“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào." An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện.
"Con đến đây ạ." An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: "Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ." Lâm Uyển mỉm cười: "Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi."
An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại.
Bình luận truyện