Trước đây, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt thật sự của Trình Vĩ, nhưng tôi rõ ràng ý nghĩ của anh ta bây giờ. Trình Vĩ nắm được nhược điểm của tôi để dùng mẹ đe doạ tôi, hai năm qua, tôi sớm đã không phải là Thẩm Lam trước đây, sự sắc sảo của ngày trước đã bị 11mài mòn thành hố sâu rồi, thị phi đã chết hết rồi.
Tôi càng thêm đà điểu hơn so với ngày trước.
Điện thoại bên kia, giọng nói Trình Vĩ càng thêm hài lòng: "Coi như cô thông minh, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản. Thứ nhất, tôi muốn cô nghĩ cách để tôi có thể trở lại làm việc. Thứ hai, tôi nghe nói trước đây không lâu cha cô cho cô một khoản tiền để cho cô mua nhà ở đây ——"
"Anh cũng quá coi trọng tôi rồi. " Tôi cắt đứt lời nói của Trình Vĩ: "Anh cảm thấy tôi có bản lãnh làm cho anh mất công việc hay sao? Tự tôi cũng không tìm được công việc đây này, tôi lấy cái gì giúp anh trở lại công ty đây hả, còn khoản tiền mà cha tôi cho tôi đã trả lại từ lâu rồi."
"Nhưng Thẩm Lam à, tôi nghe nói thân thể mẹ cô không tốt lắm, cô nói nếu như bà ấy nhìn thấy những ảnh này, ngộ nhỡ xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì làm sao đây ta."
Sun520 - DĐ.Lê.Quý.Đôn
"Đủ rồi. Tôi hứa với anh, sau khi chuẩn bị xong tôi sẽ điện thoại cho anh."
Nói xong, tôi cúp điện thoại, Trình Vĩ càn vô sỉ hơn so với trong tưởng tượng của tôi. Tôi khoá trái cửa phòng rồi trở lại trên ghế sa lon nhớ tới lời nói của Trình Vĩ mới vừa rồi, anh ta mất việc, còn nói là bởi vì tôi.
Điều này sao có thể? Chuyện ngày đó tôi hoàn toàn làm như không có xảy ra, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn trả thù. Nếu như không phải là tôi, như vậy...... Tôi nghĩ tới Dư Thiên, ngày đó là Dư Thiên đã cứu tôi.
Năm phút sau, tôi bấm điện thoại của Dư Thiên, hai năm trước tôi là trợ lý của anh ta, mặc dù tôi đã sớm vứt bỏ mã số đó nhưng tôi vẫn có thể nhớ ra, thật may là anh ta vẫn không đổi mã số. Dư Thiên giống như đặc biệt đang đợi cú điện thoại này vậy, gần như là nghe ngay lập tức.
Giọng anh ta sâu kín truyền tới: "Thế nào, bây giờ muốn gặp tôi rồi hả?"
Tôi hít một hơi thật sâu: "Anh nói không phải anh khiến Trình Vĩ mất việc làm hay sao?"
Dư Thiên mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhàn nhạt: "Em nghĩ còn có ai sẽ giúp em không?"
"Tôi không cần anh xen vào việc của người khác."
#Sun520 - DĐ.Lê.Quý.Đôn
"Hả? Em cảm thấy tôi xen vào việc của người khác ư, có phải anh ta tìm em gây phiền toái gì phải không, cho nên bây giờ em hi vọng tôi tha cho anh ta một lần."
Không thể không thừa nhận Dư Thiên đoán thấu tâm tư của Trình Vĩ, dĩ nhiên điều này cũng có thể là bởi vì bọn họ vốn là đồng loại. Dư Thiên biết rõ Trình Vĩ mất việc sẽ tìm tôi phiền toái, anh ta rõ ràng chính là muốn tôi cầu xin anh ta giúp một tay.
"Em muốn tôi làm gì?" Dư Thiên hỏi lần nữa.
"Ừ, tôi cần anh giúp tôi làm một chuyện."
"Nói đi."
"Tôi muốn đến đồn cảnh sát báo án. Tôi biết rõ anh có cách. Nếu như anh đồng ý giúp đỡ và làm chứng, tôi có thể ——"
"Có thể cái gì?"
"Tôi có thể cho anh tiền."
Dư Thiên bật cười, tôi gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh ta cười nghiêng ngã bên kia điện thoại, hai năm trước anh ta được coi là một thành phẩn trí thức nhỏ ở thành phố lớn, nhưng cho dù như vậy, dùng tiền thu mua Dư Thiên, những lời này giống như là chuyện cười vậy.
Trên thực tế, tôi cũng không có ý định dùng tiền đi giải quyết chuyện này, thứ nhất đó là tôi vốn tính trả lại tiền cho cha tôi, thứ hai lấy tính tình của Dư Thiên tôi nói như vậy không chừng anh ta sẽ giúp tôi vô điều kiện.
Đánh cuộc ván cờ này, tỷ lệ chiến thắng vẫn rất cao.
Kết quả là giống như tôi mong đợi vậy, Dư Thiên nói trong điện thoại: "Nửa tiếng nữa đến nhà hàng mới mở đối diện với căn hộ của cô chờ tôi.”
"Được." Tôi vừa đồng ý, trong lòng hận cắn răng nghiến lợi.
Dư Thiên có chuẩn bị mà đến, ngay cả nơi tôi ở anh ta cũng rất rõ ràng.
Sau khi cúp điện thoại tôi thay quần áo vội vội vàng vàng đi đến nơi đã hẹn trước, Dư Thiên nhìn thấy tôi đầu tiên nhìn ngẩn người một chút. Tôi biết rõ dáng vẻ của tôi đặc biệt tiều tụy, giống như bà nội trợ đáng thương 30 mấy tuổi đột nhiên phát hiện ông xã ở bên ngoài … lại còn bị đuổi ra khỏi cửa vậy, trên mặt của tôi đã viết hai chữ đau khổ kia.
Bởi vì như vậy, thái độ của Dư Thiên hoà hoãn hơn đối với tôi một chút, ít nhất trên đường đến đồn cảnh sát anh ta không có lên tiếng giễu cợt tôi nữa.
Trên đường tôi cùng Dư Thiên đi đồn cảnh sát, Trình Vĩ cũng bị bắt tới.
Điều này nói rõ, thời gian hai năm Dư Thiên cũng kiếm ra được một số con đường, chuyện ở khách sạn kia đã qua một đoạn thời gian, dưới tình huống chúng tôi không có vật chứng, Trình Vĩ đã bị bắt trở về.
Kế tiếp chúng ta ghi chép khẩu cung, sau đó lại chỉ ra và xác nhận, Dư Thiên nói với tôi: "Em có thể trở về nhà chờ đợi tin tức, phía sau là chuyện của luật sư sẽ xử lý. Tôi sẽ nói kết quả cho em biết."
"Vậy cám ơn anh."
Những lời này, tôi nói rất dối trá, nhưng Dư Thiên giống như không quan tâm. Tôi thậm chí không có nói với anh ta mà đã đi ra bên ngoài, lúc đi tới cửa, Dư Thiên gọi tôi lại.
"Thẩm Lam, vật này tôi cảm thấy nên cho em là tốt nhất."
Tôi cau mày quay đầu lại, Dư Thiên đi tới trước mặt của tôi xòe bàn tay ra, phía trên là một thẻ nhớ nho nhỏ.
"Đây là tìm được trong phòng làm việc của anh ta, tôi nghĩ anh ta dự bị một cái."
"Anh!" Dư Thiên có thể lấy được thẻ nhớ cũng không làm tôi bất ngờ, nhưng nếu anh ấy đã biết đưa cái này thẻ nhớ cho tôi, nói rõ anh ta đã nhìn ảnh bên trong rồi.
Nghĩ tới đây, mặt tôi đỏ tới mang tai.
Mà Dư Thiên mỉm cười, tiến tới bên tai tôi nói: "Ngày đó lúc cứu em cũng đã thấy hết. Chẳng qua tôi không bảo đảm trong máy vi tính của tôi có chức năng tự động sao lưu không nữa."
"Tôi sẽ cho anh tiền."
"Em chuẩn bị cho bao nhiêu?"
"Anh cũng không khác gì Trình Vĩ là mấy." Tôi hổn hển chỉ vào Dư Thiên.
"Tôi giống như chưa bao giờ nói mình là một chính nhân quân tử. Cứ như vậy đi Thẩm Lam, trở về nhà trọ nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, đây là tôi uy hiếp em làm một chuyện. Sau này hành hạ em thế nào tôi cần phải nghiên cứu tốt một chút.”
Tôi còn chưa phục hồi tinh thần lại, Dư Thiên đã nghênh ngang rời đi. Bóng lưng của anh ta rất tiêu sái, anh ta nói ra những lời đó, cũng đủ hèn hạ.
Người thật sự tốt, quên đi nỗi đau của vết sẹo, tôi không nên ảo tưởng Dư Thiên sẽ đại phát từ bi.
Xác định xe của Dư Thiên lái rất xa sau đó tôi mới chậm rãi giơ chân lên, mỗi một bước đều rất khó khăn. Trình Vĩ chụp những hình kia đối với tôi mà nói chính là bom hẹn giờ, tôi không phải có nhiều cốt khí, chẳng qua là quá rõ năng lực của mình mà thôi, tôi hoàn toàn không xử lý được chuyện này, cho nên muốn đến tìm Dư Thiên giúp một tay.
So sánh dưới, tôi tình nguyện bị Dư Thiên uy hiếp hơn.