Trương Mật ở cùng bệnh viện với mẹ tôi, chỉ cách mấy tầng thôi, cuối cùng tôi quyết định sáng ngày thứ hai sẽ đi gặp cô ta.
Hai ngày nay chúng tôi đều không nghỉ ngơi, Lộ Phi đưa tôi đến một khách sạn gần bệnh viện sau đó vội vã đi ra ngoài. Tôi đứng trước cửa sổ nhìn bóng cậu ta rời đi, nhìn một chút là nhận ra ngay, tôi chắc chắn cậu ta đến xem Trương Mật.
Con người cậu ta, quả thật là quá mềm lòng.
Khi ấy, tôi nghĩ lại cảnh Trương Mật viết thư tình cho Lộ Phi hết ngày này đến ngày khác, Lộ Phi luôn nói cậu ta không thích Trương Mật, nhưng mỗi lần cô ta giận dỗi khóc lóc, Lộ Phi luôn than thở một chút rồi đi an ủi cô ta. Mỗi lần như thế cậu ta đều ngồi trên khán đài của sân thể dục để an ủi cô ta, Trương Mật khóc lóc ồn ào rồi còn đánh bừa bãi vào người Lộ Phi, cho đến bây giờ cậu ta chưa bao giờ oán hay trách, nhưng khi tan học cậu ta sẽ theo tôi và giải thích Trương Mật chỉ là em gái.
Cậu ta nói, Thẩm Lam, anh biết em nhất định đứng trước cửa sổ nhìn, nên em đừng hiểu lầm.
Khi nói những lời ấy cậu ta cứ cúi đầu, còn tôi thì không đếm xỉa đến cậu ta lấy một câu, tôi xem kịch thế đủ rồi.
Đến lúc này tôi mới biết, Lộ Phi vẫn là Lộ Phi của ngày ấy, Trương Mật vẫn là Trương Mật của ngày ấy, người thay đổi chỉ có mình tôi. Bắt đầu từ nhiều năm trước, tôi chỉ thích làm người đứng xem, tôi lãng phí tình cảm của Lộ Phi, còn gắn cho cậu ta vô số tội danh khiến bản thân mình trở thành đứa đứng núi này trông núi nọ.
Kết cục là, người mà tôi yêu, không còn thấy nữa.
Tôi cầm điện thoại, hai ngày nay tôi chỉ mãi ấn gọi số của Đồng Tiểu Táp, nhưng dù thế nào cũng không gọi được, số ở nhà cũng thế, mấy người Lâm Cánh thì dứt khoát đưa tôi vào danh sách đen.
Tôi ném điện thoại lên giường, chỉ trong một cái nháy mắt giữa cơn tức giận tôi bỗng muốn dứt khoát hết tất cả, nhưng chưa được vài phút, tôi lại nhớ anh, rõ ràng chỉ mới có mấy tháng mà tình cảm của tôi đã lệ thuộc vào anh. Anh trao cho tôi bao nhiêu lời hứa hẹn, nhưng vào lúc tôi cần nhất thì như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Hôm ấy, trời mập mờ sáng tôi mới ngủ được, khoảng mấy tiếng sau thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tôi chỉ mặc một cái áo lót nhỏ chạy ra mở cửa, khi cánh cửa mở ra tôi hoàn toàn thất vọng, không phải Đồng Tiểu Táp. Chỉ còn lại sự lúng túng.
Lộ Phi đứng ở cửa nhìn tôi nặng nề đóng cánh cửa lại, thay quần áo xong tôi mới mở cửa ra lần nữa. Cậu ta không nói gì, chỉ cười một cái rồi đi vào, lấy cháo trong bình giữ nhiệt ra, sau đó vào nhà vệ sinh cầm bàn chải nặn kem đánh răng đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy bàn chải đánh răng, tôi biết Lộ Phi vẫn đứng sau lưng nhìn tôi, chờ khi tôi đi ra, cậu ta đã sắp gọn mền gối.
Hình ảnh ấy, khiến tôi suýt chút nữa bật khóc, cảm giác đã lâu lắm rồi nhưng tôi không cảm thấy xa xôi, chỉ có điều không nắm bắt được.
Tôi ngồi xuống uống cháo, Lộ Phi ở một bên bận rộn, thật ra thì cậu ta chẳng có gì để làm cả, mà vì sợ hai chúng tôi đối mặt sẽ trở nên lúng túng.
Cứ như vậy một lúc lâu sau, tôi không nhịn được gọi tên cậu ta, "Lộ Phi."
Cậu ta bỏ đồ trong tay xuống, đi đến cạnh tôi, "Sao? Nóng quá à?" Vừa nói, ngón tay cậu ta đưa qua chạm vào rồi hốt hoảng rụt tay lại.
Lộ Phi ngẩn ra, trong mắt toàn nỗi bi thương, "Em đấy, vẫn không biết chăm sóc mình như vậy. Sau này trời trở lạnh đừng mặc mỏng manh như thế ra ngoài, cũng đừng ăn đồ ăn quá nóng hay quá lạnh. Ở khách sạn, phải cẩn thận, trước khi mở cửa phải xem rõ là ai..."
Tôi không dám nhìn cậu ta. Cậu ta sau khi ngồi xuống thì buồn bực cúi đầu uống cháo, không lâu sau, Lộ Phi lại đứng lên, "Anh đi xem xem còn thứ gì cần chuẩn bị."
Điện thoại của Lộ Phi kêu đánh thức tôi dậy khỏi không gian nhỏ bé đầy bất an cùng Lộ Phi, cậu ta ra ngoài nghe điện thoại sau đó quay lại nói chúng tôi có thể đi được rồi.
Tôi đứng ở cửa do dự rất lâu sau đó mới rời đi cùng cậu ta. Tôi muốn gọi cho Đồng Tiểu Táp, nhưng nghĩ đến chuyện có thể anh sẽ không nghe máy nên tôi dẹp bỏ ý nghĩ này, tất cả những điều ấy đều được thu vào tầm mắt của Lộ Phi.
Rất lâu sau đó chúng tôi ngồi cạnh nhau và nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, trên mặt Lộ Phi vẫn còn chút khổ sở, cậu ta nói từ nhỏ tôi là một tiểu ma đầu quá tùy tiện, không ngờ lại bị thu phục nhanh như vậy.
Chúng tôi đi đến cửa bệnh viện thì gặp ba tôi, tôi đoán ông ấy đợi mẹ tôi ngủ rồi mới đến gặp bà. Nhìn con người ấy, tôi bắt đầu thấy khó khăn.
Ngải Lị đi từ phòng bệnh của mẹ tôi lao ra ngoài nắm chặt cánh tay tôi.
"Thẩm Lam, cậu cho mình tỉnh táo một chút. Lát nữa cậu đi thương lượng, cậu nhớ phải nắm quyền chủ động, đừng để con quái vật kia chiếm ưu thế."
Nghe cách Ngải Lị gọi Trương Mật là quái vật, mặc dù Lộ Phi không lên tiếng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lúng túng. Ngải Lị thì không biết nguyên nhân hậu quả thế nào, "Cho dù có mười triệu trước mặt cậu cũng không được mềm lòng, không có gì phải tự trách, bây giờ cậu tiêu diệt một con yêu quái là vì dân trừ hại."
Rõ ràng là, nửa câu sau Ngải Lị nói cố tình để Lộ Phi nghe. Đổi lại là tôi nói câu trước không chừng là nói những lời ác độc với cô ấy, còn bây giờ, tôi trợn mắt nhìn Ngải Lị để cô ấy không nói nữa. Nhưng trong lòng tôi, vẫn không có cách nào xem nhẹ mạng sống nhỏ từng tồn tại ấy, tôi tự trách, mặc dù oán không nhiều, nhưng vẫn có một cảm giác vô hình, đó là đứa bé cùng tôi lớn lên từ nhỏ.
Lộ Phi không giải thích chuyện này. Xem ra giữa vài người chúng tôi, cậu ta đã thầm chấp nhận đứa bé kia.
Sau khi chào hỏi mẹ tôi Lộ Phi liền đi thăm Trương Mật. Mới đầu tôi còn sợ sự xuất hiện của tôi và Lộ Phi sẽ khiến tâm trạng Trương Mật kích động hơn, nhưng Lộ Phi bảo rằng không có chuyện gì, là Trương Mật kêu cậu ta đến tìm tôi.
Tôi đồng ý thỏa hiệp, quan trọng nhất là vì tôi không muốn ngồi tù, một lý do khác, tôi thực sự không nghĩ rằng Trương Mật vì mẹ cô ta mà hy sinh nhiều đến vậy.
Tôi chưa từng mang thai, nhưng chỉ cần tưởng tượng chuyện biết tin đứa bé của mình chết là điều kinh khủng và đau khổ đến nhường nào.
Trước cửa phòng bệnh, tôi thấy Trương Mật ngồi một mình trên giường, mẹ cô ta vẫn còn trong trại tạm giam, ba cô ta, gần như bắt đầu xảy ra chuyện này thì chưa xuất hiện lần nào.
Lộ Phi đẩy cửa ra, cậu ta đi đến cầm cái chăn khoác lên người Trương Mật, lúc này tôi mới nhìn rõ động tác của Trương Mật, tay cô ta sờ lên bụng mình.
"Anh đưa Thẩm Lam đến rồi."
Trương Mật quay đầu nhìn tôi, vẻ kiêu ngạo từng có đã không còn nữa. Cô ta thậm chí còn nhìn về phía tôi nhếch mép một cái, động tác ấy mặc dù rất miễn cưỡng, nhưng tôi biết đó là một kiểu lấy lòng.
"Em muốn anh ở lại hay ra ngoài?" Lộ Phi cúi đầu hỏi, Trương Mật nhìn ra cửa một lúc, cậu ta gật đầu rồi bỏ đi.
Sau khi Lộ Phi đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, tôi mới bước lại gần ngồi cạnh Trương Mật.
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên có một xúc cảm lạ lùng muốn nói câu xin lỗi cô ta. Tôi không dám nói khi tôi đẩy cô ta xuống cầu thang trong lòng tôi không có chút tâm tư gì.
Tôi không ngờ rằng, câu nói đầu tiên của Trương Mật lại là...
"Đứa bé không phải của Lộ Phi."
Tôi kinh ngạc lần nữa.
"Anh ấy không chạm vào tôi, một chút cũng không, anh ấy thà làm trâu làm ngựa bên cạnh tôi, nhưng ngay cả hôn tôi anh ấy cũng không muốn."
"Trương Mật..."
Tôi lại nghĩ đến một chuyện khác, trước mắt chúng tôi từng là bạn học chung lớp, mối quan hệ cũng xem như là những cô bạn gái, trên người cô ta, còn chảy cùng dòng máu với tôi."
"Chỉ cần chị chịu bỏ qua cho mẹ tôi, cái gì tôi cũng không cần, tôi có thể trả Lộ Phi lại cho chị. Chị còn nhớ ngày mà chúng ta đi bàn chuyện làm ăn chứ?" Tôi ép chị uống nhiều rượu như vậy, còn khiến cho đối tác mời chị nhiều như thế. Thật ra thì lúc ấy tôi không chỉ muốn chị nhìn thấy chuyện của ba chị. Nhưng tôi không ngờ rằng chị lại cứ thế bỏ chạy, để một mình tôi ở đó. Đều là chuyện tôi làm thì tôi chịu. Sau đó tôi mang thai, bác sĩ nói cơ thể tôi không thích hợp sinh non, lúc ấy tôi cực kì sợ, tôi nghĩ đến việc tìm Lộ Phi rồi nói nguyên nhân, nhưng anh ấy đồng ý tiếp tục chăm sóc tôi. Tôi buộc anh ấy kết hôn cùng tôi, cho nên ba tôi, cũng chính là ba ruột của chị, ông ấy tát tôi một cái. Ông ấy nói tôi cướp bạn trai của chị. Bởi vì câu nói ấy, mẹ tôi mới đến tìm mẹ chị. Tôi và Lộ Phi đi cùng. Tôi không thể ngăn bà ấy. Thẩm Lam, tôi không biết mẹ chị có sai hay không, nhưng chị nghĩ lại xem, mẹ tôi làm sai chuyện gì? Hai mươi mấy năm bà ấy làm một thế thân, còn tôi, từ nhỏ đã không biết cảm giác yêu thương của ba ra làm sao. Khi học trung học, chị biết rõ tôi thích Lộ Phi, chị cũng biết Lộ Phi thích chị. Nhưng tại sao chị không nói cho tôi biết? Từ nhỏ chị bị đau đã được người khác quan tâm, chị vốn dĩ là người ích kỷ không quan tâm cảm nhận của người ta thế nào."
"Vậy cô thấy mẹ tôi sao ở đâu? Nhát đâm ấy thiếu chút nữa là cướp đi mạng của mẹ tôi. Bạn trai tôi, trong một đêm bỗng dưng biến thành bạn trai của người khác. Tôi thừa nhận rằng tôi ích kỷ, nhưng nếu cô không ép Lộ Phi sống chung với cô, thì liệu những chuyện này có xảy ra hay không? Chẳng lẽ cô không ích kỷ như tôi sao?"
Trương Mật đột nhiên trợn mắt hung tợn nhìn tôi, ngay sau đó cô ta bịt tai lại, "Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cô nói! Tôi không yêu cầu chị. Thẩm Lam, chị không buông tha mẹ tôi thì tôi và chị mạng đổi mạng!"
Tôi thấy cô ta như phát điên, may mà Lộ Phi ở bên ngoài nghe thấy tiếng động nên chạy vào, cậu ta chạy về phía tôi trước, nhưng cậu ta ngừng lại một lúc rồi đi sang cạnh Trương Mật, để mặc cô ta kéo áo cậu ta.
"Ổn rồi, không sao đâu, đừng sợ, mẹ em không sao đâu!" Cậu ta dỗ Trương Mật như dỗ một đứa con nít. Đồng thời dùng ánh mắt xin lỗi nhìn tôi.
Trương Mật ông eo Lộ Phi, khóc lóc hỏi, "Chị ấy nói là em buộc anh phải sống chung với em, Lộ Phi, có phải cho đến bây giờ anh không thích em không?"
Lộ Phi hít một hơi thật sâu, "Không hề, anh thích em."
Sau khi rời phòng bệnh, tôi và Lộ Phi người trước người sau, tôi không nhịn được quay lại hỏi cậu ta, "Lộ Phi, có phải Trương Mật..." Trương Mật nhìn, có vẻ thần trí không được tỉnh táo, hoặc là nói, cô ta bị điên rồi.
Cậu ta cúi đầu không nói lời nào.
Tôi đi tới giữ vai cậu ta, "Anh vốn dĩ không cần vì cô ta mà làm gì cả, cô ta trở nên như vậy không liên quan gì đến anh, anh chẳng có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cô ta."
Lộ Phi phủ bàn tay bọc lấy tay tôi, "Vậy anh phải chịu trách nhiệm với ai đây? Cô ấy không phải là của anh, em nói xem anh nên làm gì đây?"
*Shai: tạm ngưng đăng truyện trong 10 ngày vì lý do cá nhân.