Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Chương 36



Trời Thượng Hải lại mưa, mặc dù không lớn nhưng những giọt mưa bụi nhỏ bay bay trong không khí cũng khiến An Linh cảm thấy khó chịu. Thời tiết này làm An Linh lười biếng nằm chùm chăn trên giường, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Tần Nam tắm xong, anh vừa bước ra là bắt gặp cô gái của mình đang nằm như một con mèo nhỏ, hai mắt lim dim thật hưởng thụ. Xem ra không hề nhớ gì đến tài liệu phải dịch trong hôm nay rồi. Anh cúi người cầm laptop mà cô đang đặt trên bàn trà, mang lại giường cho cô.

An Linh nghe tiếng bước chân, biết là anh đã tắm xong, cô hơi mở mắt ra nhìn anh, bức tranh mỹ nam còn chưa kịp thưởng thức thì đã bị anh dùng tay gõ gõ lên đầu. Cô trợn mắt nhìn anh, miệng oán thán.

“Đau”. Hai mắt to tròn long lanh vô cùng phối hợp, ai nhìn vào còn tưởng là anh hay bắt nạt cô lắm.

Tần Nam thầm cười trong lòng, anh dùng lực như thế nào chẳng lẽ lại không biết hay sao, vậy mà cô vẫn oai oái kêu đau như chuyện đúng rồi vậy. Thôi kệ, dù sao cô cũng nhỏ hơn anh nhiều tuổi, không chấp nhặt làm gì.

“Em dịch tài liệu xong chưa mà ngủ”.

Vừa nói anh vừa đưa laptop để lên giường cho cô.

An Linh nhìn thấy máy tính của mình thì cuộc đời lại tối tắm trở lại. Cho dù bây giờ bắt cô đi bộ dưới mưa còn hơn là ngồi đối mặt với bản thảo lúc này. Nghĩ nghĩ một lát, An Linh bèn nói.

“Anh có đói không, có muốn ăn khuya không”. Hai mắt đầy trông đợi nhìn Tần Nam.

“Anh có ăn trên máy bay rồi”.

An Linh bĩu môi nhìn anh, con người khô khan, không biết thưởng thức đặc sản địa phương là một trong những thú vui khi đi du lịch hay sao. An Linh thầm trách anh mà không hề nghĩ lại xem lý do vì sao mà cô bỏ nhà bỏ cửa kéo hành lý đến Thượng Hải.

Tần Nam nhìn gương mặt biểu cảm vô cùng phong phú của An Linh, không biết phải nói gì hơn, cô nghĩ gì đều viết hết lên mặt thế kia, chẳng trách lúc nhỏ bị hết người này đến người khác lừa. Anh thởi dài, nhìn bạn gái đang ủ rũ nằm kia, cuối cùng đành chịu thua nói:

“Em mau thay quần áo đi, anh dắt em đi ăn”.

Chỉ cần nghe đến đó, An Linh lập tức tươi tỉnh hẳn lên, không cần anh nhắc đến câu thứ hai, ngay lập tức mở valy tìm đồ đạc.

Cô vừa bước và phòng tắm, Tần Nam bèn mở điện thoại lên, có một số chuyện anh muốn bàn bạc lại với Mike.

“Chuyện Từ Tử Nam sao rồi?”

“Hắn ta đã gặp Nhậm Hiền rồi, xem ra không chỉ mình cậu quan tâm đến quá khứ của Ann đâu”. Mike vừa rót rượu cho Lục Chí Canh ngồi bên cạnh, vừa nói chuyện điện thoại với Tần Nam.

“Có điều tra ra được chuyện gì không?”

“Không, Nhậm Hiền rất kín tiếng, hắn ta làm việc cẩn trọng, không dễ gì để lộ sơ hở đâu”.

“Cậu cứ tiếp tục theo dõi hắn ta, có chuyện gì thì báo cho mình. Còn nữa, mình muốn biết lịch trình của hắn khi ở Thượng Hải”. Tần Nam không muốn tiếp tục giáp mặt Nhậm Hiền, tốt nhất là tìm cách tránh xa thì hơn. Dường như An Linh không thoải mái khi tiếp xúc với anh ta.

“Còn có chuyện này nữa”. Mike hơi ngập ngừng.

“Chuyện gì?”

“Mình không biết có quan trọng không, nhưng cứ nói cho cậu thì hơn. An Mai Mai có người quen nào ở Pháp sao?”.

“An Mai Mai?”. Tần Nam hơi ngạc nhiên, rất hiếm khi An Linh kể với anh về người chị họ thân thiết này, thế nhưng thế lực của An  gia chủ yếu tập trung trong nước, bà con họ hàng cũng chủ yếu là ở Bắc Kinh, chưa từng nghe nói có ai đang sinh sống ở nước ngoài. Có thể là họ hàng xa không chừng.

“Nhậm Hiền mấy hôm trước có liên lạc với một người đàn ông, người này hiện đang sinh sống ở một vùng quê nhỏ thuộc phía Nam nước Pháp. Mới đầu mình cũng không chú ý tin tức này, nhưng theo người của ta báo về thì đã từng nhìn thấy An Mai Mai đi chung với người đàn ông này một vài lần trước đó”.

Nghe được điều này khiến Tần Nam hơi nhíu mày, tại sao lại có liên quan tới An Mai Mai. An Mai Mai – Nhậm Hiền, rốt cuộc giữa bọn họ là gì. Nhậm gia vốn rất phức tạp, ngoài mặt là kinh doanh lương thiện, nhưng sau lưng là cả một thế lực ngầm chống đỡ. Cho dù An Mai Mai là dâu nhà đó, thì cũng chưa chắc đã khiến Nhậm Hiền phải để mắt tới người em dâu này, hắn ta bây giờ là người nắm quyền chính trong Nhậm gia, đến bà mẹ anh ta còn phải nhìn sắc mặt người con này mà sống, một An Mai Mai thì có ý nghĩa gì chứ.

Điện thoại đã cúp một lúc lâu nhưng Tần Nam vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao Nhậm Hiền lại tỏ ra đặc biệt quan tâm đến đời tư của An Mai Mai như vậy, không sớm không muộn, tại sao lại đúng lúc này?

“Anh đang nghĩ gì vậy, em đến mà cũng không phát hiện ra”.

An Linh đưa tay ôm lấy cổ anh, quan tâm hỏi thăm. Tần Nam bận rất nhiều việc, điều này An Linh biết, nhưng cô lại chẳng thể nào chia sẻ được với anh những chuyện đó, chỉ có thể thỉnh thoảng hỏi thăm, hoặc âm thầm quan sát tâm tình anh mà thôi.

Tần Nam khẽ hôn lên má cô, dịu dàng lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng để lát nữa nếu lạnh thì cô có thể mặc vào, dù sao thì ngoài trời đang mưa lất phất, rất dễ bị cảm trong thời tiết này.

“Lấy áo khoác của anh đi”. An Linh với tay lấy chiếc áo đang vắt trên ghế sofa.

Tần Nam hơi ngẩn người, chiếc áo đó vừa dài vừa dày, bên ngoài chỉ mưa nhỏ thôi mà, có phải tuyết rơi trắng xóa đâu mà cô muốn mặc nó. Chưa kể đến với chiều cao của An Linh thì chiếc áo khoác đó đủ nuốt trọn cô rồi.

An Linh cười hì hì với anh. Cô luôn muốn được cùng anh đi trong cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, nhưng mà bọn họ mới quen nhau chưa được bao lâu, mùa đông xem ra còn rất lâu mới tới. Thôi thì cùng nhau đi dưới mưa cũng lãng mạn vậy. Áo của anh vừa dài vừa rộng, có thể ôm luôn cả cô trong đó cũng không thành vấn đề. Thích thì thích như thế, nhưng An Linh thấy hơi ngại khi chủ động nói ra, mặc dù cô bị tư tưởng phóng khoáng của nước Mỹ dạy dỗ từ nhỏ, nhưng bản chất lại chưa đủ Tây hóa như người Mỹ thứ thiệt. Thôi thì cứ mang cái áo này theo rồi tùy cơ ứng biến vậy.

An Linh như con mèo nhỏ được lợi, ôm lấy cánh tay Tần Nam vui vẻ ra khỏi khách sạn.

Tần Nam nhìn bạn gái mình muốn đi ra ngoài như vậy, cũng không đành lòng làm cô mất hứng. Ban đầu anh chỉ định đi ăn ở gần khu vực này thôi, nhưng sau cùng lại đổi ý, kéo An Linh đến một khu ẩm thực khá nổi tiếng của Thượng Hải. Dù sao thì hai người họ có mấy khi được ra ngoài chơi thoải mái như vậy, tận hứng một chút cũng không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.