-Em ôm tôi đi- Diệp Thần vừa đạp xe vừa quay đầu lại nói
-Không ôm- Bình An lè lưỡi
Cậu không biết chính mình cũng có loại hành động này
Diệp Thần bật cười, bỗng nhiên phanh gấp lại, nhanh chóng quay người lại, dang tay ra, Bình An bất ngờ, dí sát vào người Diệp Thần, chính là cả hai đều ôm nhau
-Anh...- Bình An nghẹn đỏ mặt
-Ai bảo em không nghe lời...Hửm
Cả hai vẫn ở đường tử đằng, mặt trời cũng nhuộm đỏ một góc, Diệp Thần mỉm cười ra khỏi xe, Bình An vẫn ngồi yên tại chỗ
-Bình An...
-Gì!!
-Chỉ là muốn mỗi ngày đều gọi tên em
Bình An ném cho Diệp Thần ánh mắt viên đạn. Nhưng bất ngờ khuôn mặt bị ôm lấy, Diệp Thần cúi đầu xuống hôn lên môi cậu
Bình An trợn tròn mắt, chỉ là chạm môi nhưng cũng đủ để cậu muốn phát hỏa
-Ưm....
Ánh nắng cuối ngày dịu dàng như thế, chiếu vào cả hai duy nhất trên con đường hoa tím êm ái...
Diệp Thần phanh một tiếng, vừa đến tiểu khu của Bình An, cậu khoanh tay nhìn anh rồi cười
-Hừ còn mạnh miệng, mồ hôi đầy trán kìa
-Hửm, em là đang đau lòng?
-Ai nói tôi đau lòng...Mà anh gọi xe đến đón chưa
-Ừm, đã gọi rồi. Em đứng đây đợi cùng tôi đi
Bình An vẻ mặt không tình nguyện không nói gì, dựng xe lại một chỗ
-Sao em không mời tôi vào nhà
-Xe cũng sắp tới rồi mà
Vừa dứt lời, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ xuống, Diệp Thần nhíu mày. Có bốn người đàn ông mặc vest đen từ xe bước xuống, Bình An sửng sốt nhìn họ tiến về phía Diệp Thần
-Em vào nhà đi
-Này...khoan đã...Diệp Thần
Anh tiến lên phía trước
Bốn người đàn ông cúi đầu trước Diệp Thần
-Ba là đang lo lắng cho tôi nên mới bảo chú đến hay sao?
-Chúng tôi đón cậu theo lời của ông chủ
-Tôi tự về được!
-Thật xin lỗi, ông chủ dặn, chúng tôi nhất định phải đưa cậu về
Diệp Thần cười tươi
-Tôi thật sự không cần
-Vậy chúng tôi phải cưỡng ép.
Bốn người cùng xông lên bắt lấy Diệp Thần, anh hừ nhẹ, cố tình phản kháng.
Một người đàn ông từ trong xe bước ra
-Tiêu?
-Thiếu gia, lần này cậu đừng ngang bướng, ông chủ thật sự giận!
Diệp Thần nhìn người đàn ông trung niên cường tráng trước mặt rồi bật cười
-Có khi nào ông ta hài lòng về tôi đâu, hửm
Tiêu vung tay lên đấm thật mạnh vào bụng Diệp Thần
-Tôi hy vọng, cậu sẽ không lặp lại câu nói này trước mặt ngài ấy..Đưa thiếu gia lên xe!
Diệp Thần quay đầu lại nhìn Bình An rồi cười tươi lắc đầu ý nói không sao.
Chiếc xe ô tô đen đi mất, Bình An thẫn thờ dắt xe đạp vào. Cậu biết gia cảnh nhà Diệp Thần không tầm thường, biết quan hệ của anh với ba mẹ rất nhạt, nhưng không nghĩ hôm nay sẽ chứng kiến một màn như thế. Nụ cười tươi ấy của Diệp Thần làm Bình An thấy mất mát. Cậu cầm điện thoại lên, do dự một lúc, vẫn là không dám gọi. Bình An không biết, Diệp Thần sẽ ra sao...
Buổi tối, Bình An đi bộ ra siêu thị cạnh nhà mua đồ ăn thì gặp Vũ Hiên, Vũ Hiên vẫy tay gọi Bình An, cả hai vào một quán kem nhỏ ngồi
-Chiều nay thấy Thần ca ở tiểu khu nhà cậu...Hình như hai người rất thân
Bình An mỉm cười
-Quan hệ cũng coi như không tệ...Sao thế?
-Ừ, không có gì, tớ nhớ ra nên hỏi vậy thôi
-Nhưng cậu....sau đó có thấy gì không?
-Thấy gì à, có chuyện gì sao, lúc đó tớ vội về nên không dừng lại.
Bình An mỉm cười gật đầu.
-À, tớ đi vệ sinh một lát
Bình An đi chưa đầy một phút thì điện thoại trên bàn rung báo tin nhắn, lưu là Diệp biến thái, Vũ Hiên mím môi lướt màn hình đọc tin nhắn, may mắn không đặt khóa, cậu vội vàng xóa tin nhắn. Ngồi một lát thì Bình An đi ra, Bình An cười
-Không hiểu sao lại đau bụng
Vũ Hiên bật cười
-Hay là cậu ăn nhầm thứ gì..
Bình An lắc đầu cười. Cả hai nói chuyện phiếm một lát rồi cùng nhau trở về. Tiểu khu mà Vũ Hiên ở cách 2 con phố nhỏ với tiểu khu của Bình An nên cùng đường một đoạn.
Bình An thở dài nhìn điện thoại, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cậu đương nhiên lo lắng.không thôi. Bình An sau đó đến thư viện đọc sách mà tâm trí không hiểu được sách đang viết gì, cậu chỉ đang nghĩ về người đó...
Buổi tối 8 giờ, Diệp Thần lái xe tới gần đến tiểu khu Bình An thì thấy phía trước có người bị đánh ngã xuống. Thực sự mà nói, Diệp Thần không muốn can thiệp đến chuyện riêng của người khác, nhưng vấn đề này là hai người phía trước khi anh đi xe lại gần đều quen mắt
Thở dài, Diệp Thần đành phải đỗ xe rồi xuống xe
Đúng là Mạc Hiểu đang đánh Vũ Hiên. Diệp Thần thở dài đi đến
-Mạc Hiểu, cậu lại đánh cậu ta?
Mạc Hiểu nhíu mày quay đầu lại nhìn Diệp Thần
-Đây là chuyện riêng của tôi, đến chuyện này cậu cũng muốn quản? Đây không phải là trong trường, cũng không phải là người đó của cậu
Vũ Hiên lau máu khóe miệng, ngước lên nhìn Diệp Thần vẻ đau đớn
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Mạc Hiểu cười lạnh
-Tiểu Ân chia tay tôi chỉ vì cậu ta!
-Cậu...nói dối! Tôi thực sự không làm gì cả!- Vũ Hiên vịn vào ghế đá đứng dậy
-Mạc Hiểu, tôi phải nói bao nhiêu lần với cậu...con người Tiểu Hiên cậu còn không hiểu....Cậu đã đổi học bổng du học chỉ để ở lại cùng cô ấy nhưng cô ấy mấy lần dây dưa với nhiều người, cậu nói xem có đáng không...Hơn nữa người như Vũ Hiên, cậu chắc chắn là cậu ta có gan xen vào chuyện của cậu? Hay là cậu chỉ nhìn phiến diện rồi đánh người
Mạc Hiểu hừ nhẹ không nói gì. Hắn định vung tay lên đấm Vũ Hiên nhưng bị Diệp Thần ngăn lại
-Mạc Hiểu, nếu cậu có thời gian đi đánh người, tại sao không dành thời gian cho việc đạt được học bổng, mẹ cậu...vẫn đang đợi cậu
Mạc Hiểu sửng sốt nhìn Diệp Thần, hắn giật tay ra nhìn chăm chăm vào anh
-Tôi vẫn còn một chỗ trống cho suất đi du học ở Pháp sang năm, hy vọng kết quả của cậu thực sự xứng đáng cho lần này. Tôi tin ở cậu
Diệp Thần mỉm cười vỗ vai Mạc Hiểu, hắn xoay người lại bước đi, được vài bước bỗng dừng lại
-Tôi nhất định sẽ không chừa suất đó cho ai!
Diệp Thần nhíu mày phức tạp nhìn Mạc Hiểu bước đi, bỗng bên tay có người níu lấy, Vũ Hiên ôm bụng ngã vào người Diệp Thần
-Cậu sao vậy...?
-Thần ca...em đau bụng
Diệp Thần liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi thở dài, anh định mở điện thoại gọi cấp cứu thì Vũ Hiên bỗng chặn lại
-Xin anh...đừng gọi cấp cứu...em không muốn ba mẹ em biết chuyện này
-Cậu...
-Cảm ơn anh, em cũng không cần đi viện đâu
Diệp Thần thở dài đỡ Vũ Hiên lên xe
Cùng lúc đó, Bình An vừa từ thư viện thành phố về, chính là chứng kiến được một màn thế này. Vũ Hiên quay đầu sang, bất ngờ hôn lên môi Diệp Thần, anh sửng sốt, vội vàng đẩy Vũ Hiên ra. Diệp Thần không biết, đằng sau cột đèn, Bình An đã chứng kiến hết, còn Vũ Hiên đương nhiên biết Bình An ở đó vì lúc chiều, Bình An có nhắn cho Vũ Hiên rủ đi thư viện cùng nhưng Vũ Hiên từ chối
-Diệp Thần, đêm đó...anh đã nói anh yêu em, anh quên rồi sao?
-Vũ Hiên...? Cậu
-Anh đừng nói là do anh say rượu...chúng ta đã như thế rồi, anh sau đó say rượu còn gọi điện cho Bình An
-Cậu đang nói cái chết tiệt gì vậy!
Vũ Hiên lắc đầu ôm lấy Diệp Thần, nấc lên từng tiếng
-Em không thể im lặng mãi được, em khi đó đã cắn răng nằm dưới thân anh, mặc cho anh
-Cậu câm miệng! Vũ Hiên, cậu điên rồi!
Diệp Thần nhíu mày quát lớn, nhìn xung quanh thì thấy Bình An đang dắt xe đạp từ phía sau cây cột đèn đi ra
-Tiểu An?
-Những lời cậu ấy nói...có phải là sự thật không...?- Bình An chưa bao giờ cảm thấy choáng váng thế này
Diệp Thần cười lạnh nhìn Vũ Hiên rồi mở cửa xe đi đến giữ tay Bình An
-Tiểu An, em thừa biết tôi không phải là người như thế
-Vậy hai người, đang làm gì trên xe...?- Bình An mỉm cười nhưng đôi môi run rẩy
Diệp Thần kìm nén cơn giận của mình mà ôm lấy khuôn mặt cậu, dưới ánh đèn, anh thấy đôi mắt cậu long lanh
-Tôi đến gặp em thì thấy Mạc Hiểu đánh cậu ta, vì cậu ta là bạn của em, Mạc Hiểu lại từng là bạn của tôi, cho nên tôi mới ngăn cản, cậu ta không muốn đến bệnh viện vì sợ ba mẹ lo lắng
-Anh căn bản là nói dối! Ba mẹ của cậu ta đang sống ở nước ngoài!
-Tiểu An...em bình tĩnh nghe tôi nói, là do cậu ta nói vậy, tôi mới đưa cậu ta lên xe mục đích đến nhà em, tôi nghĩ
-Anh đủ rồi!- Vũ Hiên từ xe bước ra
Bình An hít một hơi dài nhìn Vũ Hiên, ánh mắt cậu nhìn Vũ Hiên hoàn toàn khác trước
-Anh đánh em vì em nói ra sự thật, còn đổ lỗi cho Mạc Hiểu...
-Cậu...
-Các người thôi đi. Như vậy...đủ rồi...
Bình An đang định dắt xe đi vào thì lại bị Diệp Thần kéo tay lại, xe đạp đổ xuống, cậu nhíu mày nhìn anh
-Anh còn muốn nói gì nữa
-Em trước giờ vốn rất bình tĩnh, vì cái gì bây giờ lại như vậy. Em nghĩ đi, cậu ta- Diệp Thần chỉ vào Vũ Hiên- vì cái gì bây giờ mới thân thiết với em sau chuyện kia, em có thấy tôi gặp cậu ta bao giờ chưa, điện thoại của tôi, em có thể kiểm tra, thậm chí là laptop, camera nhà tôi, tất cả nếu em muốn tôi đều có thể đưa em đi kiểm tra. Tin nhắn hẹn em tối nay trong điện thoại của tôi vẫn còn, nếu tôi thật sự có gì với cậu ta, vì cái gì lúc nào cũng qua nhà em, gặp em, ôm em như thế. Lo lắng cho em còn không đủ...
Bình An khẽ nhíu mày, cậu im lặng
Diệp Thần cười lạnh
-Còn cậu, có bằng chứng gì chúng ta đã quen nhau, đã từng qua lại?
Vũ Hiên lần này sửng sốt, nhưng nhanh chóng lên tiếng
-Anh khi đó say rượu, sáng hôm sau liền đi mất, em căn bản...
Diệp Thần cười lạnh
-Cậu có tin cậu sẽ vào tù không?
-Anh...
Diệp Thần nâng xe đạp lên, Bình An muốn giành lại nhưng anh vẫn khăng khăng dắt xe vào trong tiểu khu, để Vũ Hiên một mình đứng trân trân ở đó không nói lên lời. Bình An và Diệp Thần đứng trong khu để xe của tiểu khu, ngay chỗ góc khuất camera
-Tiểu An, tôi nghĩ em đủ thông minh để hiểu...
-Diệp Thần, tôi căn bản không phải không tin anh...nhưng Vũ Hiên cậu ấy...
-Ý em cậu ta rất tốt?
Bình An gật đầu. Diệp Thần bật cười
-Suốt một thời gian dài hai người không qua lại, mới gần đây mới chơi với nhau, em nghĩ em hiểu con người cậu ta? Tôi cũng không ngờ bên ngoài bộ dạng đó lại
-Anh cũng đừng nói dối!- Bình An nhíu mày
Diệp Thần bật cười xoa đầu cậu
-Biết thế này tôi không cản, để mặc Mạc Hiểu dạy cho cậu ta bài học
-Có thật vết thương kia...là do Mạc Hiểu làm?
-Em không tin, tôi có thể gọi cho Mạc Hiểu bây giờ. Cũng có thể cho em kiểm tra tất cả mọi thứ trên người tôi, đưa em về nhà tôi xem xét.
Bình An hừ lạnh xoay người định đi thì bị Diệp Thần kéo lại
-Em đừng lúc nào cũng như vậy a, tôi cũng chưa đạt đến trình độ hiểu xem trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ cái gì, đang mắng tôi A, tên Diệp Thần chết tiệt, suốt ngày ôm mình
Bình An bật cười
-Tiểu An của tôi, tôi phải làm thế nào em mới chịu tin tưởng tôi hoàn toàn đây
-Ai là của anh!
Bình An cùng Diệp Thần đi ra ngoài, Vũ Hiên đã về từ lúc nào. Kì thực từ lúc nhìn thấy Vũ Hiên chủ động hôn môi Diệp Thần, cậu vừa sửng sốt vừa khó chịu lại chua xót. Bình An đương nhiên sẽ không bình tĩnh được khi nghe chuyện mà Vũ Hiên nói, nhưng thực sự cậu tin tưởng Diệp Thần hơn Vũ Hiên, tin rất nhiều.
-Ngày mai tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng nhất, tôi không muốn em còn bất cứ điều gì nghi ngại về tôi.
Bình An xoay người lại nhìn thẳng Diệp Thần
Anh im lặng nhìn chăm chú, một lúc sau mới bật cười
-Em làm gì...mà nhìn tôi như vậy...Ai...bác sĩ như em sẽ dọa sợ bệnh nhân đấy!
-Nếu Vũ Hiên không tiếp tục làm gì nữa, anh nên dừng lại...Tôi không muốn lại có việc gì...Cậu ấy có lẽ là nhất thời
Diệp Thần bật cười, ôm lấy Bình An, đặt cằm lên vai cậu
-Em thấy đó, tôi quyến rũ như vậy, em nhất định phải giữ chặt lấy tôi, không thì nhiều người muốn cướp tôi đi mất
Bình An dở khóc dở cười đập vào trán Diệp Thần rồi bước đi
Cũng đã đến lúc tiểu khu phải đóng cửa, Diệp Thần lưu luyến không muốn đi. Rốt cuộc tối nay chưa có bồi đắp tình cảm thì đã xảy ra chuyện
-Anh...lúc chiều nay...có sao không?- Bình An bây giờ mới nhớ ra điều mà cả ngày cậu lo lắng
-Em đừng lo, tôi không sao- Diệp Thần cười tươi
-Người đàn ông đó, đã đánh anh
Diệp Thần lắc đầu cười
-Chuyện này em không cần để ý, chỉ cần biết, tôi lúc nào cũng có thể lo lắng quan tâm được cho em
Bình An trầm mặc một lúc, nhìn bác bảo vệ đang chuẩn bị đi ra đóng cổng, cậu thở dài, kéo kéo tay áo Diệp Thần, anh mỉm cười
-Có gì muốn nói với tôi?
-Anh không cần...bi thương một mình, có thể nói cho tôi.
Nói xong câu đó, chính là đỏ mặt mà chạy thật nhanh vào trong, còn suýt va vào bác bảo vệ, Diệp Thần phì cười, đã ngốc như vậy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng
Tuy hôm nay có xảy ra chuyện gia đình, rồi lại hiểu lầm vớ vẩn, Diệp Thần vẫn thực sự rất cao hứng. Anh biết, Bình An bên ngoài vẫn có vẻ cự tuyệt nhưng trong lòng