Người đàn ông ấy cứ kéo tay tôi, ngoại trừ việc gọi tên tôi liên tục thì không nói thêm gì khác.
Sau khi ba tôi ra khỏi phòng bệnh, tôi mới mở hai mắt ra. Hóa ra tôi và Đồng Tiểu Táp đều giống nhau, chúng tôi tin vào những điều mà mắt thấy, cho nên không đồng ý cho một cơ hội để giải thích.
Qua khung cửa sổ nhỏ tôi nhìn bóng dáng của ba mình đã không còn trẻ nữa, trời trở lạnh nên tay của ông cũng lạnh theo, nhưng không còn nữa... không còn siêu nhân ba không việc gì là không thể làm như trong trí nhớ lúc bé của tôi nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại thì thấy trên bàn có một cái lồng giữ nhiệt, bên trong là bữa điểm tâm tôi thích ăn nhất. Tôi bưng lên xem, nước mắt bỗng rơi xuống.
Tôi xỏ dép đi ra cửa, quả nhiên ba tôi đang ngồi ở bên ngoài. Ông cúi đầu, khi tôi đi đến trước mặt ông, ông mới ngẩng đầu lên, "Lam Lam," Ba nhìn tôi, giọng nói như bị mắc kẹt trong cổ họng vậy, ông từ từđứng lên, "Con vào trong ăn chút đồđi, ba đi trước đây."
"Ba."
Ba tôi dừng bước, xoay người nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Ba, chúng ta cùng đi gặp mẹđược không?"
Từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy ba khóc, lần này tôi chứng kiến, hai hàng nước mắt rơi xuống trên gương mặt không còn trẻ trung của ông. Ba tôi cởi áo khoác ngoài khoác lên người tôi, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo mà không biết cuối cùng cảm xúc của mình là thế nào.
Mẹ tôi vẫn chưa tỉnh lại, trước đó đều là Ngải Lị và ba tôi thay phiên nhau chăm sóc bà ấy, khi chúng tôi đến Ngải Lị vẫn ở bên cạnh giường bệnh, cô ấy thấy tôi và ba tôi đi qua, kéo tay tôi lại, "Thẩm Lam..."
"Không sao đâu, mình biết, cậu không cần lo lắng. Cảm ơn cậu Ngải Lị."
"Cậu với mình mà còn phải khách khí nữa à, vậy thì mình đi ngủ một lát, có chuyện gì cậu gọi cho mình nhé!"
"Ừm, mình biết rồi, cậu đi đi."
Sau khi Ngải Lị đi, tôi và ba mới ngồi xuống cạnh giường bệnh. Tôi nắm tay mẹ tôi, bàn tay ấy vẫn còn lạnh khiến đáy lòng tôi dâng lên sự sợ hãi. May mà ba tôi vẫn cứ ở bên cạnh tôi, từ nhỏ tôi luôn cho rằng ba tôi chính là vệ thần của mẹ con tôi, có ông ấy chúng tôi chắc chắn sẽ sống tốt, mãi mãi tốt đẹp.
Thế nhưng cứ đứng ngây ngẩn trong phòng bệnh rất lâu, ba tôi không nói bất kì lời nào, tôi chỉ nghe được giọng thở dài của ông, ông nhìn bộ dạng của mẹ tôi thì có vẻ rất đau lòng nhưng không giống như trước.
Buổi trưa cảnh sát lại đến, bọn họ nói với ba tôi rằng có tiến triển mới, còn mời ông về đồn một chuyến.
Ba tôi nhìn tôi nói, "Lam Lam, con cứ chăm sóc mẹ đi, ba đi rồi về nhanh thôi."
"Ba, con cũng đi." Tôi nhìn ba tôi nhưng ông không nói lời nào, liền quay sang nói với cảnh sát, "Tôi cũng đi, tôi là con gái của mẹ tôi."
"Được, vậy thì mời côtheo chúng tôi vềđồn một chuyến."
Ba tôi thở dài không nói gì. Ở trên xe, tôi nghe cuộc trò chuyện của họ, hình như nghi phạm đã đến đồn cảnh sát tự thú, vậy có phải là một lát nữa tôi có thể nhìn thấy người đã làm tổn thương mẹ mình. Ba tôi ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, trong xe mặc dù có mở máy sưởi nhưng người tôi lại lạnh run, trong lòng cứ cảm thấy có nhiều chuyện không hay sắp xảy ra.
Sau khi đến đồn cảnh sát ba tôi được một viên cảnh sát đưa vào một gian phòng nhỏ, còn tôi bị đưa đến một căn phòng khác làm biên bản.
"Cô là Thẩm Lam? Con gái người bị hại?" Cảnh sát hỏi.
"Vâng, tôi là Thẩm Lam."
"Bây giờ tôi cần cô phối hợp để ghi lại một vài điều."
"Vâng, không thành vấn đề."
Vấn đề viên cảnh sát nói đến rất bình thường, trong vài câu hỏi ấy tôi không tìm thấy bất kì dấu vết nào, cuối cùng tôi không kịp đợi thêm nữa, hỏi, "Cảnh sát, lúc nãy ở trên xe tôi nghe hai người nói nghi phạm đãđến đầu thú, có thể nói cho tôi biết không, rốt cuộc ai là người làm mẹ tôi bị thương?"
"Phát hiện này chúng tôi còn đang điều tra, cho nên không tiện nói với cô. Nhưng mà cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ..."
"Tôi muốn biết ngay bây giờ, xin ngài."
"Xin lỗi, chuyện này không phù hợp với quy trình." Cảnh sát ấy không chịu tiết lộ gì.
"Vậy ngài có thể nói cho tôi biết, người ấy có phải tên là Trương Mật không?"
Anh ta nhìn tôi một cái, nói, "Không phải." Sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn văn kiện trong tay mà hỏi, "Chỗ này có ghi rằng ba mẹ cô ly hôn sau bốn năm đầu chung sống, cô có biết nguyên nhân không?"
"Ly hôn?"
Tôi đứng bật dậy, chuyện này sao có thể, đúng là khi lên đại học tôi ít khi về nhà, nhưng mỗi mùa xuân hay dịp sinh nhật tôi, cho dù tôi không về nhà thì hai người cũng đến thăm tôi, suốt bốn năm qua chưa từng vắng mặt ai.
Vậy mà bây giờ, có người nói với tôi, sau bốn năm đầu chung sống họ đã li dị.
"Cảnh sát, chú không nhầm đấy chứ, tình cảm của ba mẹ tôi khá tốt, sao họ có thể li dị được? Bọn họ không li dị đâu!" Tôi gần như hét lên, bỗng nghĩ đến đêm hôm ấy, những lời nói của tôi khiến tôi chột dạ.
"Cô Thẩm Lam, cô ngồi xuống đi, ý của cô là, cô không hề biết chuyện ba mẹ mình ly hôn?"
Tôi lắc đầu, "Không, không thể nào."
Cảnh sát nhìn thấy tâm trạng không được tốt của tôi liền bảo hôm nay tới đây thôi, kêu tôi ra ngoài đợi một lát, ba tôi mất một lúc nữa mới có thể ra ngoài. Tôi một mình ngồi ngoài hành langđồn cảnh sát, lần đầu tiên tôi đến chỗ như vậy, trong lòng bấn loạn không thể bình tĩnh được.
Tôi đứng dậy muốn đi tìm người đã làm mẹ mình bị thương, kết quả không đi được mấy bước, ở cầu thang bên cạnh, tôi thấy Lộ Phi. Sắc mặt anh rất nhợt nhạt, môi nứt ra, có mấy chỗ bị rách, cả người cũng mất đi thần thái như trước đây vốn có.
Lộ Phi không ngờ rằng sẽ gặp tôi ởđây, sau một lúc ngẩn người thì cậu ta cúi đầu thấp xuống.
Tôi chạy nhanh đến, dùng sức đẩy vai Lộ Phi, "Sao anh ởđây? Anh tới đây làm gì? Có phải anh đến tự thú với Trương Mật không, nhất định là cô ta làm đúng không, ngày hôm qua anh cũng ởđây, nếu như không phải là Trương Mật thì anh cũng không thể nào ở nhàtôi..."
"Cô buông tay ra!"
Tôi bị Trương Mật từ phía sau nắm lấy, khi quay đầu tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể nào tin nổi, tại sao Trương Mật lại đứng ởđây mà không có chuyện gì, chẳng lẽ không phải cô ta?"
"Trương Mật, em đừng làm loạn!" Lộ Phi lớn tiếng kêu, kéo tôi từ trong tay Trương Mật quay lại, núp sau lưng cậu ta.
Chỉ làđộng tác của anh rõ ràng càng chọc giận Trương Mật hơn.
Cô ta như phát điên, đẩy tôi và Lộ Phi. Rồi tôi vừa vặn đứng trước mặt Trương Mật và bị cô ta giáng một bạt tai nặng nề lên mặt.
Tôi định trảđũa thì Lộ Phi lại giữ chặt cổtay tôi. "Thẩm Lam, em đừng như vậy."
"Dựa vào đâu mà tôi không thể làm vậy? Mẹ tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, rốt cuộc tôi mặc nợ gì mấy người mà hết lần này đến lần khác trêu đùa tôi như vậy? Bây giờ cảm thấy một mình tôi không đủ còn muốn lôi mẹ tôi vào? Lộ Phi, anh có nhớ mẹ tôi trước đây tốt với anh thế nào không, bất kể quan hệ giữa bà ấy và mẹ anh có tệ cỡ nào, bà ấy vẫn yêu thương anh, anh có nhớ không? Chẳng lẽ bây giờ còn muốn lừa tôi, các người định hại chết tôi mới vừa lòng chứ gì!"
"Không có, không phải như vậy đâu Thẩm Lam, em đừng nghĩ như vậy."
Lộ Phi dao động, anh vừa buông tay tôi liền vọt tới trước mặt Trương Mật. Sau lưng Trương Mật chính là cầu thang, lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, tôi giữ lấy vai Trương Mật.
Tất cả đều không thể ngăn cản, tôi dùng sức đẩy Trương Mật xuống cầu thang. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hình như thấy côấy đang cười.
Tôi rít lên.
"Không sao cả, Thẩm Lam, đừng sợ."
Trương Mật được đưa đến bệnh viện, Lộ Phi không đi theo, cậu ta cứở bên cạnh tôi, lúc cảnh sát đến cậu ta đứng lên đầu tiên.
"Lúc nãy chúng tôi gây gổ, là tôi đẩy cô ấy xuống."
Tôi nhìn Lộ Phi bằng ánh mắt không thể tin được, cậu ta dùng ánh mắt ý bảo tôi không cần nói gì cả.
Cảnh sát trầm mặc một lát rồi không nói gì, sau đó xoay đầu về phía tôi, "Thẩm Lam, phiền cô theo qua phòng bên này."
"Vâng." Tôi thât thà gật đầu.
"Không liên quan đến côấy, để cô ấy về đi." Lộ Phi vẫn đứng sau lưng chúng tôi mà nói với theo, cậu ta bị một viên cảnh sát khác đưa đi.
Ở trong phòng, cảnh sát cho tôi xem đoạn ghi hình ở cầu thang vừa nãy, góc độ ấy rất chuẩn, nhìn rất rõ vẻ mặt tức giận của tôi nhìn vào Trương Mật, là tôi đẩy cô ấy xuống lầu, Trương Mật mang thai, lúc cô ấy được đưa lên cáng để mang đi, dưới đất còn có một vũng máu nhỏ, tôi không biết cô ta như thế nào, cũng không biết cái gì đang đợi tôi.