YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY

Chương 38



Đám người vừa tới nơi, An Hảo nhìn quanh thì biết giá

quán rượu này rất đắt, khác với quán bar bình thường, thoạt nhìn là nơi cao cấp.

Thảm Thiện Vũ dẫn An Hảo và Mạc Lê lên phòng Vip trên lầu hai rồi gọi rượu lên.

Thẩm Thiện Vũ kì thực đã nhìn ra hôm nay tâm tình của An Hảo không hề tốt, sắc mặt nhìn rất kém cỏi, thế nhưng anh cũng không thể hỏi cô cái gì.

Mạc Lê hỏi: “Ở đây chắc hẳn giá cả rất đắt phải không?” Thẩm Thiện Vũ cười nói: “Là quán của bạn bè anh, sẽ được giảm giá, cứ yên tâm đi!” Mạc Lê nghe được gật đầu.

Còn An Hảo đã uống rượu một mình hồi lâu, từng chén một không hề dừng lại lấy một lần.

Mạc Lê vội vàng kéo An Hảo, nói: “An Hảo, cậu không thể uống như thế được, cậu chưa ăn gì mà, đừng có uống!” An Hảo miễn cưỡng cong cong môi: “ Không sao, tớ sẽ không uống nhiều đâu!” Mạc Lê căn bản không ngăn được cô chỉ có thể khuyên nhủ: “ Cậu uống ít thôi!” Thẩm Thiện Vũ nghe hai người nói chuyện, suy nghĩ một chút, ngồi xuống cạnh An Hảo, nói: “Em có biết chơi xúc xắc không? Hay mình chơi một lát?” An Hảo nhướng mi, không nói gì.

Thẳm Thiện Vũ liếc nhìn Mạc Lê, Mạc Lê cười nói: “Em không biết đâu!” An Hảo cầm lấy xúc xắc, nói: “Chơi đơn giản chút đi, đoán tiểu đại đi!” Thẩm Thiện Vũ mắt sáng lên: “Được! Chỉ thấy An Hảo, động tác nhanh gọn, lưu loát đổ xúc xắc, xoay tròn một vòng rồi vững vàng đặt trên bàn.

Mạc Lê kinh ngạc: “ Oa, An Hảo, cậu giỏi thật đấy!” Thẩm Thiện Vũ thực sự ngày càng có hứng thú, rốt cuộc An Hảo này còn có thể làm được những gì? An Hảo nhìn Trầm Thiện Vũ, hạ mi.

Anh thở dài: “Đẹp!” An Hảo không nói gì, sau đó thản nhiên: “Anh có chơi hay không?” Thẩm Thiện Vũ lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng, nói: “Đại.”

An Hảo mở ra, là tiểu.

Trầm Thiện Vũ nhún vai, cầm chén rượu lên, một hơi cạn sạch.

Mấy người họ cùng thay đổi một số cách chơi khác, Mạc Lê cuối cùng cũng học xong cách chơi.

Kết quả, An Hảo và Thẳm Thiện Vũ một mạch uống rượu mà Mạc Lê thì một chén cũng không.

An Hảo mặt có chút đỏ, chậm rãi nói: “Cậu xác định đây là lần đầu cậu chơi?” Mạc Lê lè lưỡi cười: “Tớ cũng không biết, chắc là do vận khí tốt, hahaha” Thẩm Thiện Vũ chỉ biết giơ ngón cái lên.

An Hảo uống đến đầu có chút choáng váng, ngực vẫn như trước khó chịu, nhìn về phía Thảm Thiện Vũ hỏi: “Có thuốc không?” Anh bị hỏi thì sửng sốt, sau đó lấy thuốc ra đưa cho An Hảo.

Cô cầm lấy một điều, kẹp lấy mân mê ở bên môi, Thẩm Thiện Vũ bật lửa lên, ánh lửa chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô.

Thẩm Thiện Vũ nhìn lánh lửa chiếu lên lông mi của An Hảo thật dài, môi ngậm thuốc tới gần lửa, hút một ngụm, sau đó chậm rãi phun ra khói xanh.

Bàn tay trắng nõn của An Hảo cầm điếu thuốc, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt híp lại, cực kì mê người.

Hơn nữa, trên mặt cô còn mang theo chút ửng hồng, thực sự quyền rũ không nói nên lời.

Thẩm Thiện Vũ nhìn đến ngây dại, Mạc Lê ho khan hai tiếng, anh mới lấy lại tinh thần, vội vã thu lại chiếc bật lửa.

Mạc Lê nhìn thấy phản ứng của Trầm Thiện Vũ, nhìn An Hảo một chút, đúng vậy, quả thực rất đẹp, dáng vẻ này, liệu có ai có thể cự tuyệt đây? Mạc Lê nghĩ nghĩ, ngực lại co rút đau đón.

Thẩm Thiện Vũ hỏi: “Em có thể hút thuốc cơ à?” An Hảo thản nhiên nói: “Sao hả?” Anh liền vội vàng nói: “Em đừng hiểu sai, chỉ là anh ngạc nhiên chút thôi, là con gái thì nên ít hút thôi.”

An Hảo không nói gì, gật đầu.

Chỉ trong chốc lát, cô đã hút xong, đứng dậy nói: “Tôi đi rửa tay chút!” Thẩm Thiện Vũ gật đầu, uống rượu với Mạc Lê.

An Hảo sau khi rời đi, tìm đươc toilet và rửa mặt.

Nhìn chính mình trong gương, trên mặt có bọt nước còn có chút đỏ, cô vỗ vỗ nước lên mặt, sau đó đi ra ngoài.

Lúc qua toilet nam, thân hình cô cứng đờ.

Hẳn là nhìn lầm rồi! Làm sao có thể trùng hợp như thé… An Hảo nghĩ, sau đó chậm rãi xoay người, chỉ thấy bóng dáng thẳng tắp của Tống Từ Nhất ở đằng sau.

Tim cô nảy lên, thật là anh? Tống Từ Nhất vừa thấy An Hảo, ngắn người, sau đó nhìn chằm chằm vào cô.

Cô đi uống rượu? Cùng ai? Hai người nhìn nhau một hồi, anh thu hồi ánh mắt, đi thẳng tới chỗ An Hảo, sau đó, lướt qua.

An Hảo sững sờ tại chỗ, lòng chua xót, hai người sau này sẽ không nói chuyện nữa sao? Đã là người xa lạ luôn sao? An Hảo đứng đợi một lúc lâu, sau đó trở về phòng.

Tống Từ Nhất vừa nhìn An Hảo vào phòng đối diện, nắm chặt tay, quay vào phòng mình.

Anh ngồi xuống, điên cuồng uống rượu.

Sở Hiên và Lục Minh Hạo liền thấy khó hiểu, mới vừa rồi còn bình thường, sao đột nhiên uống nhiều như vậy? Tống Từ Nhất không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là An Hảo đi cùng ai, Hà Dịch Dương? Hay là người con trai ngày đó? Thật mẹ nó, đúng là phiền lòng! Tống Từ Nhất năm chặt cái chén, mắt đỏ lên.

Sở Hiên và Lục Minh Hạo cảm giác được bầu không khí lạnh xuống tới cực điểm, Sở Hiên run người, nhỏ giọng nói với Lục Minh Hạo: “Anh ấy đi toilet lại đánh nhau vơi ai à?” Lục Minh Hạo lắc đầu.

Hai người nhìn Tống Từ Nhất phát tiết uống rượu, Sở Hiên có chút bận tâm.

Rõ ràng cảm lạnh còn chưa hết, cũng không ăn cơm, cứ uống rượu như vậy sớm muộn cũng có chuyện.

An Hảo trở lại phòng, như người mát hồn mà ngôi xuống.

Thẩm Thiện Vũ cảm thấy có chuyện gì đó, hỏi: “An Hảo? Em thấy khó chịu ở đâu à?” An Hảo lắc đầu, không nói gì.

Lúc sau cô bắt đầu uống rượu, một ly lại một ly, không hề ngừng, Trầm Thiện Vũ nhíu mày, kéo An Hảo: “Em muốn uống đến chết à?” Mạc Lê nói: “Đúng vậy, An Hảo, cậu đừng uống nữa!” An Hảo nhéch miệng, giật tay khỏi Thẩm Thiện Vũ: “Trong lòng tôi tự biết!” An Hảo vẫn như trước, uống rất nhiều, cô lại say đến gục đầu xuống nhưng vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo tự rót rượu cho bản thân.

Thẩm Thiện Vũ đoạt lấy chai rượu: “Em không thể uống nữa!” An Hảo lắc đầu, tay lại muốn với tới chai rượu trên tay anh.

Mạc Lê đỡ An Hảo: “An Hảo, đừng uống nữa, cậu say rồi!” An Hảo khoát tay, khổ sở nói: “Tớ không say, tớ còn tỉnh táo lắm!” Thẩm Thiện Vũ cảm thấy An Hảo nhất định có chuyện gì đó, sau khi trở về từ toilet đã như Vậy.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Tống Từ Nhất vừa nhìn thấy Mạc Lê đỡ An Hảo, nhướng mày.

Anh đúng là đã chạy sang để nhìn xem, anh không nhịn được, nếu đợi tiếp chắc anh sẽ điên lên mắt.

Thẩm Thiện Vũ đón nhận ánh mắt của Tống Từ Nhất, trong nháy mắt, mắt Tống Từ Nhất tối xuống.

An Hảo ngắng đầu nhìn anh, lòng căng thẳng.

Anh chằm chậm mở miệng, thanh âm lạnh như băng nói: “Xem ra cô chơi rất vui vẻ nhỉ, Hà Dịch Dương kia đi đâu mắt rồi?” An Hảo nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng thì Thẩm Thiện Vũ cướp lời: “Tại sao lại là cậu?” Tống Từ Nhất vừa nhìn tới Thẳm Thiện Vũ, biểu cảm liền hung ác nham hiểm, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói: “Tôi còn muốn hỏi cậu, cậu là cái thá gì?” Thẩm Thiện Vũ cắn răng, buông rượu.

An Hảo mở miệng nói: “Tôi đi với ai thì liên quan gì đến anh?” Anh quay đầu nhìn cô, năm chặt hai tay, khớp xương trở nên trăng bệch, hai mắt đỏ lên trông càng nguy hiểm, hung ác hơn, gần giọng: “Đúng, đối với tôi chẳng có quan hệ gì hết, cmn cô lấy chồng, ngủ với ai cũng không liên quan đến tôi!” An Hảo lòng như bị ai cào xé, dạ dày lúc này cũng bắt đầu quặn lên, trong lúc nhất thời như muốn nghẹt thở.

Thảm Thiện Vũ cau mày, hét lên: “Cmn, Mày nói gì đó” Lục Minh Hạo và Sở Hiên chạy tới, Sở Hiên thấy An Hảo, sau đó chú ý tới Thẩm Thiện Vũ, giờ mới hiểu được vì sao Tống Từ Nhất vừa rồi lại như vậy.

Sở Hiên tiến lên kéo Tống Từ Nhất đang có thể bùng nỗ bất cứ lúc nào.

Lục Minh Hạo thấy Thảm Thiện Vũ thì ngắn người: “Cậu sao lại ở đây?” Thẩm Thiện Vũ nhìn Lục Minh Hạo, kinh ngạc: “Là cậu?” Sở Hiên nhìn về phía Lục Minh Hạo: “Hai người biết nhau à2” “Biết, anh ta là bạn của một người bạn của tôi!” Tống Từ Nhất nhìn An Hảo, cô nhíu mày nhìn anh, hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Trầm Thiện Vũ chú ý tơi trán cô đang rịn mồ hôi: “Em sao thế, khó chịu ở đâu à?” Tống Từ Nhất nhìn thấy cảnh này, ngực chua xót, anh thực sự ghen tị muốn nổi điên.

Mắt anh một màu đỏ tươi, hung hăng đá cửa, phịch một tiếng, sau đó rời đi.

Sở Hiên vội vàng đuôi theo, Lục Minh Hạo nói một tiếng với Thẩm Thiện Vũ, cũng xoay người rời đi.

Thẩm Thiện Vũ cũng là vì Bạch Nham mới biết Lục Minh Hạo, tuy rằng với Lục Minh Hạo không quen, không nghĩ tới Lục Minh Hạo cũng biết đến anh.

Lúc này, anh bỗng nghe được một tiếng hô lên, Mạc Lê: “An Hảo, An Hảo!” Thẩm Thiện Vũ quay đầu lại, phát hiện An Hảo đã hôn mê bắt tỉnh.

Trong một khắc Tống Từ Nhất quay người rời đi, An Hảo đã không chịu nổi nữa, cô thực đau quá, nhìn bóng dáng anh dần biến mát, cô cũng đã không còn ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.