Trên xe taxi, hai mẹ con không ai nói chuyện với nhau tiếng nào. Thẳng cho đến lúc về nhà, Bình An và mẹ ngồi đối diện nhau, lúc này mẹ Trương mới lên tiếng
-Đây không phải là lần đầu tiên mẹ nói với con về quan hệ của con. Con vẫn cố chấp, vẫn cứng đầu. Con muốn mẹ phải bệnh ra đó mới vừa lòng?
-Nhưng đây là chuyện tình cảm của con, con yêu anh ấy, chỉ vì anh ấy là đàn ông...vì lý do này mà suốt mấy năm nay mẹ ngăn cấm con? Mẹ có nghĩ đến cảm giác của con hay không. Lúc còn đại học, đúng là tuổi trẻ vô ưu không suy nghĩ nhiều, tình cảm đến tự nhiên đến, cứ cho là nông nổi, nhưng hiện tại thì khác rồi. Con vì mẹ nói, đã chia tay anh ấy một lần, nhưng từ lúc đó cho đến hiện tại, dù là thế nào, hoàn cảnh thay đổi ra sao, anh ấy vẫn yêu con...con cũng không thể quên anh ấy...
-Trương Bình An! Mẹ không muốn chúng ta vì chuyện này mà cãi nhau. Con nếu không muốn mẹ trở mặt thì tốt nhất
-Lần này con sẽ không buông tay anh ấy thêm nữa! Bọn con đơn thuần là có tình cảm với nhau, càng không làm điều gì sai trái.
-Nhưng nó là đàn ông! Mẹ không chấp nhận con yêu một người đàn ông! Điều đó...thật sự vô lý!
Hai mắt Bình An đỏ sọng, bàn tay nắm lấy vạt áo càng dùng sức, cậu hít một hơi sâu rồi nói
-Vì con yêu đàn ông...cho nên làm mẹ mất mặt? Thể diện của mẹ...quan trọng hơn cả hạnh phúc của con hay sao!
Mẹ Trương nhíu mày, vung tay lên hướng đến mặt cậu. Tiếng bạt tai không nhỏ, Bình An sững sờ nhìn mẹ mình. Cậu đứng dậy, cả người run rẩy, không biết nên nói gì. Mẹ Trương mím môi gắt gao, có chút giật mình không nghĩ rằng bản thân mất bình tĩnh mà động tay chân với Bình An.
-Mẹ nhắc lại lần nữa. Mẹ tuyệt đối không cho phép! Con nếu muốn cùng nó qua lại thì...đừng trở về nhà này nữa!
Bình An cũng đã tính đến trường hợp thế này, dù là vậy, cả người vẫn không khỏi khổ sở. Bản thân như bị rút hết sức lực, cậu ngồi phịch xuống ghế nhìn mẹ ra ngoài.
-Buổi tối con không ăn cơm ở nhà...
Bình An thẫn thờ một lúc, thẳng đến khi chuông điện thoại trong túi vang lên, cậu mới giật mình, là Diệp Thần. Nghe giọng nói của anh, Bình An cuối cùng cũng không kìm nén được nữa.
Lúc Diệp Thần đi đến gần tiểu khu nhà Bình An đã thấy cậu đứng sẵn đó đợi mình. Anh xuống xe, nhanh chóng đi đến. Hai mắt cùng mũi cậu vẫn còn hồng hồng, trên đường đến đây, anh cũng nghĩ đã có chuyện xảy ra, đến nơi thấy cậu như vậy, trái tim giống như bị bóp thật chặt. Mỉm cười thật dịu dàng, anh ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên mái tóc của cậu. Mẹ Trương đứng trên lầu nhìn ra xa, thở dài...
Diệp Thần đưa Bình An về nhà mình, bác Niên hiện tại chưa về. Ben thấy Bình An tới thì hết sức hào hứng, chạy đi chạy lại không thôi. Cậu bật cười, xoa xoa người nó.
Trên đường đến đây, Bình An cũng kể qua loa cuộc nói chuyện của mình với mẹ cho anh. Diệp Thần ôm cả người ngồi xuống ghế sofa, xoay người cậu lại để cậu đối diện với mình. Bình An vẫn cố tình để Diệp Thần không thấy một bên má của mình đỏ lên
-Còn đau không...
Bình An giật mình nhìn anh, lắc đầu không nói gì.
Diệp Thần thở dài, vươn tay xoa xoa lên má cậu
-Chắc chắn không nhẹ...giờ vẫn còn đỏ...Anh cũng không nghĩ mẹ em sẽ quyết liệt như vậy...nhưng mà từ giờ, anh không để em phải một mình...Anh sẽ nói chuyện với ba mẹ em...
-Ba em không phản đối...hơn nữa...em không muốn anh bị mẹ
Diệp Thần có chút bất ngờ vì ba cậu không phản đối. Anh cười cười vuốt tóc cậu
-Anh và em là người yêu mà...có chuyện gì, làm sao để em một mình chịu được...
Nói đoạn, anh cười tươi hôn lên môi cậu
-Tối nay muốn ăn gì, chúng ta gọi thức ăn bên ngoài nhé?
-Em muốn nấu cho anh...
-Anh ăn nhiều lắm đó...-Diệp Thần nhéo nhéo má cậu
-Nhiều cỡ nào em cũng làm được...anh cũng phải học nấu ăn nữa. Em sẽ dạy anh
Sau đó cả hai bật cười nhìn nhau. Diệp Thần tùy tiện bật một bộ phim lên, hai người ngồi trên ghế, bên cạnh còn có Ben chăm chú xem...
Lúc sắc trời đã tối, Bình An mới vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối. Diệp Thần và Ben cũng nhanh chóng theo sau. Nhưng chưa đến 5 phút anh bị cậu đuổi ra ngoài
-Tại sao?- Diệp Thần tròn mắt nhìn cậu
-Anh còn tiếp tục, sẽ phá cái phòng bếp này mất...anh tốt nhất nên đi tắm...- Bình An bật cười trả lời
-Vậy sao Ben được ở lại trong này?
Bình An dở khóc dở cười nhìn Diệp Thần rồi nhìn Ben đang hết sức vui vẻ. Diệp Thần rốt cuộc cũng bị đuổi ra ngoài phòng bếp.
Diệp Thần đi lên phòng, suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho điều tra vài chuyện... Sau cuộc điện thoại dặn dò, tâm tình anh tốt hẳn, anh vừa cười vừa đi vào phòng tắm
Lúc Diệp Thần đi xuống, chưa vào phòng bếp, mùi thơm thức ăn đã tỏa ra hết sức hấp dẫn. Rón rén nhìn Ben, ra hiệu im lặng, anh đi thật nhẹ rồi ôm chầm lấy Bình An đang lau cốc.
-Người em chưa tắm, lại đang toàn mùi dầu mỡ...
-Sau này ở cùng nhau rồi, anh sẽ cho mở rộng phòng bếp ra...thỏa mãn đam mê nấu nướng của em
Bình An bật cười, xoay người lại định nói gì đó thì Diệp Thần đột nhiên hôn lên môi cậu, một tay giữ lấy gáy cậu, một tay cầm lấy cốc trên tay Bình An đem đặt xuống. Ben chán nản xoay người ra ngoài.
Bình An nấu một bàn thức ăn, Diệp Thần có chút choáng váng, bữa tối vui vẻ khiến cậu nhanh chóng quên đi chuyện cãi nhau với mẹ buổi chiều. Diệp Thần dọn dẹp bát đũa, Bình An vừa ngồi chơi với Ben vừa nói chuyện cùng anh.
Nhìn đồng hồ, cũng đã gần 10 giờ, Diệp Thần đưa cậu về nhà. Bình An vuốt vuốt mũi, có chút ủy khuất, không nhịn được lại quay sang ôm lấy anh, giả vờ làm đà điểu, Diệp Thần bật cười hôn lên tóc cậu. Bình An rất thích những lúc anh như vậy, cảm giác không phải gồng mình lên nữa, trước mặt anh, hết thảy đều không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì, mặc kệ ôm anh như vậy.
Bình An bước vào nhà, mẹ Trương đang ngồi xem tivi, thấy con trai về cũng không nói gì. Bình An chào mẹ một tiếng, định lên tầng thì nhớ ra điều gì, lại quay lại hỏi
-Ba chưa về ạ?
-Ông ấy đi công tác mấy ngày rồi. Buổi tối con đi đâu vậy...?
-Con ra ngoài có việc...
-Gặp Diệp Thần?
Bình An không trả lời, ngầm thừa nhận.
-Buổi chiều mẹ đã nói, nếu còn qua lại với cậu ta thì đừng trở về nhà này nữa.
Bình An xoay người lại đi đến bên cạnh mẹ, nhìn gương mặt của mẹ với sự cương quyết hết sức, cậu vẫn nói nhẹ nhàng
-Người ta hiện tại không kỳ thị như trước nữa
-Con nói mẹ lạc hậu cũng được. Mẹ không chấp nhận!
-Ngoài Diệp Thần, con không có tình cảm với người khác. Nam hay nữ đều vậy
-Đi ra ngoài!
-Con...không đi
Mẹ Trương khẽ nhíu mày, bà đứng dậy, cả người có chút run rẩy không vững, Bình An định đỡ bà thì bị hất tay lại
-Bây giờ cho con chọn lại một lần, hoặc là đi theo cậu ta đừng có quay về nhà này, hoặc là chia tay!
-Con yêu anh ấy, mẹ cho dù hỏi bao nhiêu lần cũng vậy. Nhưng con không thể không có ba mẹ
-Vậy đi ra ngoài!
-Mẹ.
-Ra ngoài!
-Con không đi.
Nói rồi, cậu đột nhiên quỳ xuống làm mẹ Trương bất ngờ. Bà cầm lấy thước kẻ chuyên thiết kế bản vẽ của chồng mình, run run đưa ra trước mặt cậu
-Con sẽ quỳ ở đây đến khi nào mẹ chấp nhận...
-Con muốn mẹ đánh con hay không!
Bình An không trả lời, cậu mím môi, gương mặt nhỏ nhắn kiên định hơn bao giờ hết. Mẹ Trương vung thước lên. Lực đạo không nhẹ, Bình An hít một hơi thật sâu, chịu đau mà gương mặt nhăn lại, hai bàn tay đặt trên đùi cũng cứng lên
-Còn tiếp tục hay không?- Giọng bà lạc đi vì xót xa lẫn giận dữ
-Con...không thể bỏ anh ấy
Tiếp tục một lần nữa, lần này lực mạnh hơn lần trước, Bình An vì đau mà chống tay xuống đất. Bà ném thước xuống rồi đi vào trong phòng. Bình An vẫn là không chịu nổi mà khóe mắt ươn ướt. Cậu khẽ mỉm cười, anh yêu cậu nhiều như vậy, chờ đợi cậu lâu như vậy, một chút nho nhỏ này đến lượt cậu chịu đựng, không sao cả...
Cả đêm, Bình An quỳ một chỗ ở phòng khách, điện thoại cũng tắt nguồn, mẹ Trương trằn trọc không ngủ được. Sáng hôm sau, 6 rưỡi, mẹ Trương bước ra ngoài phòng khách, nhìn Bình An vẫn đang quỳ ở đó, trong lòng bà đau đớn hơn là giận. Nhưng vốn tính cách mạnh mẽ, bà nhất quyết không xuống nước. Mẹ Trương không nói câu nào, vào bếp nấu bữa sáng, còn cố tình nấu cho Bình An một suất. Trước khi ra ngoài đi làm cũng không nói tiếng nào. Bình An không chịu được mà ngồi xuống. Hai chân đau nhức, cậu thầm than thở, do không chịu tập luyện mới không chịu đựng được. Đêm hôm qua hình như cậu có ngủ gật, nhưng lúc tỉnh dậy, lại vội vàng thẳng lưng lại.
Đi được hơn một tiếng, mẹ Trương quay về nhà, lần này có cả chị gái của Bình An trở về.
-Bình An? Em...đang làm gì vậy?
-Chị hai...- Bình An ngạc nhiên nhìn Thanh Mẫn, nụ cười trên môi cứng nhắc
Cậu thật sự không muốn chị gái nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này. Thanh Mẫn nhìn vai Bình An đỏ một mảng, cô vội vàng bỏ đồ đạc đi đến cạnh cậu, kéo vai áo xuống, hai vết thước rõ ràng, còn có chút rướm máu. Vì da cậu vốn trắng, cho nên vết thương này tuy không tính là lớn nhưng thực sự nhìn có chút dọa người
-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thanh Mẫn giận dữ nhìn mẹ mình
-Cứ mặc kệ nó!
-Mẹ! Mẹ đánh em ấy?
Mẹ Trương vẫn giữ gương mặt lãnh đạm không trả lời.
-Vì cái gì mẹ lại đánh Tiểu An?
-Con không được phép đỡ nó dậy. Nó muốn quỳ đến lúc nào thì mặc nó.
Thanh Mẫn nhíu mày, cô vẫn đỡ Bình An dậy thì cậu lắc đầu nhíu mày.
-Con gọi điện cho ba
-Ba con đi công tác rồi.
-Ba có biết chuyện này không?
Thanh Mẫn mở tủ thuốc, tìm bông băng và thuốc đến giúp Bình An xử lý vết thương.
-Em không sao...
-Còn nói không sao! Từ nhỏ đến lớn, mẹ có bao giờ đánh em ấy đâu. Rốt cuộc là làm sao?
-Em trai của con quen với một người đàn ông...Con nói xem...mẹ không làm như vậy
-Chỉ vì chuyện này?- Thanh Mẫn đứng dậy, cô ngạc nhiên nhìn mẹ mình.- Chỉ vì chuyện này, mẹ để em ấy quỳ...rồi đánh em ấy?
Mẹ Trương hít một hơi dài, nhìn đối diện với Thanh Mẫn
-Chỉ vì? Con không thấy điều này....rất vô lý hay sao?
-Bây giờ là thời đại gì rồi mẹ còn như vậy? Con không nghĩ...mẹ sẽ như vậy. Từ trước đến nay, chuyện gì mẹ cũng đều minh bạch rõ ràng, làm việc đều có chừng mực...không ngờ
-Mẹ không muốn nghe gì hết. Đó là do nó muốn quỳ, mẹ không bắt ép.
-Nhưng đây là con trai của mẹ! Mẹ không muốn con trai mẹ hạnh phúc hay sao!
-Đủ rồi! Mẹ có việc, buổi trưa không về.
Thanh Mẫn vẫn chưa hết bàng hoàng, cô đứng ngây ra một chỗ nhìn mẹ bước ra ngoài.
Thở dài một tiếng, Thanh Mẫn bắt ép Bình An đứng dậy rồi vội đỡ cậu ngồi xuống ghế. Vì hai chân đau nhức, Bình An có chút khó khăn để duỗi ra.
-Em thật là...còn làm ra chuyện này. Quỳ bao lâu rồi?
-Em không sao...hơn nữa, nói chuyện, mẹ không nghe....cho nên không còn cách nào khác
-Người đàn ông kia là ai?
Bình An mím môi nhìn chị gái rồi nói
-Diệp Thần...chị cũng biết anh ấy...
Thanh Mẫn ngạc nhiên không thể tin được, hiển nhiên điều này làm cho cô bị bất ngờ. Cô nhớ rõ, 7 năm trước hai người đã chia tay rồi...