Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 19



– Bắc Kinh….

Tại nghĩa trang , xuất hiện thêm ba ngôi mộ , đám tang cả Du gia tổ chức khá đơn giản không quá phô trương , Du Ái My khóc đến nỗi nói không còn ra hơi , Ngô Thiên Bảo phải đỡ cô đứng vững . Những hũ tro cốt đều được đặt trong mộ , cô nhìn từng người , từng người một đặt cỗ quan tài xuống đất , mà lòng cũng không nỡ . Gia đình mà cô yêu thương nhất giờ đã không cần…

Nhìn cô đau đớn khóc hết nước mắt như vậy , Ngô Thiên Bảo ôm chặt lấy cô “Em bình tĩnh lại đi , Tiểu My , em còn có mọi người bên cạnh mà.”

“Nhưng….Tiểu Huân…con bé luôn nhìn em bằng đôi mắt xa lạ … hic….nếu lỡ như….lỡ như nó nhớ lại mọi chuyện thì con bé sao có thể chịu được đây ….huuuhhh….” – Du Ái My như ngất lên ngất xuống trong lòng anh , tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cô. Cô hiểu rõ Du Huân Huân , tuy ngoài mặt nàng bướng bỉnh như thế nhưng thật ra rất yếu đuối va dễ bị tổn thương…Nếu nàng biết ba mẹ và ông nội đều không còn thì nàng sẽ tuyệt vọng như thế nào ??

Vân Yến Nhi bước đến , cố gắng an ủi “Chị à , rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó.”

“Phải đó , con đừng như vậy , dù Tiểu Huân không nhận ra con nhưng con vẫn là chị của nó. Hãy mãnh mẽ lên , tạo ra một hồi ức mới cho Tiểu Huân.” – Ngô phu nhân vuốt tóc cô , nỗi đau mất đi người thân bà cũng hiểu , Du gia đã là bạn của Ngô gia suốt mấy chục năm , nỗi mất mát này cũng khiến bà rất đau lòng.

Ngô Thiên Bảo càng ôm lấy cô chặt hơn “Bà xã , em đừng như vậy….anh đau lòng lắm.”

Du Ái My không lên tiếng chỉ ôm lấy anh mà khóc. Nhang khói nghi ngút trên bầu trời , rất ảm đạm…

Sau đám tang , Ngô Thiên Bảo liền đưa Du Ái My lên xe, cô khóc mệt rồi thiếp đi , bây giờ anh phải đưa cô về nhà.

Ngô phu nhân đi đến chiếc xe , dịu dàng lên tiếng “Cố gắng an ủi con bé , hai đứa còn có đứa bé trong bụng.”

“Con biết rồi.” – Âm thanh buồn rười rượi khẽ vang , anh đóng cửa xe lại , rời đi.

Ngô phu nhân thở dài bước vào xe , bà thầm mong mọi chuyện sẽ ổn , còn vợ chồng Ngô Vũ Thần không biết sẽ ra sao….

*Bệnh viện tại Hawaii.

“Sao mọi người lại về Bắc Kinh? Không phải sống ở đây sao ?” – Du Huân Huân ngồi trên giường bệnh , thắc mắc hỏi.

Ngô Vũ Thần lấy nước và thuốc đưa cho nàng “Ừ , nơi em sinh ra và lớn lên là Bắc Kinh , em đến Hawaii chỉ để đi du lịch và tổ chức sinh nhật.”

“Vậy em bao nhiêu tuổi ? Tên em là Huân Huân sao ? Tại sao ba mẹ lại mất , sao em không nhớ gì hết ?” – Nàng nhíu mày , hỏi hắn rất nhiều.

Ngô Vũ Thần điềm tĩnh trả lời tất cả câu hỏi của nàng “Em tên là Du Huân Huân , hai mươi tuổi , em và anh kết hôn gần ba năm. Ba mẹ em bị tai nạn nên qua đời , và em cũng vì vậy mà mất trí nhớ. Em không cần ép bản thân phải nhớ lại , chỉ cần em vui vẻ sống tốt là được.”

“Họ….mất lâu rồi sao ?”

“…Ừ !” – Hắn im lặng một chút rồi trả lời. Nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng , hắn mỉm cười “Đợi khi nào em khỏe , chúng ta về Bắc Kinh nhé. Nơi đó có rất nhiều người đang chờ em.”

“Ai ?”

“Gia đình anh , chị em còn bạn thân của em nữa.”

“Nhưng em không nhớ họ là ai , cảm giác rất buồn.”

Ngô Vũ Thần đau lòng ôm cơ thể nhỏ nhắn vào lòng “Đứng nghĩ về quá khứ , dù cho em không nhớ họ là ai nhưng họ vẫn nhớ em , chỉ cần em không lảng tránh họ là được.”

“Anh không buồn sao ?”

Ngô Vũ Thần im lặng một chút , gục đầu vào vai nàng , thanh âm buồn rười rượi khẽ vang “Nếu chỉ đơn giản là buồn thật tốt nhưng đây lại là đau…loại cảm giác đau đến khó thở !”

Trong tâm sự tội lỗi của nàng dâng lên , nàng có thể cảm nhận được người đàn ông này đang rất đau lòng , bàn tay siết chặt chiếc áo của hắn. “….Em xin lỗi !”

Ngô Vũ Thần điểm nhẹ lên trán nàng một nụ hôn , cưng chiều nói “Không cần !”

“Em đã nhớ rồi , anh là chồng em – Ngô Vũ Thần !” – Đôi mắt lấp lánh híp lại , khóe miệng giương lên . Vui vẻ nói.

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Rất ngoan !”

Hắn cúi đầu định hôn nàng , nhưng Du Huân Huân có chút sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Hắn khẽ cười nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ tươi sáng , chiếc lưỡi tiến vào miệng nàng , uyển chuyển nhẹ nhàng liếm mút , quấn lấy cái lưỡi hồng phớt nhẹ nhàng. Du Huân Huân cũng im lặng phối hợp với hắn , nàng cảm nhận được người đàn ông này không hề xa lạ…

Một hồi lâu sau , hắn mới lưu luyến rời đôi môi nàng , Du Huân Huân đỏ mặt thở dốc , không dám nhìn hắn. Ngô Vũ Thần đưa tay nâng chiếc cằm thon dài lên , hôn nhẹ môi nàng , giọng nói trầm ấm khẽ vang “Anh yêu em !”

Khuôn mặt nhỏ bé càng thêm ửng đỏ , gục vào lồng ngực rắn chắc không trả lời. Nhìn điệu bộ xấu hổ của nàng , hứng trêu ghẹo của hắn lại trỗi dậy.

Ngô Vũ Thần lưu manh cất tiếng “Bà xã , em như vậy thật quyến rũ !”

Du Huân Huân giật mình lùi lại , trách hắn “Anh muốn làm gì?”

Hắn nhìn nàng bằng cặp mắt xấu xa , vừa nói , đôi đồng tử màu xanh vừa liếc nhìn ngực nàng “Thử nghĩ xem.”

Khuôn mặt nàng ửng đỏ , nàng đưa tay che ngực lại , gằn giọng lên tiếng “Anh….là đồ biến thái.”

Ngô Vũ Thần nhích gần nàng , bàn tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp , cất lời nhễu cợt “Trước kia em đều làm những chuyện biến thái với anh bây giờ thì đến phiên anh đáp trả.”

Du Huân Huân ngớ người , không tin những gì hắn nói , nghi ngờ hỏi “Anh nói gì ?”

“Mỗi khi em say đều rất kì quái , đến nỗi có khả năng cưỡng bức một người đàn ông…như anh.” – Ngô Vũ Thần tỏ vẻ đáng thương , mặc dù là do hắn bịa chuyện để chọc ghẹo nàng , nhưng không phải tất cả đều nói dối. Người đàn ông xấu xa này , ngay cả lúc nàng mất trí nhớ cũng không dừng việc trêu ghẹo.

“Anh đừng bịa chuyện, em không tin đâu !”

“Nếu không tin em có thể gọi hỏi Ái My.” – Hắn đưa điện thoại cho nàng , vẻ mặt vô cùng cao ngạo.

Nàng trầm mặc suy nghĩ , nếu hắn dám đưa điện thoại cho nàng tức là những gì Ngô Vũ Thần đều đúng sự thật , Du Huân Huân không ngờ mình lại như thế , nàng mím môi , không nói gì. Còn người đàn ông kia thì rất vui vẻ vì đã trêu chọc được nàng , hắn cất tiếng “Xem ra em không thể thoát được rồi.”

“Á…Anh không được lại gần em. Tránh ra !!??” – Du Huân Huân thấy hắn bước đến gần , sợ hãi hét toáng lên , còn hắn thì thích thú trêu ghẹo . Cứ thế căn phòng trở nên huyên náo vì hai người…

– —

Hai ngày sau đó , Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đưa bang về Bắc Kinh , sáng sớm hai người đã đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh. Mọi người đang đứng chờ ở ngoài , khi thấy họ Du Huân Huân rời tay hắn chạy đến.

“Tiểu Huân , xin chào.” – Vân Yến Nhi ôm lấy nàng , vui vẻ cất tiếng.

“Chào cậu , Tiểu Yến.”

Nàng quay sang chào mọi người , Du Ái My thấy nàng vui vẻ như vậy cũng yên tâm hơn.

“Huân Huân , về nhà thôi.” – Ngô Vũ Thần nắm tay nàng , thong thả bước đi. Đột nhiên nàng khựng lại , quay đầu nhìn , hắn nhíu mày hỏi “Sao vậy ?”

“Ưm….không có gì.” – Du Huân Huân lắc đầu bước tiếp , chắc là do nàng quá nhạy cảm thôi nhưng càng đi ánh mắt đó càng lúc càng gần nàng , Du Huân Huân có chút sợ hãi , liền siết chặt cánh tay hắn.

Ngô Vũ Thần nhíu mày nhìn sang Ngô Chấn Nam , hắn hất nhẹ mặt về phía sau , cậu gật đầu chen vào đám đông rồi rời đi . Hắn nhanh chóng đưa nàng ra xe.

Ngô Thiên Bảo cất tiếng “Em cùng Yến Nhi và mẹ anh về trước đi. Anh và ba có chút chuyện cần giải quyết.”

“Vâng !”

Ngô tổng và anh đứng nhìn chiếc xe rời xa sân bay , sau đó liền tách ra hai phía.

Trong đám đông tại sân bay , một ánh mắt luôn hướng về phía cửa , khóe miệng người nọ chợt giương lên , cầm điện thoại , cất tiếng “Cô ta đã về Bắc Kinh rồi ạ , có vẻ như đã mất trí nhớ.”

“….”

“Yên tâm , tôi vẫn đang bám sát họ.”

“….”

“Vâng , tôi biết rồi.” – Gã cất điện thoại vào túi áo , vừa quay lưng định bỏ đi thì vầng trán rộng chạm vào mũi súng màu đen. Hắn giật mình khi phát hiện ra , Ngô Thiên Bảo đã đứng từ lâu.

Anh nghiêng đầu , lạnh lùng nói “Định đi đâu ?”

Chết tiệt ! Người nọ rủa thầm một câu , hắn không ngờ mình lại bị phát hiện , quả không hổ danh là con trai họ Ngô. Hắn im lặng một chút , nghiêng người sang bên trái , vung chân gạc khẩu súng trên tay anh xuống đất. Ngô Thiên Bảo nở nụ cười nhạt , dùng quyền cước đấu với hắn.

Một lúc sau , người nọ hiểu rằng mình không phải đối thủ của anh , liền nghĩ cách chạy vào đám đông , Ngô Thiên Bảo đuổi theo , phút chốc để mất dấu hắn. Anh nhếch miệng cười , phủi phủi chiếc áo , rồi tỏ vẻ tức giận đi ra ngoài , bước vào xe. Gắn Bluetooth vào tai , cất tiếng “Xong rồi.” , sau đó nhấn ga rời đi.

***

“Vũ Thần , chúng ta đi đâu vậy ?” – Du Huân Huân nhìn ra ngoài , thắc mắc hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh.

“Về nhà !” – Ngô Vũ Thần điềm đạm trả lời.

“Nhà cảu anh sao ?”

“Nhà của chúng ta !” – Khóe miệng hắn chợt giương lên , đưa tay vén sợi tóc vương trên mặt nàng , nhìn ra ngoài cửa “Cũng sắp đến rồi.”

Ít phút sau , chiếc xe dừng trước tòa biệt thự to lớn. Du Huân Huân ngỡ ngàng nhìn xung quanh , tòa biệt thự to lớn , sân vườn trải rộng , thu hút mọi ánh nhìn của nàng. Trước cửa nhà , toàn bộ người làm trong nhà đều xếp thanh hai hàng để chào đón nàng và Ngô Vũ Thần , đứng đầu là lão quản gia già , khi thấy hai người , bọn họ đồng loạt cúi đầu lên tiếng “Kính chào thiếu gia , thiếu phu nhân !” khiến cho nàng giật nảy người , đôi mắt to tròn mở căng ra.

Ngô Vũ Thần đưa vali cho quản gia rồi nắm tay nàng đi vào trong. Nàng theo bước hắn lên tầng hai rồi đi vào phòng. Oa…! Ngay cả phòng ngủ mà cũng rộng đến thế sao , cách trang trí cũng rất đẹp mắt và thoải mái , nàng cất tiếng hỏi “Đây là phòng của anh sao ?”

“Trước đây thì đúng là vậy nhưng bây giờ , căn phòng này là của chúng ta !”

Cặp đồng từ đen láy vô tình nhìn thấy khung hình cưới trên bàn , nàng đưa tay cầm lên , nhíu mày hỏi “Tại sao em và anh không cười , đây không phải là hình cưới sao ?”

Ngô Vũ Thần mỉm cười , đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái , dịu dàng trả lời “Vì chúng ta không vui ?”

“Tại sao ?”

“Hôn nhân giữa chúng ta là do hôn ước , không tình yêu ! Ba năm , là khoảng thời gian anh và em sống cùng nhau.”

“Anh có thương em không ?” – Du Huân Huân ngước mắt nhìn , nàng giật mình khi nhận ra những gì mình vừa hỏi , bàn tay nhỏ bé che miệng lại nàng tự biết mình không nên hỏi chuyện đó. Chẳng phải hắn đã nói đây chỉ là cuộc hôn nhân không tình yêu sao ? “Không…không phải em cố ý hỏi đâu….anh…”

“Có !”

Du Huân Huân tròn mặt nhìn , “có” ? Hắn yêu nàng ?

Ngô Vũ Thần ôm nàng vào lòng , đặt cằm lên vai nàng , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Còn hơn cả thương là yêu , Du Huân Huân , anh yêu em !”

Khuôn mặt nàng vì câu nói của hắn mà đỏ ửng , hắn kể cho nàng nghe chuyện của hai người , Du Huân Huân im lặng ngồi nghe. Tuy những kí ức đó nàng chưa từng xác thực nhưng vẫn vô điều kiện tin hắn.

Nàng hỏi “Nếu….em không nhớ lại thì sao ?”

“Nếu cả đời này…em vĩnh viễn không nhớ lại thì anh sẽ cùng em tạo một kí ức mới !”

“Thật sao ?”

“Ừ !” – Khóe miệng Ngô Vũ Thần giương lên , hắn cũng không mong nàng nhớ lại , chỉ cần nàng vui vẻ thì dù không nhớ hắn là ai cũng được. Hắn không muốn nàng phải chịu kí ức tồi tệ này…



Buổi chiều , Ngô Vũ Thần để nàng ở nhà cùng Du Ái My. Hắn hiện có việc cần phải đến Hắc Long.

“Anh đã gắn con chip theo dõi vào cổ hắn ta , loại chíp này đặp biệt rất nhỏ , khó có thể phát hiện được.” – Ngô Thiên Bảo vừa nói vừa nhìn vào màn hình laptop. Lúc đánh nhau ở sân bay anh thừa cơ hội đặt con chip vào cổ hắn , rồi cố ý để cho tên kia chạy thoát , vì nếu hắn thoát được sẽ về báo lại với kẻ ra lệnh , lúc đó sẽ dể dàng tóm gọn hơn.

Ngô Vũ Thần ngồi quan sát một chút , rồi lên tiếng “Việc rút khỏi Hắc Long , con muốn hủy bỏ.”

“Không được , nếu bây giờ con tham gia vào bang hội , Tiểu Huân sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.” – Ngô tổng liền cất tiếng phản đối.

“Nhưng con không thể để tên đó muốn làm gì cũng được.” Hắn nhíu mày nói , Ngô Vũ Thần muốn tự tay bắt tên đó để đền mạng cho Du gia , bất kể là ai khi dám làm tổn hại đến những người hắn yêu thương hay kính đều phải trả giá.

“Em hãy nghe lời ba đi.” – Ngô Thiên Bảo xen vào , ngẫm nghĩ một chút , anh bàn ra một kế hoạch , để có thể ép đứa em trai cứng đầu như hắn nghe lời , chỉ còn cách là dùng tính mạng của Du Huân Huân ra để nói chuyện “Em hãy chú tâm vào quản lí Douplan Wu cùng anh , việc theo dõi đã có những đàn em của anh lo , nếu như em còn không tin tưởng , Chấn Nam sẽ lo việc này. Nếu cần , chúng ta sẽ dùng người của bang hội. Việc bây giờ là phải bảo vệ Tiểu Huân , ở sân bay đã rõ , mục tiêu tiếp theo là cô ấy ! Em muốn để Tiểu Huân phải lo lắng nữa sao ?”

“Phải đó , việc giám sát hắn cứ để em lo , anh và anh Thiên Bảo có nhiệm vụ là bảo vệ chị Ái My và Huân Huân !” – Ngô Chấn nam gật đầu đồng ý.

Hắn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu , nàng từng nói muốn hắn rút hỏi bang hội vì sợ chính bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm , nhưng bây giờ nguy hiểm ấy lại là nàng. Ngô Vũ Thần không còn cách nào kah1c đành phải gật đầu đồng ý “….Em biết rồi.”

Ngô tổng nghe câu trả lời của hắn , trong lòng liền nhẹ nhõm “Tốt lắm , mọi việc cứ quyết định theo ý của Thiên Bảo.”

“Vâng !”- Hắn thở dải đứng lên ra về , Ngô Chấn Nam và Ngô Thiên Bảo cũng rời đi…

***

“Em không ngủ cùng anh đâu !” – Du Huân Huân đứng chặn trước cửa phòng , không cho hắn vào.

“Nhưng đây là phòng của anh !” – Ngô Vũ Thần đứng thừ người trước cửa.

“Chẳng phải anh nói đây là phòng của chúng ta ?”

“Nếu là của chúng ta , vậy tại sao em lại không cho anh vào ?”

Nàng cứng họng không biết phải trả lời làm sao ? Dù thế nào , hắn bây giờ đối với nàng rất xa lạ , tuyệt đối không ngủ cùng hắn , Du Huân Huân mím môi nói “Nhưng em không muốn ngủ cùng anh !”

Ngô Vũ Thần gần như sắp tuyệt vọng , ‘không muốn ngủ cùng anh’ , rất lâu rồi hắn mới nghe câu nói này , hắn đã quen với việc ôm nàng trong lòng ngủ vậy mà hôm nay lại bị từ chối thẳng thừng như thế , còn bị cấm vào phòng ?! Đây rõ rang là phòng của hắn mà. Hết cách , hắn đành dùng chiêu dụ dỗ “Không có em anh không ngủ được , bả xã…cho anh vào phòng !”

Du Huân Huân cắn cắn môi dưới , đầy phân vân , một hồi lâu sau khi con người kia đã mệt vì chờ đợi nàng mới đồng ý “Được rồi , anh vào đi.”

Trong tâm hắn như muốn nhảy cẩng lên , vui vẻ đi vào phòng. Nàng lại cất tiếng “Nhưng anh không được ngủ kế em !”

Ngô Vũ Thần trợn tròn mắt , há hốc miệng hỏi “Vậy anh phải ngủ ở đâu ?”

Nàng nhìn xung quanh căn phòng , rồi đưa tay chỉ về phía chiếc ghế sofa to rộng gần cửa , hắn ngớ người hỏi “Ở đó.”

“Ừm !”

“Này , Du Huân Huân , em muốn đày đọa anh sao ?”

“Nếu không thì anh ra ngoài đi !”

Nghe câu nói cứng rắn và chắc chắn của nàng , hắn nghĩ mình thật sự hết cơ hội đành ôm gối và chăn , mím môi hậm hực ra sofa , Du Huân Huân khẽ cười , bước lên giường , trước khi nằm xuống cũng không quên đe dọa “Ban đêm anh mà bò lên giường , em sẽ dùng chân đạp nhà xuống đất !”

Ngô Vũ Thần giở khóc giở cười , người vợ mỗi ngày đều muốn ngủ trong lòng hắn bây giờ lại uy hiếp hắn tiếp cận chiếc giường to rộng kia !? Bảo bối , để xem đêm nay em có ngủ yên được không ? Ngô Vũ Thần quăng gối xuống sofa nằm xuống , lầm bầm “Không cho tôi ngủ chung , thì sau này em đừng hối hận !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.