Chuông cửa có người bấm, cô vội từ trên xích đu đi xuống chạy đến mở cổng. Cứ tưởng ai đến hóa ra là ba mẹ chồng về.
Cúi gằm mặt mở cửa cho họ, nép sát hẳn qua một bên cánh cửa để họ không trông rõ mặt cô. Nhưng mẹ anh lại tinh mắt. Nắm ngay mớ tóc trên đầu cô kéo lê vào nhà, mạnh tay đẩy ngã cô xuống đất.
" Vừa nhìn là đã chướng mắt. Tại sao không tự cút đi? "
Toàn thân va đập dưới sàn đau điếng, nhưng không dám kêu la một tiếng, chỉ mím chặt môi nhẫn nhịn cái người trước mặt.
Thấy cô im lặng, mẹ anh càng được nước lấn tới. Đi đến túm tóc cô, ban cho vài bạt tai ngay trên má.
" Con chó, dám không trả lời hả? "
Nghe đến hai từ " con chó ", sắc mặt cô lập tức ngưng trọng, bàn tay gắt gao báu mạnh vào bàn tay đang nắm tóc trên đầu cô cho bật máu.
" Áaaaa "
Mẹ anh hét lên một tiếng thảm thiết, tiếng la đó kéo sự thu hút của người hầu trong nhà và anh đang cùng Khánh Hào ở trong phòng bếp ăn bánh.
Mọi người lập tức chạy ra nơi phòng khách. Một cảnh hỗn độn đang diễn ra. Tóc trên đầu cô bị giật mạnh rụng xuống đất, tay mẹ anh lại có dấu móng tay lẫn chút máu đỏ.
Mẹ anh đang điên tiết phát giận lên người cô. Cô thì ngồi im mặc kệ bị đánh. Thẩn thẩn thờ thờ mà nhìn dưới đất có tóc của mình.
" Mẹ, mẹ tại sao đánh Ngọc Hoài? "
Nghe tiếng anh, lập tức mẹ anh bị dọa cho hú hồn hú vía. Hoảng loạng buông cô ra lui về sau mấy bước.
" Con sao ở nhà? Không phải giờ này đều ở công ty sao? "
" Con nghỉ ở nhà một ngày. Cũng nhờ thế mới biết lâu nay mẹ luôn tàn nhẫn đánh Ngọc Hoài. Đủ rồi, con không muốn ở đây nữa. Con lập tức dẫn Ngọc Hoài và Khánh Hào tới nhà riêng "
Anh tức giận cực kì. Nhìn cô bị mẹ mình đánh đến nổi thê thảm, tim liền nhói đau. Lại nhớ đến mấy lần cô nói thật, anh không tin tưởng còn ra tay đánh cô.
Cảm giác tội lỗi mãnh liệt trỗi dậy. Đi tới chỗ cô khom lưng bế lên hướng đến Khánh Hào đang hoảng sợ đứng ôm tay quản gia gọi.
" Con nhanh theo baba lên lầu "
Nhóc gật cái đầu nhỏ, nhanh chóng chạy theo anh.
" Khánh Huy, con không được đi. Ông ơi, con nó đòi ra nhà riêng kìa "
Mẹ anh khóc nấc, quay sang ba anh vừa mới bước vào nhà lớn tiếng nói nhằm để kêu khuyên nhủ anh. Nhưng ba anh lại lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Một khi anh quyết định đi, đừng hòng ai có thể cản nổi.
~~~~~~~~~~~~~
Trên phòng anh, cô ngồi ở dưới đất thừ người ra. Không nói cũng không khóc, chỉ vuốt tóc của mình. Mái tóc đẹp đẽ giờ đây chỉ rối tung rối mù, còn rụng đi không ít.
Anh lấy một tuýp thuốc đi lại, ngồi xổm xuống, nặn ra một ít trên tay giơ lên bôi trên khóe môi đang rỉ máu của cô.
Thuốc chạm lên mặc dù đau rát nhưng cô lại chẳng phản ứng gì.
" Này, cô sao vậy? "
Thấy biểu hiện không bình thường của cô. Đột nhiên trong lòng anh dấy lên nỗi bất an.
" Đầu em đau lắm. Mẹ anh nắm tóc em đau lắm, tát cũng rất đau. Nhưng không đau bằng vết thương trong lòng khi mắng em là con chó "
Cô lẳng lặng nhìn anh. Anh ôm cô vào lòng, để cô áp mặt vào bờ ngực săn chắc của mình. Ôn nhu cất lời.
" Cô muốn khóc thì khóc đi "
" Em khóc làm gì? Nước mắt em rơi thì ai đau lòng, ai thương tiếc cho số phận của em. Vì vậy có khóc cũng vô dụng "
Cô cất lời oán trách, chống tay lên ngực anh muốn đẩy ra.
" Buông em ra. Anh không cho em chạm anh thì đừng tự ý chạm vào em nữa "
" Buông cô ra, liệu cô có ổn không? Sẽ không ngồi thừ người dọa tôi nữa chứ?"
" Ổn. Em còn chưa bị đánh đến điên loạn nên đừng lo lắng. Buông ra nhanh đi "
Cô thấp giọng nói, anh lúc này thở phào nhẹ nhõm buông tay ra. Đi lại bế Khánh Hào ngồi trên giường lên.
" Cô đứng lên đi. Mau đi theo tôi "
Chậm chạp làm theo. Hai tay đưa lên vuốt vuốt tóc cho ngay ngắn, buộc lại bằng một cọng dây thun. Gật gật đầu đi theo anh xuống nhà.
Dưới nhà, mẹ anh khóc lóc tức tưởi, thấy cô xuống liên tiếp lườm đến cháy cả mặt cũng không ngừng. Anh lại không để ý đến ba mẹ mình, quay đầu dặn quản gia.
" Chăm sóc họ cho tốt "
Dứt lời liền đi thẳng ra sân thả Khánh Hào xuống cạnh cô bắt đứng chờ ở đó.
Chỉ một phút, anh đã lái xe từ trong gara ra sân. Kêu cô và nhóc mau lên xe. Cánh cổng đã được mở bởi quản gia. Anh nhanh chóng đạp ga lái xe chạy đi.
Trên xe bầu không khí rất yên ắng. Khánh Hào đã ngủ trong lòng cô từ khi nào. Nhìn thấy gương mặt bầu bĩnh nhiều thịt của nhóc, cúi xuống hôn một cái.
Đầu óc cô cũng hơi choáng váng. Mới hết bệnh, tóc bị nắm đến căng da đầu. Hỏi sao không mệt mỏi nhức đầu. Tựa người vào ghế phụ, nhắm chặt hai mắt, lim dim chìm vào giấc ngủ.
Thông qua gương chiếu hậu. Thấy cô và Khánh Hào đã ngủ say. Thả chậm tốc độ lái xe, tránh sự rung lắc do có vài đoạn đường gập ghềnh để hai người không bị ảnh hưởng mà tỉnh giấc.