YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY

Chương 37: Giải Sầu



Hôm qua, sau khi An Hảo về nhà, cô liền ở yên trong phòng cả đêm mà không ra ngoài lần nào nửa.

Cả ngày hôm nay cũng không ra khỏi cửa, ăn cơm cũng không ăn.

Lâm Uyển cảm thấy không đúng, nhưng khi hỏi thì An Hảo chỉ miễn cưỡng cười chứ không nói cho bà biết chuyện gì.

An Hảo nhốt mình trong phòng, nằm ở trên giường.

Từ sau khi rời khỏi nhà Tống Từ Nhất, cô luôn mất hồn nằm trên giường như vậy, không có chút khẩu vị nào, nhắm mắt lại là có thể nhớ đến lời anh nói, tim đau thắt lại.

Nghĩ đến cái tát mình đánh anh kia, hai mắt An Hảo tối sầm, khổ sở nhéch mép một cái, lắm bẩm nói: “Có lẽ anh ấy sẽ không tìm mình nữa…” An Hảo mơ mơ màng màng lại ngủ một hồi, nghe được tiếng Lâm Uyễn gõ cửa.

An Hảo chậm rãi đứng dậy, nói giọng khàn khàn: “Sao thế ạ2” Chỉ nghe thấy Lâm Uyển ở bên ngoài nói: “An Hảo, Mạc Lê tới tìm con này.”

An Hảo nghe được thì trả lời, “Vâng, con ra ngay đây.”

An Hảo xoa xoa chân mày, vén chăn lên, xuống giường khoác một cái áo khoác lên người.

Đi tới nắm tay nắm cửa thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô lắc đầu một cái, hiz, sớm biết thế này đã thì ăn chút gì rồi.

Sau đó cô đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Mạc Lê và Lâm Uyển đang ngồi ở ghế sô pha.

Mạc Lê thấy An Hảo đi ra, cô thấy môi An Hảo không chút màu sắc, mặt cũng tái nhọt.

Mạc Lê ngắn người, lúc Lâm Uyễn gọi điện thoại cho cô hỏi có phải An Hảo đã xảy ra chuyện gì rồi không, Mạc Lê còn cảm thấy kỳ quái.

Nhưng sang đây nhìn thấy dáng vẻ An Hảo thế này, chẳng lẽ là do Tống Từ Nhất? An Hảo hỏi: “Sao cậu lại tới đây?” Mạc Lê hồi thần, cười cười nói: “Không phải tớ đến tìm cậu đi chơi sao.”

An Hảo vô lực đi tới ngồi xuống, đưa tay rót ly nước, uống hai ngụm, lúc này giọng nói mới coi như thoải mái hơn chút.

Sau đó Lâm Uyễn nháy mắt với Mạc Lê rồi quay sang nói với An Hảo: “Con xem Mạc Lê tự tới tìm con rồi, con có muốn chuẩn bị một chút không, đi ra ngoài ăn một bữa với Mạc Lê đi, thuận tiện ra ngoài chơi luôn.”

An Hảo vừa định trả lời thì Mạc Lê tiến lại gần, nói: “Đi thôi đi thôi, tớ biết có nhà quán ăn đặc biệt ăn ngon, cùng đi nhé, thuận tiện giải sầu một chút.”

An Hảo suy nghĩ giây lát, đi ra ngoài giải sầu quả thật rất tốt, bèn không nói gì nữa mà gật đầu một cái.

Sau đó chậm rãi đứng dậy, “Con đi thay đồ trước.”

Mạc Lê thấy An Hảo đi vào phòng rồi mới quay đầu nhỏ giọng nói với Lâm Uyển: “Dì yên tâm đi, mặc dù cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cháu nhất định sẽ khuyên bảo cậu ấy.”

Lâm Uyễn nghe vậy thì đặt tay lên tay Mạc Lê, nói: “Vậy dì liền nhờ cháu, bất kể dì hỏi thế nào thì con bé cũng không nói, cơm cũng không ăn, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể sẽ không chịu được mát.”

Mạc Lê gật đầu, nói: “Lát nữa ra ngoài cháu sẽ dẫn An Hảo đi ăn gì đó trước, dì đừng lo lắng, đi ra ngoài giải sầu một chút sẽ tốt cho An Hảo.”

Lâm Uyễn gật đầu một cái.

An Hảo đổi lại quần áo, cảm thấy có chút lạnh bèn thay quần áo thành áo lông cao cổ.

Liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, An Hảo cầm son môi lên, tô son xong rồi mới cảm thấy đỡ ốm yếu hơn vừa rồi một chút.

Nhưng trên mặt vẫn không có chút huyết sắc nào nhu cũ, An Hảo vỗ mặt mấy cái, thấy mặt hơi đỏ lên mới đi ra ngoài.

Mạc Lê và An Hảo ra cửa, Mạc Lê nói: “An Hảo, quán ăn mà tớ nói cách nơi này không xa, chúng ta đi bộ tới có được không?” An Hảo không có ý kiến gì, bèn gật đầu một cái.

Hai người từ từ đi, Mạc Lê cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn An Hảo một cái, sau đó nắm tay lại.

An hảo cảm nhận được Mạc Lê khác thường, thản nhiên nói: “Mẹ tớ gọi cậu đúng không.”

Mạc Lê ngần ra, lúng túng nhéch môi một cái.

An Hảo không nói gì, Mạc Lê nhìn biểu cảm trên mặt An Hảo, suy nghĩ một lát, cuối cũng vẫn nuốt những lời muốn hỏi xuống.

Hai người đi vào quán, chọn một bàn rồi ngồi xuống.

An Hảo cởi áo áo khoác và áo sơ mi bên trong ra, lúc này Mạc Lê mới nhìn thấy áo lông cao cổ, cô kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại mặc nhiều như vậy, hôm nay cũng không lạnh cho lắm mà.”

An Hảo cảm thấy tay chân vẫn hơi lạnh như cũ, liếc nhìn Mạc Lê thì thấy cô ấy chỉ mặc áo sơ mi mỏng và khoác thêm áo nhung dài.

An Hảo xoa tay, nói: “Vậy sao, tớ cảm thấy hơi lạnh.”

Mạc Lê nhìn sắc mặt xanh xao của An Hảo, nói: “Cậu nên chú ý một chút, sắp hết năm rồi, đùng để bị cảm đó.”

An Hảo miễn cưỡng cười một tiếng, cảm mạo? Không thể chứ… Hai người ăn, Mạc Lê ăn vui vẻ nói: “Mì của quán này không tệ, sau này chúng ta thường xuyên tới ăn đi.”

An Hảo “Ừ” một tiếng, cô chỉ ăn có hai miếng rồi cũng không ăn được nữa.

Có thể bởi vì dạo này luôn không ăn gì nên bây giờ không ăn được nhiều.

An Hảo đặt nĩa xuống, uống chút nước.

Mạc Lê thấy An Hảo chỉ ăn hai miếng thì nói: “An Hảo, là không hợp khẩu vị của cậu sao, có muốn gọi thêm cái gì không?” An Hảo khoát tay áo nói: “Không đâu, ăn rất ngon, chỉ là tớ không muốn ăn gì thôi.”

Mạc Lê lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy, là chỗ nào khó chịu sao?”An Hảo lắc đầu một cái, “Không phải, câu ăn nhanh đi.”

Mạc Lê thấy An Hảo không muốn nói nhiều bèn cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng cũng không ăn thêm bao nhiêu.

Hai người rời khỏi quán ăn, Mạc Lê hỏi: “Chúng ta qua công viên bên kia đi dạo đi.”

An Hảo gật đầu một cái, hai người liền đi tới công viên.

Mạc lê nắm tay, do dự vài giây, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu và Tống Từ Nhất đã xảy ra chuyện gì sao?” Cơ thể An Hảo cứng đờ, hồi lâu mới nghẹn giọng nói: “Tớ và anh ấy thì có thể có chuyện gì.”

Mạc Lê thấy phản ứng của An Hảo thì đã đoán được phần nào, quả nhiên là có liên quan đến Tống Từ Nhất.

Mạc Lê cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

An Hảo và Mạc Lê an tĩnh tiếp tục đi đến công viên, hôm nay công viên có rất nhiều người, cũng rất đông trẻ con.

Có thể bời vì hôm nay tiết trời ấm áp, tuyết cũng tan sạch sẽ.

Mạc Lê nhìn mấy đứa trẻ đang đá bóng đẳng kia, nói: “Tớ nhớ khi còn nhỏ tớ cũng đặc biệt thích đá bóng.”

An Hảo nghe thấy nhìn nhướng mày nhìn Mạc Lê, Mạc Lê cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Thế nào, nhìn tớ không giống như cô gái sẽ đá bóng đúng không, lúc nhỏ tớ cũng giống như bọn nhóc này, tớ là một cô nàng tomboy đó.”

An Hảo nghe vậy thì hơi nhếch mép, nói: “Thế sao, vậy nếu như chúng ta quen biết nhau từ bé thì ngày nào cũng rủ nhau đi đá bóng rồi.”

Mạc Lê nghe được liền cười nói: “Oa, khi còn bé cậu cũng là tomboy sao, ha ha ha ha.”

An Hảo cũng khẽ cười, lúc hai cười còn đang cười, đột nhiên có tiếng kêu lên, “Á, cẩn thận!” Một quả bánh bay tới phía An Hảo, An Hảo còn chưa kịp phản ứng thì có một bóng người đứng trước mặt cô giơ tay ra cản bóng lại.

An Hảo nhìn, có hơi nghi ngờ, Mạc Lê vội tiến lên hỏi: “Sao rồi, không sao chứ.”

Mấy đứa trẻ tới nhặt bóng, người trước mặt nói: “Mấy đứa nhóc các em, lúc đá bóng thì cần thận một chút, em nhìn xem, thiếu chút nữa là đập trúng người rồi, nhanh xin lỗi chị gái này đi.”

Mấy đứa trẻ lấy được bóng, vội nói với An Hảo: “Thật sự xin lỗi chị, không phải bọn em có ý.”

An Hảo nghe vậy thì khẽ cười: “Không sao đâu, lần sau chú ý hơn chút là được.”

Sau khi mấy đứa trẻ rời đi, An Hảo cảm thấy giọng nói người trước mặt có phần quen tai, Mạc Lê nhìn thấy người, ngạc nhiên nói: “A, anh không phải cái đó?” Người nọ quay đầu, An Hảo mới nhìn rõ, nói: “Thảm Thiện Vũ?” Thẩm Thiện Vũ nghe thấy An Hảo kêu tên mình, cười nói: “Đúng vậy, em còn nhớ anh à, sao anh nhắn tin cho em mà em đều không để ý đến anh thé.”

An Hảo không trả lời, chỉ hỏi lại: “Sao anh lại ở đây?” Thẩm Thiện Vũ cười hì hì, đi đến gần An Hảo, nói: “Anh muốn gặp em đấy, sau đó anh nghĩ có thể em sẽở đây, liền đến đây tìm em.”

An Hảo lạnh mặt không nói gì, Thẩm Thiện Vũ ho khan hai tiếng nói: “Được được được, tôi là có việc cần làm ở gần đây, cảm thấy thời tiết tốt nên ra ngoài tản bộ một chút.

Coi như thả lỏng.”

Mạc Lê cười nói: “Tôi và An Hảo cũng là ra ngoài tản bộ, thật là trùng hợp.”

Thẩm Thiện vũ nói: “Thật sao, vậy thật là có duyên phận đó, có muốn đi ăn cơm chung không, anh mời hai người đẹp đi ăn cơm.”

An Hảo thản nhiên nói: “Không cần, chúng tôi vừa mới ăn rồi.”

Thẩm Thiện Vũ nghe vậy thì quay sang nhìn Mạc Lê, Mạc Lê gật đầu một cài.

Thẩm Thiện Vũ thở dài, nói: “Vậy chúng ta cùng đi uống chút rượu thì thế nào, anh biết một quán rượu rất ngon.”

An Hảo nghe thấy nói đi uống rượu thì trong lòng có phần dao động, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thẩm Thiện Vũ tiếp tục nói: “Đi thôi đi thôi, vừa nãy anh còn cản bóng giúp em đấy, nếu không thì quả bóng kia nhất định đã đập vào má em rồi, nơi nhiều thịt mà bị đập vào thì sẽ rất đau, coi như em cảm ơn anh, đi thôi đi thôi.”

An Hảo vừa định nói, Mạc Lê đã tiến lên kéo tay cô, nói trước: “Đi thôi, chúng ta đi uống một chút đi.”

An Hảo quả thật cũng muốn đi uống ít rượu, tâm tình vô cùng phiền muộn, thấy Mạc Lê cũng muốn đi như vậy, cô suy nghĩ vài giây rồi gật đầu một cái.

Thẩm Thiện Vũ thấy An Hảo gật đầu thì vui vẻ cười nói: “Đi thôi, xe của anh đỗ ở bên kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.