổi lại là mình, nếu có một người con trai tự sát vì mình, hẳn là mình cũng không thể yên lòng thoải mái chung sống với ai đó được. Nhưng mà Ngải Lị à, cậu biết gì không? Điều khiến mình đau khổ nhất là, hai người họ cứ thế mà hạnh phúc quá nhanh, mình thừa nhận rằng mình nhỏ mỏn, mình ghen tị, ngày ấy nhìn thấy Lộ Phi đứng dưới nhà cậu ta và ôm Trương Mật, mình chỉ hận không thể chạy đến tách hai người họ ra. Cho dù mình đã không còn yêu cậu ta nhưng lại muốn cùng sống chết với hai người đó.

Còn bây giờ thì sao? Mình cho rằng mình đã giẫm lên chuyện của bọn họ chà đạp dưới chân thì Trương Mật lại mang thai con của Lộ Phi. Lộ Phi làm bố, đứa con trai từ nhỏ lớn lên cùng mình, cậu ta còn nhỏ hơn mình một tuổi đấy, bây giờ phải làm bố. Sau này cậu ta nhất định sẽ rất rất yêu đứa con của cậu ta, nhiều hơn cả yêu mình.

Mình vẫn luôn có suy nghĩ ích kỉ, mình không yêu Lộ Phi, có thể chỉ là cậu ta yêu mình. Cho nên khi nghĩ đến cảnh cậu ta yêu đứa con của cậu ta với Trương Mật, thậm chí một ngày nào đó còn thật lòng yêu Trương Mật. Mình cảm thấy quá kinh khủng, kinh khủng hơn chính là mình, vốn dĩ mình chính là người tự ti lại hay đố kị, trên người mình còn di truyền của bố mình, mình mới là vết nhơ xấu xí nhất không đáng để yêu."

Ngải Lị ấn vai tôi, khiến tôi quay đầu, cô ấy nhìn tôi nói, "Thẩm Lam, cậu không sai, đố kị vốn dĩ là bản tính trời sinh của người phụ nữ. Thật ra thì mình cũng từng ghen tị với cậu, cho dù cậu có làm bao nhiêu điều tồi tệ thì Lộ Phi vẫn cứ theo sau cậu thu dọn mọi chuyện. Cậu có biết cậu ta tốt với cậu thế nào không? Mình có thể nói cho cậu biết, ước chừng bốn năm này mình thấy mình biết nhiều điều hơn so với cậu. Cho nên bất kể là trước đây hay là bây giờ, mình không hy vọng cậu qua lại với Lộ Phi hay Đồng Tiểu Táp bởi nguyên nhân là vi mình sợ cậu bỏ quên mình. Mặc dù mình rất mong cậu có được hạnh phúc, vậy còn cậu? Cậu thật sự hi vọng Lộ Phi cả đời này treo trên người cậu sao, khi cậu đã không còn yêu cậu ta hoặc là cho đến bây giờ cậu không đủ yêu cậu ta, cậu chấp nhận vì cậu ta mà đau khổ cả đời sao?"

Đúng thế, tôi không bỏ được. Đối với chuyện khổ sở thế này, tôi cần rất nhiều thời gian để có thể tiêu hóa được sự thật.

Tôi bắt đầu khóc lớn, ý chí dần dần tản ra, Ngải Lị dùng cơ thể mỏng manh ôm tôi vào lòng. Chúng tôi dựa sát vào nhau, vào thời khắc tôi chán nản nhất, thượng đế lại cho tôi một phần tôi mong đợi từ lâu, chỉ là lễ vật đến nhầm thời gian.

Vào lúc hai giờ, đồng hồ báo thức tôi đặt trước một ngày bắt đầu kêu réo rắt. Trận chung kết tranh tài của Đồng Tiểu Táp vào lúc ba giờ, hai giờ bắt đầu buổi phỏng vấn các tuyển thủ dự thi.

Khi tôi cẩn thận mân mê cái đồng hồ báo thức, tôi còn đang nghĩ mấy cái người Hàn Quốc nhiệt tình các thể loại cẩu huyết như thế này sẽ biến cuộc phỏng vấn với Đồng Tiểu Táp thành thể loại gì đây? Hoặc là, những thứ ánh sáng chói lóa kia giống như tăng thêm độ lọc cho ống kính để thu được hình ảnh càng đẹp mắt cho Đồng Tiểu Táp. Nhìn anh so với ngôi sao giải trí kia có phần dễ nhìn hơn, thật ra thì tôi cũng không hi vọng có quá nhiều người thích anh. Chỉ một mình tôi là đủ rồi.

Còn bây giờ, tôi có chút cưỡng lại việc tiếp xúc với máy tính. Cho dù anh vốn không thấy được tôi, tôi cũng không có cách nào khi mình đang khóc thầm vì một người đàn ông khác mà lại nhìn anh.

Ngải Lị thở dài một hơi rồi đem máy tính của tôi ra đặt trước mặt hai chúng tôi, cô ấy nhanh chóng tìm được trang web truyền hình trực tiếp trận tranh tài. Đối thủ của LTS chính là một nhóm đội Hàn quốc, hơn nữa chiến đội kia ba năm liên tiếp đều giành hạng nhất. Mà LTS xuất hiện trên võ đài với tư cách là người mới, ngoài trừ khuôn mặt đẹp trai ngoài dự liệu ra, thì bọn họ là đội có tuổi trung bình cao nhất trong tất cả các đội tham gia.

Nói cách khác, họ tồn tại như bình hoa vậy, những người ấy chưa từng nhìn qua những cố gắng của Đồng Tiểu Táp, nên hoàn toàn không tôn trọng họ.

Mà chủ đề phỏng vấn là do câu lạc bộ sắp đặt từ trước lệch với đề tài của cuộc thi đấu. Những nội dung khác thật ra thì cũng không nghe lọt cũng không nhìn nổi, mãi đến khi ống kính lia đến Đồng Tiểu Táp, tôi nhìn anh mỉm cười nhận lấy micro.

Anh nói, anh phải nhân cơ hội này bày tỏ tình cảm với người con gái anh thích.

"Cô ấy rất đơn giản, mặc dù cô ấy luôn cảm thấy mình rất xấu, nhưng tôi lại cảm thấy thật ra thì như vậy mới là điểm lương thiện nhất của cô ấy. Cô ấy rất cố chấp, nhưng thực tế thì cô ấy vốn dĩ không nhẫn tâm làm tổn thương bất cứ ai. Tôi đã từng hiểu lầm cô ấy, đó là chuyện tôi hối hận nhất, tôi nghĩ tôi không tin tưởng nhất định đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc, cô ấy thật ra là một cô gái không có cảm giác an toàn, cho dù mỗi buổi tối chúng tôi đều trò chuyện qua điện thoại với nhau, nhưng khi nói chúc ngủ ngon chúng tôi luôn muốn tôi ngắt máy trước. Tôi biết làm thế mới khiến cô ấy an tâm, nhưng thực ra thì mỗi lần như vậy tôi đều giả vờ ngủ, sau đó nhân cơ hội nghe tiếng thở trầm ổn của cô ấy, tựa như cô ấy đang ở bên cạnh tôi vậy. Đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ, tôi sẽ nhớ một người đến thế, đối với tôi mà nói, cuộc thi đấu này rất quan trọng, bởi vì chỉ khi đứng ở vị trí này tôi mới có thể nói với cả thế giới, bảo đảm với cô ấy trước cả thế giới, để cô ấy biết tôi yêu cô ấy rất nhều, chỉ yêu mỗi một mình cô ấy.

Năm mười bảy tuổi tôi tiếp xúc với trò chơi, tôi từng cho rằng cả đời tôi sẽ chỉ tìm được cảm giác thỏa mãn khi giành được thắng lợi trong nháy mắt, nhưng bây giờ tôi thay đổi rồi. Cho dù là hôm nay, mục đích mà tôi muốn chiến thắng trận thi đấu này là vì trách nhiệm phải gánh vác của một người đàn ông. Tôi rất yêu cô ấy, tôi phải dựa vào bản thân mình để cho cô ấy một cuộc sống an ổn."

Phen tỏ tình này của Đồng Tiểu Táp, nằm ngoài dự tính của mọi người, quản lý câu lạc bộ đứng bên cạnh anh muốn cản mấy lần, nhưng nhóm phỏng vấn trực tiếp không muốn làm vậy, thậm chí họ còn kéo dài thêm thời gian cho Đồng Tiểu Táp.

Sau khi Đồng Tiểu Táp buông micro xuống, ký giả đặt câu hỏi, "Vậy bây giờ có thể gọi điện trực tiếp để bày tỏ với cô bạn gái ấy không?"

Đồng Tiểu Táp chỉ cười xấu hổ.

Ký giả lại tiếp tục hỏi, "Hoặc là lúc này cô ấy cũng có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nói không chừng đây chính là câu khích lệ tốt nhất cho trận đấu sắp tới của cậu."

"Vậy à." Đồng Tiểu Táp nhận lấy điện thoại di động ký giả đưa tới.

Anh cúi đầu thuần thục bấm số của tôi, điện thoại di động của tôi bắt đầu kêu vang. Cũng đúng lúc ấy, chuông cửa cũng vang lên lần nữa. Tôi biết điều gì đang đợi tôi.

Máy tính vẫn còn đang truyền hình trực tiếp, Ngải Lị tựa như cầm điện thoại tôi muốn nhận, nhưng tôi chỉ bịt tai trốn tránh.

"Thẩm Lam, cậu có biết hậu quả của việc cậu đáng trốn tránh là gì không?"

Thực ra, điện thoại di động chỉ vang đến nửa chừng. Biểu cảm của Đồng Tiểu Táp trên hình nhợt đi nhiều, người chủ trì bắt đầu thúc giục, Lâm Cánh cướp lấy micro, "Có thể bây giờ chị ấy đang đi làm."

Ký giả nói, "Bạn gái không phải thời gian này nên xem truyền hình trực tiếp để cổ vũ cho cậu sao?"

Tình huống lập tức trở nên lúng túng. Vì hóa giải bầu không khí, nhân viên làm việc bố trí cho đội viên LTS nghỉ ngơi, bắt đầu phỏng vấn một đội Hàn Quốc khác. Khi ngón tay tôi run rẩy chuẩn bị lấy điện thoại về, mọi thứ đã không còn kịp nữa.

Tôi rất hối hận.

Chuông ngoài cửa vẫn phát ra tiếng ồn như trước. Ngải Lị cuối cùng mất kiên nhẫn ra mở cửa nhận lấy phong thư lớn.

Màu xanh đen bọc bên ngoài, bên trong chắc là tấm thiệp mời màu đỏ sậm.

Ngải Lị ném phong thư lên cái bàn trà nhỏ trước mặt tôi, sau đó thở dài một tiếng rồi bỏ đi. Tôi vẫn không có cách nào ngăn bản thân mình mở phong bì lớn ấy ra. Ở trong là một tấm thiệp cưới tinh xảo cùng một phiếu bánh.

Lộ Phi thực sự muốn kết hôn với Trương Mật rồi, tôi cũng thực sự rút lui khi Đồng Tiểu Táp tỏ tình với tôi trước toàn thế giới rồi.

Tất cả mọi chuyện không phải là mơ.

Không kịp hối hận, không có cơ hội để làm lại.

Tôi cất thiệp mời sau đó cầm điện thoại bắt đầu gọi cho Đồng Tiểu Táp, lần này tôi bấm dãy số của anh, nhưng điện thoại đã tắt nguồn, tôi lại gọi cho Lâm Cánh, vẫn tắt máy như vậy.

Dần dần, mong mỏi càng trở nên nhỏ bé. Còn thời gian, nó vẫn vững vàng bước chân đi về phía trước. Hình ảnh trên màn hình thay đổi lần nữa, hai nhóm tham gia chung kết đã đi lên võ đài lớn.

Dưới ánh đèn lóa mắt, tôi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt đầy thất vọng của Đồng Tiểu Táp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.