“Thai nhi được 5 tuần tuổi rồi, giai đoạn này cần phải cẩn thận, không nên hoạt động mạnh tránh làm động thai”.
An Linh ngơ ngác nghe bác sĩ dặn dò các kiểu, đầu óc cô bây giờ trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Tần Nam liên tục gật đầu khi nghe bác sĩ nói, thiếu điều mang giấy bút ra ghi. Lần đầu tiên làm ba mẹ nên cả hai người đều khẩn trương, vừa mừng lại vừa lo.
Đến lúc ra khỏi bệnh viện rồi Tần Nam vẫn còn cười không khép miệng được, An Linh cũng bị anh làm cho tâm trạng vui lên không ít. Cô vốn không muốn sinh con khi còn trẻ như vậy, nhưng con cái là duyên mà ông trời mang đến, cô nhất định sẽ trân trọng nó. Chút bất an lo lắng trong phòng khám lúc nãy cũng dần biến mất.
Tần Nam cẩn thận đỡ An Linh lên xe, thắt dây an toàn cho cô xong mới yên tâm ngồi vào ghế lái. An Linh cũng bị hành động khoa trương của anh làm cho không nói lên lời.
“Em chỉ mới mang thai thôi mà, anh không cần phải như vậy chứ”.
“Cần, tất nhiên là cần rồi, em không nghe bác sĩ nói đây là giai đoạn quan trọng nhất hay sao”. Anh thản nhiên đáp lại.
An Linh liếc anh một cái, xem ra bây giờ lời nói của cô chẳng có tác dụng gì với anh nữa rồi, mẹ quý nhờ con có phải như vậy không.
An Linh nghĩ đến trình độ nấu nướng không ai dám khen ngợi của anh bèn lắc đầu.
“Thôi, anh để em nấu cho, bác sĩ chỉ nói không nên vận động mạnh chứ có nói em ngồi yên một chỗ đâu”.
Vừa nói cô vừa định đứng dậy.
Tần Nam ngay lập tức giữ lấy vai cô. Anh nghĩ nghĩ một hồi mới nói với cô.
“Để anh nấu cho”.
“Anh nấu….” An Linh không tin vào tai mình.
Mặt Tần Nam càng ngày càng đỏ, bị An Linh nhìn thì lại càng thêm ngượng ngùng.
“Em chỉ anh cách nấu là được”.
An Linh không còn cách nào khác, cô lấy giấy bút ra ghi lại cách nấu cháo. Trong tủ lạnh vẫn còn vài món ăn kèm, hai người tùy tiện ăn bữa tối như vậy cũng được.
Tần Nam pha sữa mang ra cho cô, tiện tay mở ti vi lên.
“Em ngồi đây một lát đi, anh nấu xong sẽ kêu em”.
An Linh mắt xem ti vi nhưng hai tai dỏng lên nghe xem phòng bếp có động tĩnh gì không. Đến lúc này xem ra vẫn ổn, nấu cháo cũng chẳng có gì khó khăn, xem ra cô có thể an tâm được rồi.
Lần thứ 5 đọc đi đọc lại tờ hướng dẫn của An Linh nhưng Tần Nam vẫn cảm thấy chưa hiểu lắm, nếu nấu xong không ngon thì bà xã và cục cưng làm sao mà ăn được chứ. Nghĩ đi nghĩ lại anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Mike.
“Tôi không nhầm đó chứ, sao hôm nay cậu tự nhiên lại gọi điện cho tôi vậy”. Mike khoa trương lên tiếng, phải nói là không có chuyện gì quan trọng thì Tần Nam chẳng bao giờ chủ động gọi điện cho anh trước cả.
“Cậu đừng nhiều lời, chỉ tôi cách nấu cháo mau lên”.
“…”
Đầu dây bên kia là một sự im lặng, Mike nghĩ là mình nghe lầm, vội vàng lên tiếng hỏi lại.
“Cậu nói cái gì cơ, tôi nghe không rõ”.
Tần Nam ho một tiếng, thanh thanh cổ họng, cắn răng nói ra mấy chữ:
“Nấu cháo”. Tên kia mà còn không nghe rõ thì anh thề sẽ đến tận nhà lôi hắn đến đây nấu cháo thay anh.
Lần này Mike nghe rõ rồi, cũng đơ luôn rồi. Anh nhìn lên trời, tốt lắm, không mưa gió bão bùng, vậy tên kia bị gì không biết.
Lần này đến lượt Mike ngập ngừng không dám lên tiếng.
“Cậu…cậu không sao chứ”.
Tần Nam cúp máy cái rụp, bạn bè gì mà trong những lúc cần thiết không dùng được gì cả, nếu không phải tên đó nấu ăn ngon nhất trong đám bạn anh thì anh không thèm gọi cho hắn làm gì đâu.
Mike ngay lập tức gọi lại, không chờ Tần Nam phản ứng thì đã lên tiếng trước.
“Cậu cứ cho nước và gạo vào nấu trước đi, nhớ là phải cho thật nhiều nước vào. Bây giờ tôi rảnh, đến nhà cậu chơi một lát”.
Nói xong cúp máy luôn, xong vẫn cảm thấy không an tâm bèn nhấn nút tắt máy.
Tần Nam bèn nghe theo lời Mike, vo gạo, đong nước, làm vô cùng tỉ mỉ.
***
An Linh ra mở cửa, nhìn thấy Mike cô vô cùng ngạc nhiên.
“Có chuyện gì sao, sao anh lại đến vào giờ này chứ”. Bây giờ cũng gần 11 giờ rồi đấy.
Mike cười cười nhìn An Linh, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
“Tần Nam đâu rồi em”.
An Linh đưa dép lê cho Mike, tay chỉ vào bếp.
“Anh ấy đang nấu ăn, anh đến thì lát nữa ăn cùng bọn em luôn đi”.
Mike vô cùng cảm động, đúng là cô gái tốt bụng mà, ai như tên bạn trời đánh của anh chứ, quen nhau bao nhiêu năm chưa bao giờ Tần Nam nấu cho anh ăn một cái gì đâu đấy.
Tần Nam đang mải nấu nướng trong bếp, nghe thấy tiếng nói có vẻ quen quen ngoài phòng khách, anh tò mò nhìn ra xem. Thấy được ai đang ngồi kia cười cười nói nói với An Linh thì không khỏi bốc hỏa. Tên này nói đến là đến thật hả.
“Anh ăn trái cây đi”. An Linh đưa đĩa nho ra mời Mike.
Mike hớn hở thò tay ra định lấy, còn chưa kịp chạm vào trái nho thì đã bị một bàn tay khác gạt phắt ra.
“Cậu đến đây làm gì”. Tần Nam mặt hầm hầm nhìn Mike.
Mike nhìn hình tượng hoàn toàn mới của bạn mình, mặc áo sơ mi đẹp đẽ, khoác thêm chiếc tạp dề màu hồng vô cùng dễ thương, còn đâu là soái ca thường ngày nữa chứ, sắp thành ông chủ gia đình rồi.
“Không phải cậu không biết nấu cháo sao, mình đang rảnh rỗi, đến dạy cậu nấu cho nhanh, nói qua điện thoại sợ cậu không hiểu”.
An Linh hết nhìn Tần Nam rồi lại nhìn Mike, cô nghĩ mãi cũng không ra, nấu cháo thì có gì mà phải ở bên cạnh hướng dẫn trực tiếp chứ. Còn chưa kịp nói ra thắc mắc trong lòng mình thì Tần Nam đã kéo Mike đi vào phòng bếp.
Ok, Mike cố gắng trấn tĩnh nhìn phòng bếp bị anh chàng nào đó bày bừa như chiến trường, miệng không ngừng cảm thán.
“Tôi nói này, chỉ là nấu cháo thôi mà cậu mang nhiều nguyên liệu ra như vậy làm gì, chỉ cần gạo và nước thôi là đủ rồi”.
Mike vừa nói vừa ra tay dọn dẹp phòng bếp.
“Chỉ gạo và nước thì làm sao mà đủ dinh dưỡng được”. Tần Nam yếu ớt giải thích, cuộc đời anh chưa bao giờ bị người ta chỉ trích như vậy.
“Hả, dinh dưỡng gì cơ”. Mike khó hiểu hỏi lại.
Mặt Tần Nam thoáng đỏ, anh quay mặt đi không nói.
Mike nhìn biểu hiện kỳ lạ của bạn mình, lại thêm một loạt hành động không giống thường ngày hôm nay, trong đầu bỗng lóe ra một suy nghĩ.
“Tần Nam, không phải tôi sắp được ăn đám cưới của cậu rồi chứ”.
Nhắc đến điều này làm Tần Nam lập tức cười không khép miệng được.
“Sắp rồi”.
Mike lập tức hiểu ra vấn đề, anh lưu loát nấu cháo, tiện tay còn làm thêm một vài món ăn nhẹ nữa, miệng không ngừng lảm nhảm.
“Muốn tôi nấu cho cậu cũng không sao, nhưng mà tôi muốn làm ba nuôi của con cậu”.
“Cậu biến đi, đừng có mơ tưởng”. Tần Nam không ngại dội cho Mike một gáo nước lạnh.
“Cậu đừng như vậy chứ, ba mẹ tôi ngày ngày than thở không có con dâu, bây giờ tôi trực tiếp mang cháu nuôi về cho họ có phải họ sẽ càng mừng rỡ hơn không”.
Tần Nam chẳng thèm để ý đến tên điên kia đang lảm nhảm cái gì, anh mở tủ lạnh, rửa một vài loại trái cây mà An Linh thích ăn.
“Cả đám thanh niên trong đại viện chỉ có cậu là kết hôn sớm nhất, bảo bọn tôi làm sao mà sống nổi chứ”.
“Thế thì mau mau tìm vợ về đi, đừng có lải nhải nữa, mau nấu nhanh lên, vợ và con tôi đói rồi”.
Mike liếc tên kia khinh bỉ, có vợ có con là hay lắm sao, mai anh cũng phải tìm một cô mang về tạo em bé mới được.