Yêu Em Hao Hết Cơ Mưu

Chương 10



Trở lại ngôi nhà mà mình đã sống 20 năm, Lộ Thiên Ái chần chừ đi hướng cánh cổng.

Bảo vệ vừa nhìn thấy cô thì lập tức chào hỏi thân thiết: "Lộ tiểu thư, đã lâu không thấy, có phải cô vừa đi nước ngoài đúng không?"

Bảo vệ mở cửa cho cô, như khi gia đình cô vẫn ở nơi này.

Hay là...

Mặc dù trong lòng có muôn vàn ý nghĩ dậy sóng, nhưng Lộ Thiên Ái vẫn cười tự nhiên: "Đúng vậy, tôi vừa mới về..."

Sau khi chào hỏi, cô đi vào thang máy giống như ngày xưa, yên lặng nhấn số 10 là tầng cao nhất, như những lần về nhà khi trước.

Đến tầng 10, thang máy mở cửa, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn xa lạ.

Buồng thang máy trang hoàng rực rỡ hẳn lên, khí phái hơn cả ngày xưa khi mà nhà cô còn ở, hoàn toàn không thể nhận ra đây là ngôi nhà mà mình đã sống 20 năm trời, hẳn là hao phí không ít tiền bạc.

Nhìn sự thay đổi nơi đây, nỗi nghi ngờ ban nãy của cô lại bị phủ định.

Vốn tưởng cha mẹ vẫn còn ở đây, nhìn cảnh này chắc là không phải. Mấy năm gần đây, cô luôn ầm ĩ muốn ba mẹ chuyển nhà hoặc là sửa nhà, nhưng mà ba cô không chịu.

Có thể là Tiền Đường đã bán nhà đi, người chủ mới sửa sang lại nhà.

Không tìm được đáp án mà mình muốn tìm, Thiên Ái tức giận xoay người rời đi. Lúc này, cửa nhà mở ra, Thiên Ái nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình lại: "Tiểu thư..."

Quay người lại, cô Tạ, người giúp việc 10 năm cho gia đình cô hưng phấn nói: "Tiểu thư, cô về rồi à? Phu nhân không nói hôm nay cô về nước nha!"

Cô Tạ đẩy Thiên Ái mờ mịt không hiểu gì cả vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cô đi nước ngoài đã lâu, trong nhà được sửa sang lại, phu nhân không nói cho cô biết sao? Thảo nào mà cô không nhận ra được chính nhà của mình..."

Lộ Thiên Ái nhìn căn phòng khách cũng xa hoa y hệt như vậy, thử hỏi dò đáp án: "Cha mẹ cháu đâu rồi?"

"Phu nhân ra ngoài từ sáng, tiên sinh cũng vậy, hai người đều rất vui vẻ..."

Quả đúng là ba mẹ cô đang ở nơi này! Lộ Thiên Ái lại thử tiếp: "Trong khoảng thời gian khi cháu đi ra nước ngoài... Bố mẹ cháu vẫn ở đây à?"

"Một thời gian đầu thì không hiểu tại sao, có mấy buổi tối là họ không ở, vừa đến ban ngày thì đều trở lại, chạng vạng lại đi ra ngoài, như thể rất là bận rộn..."

Lộ Thiên Ái nhớ lại những ngày tháng ở tại Vĩnh Hòa, thời gian nghỉ ngơi của ba mẹ cô hoàn toàn phù hợp với những gì mà cô Tạ nói...

"Thế... Dạo này ba cháu đang bận chuyện gì?"

"Sau khi tiên sinh không tới công ty, thì ngày nào cũng đi chơi bóng với bạn. Có khi còn mời bạn đến nhà uống trà, giống như rất là khoái trá! Hơn nữa, không còn nghiêm túc như ngày trước đâu..."

Lộ Thiên Ái trầm tư, dường như sự thật đang dần lộ rõ...

"Tiểu thư, cô mệt lắm đúng không, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?"

"Phòng của cháu?"

"Đúng vậy, trông đẹp hơn trước kia nhiều, hơn nữa tất cả đồ đạc của cháu vẫn còn nguyên si..." cô Tạ dẫn Thiên Ái vào trong phòng ngủ, sau đó thì đi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Cách bài trí trong căn phòng này khiến Thiên Ái giật nẩy cả mình. Nó giống hệt với căn phòng mà cô ở tại nhà Tiền Đường, giống hệt với phong cách cung đình châu Âu mà cô vẫn thường ao ước.

Thiên Ái đi vào phòng chứa quần áo, trên khung để đầy những chiếc túi xách của cô, tất cả những chiếc túi mà cô bán đi đều còn nguyên si!

Cầm chiếc túi sách bán cho Linda, nước mắt Thiên Ái lăn dài hai má...

Thì ra, tất cả những chuyện này đều là âm mưu! Cha mẹ cô đã phối hợp với Tiền Đường bày ra một âm mưu, ngay đến Linda cũng là đồng lõa!

Vì sao? Vì sao họ lại đối xử với cô như vậy?

Vì sao họ lại cố tình tra tấn cô, giẫm đạp tôn nghiêm của cô, còn để Tiền Đường dùng mọi cách nhục nhã, đùa bỡn cô nữa?

Tuy hắn nói là hắn yêu cô, nhưng giờ thì cô cũng chẳng dám khẳng định. Có lẽ tình yêu của hắn cũng chỉ là một phần của trò chơi thôi, là thủ đoạn để trừng phạt ôc...

Sự phản bội của người thân khiến Thiên Ái vô cùng đau khổ. Cô ôm túi sách ngồi sụp xuống đất, khóc ruột gan rụng rời từng khúc, phát tiết hết những yêu hận tình thù, những nỗi tủi thân trong mấy tháng qua...

Một lúc lâu sau, rốt cục Thiên Ái khóc mệt, suy nghĩ cũng từ từ khôi phục tỉnh táo.

Nếu bọn họ đã hùa nhau đùa cô, thì nhất định phải nhận lấy tất cả hậu quả.

Tiếp theo hãy để cô đến nắm quyền chủ đạo, cô muốn cho bọn họ biết rằng, không phải tất cả mọi truyện bọn họ đều có thể nắm trong tay được. Trải qua những bài học liên tiếp, bây giờ cô đã không còn là một Lộ Thiên Ái đơn thuần, xốc nổi nữa, cô muốn phản kích!

Lau khô nước mắt, ánh mắt cô lóe lên ánh sáng rạng rỡ, một kế hoạch phản công tuyệt diệu đang dần hình thành.

Cầm điện thoại trong phòng gọi cho ba dãy số, sau khi nói chuyện nhanh chóng cô gác điện thọi, sau đó từ từ đi lên tầng cao nhất.

Nhìn hoa viên lộ thiên mà mình yêu nhất, cỏ cây vẫn xanh tươi như xưa, màu sắc rực rỡ.

Tuy rằng nơi này không thay đổi một chút nào cả, nhưng thoáng như có tiếng thở dài não nề vì cuộc đời đã bị sắp đặt, nước mắt đáp lời chảy xuống.

Đứng lên cái tường thấp bên ngoài vườn hoa, Thiên Ái ngồi đó nhìn trời, phía sau là bầu trời không bị che chắn.

Chỉ cần ngửa người về sau, mọi khổ đau đều sẽ chấm dứt, nhất định ba mẹ sẽ vô cùng đau lòng, và hối hận vì đã gài bẫy cô như vậy... Nhưng còn Tiền Đường thì sao? Cô không đoán rõ được tâm tư của hắn. Cô đã bị lừa gạt hoàn toàn, không thể phân biệt thật giả được nữa...

Điều duy nhất xác định rõ được đó là tâm tư của cô. Nghĩ đến chuyện phải rời xa hắn mãi mãi, con tim cô như vỡ vụn ra, đau quá, đau quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.