Thành phố A có một khu hoàn toàn biệt lập nằm trên một đỉnh núi lớn.
Nơi đó là một khu biệt thự cao cấp bậc nhất, là nơi dù có tiền cũng chẳng thể mua được.
Chủ sở hữu của khu đất hái ra vàng đó là của ba đại gia tộc : Hàn, Lục và Trịnh
Họ Hàn do một tay Hàn Bá Thiên gây dựng lên.
Tập đoàn Thiên Phúc là tập đoàn về bất động sản lấn sang cả hắc đạo với buôn bán và sản xuất súng, đạn.
Người kế nhiệm của ông là con trai Hàn Kì.
Anh vừa mới tiếp quản tập đoàn một năm trước.
Họ Lục là một gia tộc lâu đời đã chiếm vị thế trên cả thương trường Châu Á, lẫn quốc tế do Lục Cảnh Sơn đứng đầu.
Tập đoàn Huỳnh Đức của ông hoạt động rộng khắp trên nhiều lĩnh vực, có lượng bất động sản trải rộng khắp nơi.
Dù là gia tộc lâu đời nhưng gần như không xuất hiện trước giới truyền thông.
Tiểu Phong là con trai duy nhất của Lục Cảnh Sơn và Phong Nhã.
Họ Trịnh là đại gia tộc cuối cùng thuộc hoàn toàn về hắc đạo do Trịnh Bá Nghiêu cầm quyền.
Dù vậy nhưng mấy năm nay ông đã cho xây dựng tập đoàn Vạn Lý chuyên chế tạo trang sức, đá quý dưới tên Mẫn Nhi – vợ của ông.
Hai người có một con gái là Trịnh Giai Giai cũng vừa trở về nước cùng Tiểu Phong.
Tiểu Phàm và Trịnh Hân tay cầm theo hai túi đồ lớn đang chạy hớt hải từ nhà ra ngoài.
Nhà hai người ở sát ngay nhau trong một khu phố nhỏ, các dãy nhà đều lối tiếp nhau, với các hành rào bằng cây và hoa được cắt tỉa gọn gàng.
Dù ở trong trung tâm thành phố A nhưng khu phố không phải là nơi sầm uất mà rất bình yên:
“Tiểu Phàm do cậu hết đó? Sắp muộn rồi.” Trịnh Hân vừa thấy Tiểu Phàm đã lên tiếng trách móc.
“Xin lỗi mà! Ai biết cái đồng hồ báo thức của mình tự nhiên lại dở chứng chứ.” Tiểu Phàm chắp hai tay trước mặt hối lỗi.
“Nhanh lên chúng ta cần bắt taxi.
Sinh nhật Tiểu Phong lúc 7 giờ tối nhỉ?”
Hai người bước ra khỏi khu phố và lên xe ngay sau đó.
Bác tài là một đàn ông trung niên nhìn rất vui tính.
Ông cất giọng trầm ấm hỏi:
“Hai cháu muốn đến đâu vậy?”
“Dạ phiền bác chở chúng cháu đến khu Long Môn với ạ?” Trịnh Hân đọc địa chỉ được ghi trên tấm thiệp nhỏ.
“Long Môn sao? Các cháu có việc gì đến đó sao? Thế bác chỉ đưa được đến sát khu đó thôi.
Còn để vào Long Môn thì bác không thể?” Bác tài vừa khởi động xe vừa nói.
“Sao vậy ạ?” Tiểu Phàm tò mò hỏi.
“Long Môn là một khu đất tư nhân rộng lớn, muốn vào phải có thẻ thông qua hoặc được người từ trong trực tiếp đón vào.
Nói thật khu đó bác còn chưa có một lần nhìn dù đã nhiều lần đưa khách qua đó.”
Xe lăn bánh trên đường quốc lộ.
Sau gần 30 phút đi hai bên đường dần thưa thớt nhà dân chỉ còn lại là hai hàng cây xen với các cột đèn đường sáng lấp lánh.
Xe dần đi lên trên dốc.
Bây giờ Tiểu Phàm mới biết Long Môn hóa ra được đặt trên đỉnh núi.
Xe đi cũng nhanh nên chừng 5-6 phút sau thì dừng lại.
Hai người xuống xe bên vệ đường:
“Bác chỉ đưa đến được đây thôi.” Bác tài cười nói.
“Vâng, cảm ơn bác ạ.
Cho cháu gửi tiền ạ.” Trịnh Hân trả lời.
Khi bóng xe đi khuất, trên đường còn lại hai người trơ trọi đứng đó, may mắn cả đoạn đường có dãy đèn chạy dọc từ chân lên đ ỉnh núi nên không quá đáng sợ.
Từ khoảng giữa đường trở lên Tiểu Phàm để ý thấy có rất nhiều camera xung quanh và đi thêm đoạn nữa là tầng tầng lớp lớp thị vệ canh gác, ai cũng được trang bị thêm súng ống và súng ngắn:
“Đứng lại.”
Ngay khi vừa gặp người canh gác đầu tiên hai người đã bị dọa sợ:
“Khu vực này không cho phép người lạ đi vào.” Người đeo bộ đàm bên tai lên tiếng cản đường.
“Chúng tôi được mời đến đây.” Tiểu Phàm lấy hết can đảm ra nói.
“Xin xuất trình thẻ.”
“Là cái này sao?” Trịnh Hân nhanh chóng lấy ra hai chiếc thiệp mời trong túi đồ.
Thiệp mời đưa ra được người thị vệ lúc nãy kiểm tra kĩ lưỡng một hồi.
Sau khi xác nhận rõ ràng thì người nọ đưa trả lại thiệp mời và nói:
“Hai người có thể vào.”
Tiểu Phàm cùng Trịnh Hân đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hai người tiếp tục đi lên cho đến khi xuất hiện trước mắt là dãy biệt thự rộng lớn vượt xa tưởng tượng của hai người.
Bao quanh Long Môn là dãy hàng rào bị hàng hoa hồng nở rực rỡ đang tỏa hương thơm ngào ngạt leo lên đến tận trên.
Ở giữa có một con đường lớn được lát đá màu xám.
Hai bên đường là những đài phun nước lớn và tượng làm bằng cẩm thạch trắng đặt cạnh những bệ hoa.
Cổng vào cao rộng với những họa tiết tinh xảo mở rộng sang hai bên.
Các biệt thự ở đây được xây theo phong cách Châu Âu cổ điển với phông trắng chủ đạo.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy.
Ở phía trước mắt là một dãy hành lang có hai cầu thang xoắn hai bên dẫn lên.
Có rất nhiều khách khứa tới đây.
Ai cũng diện những bộ quần áo đẹp và quý phái nhất làm Tiểu Phàm tưởng cô đây là đang đi tham gia yến tiệc hoàng gia chứ không phải đi dự sinh nhật mà cô vẫn nghĩ:
“Mù mắt mình rồi Trịnh Hân.” Tiểu Phàm đang ngơ ngác tiếp thu tất cả.
“Mình có nghe nhiều người nói về Long Môn nhưng không ngờ nó kh ủng bố đến vậy” Trịnh Hân bên cạnh cũng không khá hơn Tiểu Phàm là mấy.
Tiểu Phàm nhìn khắp mọi người rồi nhìn vào bộ đồ chính mình đang mặc.
Đồng phục học sinh chỉnh tề, dưới chân là đôi dép lê cô xỏ đại từ ở nhà.
“Thay đồ nhanh Tiểu Phàm.
Chúng ta có nguy cơ bị đuổi khỏi đây.” Trịnh Hân lôi kéo Tiểu Phàm tìm nhà vệ sinh.
“Ồ mấy người quê mùa này ở đâu đến đây vậy?” Giọng nói lanh lảnh đầy khinh bỉ vang lên.
Trịnh Hân và Tiểu Phàm dừng bước quay mặt về phía giọng nói cất lên thì thấy một người con gái mặc đầm trễ vai màu đỏ rượu đang cầm trên tay một ly sâm panh.
Khuôn mặt cô ta được trang điểm tỉ mỉ.