Rất tuyệt vọng với những cảnh tượng đã thấy trong buổi tối xui xẻo ngày hôm nay, ban đầu định hóng gió tí xíu vô gặp bạn thân nhưng hiện tại không thể chịu nổi nữa, hắn bảo với thư kí thu xếp mọi chuyện ở lại.Nói về chứ hắn không về mà đi lang thang lòng vòng thành phố, cũng không phải lái xe mà đi bộ, thành phố vẫn nhộn nhịp bon chen mà tâm trạng của hắn yên lặng yên bình đến nổi không tìm thấy được chút cảm xúc.
Hai tay bỏ vào túi quần, bộ tây trang hàng hiệu khiến mọi người xung quanh nhìn như chọc vào thân thể lịch lãm đang cô đơn giữa đường tấp nập. Nghĩ về nó sau khi trở lại sẽ như thế nào, nó có chấp nhận hắn không hay lại trốn tránh, hắn đã đợi, đợi những mấy năm dài dăng dẳng, đủ để thể thiện tình cảm của hắn dành cho nó nhiều đến mức nhường nào, không biết rằng nó có hiểu không?!
Giá như bây giờ nó ở bên hắn đi dạo, ôm hắn, hôn hắn như hắn muốn, giá như nó có thể cùng hắn ngủ chung những đêm thật say, bên nhau thật chặt suốt đời, hắn tình nguyện bỏ mọi thứ để được có nó.
Một ngày nữa trôi qua, mọi chuyện vẫn không có gì trở ngại.
Thực tại, 2 cô gái bước ra, mang theo 2 chiếc vali nhỏ xinh đang tiến theo dòng người vừa xuống máy bay, ba mẹ bảo về Việt Nam có chuyện bàn bạc đến việc hôn sự nên nó đã về, còn cô gái kia là một người em gái kết nghĩa - Hạ Hương, Hạ Hương nhìn vẻ ngoài hiền thục đoan trang, 2 người mang mong cách quả đúng là Fashion.
Đang tìm kiếm xem có người nào đến đón, bởi ba mẹ nó nói có cho tài xế đến, mở cặp mắt kính ra khỏi khuôn mặt trẳng trẻo, lộ ra khuôn mặt ưu tú đến kiều diểm, như nhìn thấy một điều gì đó, nó chợt khựng lại đôi mắt dừng ại một chổ, tim bổng tăng nhịp đập nhanh chóng.
Hắn, chính là hắn đang bước đến trước mặt nó, đã bao nhiêu năm nó cũng có thay đổi về khuôn mặt, dáng người nhưng cũng không nhiều, hắn vừa nhìn đã biết là nó, xông thẳng đến không ngần ngại ở đây có nhiều người, có nhà báo nào ẩn nấp đâu đó không, ôm siết chặt nó vào lòng như nổi hận thù trào dâng phát ra tiếng:
- anh nhớ em! - thổi vào lổ tai nó làng hơi ấm bổng chốc nó giật mình, thanh điệu hắn không nhỏ đủ để người bên cạnh như Hạ Hương cũng nghe thấy liền có chút ngượng ngùng.
Hôm nay rất hoành tráng, hắn cho nguyên đội quân áo đen đến đón tiếp, 2 hàng người cuối đầu:
- chào phu nhân đã trở về! chúc mừng ông chủ!
- anh đang làm gì vậy? anh đang suy tính gì nữa đây?
- chúng ta về nhà! - vẫn không ngó ngàn gì tới người bên cạnh, trực tiếp lôi đó đi vào xe, ra hiệu cho tài xế chạy về biệt thự riêng của hắn.
Mọi chuyện để ở phía sau cho Khang Hạo xư lí.
Trên xe, hắn ra hiệu cho tài xế nhấn nút, một màng chắn được kéo lên. ôm nó, gián giuống môi nó những nụ hôn không ngừng nghĩ, như muốn thả trô hết những nỗi nhớ nhung của bao nhiêu năm nay.
Từ nhẹ nhàng đến cường bạo, hắn hôn nhẹ lên môi nó, lần 2 mạnh hơn, cứ như vậy đến khi nó không còn hơi thở, cố gắng hít lại khong khí nhưng nó chỉ cảm nhân được trong không khí toàn là mùi của hắn.