YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY
“Đã xong chưa?” Lâm Uyễn ở bên ngoài hô to. An
Hảo nghe được thì bất đắc dĩ cười một tiếng, mặc áo
khoác dài lên rồi trả lời: “Con ra ngay đây.”
Lúc đi tới cửa phòng, An Hảo vô tình nhìn thấy tờ giấy
để ở trên bàn, khi nhìn rõ chữ viết trên tờ giấy, mặt cô
đột nhiên đỏ ửng mắt tự nhiên. An Hảo lập tức gấp tờ
giấy lại rồi kẹp vào trong sách.
An Hảo và Lâm Uyễn cùng đến trung tâm thương mại.
Lâm Uyễn nói với An Hảo: “Lâu lắm rồi hai mẹ con
mình chưa đi dạo trung tâm thương mại.” An Hảo suy
nghĩ vài giây rồi nói: “Đúng vậy, quả thật rất lâu rồi.”
Lâm Uyển nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì mà
ánh mắt bà trở nên ảm đạm.
An Hảo đặt tay lên vai Lâm Uyễn rồi nói: “Vậy hôm
nay chúng ta đi dạo đủ đi, bù lại cho những ngày
trước chưa được đi, cũng phải mua thật nhiều đồ ăn
ngon, có được không mẹ?” Lâm Uyển đặt tay lên tay
An Hảo, cười một cái: “Dĩ nhiên là được.”
Hai người đi dạo ở trung tâm thương mại, Lâm Uyễn
nhìn trúng một bộ quần áo bèn kéo An Hảo đi vào,
sau khi mua quần áo xong, hai người đi xuống khu
bán thức ăn bên dưới, mua thật nhiều thức ăn. Hai
người đi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Uyễn nói:
“Hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài đi2” An Hảo nghe
vậy thì bật cười, gật đầu nói: “Vậy chúng ta ăn?”
“Ăn lẩu!” Lâm Uyển và An Hảo đồng thanh nói. Sau đó
nhìn nhau cười, hai mẹ con đều thích ăn cay, cũng
đều thích ăn lẫu, cho nên lựa nhọn lẩu cay là tốt nhất.
Hai người đi ăn lẩu, An Hảo gắp thức ăn vào bát Lâm
Uyễn, hơi dừng lại khi chợt nhớ tới ngày đó, Tống Từ
Nhất cũng gắp cho cô như vậy. Có thể nhìn ra được
anh không biết ăn cay, thế nhưng lại không nói lời
nào, hễ thấy cay là lại uống nước, ha ha ha. Nghĩ tới
đây, An Hảo không nhịn được bật cười một tiếng.
Lâm Uyễn hơi sửng sốt, nhìn An Hảo, nói: “Chuyện gì
mà vui vẻ như vậy?” An Hảo kịp nhận ra mình đã cười
ra tiếng, có chút mắt tự nhiên mà khoát tay, nói: “Ha
ha, không có gì không có gì, mẹ mau ăn, thịt chín lắm rồi.
Lâm Uyễn nghe thế thì vội vàng gắp thịt, lúc này An
Hảo mới thở phào nhẹ nhõm, mím môi một cái, sao có
thể cười được như thế. Rõ ràng lần trước còn ồn ào
không vui, đến giờ vẫn không liên lạc, thế mà còn có
thể bật cười khi nghĩ đến anh, thật là kém cỏi mà.
Hai người ăn xong liền về nhà, thu dọn một chút. An
Hảo nói với Lâm Uyển: “Con đi tắm trước đây, cả
người đều là mùi lẫu.” Lâm Uyễển nghe vậy thì gật đầu
một cái.
An Hảo tắm xong, trở về phòng, lau tóc xong bèn ngồi
vào trước bàn. Mới vừa mở sách ra, điện thoại di
động liền đổ chuông. An Hảo cầm điện thoại di động
lên, thấy là Hà Dịch Dương gọi tới, cô bắt máy: “A lô?”
Hà Dịch Dương nói: “Đang làm gì đấy?” An Hảo trả
lời: “Không làm gì cả, có chuyện gì ạ?” Hà Dịch
Dương cười một cái, nói: “Ngày mai có thời gian
không? Đi ra ăn một bữa cơm đi, anh kêu cả Mạc Lê
nữa, chúc mừng em dọn nhà.”
An Hảo nghe được bèn hỏi: “Em phát hiện hai người
chuyện gì cũng có thể lấy ra để chúc mừng, có phải
anh quá rảnh rỗi rồi không?”
Hà Dịch Dương cười nói: “Đúng vậy, công việc cũng
không thể làm cả năm khuông nghỉ mà, làm sao, trong
tiệm các em không cho nghỉ à?” An Hảo nói: “Nghỉ.”
Hà Dịch Dương nghe được, nói: “Vậy là được rồi,
ngày mai anh và Mạc Lê cùng đi đón em.” Sau đó liền
cúp điện thoại.
An Hảo bát đắc dĩ thở dài đứng dậy đi ra ngoài, thấy
Lâm Uyễn vừa ăn trái cây vừa xem tỉ vi. Bèn đi tới
ngồi vào trên ghế sô pha, cầm quả quýt trên bàn trà
lên, ăn một miếng rồi nói với Lâm Uyễn: “Mẹ, ngày
mai con đi ra ngoài ăn cơm với bạn.”
Lâm Uyễn đang xem ti vi, nghe thấy cô nói vậy thì gật
đầu một cái, sau đó giống như nghĩ đến cái gì mà
quay lại hỏi cô: “Đi cùng Tiểu Hà à?”
An Hảo liếc mắt, nhét quýt vào miệng, nói: “Mẹ, chẳng
lẽ con ở ngoài chỉ có một người bạn là Tiểu Hà trong
miệng mẹ thôi sao?” Lâm Uyễển bíu môi, nói: “Vậy
cùng ai nữa?”
An Hảo cười nói: “Vâng… ngoài Tiểu Hà của mẹ ra
còn có Mạc Lê nữa. Bạn cùng bàn của con, ngày mai
hai người họ tới, có thể sẽ vào chào hỏi mẹ nữa.”
Lâm Uyễển nghe được thì gật đầu một cái, sau đó suy
nghĩ vài giây rồi chậm rãi nói: “Cái đó, con và Tiểu
Hà?” An Hảo moi moi quả quýt, nói: “Con và anh ấy
chỉ là bạn thôi.” Lâm Uyễn tiếp tục nói: “Mẹ cũng
không phải đối con yêu sớm.”
An Hảo lại liếc mắt, lấy múi quýt đã bóc vỏ nhét mấy
múi vào miệng Lâm uyễn, nói: “Mẹ, mẹ có thể không
nên tò mò như vậy được không, ăn quýt đi.”
Lâm Uyễn bị nhét nhiều quýt vào miệng như vậy, hừ
hừ hai tiếng, ăn quýt và không tiếp tục nói nữa. An
Hảo đứng dậy nói: “Mẹ, con về phòng đây, mẹ cũng
đừng xem tỉ vi nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Uyễn hừ một tiến. An Hảo bát đắc dĩ cười một cái
rồi đi về phòng. Ngồi trước bàn, bật đèn học lên, sau
đó cô mở sách, lấy tờ giấy kia ra.
An Hảo nhìn ba chữ Tống Từ Nhất, suy nghĩ vài giây
rồi cầm bút lên, sẽ một cái đầu heo vào giấy, sau đó
viết ba chữ Tống Từ Nhất vào bên cạnh. Vẽ xong thì
cười một tiếng đầy hài lòng, rồi gấp tờ giấy, kẹp lại
vào sách.
Tắt đèn, nằm dài trên giường, đắp kín chăn. Cô không
khỏi bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong hai
ngày nay, cô luôn nghĩ về Tống Từ Nhất, Tống Từ
Nhất đang làm gì đây, anh cũng sẽ nghĩ đến mình
sao? Cũng không biết anh bận cái gì… Suy nghĩ một
hồi, An Hảo dần tiền vào mộng đẹp.
An Hảo tỉnh dậy là nhờ vào tiếng gõ cửa của Lâm
Uyển đánh thức, bà ở ngoài kêu: “An Hảo, con mau
dậy đi, bạn con tới rồi này.” An Hảo nghe được thì hơi
ngắn ra, dụi mắt vài cái, cầm điện thoại lên xem mới
phát hiện nó tắt nguồn từ lúc nào. Chậc, tối hôm qua
quên sạc điện rồi.
An Hảo rời khỏi giường, lấy một cái áo khoác tùy tiện
mặc lên người rồi đẩy cửa đi ra ngoài, vừa ra đã thấy
Hà Dịch Dương và Mạc Lê ngồi ở ghế sô pha nói
chuyện với Lâm Uyễn.
Hà Dịch Dương thấy An Hảo mặc áo thun rộng, chỉ
khoác một cái áo khoác bên ngoài, mới vừa tỉnh dậy,
tóc rối tung trên đầu, khuôn mặt không chút son phấn
nhưng lại xinh đẹp khác lạ.
Mạc Lê cười chào hỏi: “Làm gì mà giờ mới dậy?” An
Hảo gãi gãi đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Tối
hôm qua tớ quên sạc điện thoại, sập nguồi rồi. Tớ đi
rửa mặt đã.”
Hà Dịch Dương nghe thấy giọng nói khàn khàn chưa
tỉnh ngủ kia, cổ họng chợt căng thẳng, anh vội quay
đầu đi, ép mình không được nhìn đôi chân dài trăng
nõn của An Hảo nữa.
Lâm Uyễn cười nói với Mạc Lê: “Cháu tê là Mạc Lê
đúng không?” Mạc Lê nghe bà hỏi thì vội vàng cười
ngọt ngào nói: “Vâng ạ, cháu tên là Mạc Lê.” Ngữ khí
vui vẻ, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Lâm Uyễn cười gật đầu nói: “Cô bé này thật xinh đẹp.”
Mạc Lê cười ngọt ngào nói: “Cám ơn dì ~ khí chất của
gì thật tốt, cháu còn tò mò tại sao An Hảo lại xinh đẹp
như vậy, thì ra là giống dì ~”
Lâm Uyễn nghe cô nói vậy thì che miệng cười nói: “Ha
ha ha ha, phải không, cái miệng nhỏ này của cháu
cũng thật ngọt.”
Lúc An Hảo rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn thấy mấy
người trò chuyện hết sức vui vẻ, nói nói cười cười
như cá gặp nước. An Hảo tiến lên nói: “Tớ đi thay
quần áo.”
Hà Dịch Dương và Mạc Lê gật đầu một cái, An Hảo
thay xong quần áo liền đi ra. Hà Dịch Dương lại bị kinh
diễm khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, tóc được quấn gọn
lên đầu, áo lông cao cổ màu đen càng tôn lên dáng cổ
thon dài của An Hảo, áo choàng dài cũng là màu đen.
Toàn thân màu đen càng tôn lên đôi môi đỏ mọng.
An Hảo nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Mạc Lê cười
gật đầu một cái.
Hà Dịch Dương cũng lấy lại tinh thần, nói: “Khụ,
được.” Mấy người tạm biệt Lâm Uyễn rồi đi xuống lầu,
Mạc lê nhìn An Hảo, nói: “An Hảo, tớ rất hâm mộ cậu,
mặc đồ màu đen cũng dễ nhìn như vậy, thật có khí
chất. Mặc áo khoác dài thật quá đẹp trai.”
An Hảo nghe vậy, nói: “Như thế nào?” Mạc Lê thở dài:
“Tớ hơi lùn, nếu mặc áo khoác dài màu đen thì sẽ
giống trộm mặc áo của người lớn, căn bản là không
chống đỡ nỗi.”
An Hảo nghe thế bèn nói: “Ừ…Vậy chờ lát nữa cậu
nhớ ăn nhiều một chút cho tăng chiều cao.” Mạc Lê
hừ một tiếng, nói: “Cái gì nha, sau này tớ cao thêm là
được mà.”
Hà Dịch Dương bị chọc cười, haha cười to, Mạc Lê đỏ
mặt, nắm đấm nhỏ đánh nhẹ lên cánh tay anh ta, nói:
“Buồn cười như vậy sao?”
Hà Dịch Dương cười lắc đầu một cái, chẳng qua là
anh ta thấy vẻ mặt thành thật nói lời trêu chọc vừa rồi
của An Hảo thật quá đáng yêu nên đã không khỏi bật cười.
Mạc Lê nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Hà Dịch
Dương, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ngay cả lỗ
tai cũng ửng đỏ lên. Sau này cô nhất định phải cao
hơn mới được….
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.