YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY

Chương 28: Khu Trò Chơi Điện Tử



Hôm đó khi An Hảo trở về nhà, Lâm Uyển đã ngủ thiếp đi. An Hảo về phòng, cởi áo khoác và ngồi lên

giường.

“Đến gần hơn đi.”

Trong đầu An Hảo vang lên. Rõ ràng có nhiều

người như vậy, âm thanh cũng rất ồn ào, sao cô có

thể nghe rõ đến vậy? Có phải vì khoảng cách rất

gần…

Lại một buổi tối ngủ không ngon, khi cô dụi mắt

bước ra khỏi phòng, Lâm Uyển hỏi: “Tối qua máy giờ

con về?” An Hảo ngáp dài nói: “Qua giao thừa là con

về liền.”

Lâm Uyễn không nói gì nữa, An Hảo mang một cốc

nước vào phòng. Nghe thấy tiếng điện thoại reo, cô

nhấp một ngụm nước, sau đó lấy điện thoại ra xem.

Mạc Lê đã gửi một tin nhắn: An Hảo, hôm nay

chúng ta cùng đi xem phim đi~ Có một bộ phim tớ cực

kỳ muốn xem ~

An Hảo suy nghĩ một lát, hôm nay cũng không làm gì,

nên cô liền đồng ý. Sau đó, hẹn xong địa điểm. Cô mở

cửa phòng ra nói: “Mẹ, con cùng Mạc Lê đi xem phim

ạ.” Lâm Uyễn trả lời: “Nhớ về sớm.”

“Con biết rồi.” An Hảo nói xong liền đi ra ngoài.

“An Hảo!” Mạc Lê vẫy tay, An Hảo vừa đến nơi đang

định gọi điện cho Mạc Lê. An Hảo cất điện thoại bước

tới.

“Đợi lâu chưa?” An Hảo hỏi. Mạc Lê ôm một túi bỏng

ngô, nói: “Không có, tớ cũng vừa đến, tớ mua vé xong

rồi.” An Hảo gật đầu, liếc nhìn bỏng ngô trong tay Mạc

Lê, cô quay lại mua hai cốc Coca Cola, đưa cho Mạc

Lê một cốc.

Toàn bộ rạp chiếu phim tràn ngập hương thơm ngọt

ngào của bỏng ngô, còn có những cặp đôi đi theo cặp.

Rạp chiếu phim thực sự là nơi tốt nhất để hẹn hò.

Trong khi xem phim, Mạc Lê quay sang nhìn An

Hảo. An Hảo rất nghiêm túc xem phim, một tay chống

Chương 28: Khu trò chơi điện tử

cằm, rạp chiếu phim rất tối, chỉ có ánh sáng của phim

trên màn hình được phản chiếu lên khuôn mặi.

Mạc Lê thực sự phải thừa nhận rằng An Hảo thực

sự rất xinh, đôi mắt của cô ấy luôn rất bí ẩn, cô ấy

giống như một bông hoa độc hấp dẫn chết người, cho

nên Hà Dịch Dương cũng vì thế mà bị thu hút sao…

An Hảo nhận thấy điều gì, cô quay đầu khó hiểu

nhìn sang Mạc Lê. Mạc Lê khẽ lắc đầu, khóe miệng

kéo lên.

Sau khi xem phim xong, hai người họ ấn ấn cổ và

hỏi: “Giờ về hả?” Mạc Lê suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chúng ta đến khu trò chơi điện tử đi~ đi thôi~” Nói

xong cô ấy liền kéo cánh tay An Hảo đi ra ngoài.

Sau khi hai người đến nơi, họ liền đi đổi tiền. An

Hảo duỗi duỗi cánh tay, sắp quên mát đã bao lâu chưa

đến khu trò chơi điện tử rồi.

An Hảo thấy trong máy gắp thú có một con mèo

đen, cô lạnh mặt. Con búp bê này trông giống Tống

Từ Nhất quá? An Hảo đi đến máy gắp thú, bỏ vào một

đồng xu.

Mạc Lê hỏi: “Con búp bê này trông rất hung dữ, con

thỏ dễ thương bên cạnh đáng yêu biết bao”.

An Hảo nhìn chằm chằm vào con mèo đen bên

trong, khóe miệng cô cong lên: “Đúng vậy, hơi hung

dự

Mạc Lê nhìn An Hảo cầm con búp bê, suy nghĩ một

lúc, rút điện thoại ra, đưa tay ra, để lộ cổ tay và chụp

ảnh.

Sau khi chụp xong, cô ấy đã gửi nó cho Hà Dịch

Dương và hỏi: Vòng tay của em có đẹp không?

Một lúc sau, Hà Dịch Dương trả lời lại: Đẹp, em đang

ở khu trò chơi điện tử à?

Mạc Lê trong lòng run rấy trả lời: Đúng vậy, em

đang ở khu trò chơi của ** nè. Tin nhắn gửi đi, Hà

Dịch Dương cũng không trả lời nữa.

Mạc Lê nhìn An Hảo, năm chặt điện thoại đi về phía

Chương 28: Khu trò chơi điện tử

An Hảo và hỏi: “Sao cậu vẫn gắp con búp bê này

vậy?”

An Hảo không ngắng đầu lên mà nói: “Ừm… tớ sắp

gắp được nó rồi…”

Một lúc sau, điện thoại của Mạc Lê reo lên, Hà Dịch

Dương gửi một tin nhắn: Ngắng đầu nhìn trước mặt

đi.

Mạc Lê lập tức ngắng đầu lên, dương như Hà Dịch

Dương đang bước tới. Nhưng cô ấy không thẻ vui vẻ

được. Thực sự như cô nghĩ, Hà Dịch Dương thích An

Hảo.

Vào buổi sáng, Mạc Lê đã gọi Hà Dịch Dương cùng

đi xem phim, nhưng Hà Dịch Dương chỉ nói rằng anh

ấy có việc phải làm rồi lảng đi. Vừa nãy cô ấy chụp

ảnh, cô ấy đã cố tình chụp An Hảo. Quả nhiên, thực

sự, anh ấy thực sự đã đến.

Trong lòng Mạc Lê có vô vàn cảm xúc, nhưng cô

vẫn nhếch khóe miệng lên và nói: “Này, Hà Dịch

Dương, anh cũng ở đây à.” An Hảo nghe xong liền

quay đầu lại, thấy Hà Dịch Dương.

Hà Dịch Dương đến gần nói: “Được lắm, tới khu trò

chơi chơi mà không rủ anh.” An Hảo không để tâm mà

tiếp tục gắp con búp bê.

Mạc Lê nhìn Hà Dịch Dương nói: “Anh không bận

nữa à?” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Bận xong rôi,

anh đi đổi vài đồng xu.”

Mạc Lê gật đầu rồi đặt một đồng xu vào máy gắp thú

bông phía sau An Hảo, bắt đầu gắp thú bông. Gắp

không biết bao nhiêu lần đều không gắp được lên.

Mạc Lê có chút nản lòng. Khi cô ấy quay đầu lại,

thấy Hà Dịch Dương đã đổi tiền xu xong, nhưng mắt

anh ấy đang nhìn An Hảo. Đôi mắt anh ấy đầy sự dịu

dàng, khác hẳn với sự dịu dàng thường thấy, mang

theo một chút nóng bỏng. Rõ ràng như vậy, nên cô ấy

mới phát hiện ra nó. Mạc Lê cười cay đắng.

Mạc Lê suy nghĩ một lúc nói: “Hà Dịch Dương, anh

tới đây giúp em một chút, em không gắp lên được.”

Hà Dịch Dương nghe xong liền hồi phục thần trí, anh

bước tới: “Được, vậy để anh giúp em gắp lên.” Mạc

Lê nhìn Hà Dịch Dương hơi nghiêng người, bộ dạng

rất nghiêm túc, mím chặt môi.

“OKI” Hà Dịch Dương nói, sau đó cúi xuống lấy thú

nhồi bông ra, đưa nó cho Mạc Lê cười nói: “Nè, anh

gắp được rồi.”

Mạc Lê lắc đầu, tại sao chỉ như vậy cũng khiến cô

ấy động lòng, từ từ đón lấy thú bông, cô cười nói:

“Cảm ơn.” Hà Dịch Dương mỉm cười, rồi lại đi về phía

An Hảo.

Mạc Lê nhìn bóng dáng của Hà Dịch Dương, tâm trí

anh ấy luôn hướng về An Hảo. Ngay cả khi cô biết

rằng anh thích An Hảo, cô vẫn có thể động lòng như

vậy. Cô phải làm sao đây, cô thích anh hơn cô tưởng

tượng nữa, phải làm sao đây…

Hà Dịch Dương hỏi: “Này, An Hảo, để anh giúp

em.” An Hảo nghe xong liền đứng thẳng lên: “Vậy anh

gắp đi.” Hà Dịch Dương xắn tay áo lên nói: “Em cứ

nhìn anh này.”

An Hảo nhướn mày, Hà Dịch Dương mỉm cười. Chỉ

thấy cái móc vừa nãy khiến cô nhịn không được muốn

gỡ ra thì lúc nó lại có thể ổn định năm chặt thú nhồi

bông.

Hà Dịch Dương ngồi xổm xuống lấy thú bông ra,

đưa nó cho An Hảo và nói: “Thế nào? Chỉ một lúc là

anh gắp được nó rồi.” An Hảo cầm lấy nó và cười nói:

“Được đó, cảm ơn nha.”

Hà Dịch Dương thấy An Hảo cười vui như vậy liền

gãi gãi đầu. Mạc Lê đi tới và nói: “Tớ thấy ở đằng kia

có máy nhảy, chúng ta đi chơi máy nhảy đi.” An Hảo

gật đầu.

Họ đi đến trước máy nhảy. Có rất nhiều người tập

trung lại để xem. Một cô gái đang nhảy trên đó, bên

cạnh là một máy nhảy múa còn trống. Mạc Lê cởi áo

khoác đưa nó cho Hà Dịch Dương rồi cười nói: “Cầm

giúp em một lúc nha?”

Hà Dịch Dương đón lấy, An Hảo và Hà Dịch Dương

nhìn Mạc Lê bước lên máy nhảy. Hà Dịch Dương nhìn

An Hảo nói: “Bọn em ra đây lúc nào vậy?” An Hảo nói:

“Hôm nay em xem phim với Mạc Lê, xem xong thì qua

đây. ”

Hà Dịch Dương nghe xong rất hối hận, nếu sớm biết

thì anh đã đồng ý rồi. Nghĩ đến việc cùng cô xem một

bộ phim trong rạp chiếu phim, anh liền cảm thấy phấn

khích. Không gian tối như vậy, anh có thể nhìn cô

suốt, khoảng cách cũng có thể rất gần cô, cũng có

cùng ăn bắp răng bơ, nói không chừng còn có thể

chạm tay vào nhau…

An Hảo nhìn Hà Dịch Dương có khuôn mặt hơi méo

mó liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Hà Dịch Dương

nhếch miệng lên nói: “Ha ha, không có gì.”

Mạc Lê đang nhảy trên đó, tình cờ nhìn thấy hai

người họ trò chuyện vui vẻ, trong lòng cô ấy cảm thấy

rất khó chịu. Anh ấy không có chút hứng thú nào xem

cô đúng không? Nghĩ đến đây, Mạc Lê rời khỏi máy

nhảy và bước tới.

Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Em nhảy cũng

không tôi nha.” Mạc Lê nhéch khóe miệng cười hai

tiếng. Anh ta căn bản không có xem, vậy mà còn nói

cô ấy nhảy cũng không tồi. Mạc Lê nhìn An Hảo, đôi

mắt cô mờ đi rồi lại ngẳng đầu lên, nở nụ cười ngọt

ngào nói: “An Hảo, chúng ta cùng nhau nhảy đi, người

đó cũng xuống rồi.”

An Hảo không nói gì, Hà Dịch Dương nhìn An Hảo

có chút mong chờ. Mạc Lê nghiền răng nói: “Đúng đó,

Hà Dịch Dương, anh cũng muốn xem An Hảo nhảy

đúng không.” Hà Dịch Dương gãi đầu nói: “Nếu có

Ä

thê.”

Thấy An Hảo không nói gì, Mạc Lê kéo An Hảo và

nói: “Aiya, không sao đâu, cứ theo từng bước mà

nhảy là được rồi. Nhảy không tốt cũng không sao

đâu.

An Hảo bị Mạc Lê kéo lên, cô nhìn dáng vẻ của

Mạc Lê, nhướng mày cười nói: “Thôi được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.