Yêu Em Hết Cơ Mưu

Chương 1



Tòa nhà Đôn Hóa ở đường Nam đêm nay đặc biệt quý khí.

Hầu hết các thương gia nổi tiếng đều được mời đến tòa nhà cao cấp nhất Đài Bắc này, tham gia bữa tiệc sinh nhật của bé Lộ Thiên Ái, con gái của giám đốc Lộ Hạo Đông, người tham gia "Công trình đại lộ "

Lộ Hạo Đông không có con trai, chỉ có duy nhất một cô con gái, thế nên mức độ yêu thương là không nói giỡn. Sinh ra trong cảnh giàu sang, Lộ Thiên Ái tên cũng như người, là một vị con giời ai gặp cũng thích.

Đôi mắt to tròn ngập nước trên một khuôn mặt trắng nõn, một đôi môi bé xinh hồng nhuận, quả thực xinh đẹp như một con búp bê sứ. Một mỹ nữ như thế, dù tính tình có nhõng nhẽo chút, bá đạo chút, bướng bỉnh chút, nhưng chỉ cần vừa nở nụ cười ngọt ngào ra, mọi sai lầm đều có thể tha thứ hết nhỉ? Huống chi, năm nay bé mới 10 tuổi.

Lộ Hạo Đông có mối quan hệ tốt ở cả thương trường lẫn cả chính trường. Hôm nay, những người được mời đến đều là những người thân quen và con cái của họ, từ nhỏ đều chơi cùng với Lộ Thiên Ái. Nhưng tuy nhà mỗi cô, cậu bé đều có tài sản đến hàng trăm triệu, cũng không một ai hơn được Lộ Thiên Ái cả.

Tiệc tối ăn xong, người lớn thì tiếp tục uống rượu tán gẫu, các cậu bé trai nhàm chán xem ti vi, các cô bé gái tụ tập trong phòng Thiên Ái, quây xung quanh cô, như các vì sao vây quanh mặt trăng.

"Ôi, Thiên Ái, ba cậu thật sự tặng cậu một chuỗi vòng cổ trân châu nha!" Con gái chủ tịch "Khai Dương Kiến Thiết" nói với vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.

"Đương nhiên! Tất cả đều là ngọc trai Thiên Ân hiên. . . Không giống mấy người nào đó, còn đeo vòng cổ thời trang trẻ em, đó chỉ là món đồ chơi lừa trẻ em thôi."

Mọi người nhìn theo tầm mắt của Lộ Thiên Ái về hướng Linda - con gái chủ tịch "Kỳ Anh Phòng", cô bé vội vã che vòng cổ lại, chột dạ cúi gục đầu xuống.

"Không sao, tớ đã có vòng cổ này rồi, chiếc vòng ngọc trai nuôi ba tớ đưa năm ngoái tặng cho cậu đấy. . ." Lộ Thiên Ái rộng lượng lấy hộp châu báu ra "Cái này chỉ đáng mấy vạn khối thôi" "Ôi! Chiếc ghim cài này cũng đẹp quá nha."

"Tớ rất thích chiếc nơ bướm trân trâu này, nhưng mẹ tớ không mua cho tớ. . ."

Nhóm bạn chơi nhìn thấy bảo bối sáng lập lòe thì đều khen ngợi ríu rít. Cha mẹ các bé ấy không yêu chiều con như nhà họ Lộ, huống gì cũng chưa đến tuổi đeo trang sức châu báu lên người.

Lộ Thiên Ái cũng không biết điều này có gì, chỉ thản nhiên nói: "Thích thì tặng cho các cậu đấy, dù sao tớ cũng đeo chán nó rồi, bảo ba mẹ tớ mua cái khác là được!"

Lời Thiên Ái nói thế mà lại là sự thật. Từ nhỏ, Thiên Ái muốn cái gì là có cái đó, những thứ cô thích ba mẹ đều mua hết cho cô. Bởi thế Thiên Ái không có bất cứ một khái niệm gì về tiền bạc cả: Dù sao cô cũng không bị vấn đề này khiến cho phiền não.

"Ôi, cậu thật hào phóng! Cám ơn nha. . ." Mọi người đều tự chọn lấy thứ đồ trang sức mình thích, đeo lên đứng ngắm trước gương.

Sự hào phóng giúp Lộ Thiên Ái chiếm được sự yêu mến của bạn bè, sẽ thường không để ý đến sự bá đạo và những lời nói có thể tổn thương người khác của cô. Đây là cách mà cô chơi cùng đám bạn mình, cũng không biết có phải được họ yêu quý thật hay không, dù sao cô cũng không để ý.

"Cốc cốc cốc!" Trong khi một bầy chim sẻ nhỏ thầm thì trong phòng, có người gõ cửa.

Cô bé chỉ mở ra một khe hở hẹp, rồi lập tức đóng cửa lại ngay, "Trời ơi, là "Heo" đó ".

"Á!" Cô bé tỏ vẻ ghê tởm, chọc các cô bé còn lại cười khanh khách.

Đối tượng mà các cô cười nhạo là Tiền Mãn Đa - con trai độc nhất của Tiền Kim Lai - người đàn ông giàu nhất Đài Loan - năm nay tròn 13 tuổi, là một người béo, mặt tròn vo. Bởi vì mặt cậu quá tròn, ánh mắt mở ra chỉ thấy có hai khe hẹp.

"Đừng để cho cậu ta vào! Bây giờ không phải là lúc cứu rỗi chúng sinh. . ."

"Thiên Ái, nhất định là Heo đã yêu cậu rồi, muốn tặng nhẫn kim cương cầu hôn cậu đó."

"Đúng rồi! Ba tới bảo về sau khả năng Thiên Ái sẽ gả cho Heo đó. . ."

Từng lời giễu cợt của nhóm bé gái làm cho cô bé sĩ diện Lộ Thiên Ái sây sẩm cả mặt. Tên Heo chết tiệt này, sao lại chạy tới vào lúc này, hại mình bị các bạn giễu cợt!

Thật ra, hai nhà Tiền - Lộ có quan hệ rất là mật thiết, từ bé Lộ Thiên Ái và Tiền Mãn Đã đã chơi chung với nhau. Bởi vì cả hai đều là những đứa nhỏ duy nhất trong nhà, nên hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, có khi còn nói cả bài học nữa.

Chỉ có điều, có chết cô cũng không nhận rằng mình có quan hệ với Tiền Mãn Đa trước mặt mọi người, cô còn đặc biệt đặt danh hiệu "Heo" này cho Tiền Mãn Đa, hùa theo mọi người cười nhạo hắn.

"Các cậu đừng có nói lung tung nữa được không, tớ ghét nhất những kẻ nào vừa xấu vừa béo!" Lộ Thiên Ái vội vã chối biến quan hệ.

Tiếp đó cô nghĩ ra một biện pháp có thể chứng minh chính mình cũng rất chán ghét Tiền Mãn Đa.

"Hay là chúng ta. . ."

Các bé gái chụm đầu vào nhau, nghe Lộ Thiên Ái nói ra phương pháp giễu cợt Tiền Mãn Đa.

"Thiên Ái, anh có mấy câu muốn nói với em. . ." Bên ngoài vọng vào giọng nói chân chất của cậu bé trai.

Lúc này cửa bòng bỗng chợt mở ra, Tiền Mãn Đa nao núng bước vào trong phòng của Lộ Thiên Ái. Bởi thẹn thùng, cậu không muốn đối mặt với nhiều cô bé, chỉ muốn nói chuyện riêng với Thiên Ái thôi.

Nhưng trong phòng tối om, hay Lộ Thiên Ái không có trong phòng?

Tiền Mãn Đa đi dần vào trong, bỗng có một người đẩy cậu bé ngã. Thân hình béo quay của cậu lập tức ngã xuống trên thảm trải sàn.

"Nhanh lên!"

"Cởi hết quần áo của cậu ta ra!"

"Ô, đây là cái gì? Đáng ghét quá à!"

Rất nhiều bàn tay sờ mó lung tung trên thân thể cậu, Tiền Mãn Đa sợ tới mức không dám ra tiếng, chỉ có thể túm chặt quần áo của mình, bởi chúng nó sắp bị cởi ra.

Cảm thấy toàn thân man mát, Tiền Mãn Đa bị dựng dậy, sau đó cửa mở, cậu bé trần truồng bị đẩy ra ngoài, bên trong truyền đến tiếng cười đắc ý của các bé gái.

Tiền Mãn Đa đang không biết phải làm sao, chỉ biết đứng một chỗ khóc thì một tiếng hô to kinh ngạc vang lên.

"Ôi, bảo bối, ai làm cho con thành thế này hả?"

Cô này chính là mẹ của Tiền Mãn Đa. Tiếng hô đầy kinh ngạc của cô dẫn mọi người tới. Ai nấy đều bị bộ dạng trần truồng của Tiền Mãn Đa dọa sợ, rồi lại không nhịn được, cười lên thành tiếng, bao gồm cả cha của Tiền Mãn Đa.

"Mãn Đa, sao con lại thành ra thế này? Ha ha ha. . ."

Tiền Mãn Đa vừa thẹn thùng vừa mắc cỡ, chỉ biết che bộ phận phía dưới và khóc nức nở.

Lòng cậu đau quá, vì sao Lộ Thiên Ái lại đối xử với cậu như vậy? Chẳng phải hai đứa là bạn tốt của nhau hay sao?

Lộ Phu Nhân vội vã đi lấy chiếc khăn tắm phủ lên trên người Tiền Mãn Đa, vẻ mặt áy náy. Khuôn mặt nghiêm túc của Lộ Hạo Đông thì đỏ bừng lên, rõ ràng đã bị chọc tức.

"Mãn Đa, có phải Thiên Ái trêu cợt cháu không? Cháu hãy nói thật cho chú Lộ biết!"

Tiền Mãn Đa vội vã lắc đầu. Cho dù hắn đã bị đùa giỡn, nhưng vẫn không muốn để Lộ thiên Ái bị phạt.

"Thiên Ái, mở cửa ra ngay." Lộ Hạo Đông gõ cửa phòng con gái, "Ra đây nhanh lên!"

Cửa mở ra, Lộ Thiên Ái và một đám cô gái đi ra, đùn đẩy lẫn nhau.

"Thiên Ái, con nói đi, trò này có phải là do con bày ra không?" Kéo con gái đến trước mặt Tiền Mãn Đa, Lộ Hạo Đông nghiêm khắc hỏi.

Lộ Thiên Ái nhìn Tiền Mãn Đa. Chiếc khăn tắm kia vốn không thể che hết được thân thể của cậu, cái bụng tròn vo lộ hết cả ra, cô không khỏi cười lên thành tiếng.

Tiếng cười của cô càng tổn thương lòng Tiền Mãn Đa, những giọt nước mắt nhục nhã càng tuôn nhiều hơn. Bà Tiền mau chóng kéo cậu vào phòng của Lộ Thiên Ái tìm quần áo mặc.

"Con còn cười được. . ." Lộ Hạo Đông bị bộ dạng không biết hổi cải của con gái chọc tức, vung tay định đánh cô bé.

Lúc này, Tiền Kim Lai vội kéo Lộ Thiên Ái bảo vệ sau người, "Hạo Đông, không có việc gì! Bọn nhỏ chơi đùa ấy mà. . ."

Điều khiến Tiền Kim Lai tiếc nuối nhất là không sinh được con gái, cô bé Lộ Thiên Ái xinh đẹp dễ thương là con dâu mà hắn đã nhắm, được hắn yêu thương.

Trước giờ Lộ Hạo Đông đều luyến tiếc đánh con gái, nhưng Tiền Kim Lai là anh em kết nghĩa của hắn, rất nhiều truyện cần dựa vào sự hỗ trợ của hắn, hai người đã sớm bàn đến chuyện kết thông gia. Nay con gái lại được chiều quá đáng, đương nhiên phải giả bộ muốn dạy dỗ con, để Tiền Kim Lai khỏi cảm thấy nhà họ Lộ không dạy con gái cho tốt.

"Thiên Ái, nể chú Tiền ba sẽ không đánh con, nhưng con phải chịu phạt --- -------- Ba muốn tịch thu hết quà sinh nhật của con, thêm vào đó, con còn phải xin lỗi Mãn Đa nữa."

"Ba. . ." Lộ Thiên Ái dậm chân tỏ vẻ không nghe lời. Cô tình nguyện bị đánh cũng không muốn mất những món quà mong ngóng từ lâu.

Lộ Hạo Đông vung tay, tỏ vẻ quyết tâm, Lộ Thiên Ái chỉ còn cách không cam lòng tháo chiếc vòng cổ chân châu xuống đưa cho ba.

"Nói xin lỗi Mãn Đa đi!"

Lúc này Tiền Mãn Đa đã mặc quần áo xong và đi ra phòng khách, có vẻ rất là ngượng ngùng.

Lộ Thiên Ái trừng mắt hắn, bởi món quà bị mất mà sinh tức giận. Khi nhìn thấy bộ dạng ấm ức của Tiền Mãn Đa, cơn tức trong cô lại dậy lên, những cảm giác áy náy ban nãy đã sớm tan thành mây khói.

"Thiên Ái. . ." Lộ Hạo Đông lên tiếng cảnh cáo, cô mới dỗi, nói lời xin lỗi, sau đó về phòng của mình, đóng cửa thật mạnh.

"Thật có lỗi, con bé không ngoan, để mọi người phải chê cười rồi." Lộ Hạo Đông vội cười làm hòa.

Tiếp đó những người lớn lại tới nhà ăn, những cô bé cậu bé lại tiếp tục nhàm chán xem ti vi.

Tiền Mãn Đa thì nhìn vào phòng của Lộ Thiên Ái, vẻ mặt buồn bã.

"Mình chỉ muốn nói với Thiên Ái rằng mấy hôm nữa mình sẽ sang Anh du học, nhưng giờ không còn cơ hội nữa rồi. . ."

Đêm nay, Lộ Thiên Ái không ra khỏi phòng lần nào nữa cả.

Mười sáu năm sau.

"Thật đáng giận! Tức chết mất thôi. . ." Lộ Thiên Ái phẫn nộ dậm chân, giẫm dày cao gót đi ra bệnh viện.

"Tên Hình Kiện đáng giận, lại dám sai tới sai lui bổn tiểu thư. Lộ Thiên Ái tôi cũng đâu phải đứa con gái nghèo kiết hủ lậu, cứ chờ anh khăng khăng một mưc. . ." Cô ngồi trên chiếc ghế công cộng của bệnh viện, chu đôi môi căng mọng của mình lên.

"Hừ, mình sẽ gọi điện cho phóng viên, nói Hình Kiện là một kẻ lăng nhăng bắt cá hai tay, rõ ràng đã có Ngao Thiên Ân còn đi trêu chọc mình, định dòm ngó tài sảnh nhà mình. . ." Lộ Thiên Ái lộ vẻ căm tức, thì thào tự nói "Dù sao mình không chiếm được, Ngao Thiên Ân cũng đừng hòng chiếm được!"

Bỗng nhiên, như thể nghĩ ra cái gì, đôi mắt đen láy của cô chớp chớp, cả người như là một quả bóng bay xì hết hơi ra.

"Không được, mấy đứa bạn đều biết mình quen Hình Kiện, chia tay nhanh như thế, mình sẽ rất mất mặt!" Với Thiên Ái, mặt mũi là quan trọng nhất. "Haiz, quên đi, đỡ bọn săn tin lại đến phiền mình. . ."

"Cô Lộ!"

Lộ Thiên Ái đang cực buồn rầu thì không hiểu sao bên cạnh lại có hai người đàn ông đột nhiên chen ngang suy nghĩ của cô.

"Sao vậy? Không thấy tôi đang bận à!" Lộ Thiên Ái trừng mắt nhìn họ, tiếp tục sa vào thế giới của mình. "Nhưng mà, nếu cứ buông tha bọn họ như thế thì thật sự không thể cam lòng. . ."

Bởi ba ngăn cản cô quen với thiên vương châu Á Hình Kiện nên cô đã bỏ trốn cùng với hắn ta. Cô đã nghĩ như vậy thật là lãng mạn, ai ngờ tên kia cực kỳ lạnh nhạt, và cô còn phát hiện hắn ta còn ám muội với Ngao Thiên Ân . Chẳng qua cô chỉ làm một kế nhỏ để người con gái nghèo kiết hủ lậu ấy tự động rời đi, thế mà Hình Kiện lại mắng cô, đuổi cô về nhà.

"Hình Kiện là cái thá gì? Nếu không phải bổn tiểu thư nể tình hắn đã thầm mến nhiều năm, miễn cưỡng ở bên hắn, nếu không bổn tiểu thư còn chướng mắt gã mồ côi kia đấy!"

Lộ Thiên Ái càng nghĩ thì càng thấy tức, cố tình tên không nhìn rõ được mặt kia lại tiếp tục lên tiếng: "Lộ Thiên Ái tiểu thư. . ."

"Làm chi? Tên của bổn tiểu thư há có thể để người khác tự tiện kêu?"

Lộ Thiên Ái tức giận đứng dậy mắng. Lúc này cô mới nhìn rõ hai gã đàn ông xa lạ, bộ dạng xem ra không dễ chọc. "Các người là ai, sao lại biết tên của tôi?"

Tuy rằng từ bé đã được bảo vệ rất tốt, Lộ Thiên Ái coi như đã ý thức được về mối nguy hiểm.

Một người đàn ông mở miệng: "Lộ tiên sinh hi vọng cô có thể trở về."

"Ba tôi?" Bỗng Lộ Thiên Ái nghĩ đến điều gì, "A, thì ra là các anh nổ súng đánh Hình Kiện. . ."

Hôm qua hai người đó chạy đến nhà của Ngao Thiên Ân , uy hiếp muốn Hình Kiện trả cô về mới bằng lòng rời đi, Hình Kiện đánh nhau với bọn họ, bụng bị thương.

May mà lúc ấy cô không ngốc đến độ đi đến đó cùng với Hình Kiện, Lộ Thiên Ái vẫn còn may mắn.

"Này, sao các anh không đánh nặng tay hơn chút, để cho hắn ta thành thái giám luôn, dù có Ngao Thiên Ân thì cũng vô dụng!" Cô dỗi oán giận.

Lúc người đàn ông trả lời, mặt vẫn không hề thay đổi: "Ông chủ chỉ dặn mang tiểu thư về, không được tổn thương bất cứ người nào, lúc ấy chỉ là ngoài ý muốn."

Lộ Thiên Ái nghĩ rằng 'ông chủ' trong miệng anh ta chính là ba mình.

Chắc ba sợ mình bỏ trốn cùng Hình Kiện, nếu bị truyền thông bóc mẽ không nhịn được mới âm thầm sai người dẫn cô về nhà.

Tuy vậy, giờ cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, trên người cô không còn xu nào, ba đã chặn mọi tài khoản ngân hàng của cô.

"Được rồi, xe ở đâu?" Cô muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa, trên người toàn vị bệnh viện, rất muốn!

Người đàn ông chỉ vào một chiếc ô tô của nội màu đen dừng ở ven đường.

"Hả? Các anh lái chiếc xe đó đến đón tôi sao?" Cô chỉ vào chiếc xe đó với bộ dạng căm ghét. "Chẳng lẽ các anh không biết tôi chỉ ngồi xe hạng BB hay sao?"

Mặt người đàn ông vẫn không hề thay đổi như trước. "Ông chủ không dặn." Tiếp đó bốn bề im lặng.

Lộ Thiên Ái như thể đã bị đả kích rất lớn, không ngờ ba lại đối xử với cô như vậy!

Nhưng bây giờ cũng đâu còn lựa chọn nào khác, huống chi khả năng ngồi chiếc xe đó còn dễ chịu hơn là ngồi taxi. . .

Lộ Thiên Ái tức giận nói: "Haiz, quên đi, đi thôi!"

Sau khi lên xe, Lộ Thiên Ái ngồi ghế sau lại lập tức ngại trong xe có mùi, tiếp theo còn nói có cả bọ chó, cả người không được tự nhiên liên tục oán giận, mãi đến khi xe đã dừng lại mới phát hiện ra khung cảnh quanh mình rất là xa lạ.

"Đây đâu phải nhà tôi?"

Xe dừng trên đường trước cửa một ngôi biệt thự, bên ngoài biệt thự còn có một vườn hoa rất rộng, chung quanh chỉ nghe thấy tiếng chim kêu hót, rõ ràng là đã ra rời xa nội thành.

"Đây là nơi nào? Đẹp quá!" Lộ Thiên ái thích nhất loại kiến trúc theo kiểu châu Âu thế này, trên tường bò đầy dây xanh, hơn nữa hoa viên xây rất là đẹp, kiểu như trang viên Châu u.

"Chẳng lẽ đây là biệt thự mà ba mới mua?" Lộ Thiên Ái mừng rỡ. Cô vẫn ầm ĩ muốn ba mua một tòa biệt thự trên núi Dương Minh, lúc cùng bạn bè chơi đùa mới không sợ ầm ĩ đến những người khác.

Hay, ba định làm mình ngạc nhiên?

Không đợi hai người đàn ông dẫn đường, Lộ Thiên Ái chạy nhanh vào phòng: "Ba, con về rồi!"

Nhìn quanh phòng khách cao quý thanh lịch, hoàn toàn là phong cách theo kiểu Châu Âu cô thích, sàn đá cẩm thạch trắng phô tấm thảm Zehder nhập khẩu, chiếc đèn treo như ánh lửa sáng lạn chiếu sáng toàn bộ không gian, phong thái phi phàm nhưng không dung tục.

"Ôi, nguyên bộ Versace, thật sự ba đã nghĩ thông, biết thế sớm bảo ba mua cho mình cái này. . ." Cô cực thích những đồ gia dụng và vật trang trí hàng hiệu Zehder, thật sự là tổ hợp của những lý tưởng trong cô.

"Ba, mẹ, con về rồi nè!" Cô vừa nhìn bức tranh quý giá treo trên tường vừa hô to.

Nghe được tiếng bước chân mạnh mẽ từ phía cầu thang, Lộ Thiên Ái ngẩng đầu, sung sướng nói:

"Ba, con. . ."

Phát hiện người tới không phải là ba của mình, tiếng hô của cô đột nhiên im bặt, biểu tình vui sướng chuyển thành nghi hoặc: "Anh là ai? Sao lại ở đây?"

Một người đàn ông siêu đẹp trai bước tới ngồi xuống. Hắn có một cơ thể cường tráng như những vận động viên bóng bầu dục của Mỹ, cùng làn da nâu khỏe mạnh, bước đi ưu nhã như loài báo Mỹ, hơn nữa, bộ áo vest mặc trên người cũng thật là vừa, vừa liếc mắt, Lộ Thiên Ái đã nhận ra đó là bộ âu phục thủ công hiệu nhãn hiệu Zehder.

"Tôi là chủ nhân của tòa nhà này, đương nhiên là ở trong này." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tương xứng điều ấy.

"Anh là chủ nhân của nó? Tôi đã nghĩ. . . ." Lúc này Lộ Thiên Ái mới phát hiện ra sự nhầm lẫn của mình. "Tôi nghĩ rằng đây là nhà tôi. . ."

"Nếu Lộ tiểu thư thích, có thể coi nơi này là nhà của mình." Người đàn ông đi đến trước mặt Lộ Thiên Ái, người cao mét bảy như cô cũng còn phải ngửa đầu lên nhìn.

Đôi môi căng mọng của người đàn ông nhếch lên, ngay đến một người đã nhìn bao anh chàng đẹp trai như cô cũng không khỏi tim đập bùm bùm.

Người đàn ông khẽ cười, tự mình ngồi trên chiếc sô pha dài, thản nhiên vắt chân chữ ngũ.

"Tôi là Tiền Đường, đang muốn mời Lộ tiểu thư đến nhà làm khách vài ngày." Ánh mắt mà người đàn ông nhìn Lộ Thiên Ái có vẻ tà tứ rầm rĩ: "Còn về cha cô, đương nhiên là ở nhà cô."

Tiền Đường? Đây là cái tên quái quỷ nào vậy? Cô chưa bao giờ nghe nói nhân vật nổi tiếng nào có cái tên này.

"Nhưng người dẫn tôi đến đây nói rằng bọn họ là do cha tôi sai đi tìm tôi, nên mang tôi về nhà, mà không phải là tới nơi này."

"Bọn họ là người của tôi. Đúng thật là cha cô có nhờ tôi tìm cô về, chỉ có điều. . ." Vừa thấy Lộ tiểu thư, tôi đã muốn mời cô ở lại vài ngày." Tiền Đường nói như tất cả đều là một lẽ đương nhiên, như thể Lộ Thiên Á sẽ ở lại y hệt như lời hắn nói.

Lộ Thiên Ái ghét nhất bị người khác sắp đặt, lập tức cuồng vọng, cười khẩy: "Hừ! Muốn tôi ở thì tôi sẽ ở đấy hả? Bổn tiểu thư không để mình bị đẩy vòng vòng đâu nha!"

Cô cầm túi lên đang muốn rời đi, nhanh như chớp, Tiền Đường kéo cô lại gần, cô mất trọng tâm ngã ngồi lên trên đùi hắn. toàn bộ thân mình đổ vào trong lòng hắn.

"Làm gì đấy? Buông ra. . ." Lộ Thiên Ái nắm tay định đấm hắn, nhưng lại bị một bàn tay tóm lại.

"Anh định làm gì?" Đôi mắt to tràn đầy kinh ngạc, cố gắng che giấu nỗi sợ trong lòng.

"Buông ra nhanh, nếu không cha tôi sẽ không tha cho anh đâu. . ."

Cô giống như một con sư tử cái bị thương, chỉ biết phô trương thanh thế dọa địch.

Tiền Đường khinh thường, cười ra tiếng, như thể nhìn ra trước mắt chính là một con mèo nhỏ dũng mãnh.

"Cô đã có thể không kiêng nể gì bỏ chạy theo người, sao lại không biết tôi muốn cái gì?"

Ngón cái của hắn khẽ vỗ về cặp môi mỏng run rẩy của cô, tiếp đó, nhẹ nhàng xoẹt qua cái cổ mảnh khảnh, đi vào cổ áo chữ V đang mở.

Thấy thân thể cô run lên , Tiền Đường tiếp tục trào phúng. "Cha cô sợ việc con gái bỏ chạy theo người bị truyền thông bóc mẽ nên mới ngấm ngầm nhờ tôi tìm cô. . . Dù sao cô đã bị gã Hình Kiện kia chơi đùa, để cho tôi chơi vài lần, cha cô cũng chẳng thể phát hiện ra được, đúng không? Ngược lại còn cảm tạ tôi đã dẫn được cô về nhà ấy chứ."

"Anh. . . Đồ vô sỉ!" Biết được ý đồ của hăn, Lộ Thiên Ái tức giận muốn tát cho hắn một phát, nhưng cổ tay mảnh khảnh lại bị tóm chặt.

"Đau quá, buông ra. . ." Thân thể cô không ngừng vặn vẹo muốn giãy.

Lúc này, Tiền Đường thật sự buông cô ra theo đúng ý cô. Nhưng ngay sau đó, lại đẩy ngã cô lên sô pha, theo đó, thân thể rắn chắc đè lên.

Cảm thấy bản thân sắp bị đè bẹp, Thiên Ái gắng sức đẩy ra, nhưng hắn vẫn bất động như núi, hai tay cô cũng bị hắn tóm cố định ở trên đỉnh đầu.

"Lúc Hình Kiện làm cô, nhất định cô sẽ khẩn cấp giạng ngay đùi ra. . ." Mặt Tiền Đường dựa vào mặt cô rất gần, ánh mắt nhìn cô cực kỳ khinh miệt. "Cô yêu hắn, nên muốn giữ mình vì hắn? Đáng tiếc, lòng hắn chỉ có Ngao Thiên Ân , nếu không cũng sẽ không trúng đạn khi bảo vệ cô ta. . ."

Lộ Thiên Ái lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải như thế. . ."

"Cô nghĩ tôi là thằng ngốc đấy à? Truyền thông đều đã công bố những tấm ảnh thân thiết của cô và hắn khi hai người đi du lịch Paris, thân thế mồ côi của Hình Kiện được vạch trần mà cô vẫn còn khăng khăng một mực với hắn, giờ lại không để ý đến sự phản đối của cha, bỏ trốn theo hắn, cô còn nói cô không thương hắn?" Giọng điệu phẫn nộ của Tiền Đường như một ông chồng đánh ghen, đang chỉ trích bằng chứng mắc tội của vợ.

"Không phải thế, chúng tôi không có gì hết!" Lộ Thiên Ái không biết nguyên nhân vì sao Tiền Đường tức giận, lại càng không biết vì sao mình lại đi giải thích với hắn.

Sự phản bác nhanh lẹ của cô khiến sắc mặt hắn càng cuồng liệt hơn, đột nhiên Tiền Đường cúi đầu, đôi môi dày chiếm lấy đôi môi non mềm của cô, liếm mút thật mạnh.

"Cô dám nói hắn không hôn cô như vậy?"

Liên Ái còn chưa kịp thở ra, một bàn tay to đã phủ lên nơi đẫy đà của cô, ra sức vuốt ve.

"A, đau quá, đừng. . ."

"Cô dám nói hắn không âu yếm cô như vậy?" Âm điệu của hắn trở nên khàn dặc bởi cơn dục vọng, nhìn biểu tình đau đớn của cô, lực tay từ từ chuyển thành xoa bóp khùng cuồng.

"A. . . Không. . . buông ra. . ." Lộ Thiên Ái vặn vẹo muốn thoát khỏi vòng tay Tiền Đường, hắn ta lại càng nặng tay, vói tay vào trong áo cô, nắm lên gò núi cỡ D.

"Không ngờ cơ thể mảnh khảnh của cô cất dấu bảo bối thế này. . ." Hắn dùng hai ngón tay xoa nắn đôi núm vú hồng, chẳng mấy chốc, chúng đã bắt đầu dựng thẳng, đỏ tươi như quả mâm sôi đỏ mọng, dụ hắn vươn lưỡi khẽ liếm.

"A. . . Không thể. . ." Toàn bộ sức lực của cô như bị hút ra, cảm giác tê dại ở ngực khiến thân thể cô không khỏi run rẩy. "Ưm. . . Không. . ."

Liên Ái không kìm lòng nổi, nhắm mắt lại, quên cả giãy dụa. Tiếp đó, toàn bộ nụ hoa bị ngậm lại bị hắn hấp liếm thật mạnh. Liên Ái như bị điện giật, ưỡn cả eo lên.

"A. . a. . . a. . . a. ."

Lưỡi Tiền Đường lại càng ra sức, dẫn đến những tiếng đáp lại cao vút của Lộ Thiên Ái.

Một hồi lâu sau, rốt cục hắn cũng buông viên kẹo ngọt khỏi miệng, ngẩng đầu thưởng thức kiệt tác của mình.

Bởi vì tụ máu, nụ hoa lại càng đỏ tươi, trên đó lại có nước bọt trơn bóng, bộ dạng ướt át, ngon miệng mê người hơn cả anh đào.

Lộ Thiên Ái vẫn đang nhắm mắt thở dốc không ngừng, gò má trắng nõn bị tình dục nhuộm thành sắc hồng xinh đẹp, đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ hơi hơi mở ra hổn hển thở.

Chỉ vừa mới nhìn đến hình ảnh này, nửa người dưới của Tiền Đường đã nổi cảm giác!

Không được, còn chư đến lúc. . .

Hắn cố ép bản thân ngồi dậy, rời khỏi thân thển mềm mại thơm tho.

"Mới bị đùa một chút mà đã thoải mái thành vậy, là kỹ thuật của tôi quá tốt, hay vì Lộ tiểu thư coi tôi như là Hình Kiện?"

Giọng điệu chế nhạo khiến Thiên Ái đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu thấy một bên vú bị lộ ra ngoài, cô vội sửa lại quần áo. Nghĩ đến hình ảnh phiến tình ban nãy và phản ứng của mình, cô tức giận đỏ bừng cả mặt.

"Thế nào? Còn muốn nữa?" Tiền Đường nhìn Thiên Ái rất là hứng thú, giọng điệu đùa cợt kia khiến cô càng tức giận hơn.

Biết chính mình không đấu được hắn, cô thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này. "Anh chơi đã rồi, để tôi về nhà đi!"

"Nếu tôi còn chưa thấy đủ thì sao?" Tiền Đường ngả ngớn hỏi lại, giọng điệu như đang tán tỉnh.

Lộ Thiên Ái không thèm nghĩ đến hình ảnh thân thiết ban nãy nữa, biểu tình nghiêm túc, muốn thuyết phục hắn: "Anh đã đáp ứng cha tôi, không nên nuốt lời."

Cha đã cậy nhờ hắn, tỏ vẻ hai người có chút quan hệ.

Tiền Đường lại bỏ qua, không muốn thả cô rời đi. "Tôi chỉ đáp ứng cha cô tìm cô, chứ có nói sẽ dẫn cô về nhà đâu. Huống gì, tôi phát hiện giá trị của cô còn cao hơn cả tưởng tượng của tôi. . ." Hắn càn quấy nhìn bộ ngực cô, dục vọng trong mắt không hề che giấu.

Lộ Thiên Ái bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì trong lòng thấy rất xôn xao, vội gạt bỏ nhịp tim dồn dập không đáng có kia.

"Tôi không muốn nghe những điều này, tôi chỉ muốn về nhà. . ." Cô cầm túi xách đi ra cửa, kinh ngạc vì thấy Tiền Đường không ngăn cản cô.

Vừa mở cửa. hai người đàn ông lúc trước dẫn cô lại đây đứng chặn ở cửa.

"Tránh ra! Bổn tiểu thư muốn về nhà!" Lộ Thiên Ái kêu gào không chút yếu thế.

Người đàn ông không hề nhúc nhích. Mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng ra lệnh của Tiền Đường: "Mang tiểu thư vào phòng."

"Lộ tiểu thư, mời." Người đàn ông hướng cầu thang, giọng điệu tuy có lễ phép nhưng không cho cự tuyệt.

Lộ Thiên Ái xoay người căm tức nhìn Tiền Đường, biết rằng không thể thoát thân, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới đi hướng cầu thang, hai người đàn ông một trước một sau áp giải cô.

Tiền Đường ngửa đầu nhìn bóng dáng của Lộ Thiên Ái, mãi đến khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt hắn, nụ cười trên mặt mới lập tức chuyển thành chua sót.

"Haiz. . ." Than khẽ, hắn cầm di dộng nhấn dãy số của nhà họ Lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.