Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 7



Đối mặt với sự thực là điều duy nhất ta ‘được phép‘ làm. Lúc trở lại căn hộ thì đã quá 12 giờ đêm.

Nếu như lúc vừa tìm được ta ở nhà hàng, ba đang nổi trận lôi đình; thì sau bữa ăn tối, ông vui vẻ ra về với tâm trạng thoả mãn vì sự việc tiến triển bất ngờ ngoài dự định. Không cần nghĩ cũng biết trong lòng ta đang mù mịt đến mức độ nào. Ta biết ba đang tính cái gì trong đầu! Lão hồ ly đó vốn đang ra sức dùng của cải vật chất để “ám chỉ” mong muốn có một mối quan hệ thông gia.

Cũng còn may, chỉ có một mình ông hy vọng điều này mà thôi. Ta tin tưởng với bộ dạng yêu nữ ngày hôm nay của mình, những bậc trưởng bối bình thường, thậm chí là cả những bậc cha mẹ không có của cải địa vị, nhất quyết cũng sẽ cấm tuyệt ta qua lại với con cái nhà họ. Ta có phải là con nhà giàu có hay không, không quan trọng. Dưới vẻ mặt tươi cười lịch sự của vợ chồng bác Lâu, không giấu nổi ý tứ phản đối tới cùng. Có thể thấy hôm nay ta đã hoá trang thành công đến mức nào.

Cũng bởi vì ta đã chọc cho vợ chồng bác Lâu kinh tởm vô cùng, cho nên bộ mặt đáng sợ của Lâu công tử cứ hết tái mét rồi lại xám xịt, cơn thịnh nộ đã gần đến điểm giới hạn, chỉ luôn chực chờ bùng nổ. Nói tóm lại —— ta rốt cuộc cũng sắp xong đời.

Xem đó! Đúng là một hiệu ứng liên hoàn tài tình a! Đầu tiên ta chọc tức ba mình, sau đó ba ta quyết tâm gả phứt ta đi như quẳng cục nợ cho vợ chồng bác Lâu, tiết lộ việc bọn ta đang ở chung với nhau, muốn Lâu gia chịu trách nhiệm, sau đó vợ chồng bác Lâu trách móc con trai không có mắt nhìn người, cuối cùng Lâu công tử không thể làm gì khác hơn là đi tìm kẻ đã khởi xướng tất cả những chuyện này – tức là ta – quyết tâm bóp chết mới thôi.

Có điều, ta vẫn cho rằng Lâu Phùng Đường không tư cách tức giận với ta.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta hồi phục lại thân thể nhẹ nhàng khoan khoái. Lâu Phùng Đường vẫn giữ nguyên tư thế như tượng ngồi ở trên giường, gần như biến thành một cục hoá thạch.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn biểu hiện cơn tức giận ra ngoài. Đã từng có lúc ta khiến hắn không hài lòng, hắn chỉ đẩy ta ra rồi xoay người bỏ đi, hoặc thỉnh thoảng hôn ta, rồi bỏ lại ta. Sự tự chủ này của hắn vượt trên tất cả những tính cách khác khiến ta rất yên tâm. Ta thường nghe nói có một số cô gái bị bạn trai sống chung đánh tới mức bầm mình bầm mẩy, cầu cứu không ai giúp; chí ít Lâu Phùng Đường có một khả năng tự chủ tuyệt vời khiến hắn không vì phẫn nộ mà đi đánh người. Thành thật mà nói ta rất bội phục hắn điểm này.

Biết rõ hắn có chuyện cần nói, không nói rõ ràng hắn sẽ không để yên cho ta lên giường gặp chu công[1], nhưng ta cũng không ngớ ngẩn đến mức mà đi châm ngòi quả bom thịnh nộ của hắn. Nếu hắn không tự mình mở miệng, thì ta cũng liều mình nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra hết, đơn giản đi ngủ một mình.

Đang muốn lặng lẽ kéo chăn nằm lên giường. Hắn ngồi xoay lưng về phía ta, đưa tay ra giữ chiếc chăn lại, lãnh đạm nói:

“Đừng trốn tránh, chúng ta phải nói cho rõ ràng.”

Ta hai tay bó gối, ngồi ở đầu giường, nhìn bóng lưng hắn:

“Được thôi, dù gì ngày mai người phải đi làm là anh. Em còn nhiều thời gian để ngủ bù mà.”

Hắn từ từ xoay người lại đối diện ta, rõ ràng hắn cần hỏi để làm rõ mọi chuyện.

“Đầu tiên, tôi muốn biết vì sao em đột nhiên lại trở thành con gái của một đại địa chủ?”

“Em là con vợ nhỏ, chẳng có gì hay ho để nói hết. Em cũng không mang họ Chung.” Không ngờ ba lại đắc chí giới thiệu ta là “Nhậm” Dĩnh, là con gái duy nhất của “Chung” gia. Mặt mũi của ông như vậy, mà lại không sợ bị người khác chê cười. Thành thật mà nói ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn đưa tay nới lỏng cà- vạt, như thể để bản thân dễ thở hơn một chút, nhưng chung quy vẫn không tìm được sự dễ chịu mong muốn, liền vung tay kéo tung cà-vạt, vứt xuống giường.

Ta thò tay ra chạm đến một đầu cà- vạt, như thể chơi trò kéo co, ta kéo từng cm một về phía mình, nghịch ngợm quấn vào tay, nhưng lại bị hắn đưa tay ra nắm lấy đầu bên kia, giật mạnh một cái, cả người ta bổ nhào về phía hắn, rơi vào vòng tay của hắn.

“Tôi chỉ là trò chơi của em, có đúng không?” Hắn nghiến răng hỏi ra. Rõ ràng, điều này tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn đàn ông của hắn. Lúc biết được gia cảnh của ta, càng khiến hắn không thể nào chịu đựng được. Hắn đã biết rõ rằng đây chỉ là một trò chơi.

Ai chơi ai, có gì khác biệt sao? Hai người nam nữ quan hệ với nhau không phải chân tình thật ý thì vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, lão cao thủ như hắn chẳng lẽ lại không rõ điều này?

“Em cũng chỉ là trò chơi của anh thôi, Lâu công tử.” Ta đưa tay lên vuốt ve gương mặt hắn. Ngọn đèn lờ mờ nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên những đường cong lập thể như một pho tượng. Ta không tự chủ được áp lại gần, cắn nhẹ lên môi hắn, hai tay quấn quanh cổ hắn. Mối quan hệ giữa ta và hắn, từ trước đến nay chỉ được xây dựng trên cơ sở thể xác, nên mọi việc đơn giản hơn rất nhiều; những cấp độ nguy hiểm khác, không phải là thứ mà ta và hắn muốn đạt được, vẫn chưa chạm đến điều tuyệt vời nhất.

Hắn hôn ta rất lâu. Sau đó, khẩu khí lại lạnh lẽo như lúc ban đầu.

“Tôi càng lúc càng không hiểu được em, Nhậm Dĩnh. Té ra em cố ý ăn mặc như vậy là để tôi chán ghét em, có đúng không?”

Ta đã nói người đàn ông này rất lợi hại rồi mà. Chí ít ở chung ba bốn tháng nay, hắn đã có thể hiểu được ta ở một số phương diện nào đó.

“Đáng tiếc không có thành công.”

“Không, em thành công rồi.”

Nhìn sắc mặt sa sầm lại của hắn, ta đương nhiên hiểu rõ cái mà hắn gọi là “thành công” có nghĩa gì. Vô nghĩa làm sao, ba mẹ Lâu công tử tuyệt đối không bao giờ chấp nhận ta làm con dâu của Lâu gia, bọn họ không coi trọng gia thế, nhưng tuyệt đối coi trọng phẩm giá đức hạnh, tính cách tâm tính của cô gái. Cho nên, trong suốt cả buổi tối ta luôn nhìn thấy một điều ánh lên trong mắt họ—— bọn họ vẫn biết con mình có bồ, nhưng không nghĩ tới lại thấp hèn đến như thế; nói không chừng bọn con gái quán bar so với ‘bộ dạng’ của ta còn cao quý hơn.

Ta mỉm cười, ngón tay xoa xoa hai bên thái dương hắn: “Anh để ý làm gì? Cảm nhận của ba mẹ anh về em đối với hai chúng ta đâu có gì quan trọng? Chỉ cần em không làm con dâu của Lâu gia thì không ai có quyền xét đoán em hết.”

“Em khẳng định mình sẽ không bước chân vào cửa Lâu gia?”

“Chắc chắn là không.” Ta trả lời không một chút chần chờ.

“Em không hề thích tôi một chút nào sao?” Đôi mắt sáng quắc của hắn khóa chặt ánh mắt đang mải ‘rong chơi’ của ta, buộc ta phải nhìn hắn.

“Thích chứ, anh là người tình tốt nhất mà em từng gặp, khuôn mặt đẹp trai, thân hình vạm vỡ, ai mà không thích?” Trên thực tế, hắn là người đàn ông duy nhất mà ta thân mật. Cho đến hiện tại làm gì có ai để mà so sánh cùng, nhưng tất nhiên ta ngu gì mà cung khai chuyện này.

“Phụ nữ đều muốn giữ chặt tôi, vì sao em không muốn?”

Ta nở nụ cười tựa hồ ly:

“Vậy mới xứng đáng để anh bất chấp thủ đoạn giữ chặt em! Nếu không thì lúc này em đã ung dung tự tại ở ngoại quốc từ lâu rồi.”

Hắn cũng bật cười! Là nụ cười đầu tiên trong suốt buổi tối hôm nay.

“Đáng lẽ tôi nên biết em rất khác biệt.” Nụ cười đó rất nhanh chóng vụt tắt: “Thế thì, tôi muốn biết thiên kim tiểu thư vì sao lại muốn chơi trò chơi này?”

Aizz, hắn nhất quyết không chịu buông tha có phải không? Suýt tí nữa là qua ải rồi, nhưng đột nhiên lại bị cuốn vào một câu hỏi khác. Ai mà làm ăn với hắn nhất định khó mà chiếm được tiện nghi. Thủ đoạn của hắn chính là không cần biết có quang minh chính đại hay không, có thể dùng nữ sắc đối phó với những khách hàng háo sắc, nhưng cũng có thể dùng những lời thuyết phục sắc sảo đối với những đối thủ khó chơi. Tập đoàn Lâu thị có được hắn thật đúng là hạnh phúc! Thật đáng buồn chính là lão huynh hắn không ngờ lại đem thủ đoạn thương trường của mình mà đối phó ta, chết tiệt thật.

Ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhưng hắn đã kịp lên tiếng trước:

“Trước khi tôi nhận được câu trả lời, em đừng hòng đi ngủ.”

Ta rời khỏi vòng tay của hắn, ngồi sang một bên, suy nghĩ xem nên thẳng thắn thành khẩn hay là qua loa chiếu lệ. Nhưng, tại sao chân tướng sự thật đối hắn lại quan trọng như vậy?

“Cô nhân tình nào cũng đều phải thú nhận hết với anh sao?”

“Tôi biết bọn họ muốn cả người lẫn tiền. Nhưng em thì không, đừng so sánh mình với những người khác; nếu như giống nhau, tôi cần gì phải hỏi?” Hắn trả lời không còn kiên nhẫn.

“Thôi được, em yêu thích những chàng công tử đa tình. Trên thế giới đàn ông phong lưu rất nhiều, nhưng đàn ông phong lưu mà có năng lực thì lại vô cùng hiếm hoi, em thích điều kiện của anh, bản lĩnh thành thạo, lại rất lý trí, sẽ không để bản thân mình si mê mù quáng, chỉ tiếc anh không chịu kết thúc tốt đẹp với em. Như vậy em càng đánh giá anh cao hơn. Chiếu theo cách cũ, anh nên tìm con mồi kế tiếp đi là vừa.”

“Em không hề muốn lấy bất cứ thứ gì từ tôi sao?” Ánh mắt hắn càng thêm bén ngót, thấp thoáng một chút hoang mang, nghi hoặc.

Ta không chịu được ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua người ta của hắn, đành phải khoanh tay thong thả bước đến bên cửa sổ, ung dung nói:

“Vui vẻ đối với em mà nói chỉ là một cuộc hành trình, chứ không phải là một đích đến. Thời gian qua lại với anh chính là thứ mà em muốn có, không phải tài sản, cũng phải không trái tim của anh. Một mai nếu những thứ kia gây áp lực với em, đối với em mà nói đều rất phiền phức. Anh thấy đó, trang sức quá nhiều thì phải thuê tủ sắt, tiền quá nhiều thì tiêu không hết, mà một ngày kia nếu thật sự phải lòng nhau—— vậy thì nguy rồi.” Ta lập tức phang thêm 1 câu: “Em tin anh sẽ không dại dột gì mà trao tấm chân tình cho em, em ngưỡng mộ nhất là sự vô tình lạnh nhạt của anh.”

“Trên đời nếu như có thêm nhiều cô gái giống em, chỉ biết biến “tình yêu” thành một thứ rẻ mạt như vậy, thì nên bị thiên lôi trừng phạt.”

Nói vậy, song hắn vẫn nở nụ cười, sắc mặt chuyển hóa thành bộ dạng công tử phong lưu hư hỏng điển hình, khiến ta phải cảnh giác một chút, ta đề phòng nhất là gương mặt lúc hắn tươi cùng nhưng bụng thì tính kế, nó còn đáng sợ hơn cơn giận dữ của hắn.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Ta cố giữ vẻ tươi cười.

Hắn đến gần ta, hai tay vươn ra, gác lên bậu cửa sổ sau lưng ta, vây ta lại giữa thế giới của hắn.

“Tôi đang nghĩ, làm cho em yêu tôi chắc sẽ là một thách thức vô cùng thú vị.”

Không phải chứ? Lão huynh hắn muốn nói chuyện yêu đương sao? Câu trả lời của ta gần như là lắp bắp trong miệng: “Anh… anh đang đùa chứ gì.”

“Xem cái kiểu em mỉa mai và tuyệt tình như thế, không biết một ngày nào đó khi có một người đàn ông làm em bận tâm, em sẽ có diện mạo thế nào? Tôi muốn biết.”

“Coi chừng chơi đến mức xương cốt cũng không còn. Đây không phải trò chơi mà anh và em có khả năng chơi, trả giá bằng thân thể thực tế hơn so với trả giá bằng tấm chân tình, anh là người hiểu rõ nhất. Hơn nữa, đem tấm chân tình duy nhất và nghèo nàn của anh ra mà trao đổi với một cô gái “không trong trắng” như em, thì tôn nghiêm cua một đại thiếu gia như anh vứt đi đâu?” Ta cố gắng biểu hiện lý trí và sự lõi đời, nhắc nhở bối cảnh của “bình hoa” ta cho hắn nhớ.

Trong lòng ta, ngọn đèn đỏ báo hiệu nguy hiểm không ngừng nhấp nháy, ta nghe được tiếng tim đập thình thịnh, là của ta? Hay của hắn?

“Không sao. Em không phải là cô gái trong trắng. Tôi cũng không phải thằng đàn ông thuần khiết, không ai chịu thiệt.” Hắn cúi đầu mỉm cười, cắn lên vành ta: “Nói chuyện yêu đương với em hẳn là rất đáng kỳ vọng. Tôi đã hiểu nguyên nhân mình muốn giữ em lại rồi. Nhậm Dĩnh, ngoài thể xác ra, tôi còn muốn nhiều hơn nữa.”

Ông trời của ta ơi! Vở kịch này sao mà diễn tiếp được đây!

Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tỏa khắp toàn thân, ta biết bản thân một ngày nào đó sẽ vì ham chơi mà chết rất thảm, nhưng…

Vì sao lại nhanh như thế này? Ta không muốn chơi kiểu này!

Nhưng tình thế đã không còn theo ý ta nữa, ai kêu ta đùa cợt với hắn trước? Hắn mà buông tha cho ta mới là chuyện lạ!

Đánh giá tấm chân tình của mình, ta hoài nghi sự tồn tại của nó. Sự kích thích thể xác một khi được khơi lên thì có thể nhận ra được, nhưng cái gọi là ‘chân tình’ hư vô trừu tượng này, ngay cả bản thân ta cũng tìm không thấy nó ở đâu. Trò chơi mà Lâu công tử phát động này có thể rất khó chơi.

Dù gì, ta vẫn cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

[1] Đi ngủ và nằm mơ

Bốn mùa xuân hạ thu đông ở thành phố Đài Bắc này, cảnh trí không có gì đặc biệt. Những trận mưa rả rích cứ hết trận này đến trận khác, ngẩng đầu chẳng thấy trời xanh mây trắng, cúi đầu không gặp hoa cỏ xanh tươi, không khí lúc nào cũng mờ mịt xám xịt, tất cả đều là khí thải của các phương tiện giao thông nhả ra. Cũng khó trách ung thư phổi thịnh hành như vậy. Khí quản của người Đài Loan còn có mấy người được khỏe mạnh, đa phần là bệnh hết.

Để có một cuộc sống tốt, con người không thể tránh khói việc hủy hoại môi trường. Đặc biệt là cái đất Đài Loan chật hẹp nhỏ bé này, nói thật, cũng chỉ có thể sống như thế mà thôi.

Ở Đài Bắc không có bốn mùa, xuống đến Đài Trung lại bị cái nắng nóng như lửa của mùa hè hành hạ, ta đã quên mất khung cảnh trời thu như thế nào rồi. Trời ạ, ba mươi độ, giết ta đi!

Ta ngồi xe đến phòng tranh “Băng Tinh Phu Nhân” mà mồ hôi tuôn ra như tắm, mang theo một cái vali nhỏ, lết tới được cái ghế quý phi trong phòng làm việc của mẹ, ta lập tức ngồi phịch xuống không động đậy dù chỉ một ngón tay.

“Chạy trối chết rồi sao? Dĩnh nhi.” Mẹ nhận lấy hai ly nước trái cây cô thư ký bưng vào, ngồi bên cạnh ta mỹ lệ ưu nhã cười hỏi.

“Vì chuyện gì?” Ta cắn ống hút hỏi. Để xem bà mẹ vĩ đại của ta có thể đoán được bao nhiêu.

“Không đi nước ngoài được, cho thấy con gặp phải một gã thứ dữ, hay còn gọi là đá trúng thiết bản. Nửa tháng trước, ba con vô cùng đắc ý về đây tuyên bố với mẹ rằng không lâu nữa con sẽ gả vô nhà giàu có —— mẹ cho rằng ông ấy đang nằm mơ. Còn nữa, gần đây bọn họ không làm phiền con quá đó chứ?”

“Bọn họ” là tên thường gọi của những người đang cố gắng tranh thủ càng nhiều tài sản càng tốt. Kỳ thực cũng không tồi, sau khi ta đến ở với Lâu Phùng Đường, không ai biết địa chỉ bên kia. Cùng lắm là lợi dụng điện thoại liên tục gọi cho ta, nhưng có nhận cuộc gọi hay không thì còn phải xem tâm tình ta thế nào. Nếu không phải đang lúc ta sắm vai nhân tình nhàn hạ quá buồn chán, thì ta làm gì mà có thời gian ở không đi gặp mấy kẻ thân thích kia?

“Mẹ, hắn thực sự đang theo đuổi con.” Ta gối đầu lên đùi mẹ.

“Ba con hễ mở miệng ra là khen nó là một nhân tài ưu tú nhất trong số các hậu bối của những tập đoàn tài chính ở Đài Bắc.”

“Thì đúng là vậy. Thế nhưng con không hiểu nổi, một người đàn ông nếu như đã chiếm được thể xác của một cô gái rồi, vậy thì hắn còn theo đuổi cô ta làm cái gì? Mọi thứ cứ lộn tùng phèo, thật là làm cho người ta không thể nào hiểu được.”

Mẹ cười nói:

“Cũng bởi thằng đó quái dị như vậy, mới có thể khiến con đá trúng thiết bản, bằng không sao con có thể bỏ của chạy lấy người như vậy? Nói thật chứ mẹ cũng chưa từng gặp phải loại đàn ông này. Con gái à, chắc con chọc người ta điên dữ lắm! Phải biết rằng, một công tử phong lưu thường là kẻ không có trái tim, thế nhưng con lại to gan đi trêu ghẹo hắn, khơi dậy tình cảm mà hắn xưa nay chưa từng có được, như vậy, con mà không bị báo ứng, thì đúng là không có thiên lý.”

Ta lật người, ngồi dậy, mái tóc vốn được buộc lại gọn gàng giờ xõa tung trông như bà điên.

“Thế nhưng mà mẹ ơi, làm gì có tên đàn ông nào đã biết rõ cô gái kia không từ chối bất kỳ gã nào đến với mình vậy mà vẫn chấp nhận trả giá bằng trái tim của hắn kia chứ? Chẳng phải đàn ông đã chơi bời ong bướm chán chê rồi thì chỉ ái mộ loài hoa bách hợp thanh khiết thôi sao? Cũng bởi vì con đã nắm chắc tính cách ích kỷ đó của đàn ông nên mới mạnh tay mà chơi hắn! Con thậm chí còn từng ở trước mặt hắn rủ thằng đàn ông khác lên giường, chẳng lẽ hắn không để ý chuyện đó? Cho dù là công tử phong lưu cũng có tiêu chuẩn tìm bạn đời nghiêm khắc chứ? Tốt nhất là xử nữ, cả đời này chưa từng cặp kè với đàn ông thì càng tốt.”

Đôi mắt long lanh cơ trí của mẹ chợt sáng lên, búng ngón tay cái tách:

“Mẹ nghĩ mình có thể hiểu được.” Liếc nhìn ta: “Thực ra nên trách bản thân con. Con có thể tính đến những đức tính cần có của một thằng nhà giàu ăn chơi, sao không nghĩ ra đối phương cũng có thể biết rõ những hành vi gắn liền với một đứa con gái ham tiềm? Nhất định là con đã diễn xuất chưa đạt, khiến nó mê mẩn con. Con không thà chết cũng bám lấy nó, yêu tiền mê địa vị, phải lột tả được sự dung tục thấp kém.”

“Có mà!” Ta phản bác ra chiều oan ức: “Cái gì cũng có! Bám lấy hắn, đòi vàng bạc trang sức, ăn bận trang điểm lòe loẹt —— à đúng rồi, hắn bắt đầu chính thức thay đổi thái độ là vì lần trước sau khi nhìn thấy bộ mặt không trang điểm của con, thế là không còn thái độ như lúc ban đầu nữa! Vốn bọn con đã thảo luận xong việc chia tay rồi, nhưng hắn tự nhiên lại đổi ý!” Ta chống hai tay trên má: “Con không tin mình không trang điểm lại có thể khiến hắn thay đổi 180o như vậy được.”

“Khi con không trang điểm đích thực rất xinh xắn rất hấp dẫn người khác. Nhưng mẹ nghĩ, có thể từ trước tới nay, trong lòng nó đối với con vẫn luôn cảm thấy một điều gì đó khó hiểu, nên khi mới vừa thấy được bộ mặt thật của con, liền muốn tìm hiểu sâu hơn? Đối với đàn ông mà nói, con là một sự thách thức.”

Ta trầm tư suy nghĩ, nhưng mọi thứ dường như cứ rối beng rối mù trong đầu. Ông trời ơi, tháng chín ở Đài Trung thật đúng là nóng chết người ta mà, máy lạnh cũng không làm vơi đi mớ phiền não này.

Đành lắc đầu:

“Con không hiểu.”

Mẹ lại nói ra một quan điểm khác:

“Nó nhất định là một chàng trai rất đặc biệt. Chúng ta đều biết, cái cuối cùng mà một người đàn ông theo đuổi chính cảm giác khoái lạc, vậy thì, vì sao lúc nó sắp mất hết hứng thú với con, lại vì sự phát hiện mới mà trở nên cuồng nhiệt hơn lúc trước? Không tiếc vứt bỏ thân phận phong lưu của mình, dùng tấm chân tình mà theo đuổi con, hắn nhất định không đơn giản.”

“Con cũng không dám xem nhẹ hắn điểm này,” ta cười khổ.

“Nhưng, không đủ để khiến con động lòng sao?”

Ta nghĩ một chút, rồi gật đầu:

“Con có động lòng, bất luận là vì thân thể vẻ ngoài của hắn lúc đầu hay là vì sự theo đuổi mấy ngày gần đây của hắn, con đều có chút động lòng. Thế nhưng con cũng cảm thấy bị trói buộc,” ta nghiêng mặt: “Phải chăng nguyên nhân là bởi vì hiện tại hắn là người đàn ông duy nhất mà con có quan hệ xác thịt?”

Mẹ cười nhẹ, hớp một ngụm nước trái cây, nói nhỏ:

“Chưa chắc, ba của con có được thể xác của mẹ, nhưng không chiếm được trái tim của mẹ, đủ để thấy rằng thể xác không phải tất cả.”

Ta sáp lại gần mẹ:

“Đâu có giống nhau. Mẹ luôn nhớ rõ mẹ chỉ bán thân thể của mình, đây là một loại giao dịch, cho nên giữ chặt lấy trái tim mình, không muốn chịu lỗ vốn vì một người đàn ông không xứng đáng mà trả giá nhiều hơn. Con tin rằng, nếu như hiện tại Lâu Phùng Đường có tam thê tứ thiếp, lại dùng tiền để mua con, thì ngay cả một cọng lông tơ của con hắn cũng không có cách nào cảm động được. Thế nhưng con không biết phải đối đãi với hắn như thế nào mới được đây, bởi vì sau khi cảm động rồi, cái giá của nó con thật sự không trả nổi.”

Có lẽ mẹ cũng có chân tình chứ. Thế nhưng trong sự vận chuyển luân hồi của thế giới này, mẹ không sẵn sàng chấp nhận số mệnh cuối cùng của hai con người yêu nhau—— kết hôn, sống chết, bên nhau suốt đời —— Ôi! Ông trời của ta ơi, sao mà đáng sợ như vậy!

Định nghĩa “hạnh phúc” đối với ta mà nói cũng là một loại xiềng xích.

“Nếu con không có một chút yêu thích nào, vậy thì nó cũng không giữ nổi con. Con cũng không dễ dàng bị nắm giữ.”

“Đúng vậy, nhưng chỉ đến đây là đủ rồi, con không muốn phải trả thêm cái giá nào nữa.” Ta nghịch mái tóc dài, bất giác thở dài, ta nghĩ Lâu Phùng Đường thực sự vây khốn ta rồi.

Mẹ cười thích thú:

“Nó theo đuổi con kiểu gì mà lại khiến con bất an đến thế này?”

Ta lơ đãng nhìn lên trần nhà, mặt không khỏi ửng đỏ.

Cũng vẫn ở chung, cũng vẫn lên giường, ta cũng vẫn là tình nhân của hắn, thẳng thắn mà nói không có điểm khác biệt nào so với lúc trước cả. Nhưng khác biệt là ở thái độ, trước đây ta hiểu rõ bọn ta quan hệ thể xác chỉ duy nhất là vì nhu cầu sinh lý; còn mấy cái chuyện yêu đương gì đó, chưa từng có bất kỳ nghiên cứu tỉ mỉ nào.

Cho tới tận bây giờ ta vẫn thực sự nghĩ rằng tình dục chỉ là tình dục, không nên kéo tình yêu vào để tăng thêm khoái cảm của nó, khiến cả hai bên không sao gánh vác nổi. Có điều, ta phải thừa nhận, thêm một chút hương vị tình yêu vào thì thật đúng là mê người.

Không hổ là một công tử ăn chơi có tiếng! Nếu như hắn muốn, hắn có thể tái thiết hoàn cảnh tựa như ảo mộng, ngoài giường ngủ ra, hắn còn biết dùng mọi phương thức khiến ta kinh ngạc (dĩ nhiên có vui sướng nữa), cũng biết khiến cho ta phải tham gia vào cuộc sống của hắn. Trước đây, những chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Hắn thực sự có thể khiến cho ta lúc nào cũng cảm thấy mình được trải nghiệm đầy đủ mọi sự quan tâm chăm sóc cẩn thận!

Haizzz! Chả trách người ta nói tình yêu là một thứ ma túy mạnh nhất trên đời. Không một người phụ nữ nào mà không bị tóm gọn dưới một chiêu này? Ngoan ngoãn dâng trọn hai phần ba cuộc đời còn lại của mình làm trâu làm ngựa cho một thằng đàn ông, chịu khổ chịu cực cho tới chết.

Ta nặn ra một nụ cười méo xệch:

“Hắn theo đuổi con giống như một người đàn ông bình thường, cộng thêm hắn lại là cao thủ tình trường, chiêu thức đã đạt đến mức thượng thừa, vô cùng đáng sợ.”

“Mục đích của hắn là muốn cưới con sao?” Mẹ lại hỏi.

Ta lắc đầu. Điều đáng buồn là lắc vậy thôi chứ cũng không dám khẳng định! Có thể thấy lòng tin của ta hiện nay đang trên đà xói mòn.

“Con nghĩ chắc không đâu. Ba mẹ hắn ghét con dữ lắm, mà hắn dù sao cũng là một người đàn ông, lại còn là con trai của tập đoàn tài chính lớn, sao có thể cưới một cô gái bình hoa về làm vợ được? Đó là chưa nói đến việc con làm cho hắn nghĩ con đã mất trinh. Sáu mươi phần trăm khả năng, hắn sẽ không cưới con.”

Mẹ chậm rãi lắc đầu:

“Có một số đàn ông rất khác người, con đừng quá chắc chắn.”

Ta đương nhiên biết chuyện đó. Thế nhưng con người sống phải nên lạc quan thì mới tốt. Trước khi sự thực chưa được xác định, ta thà rằng tin tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát của mình.

Đèn đỏ trên điện thoại nhấp nháy, truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô thư ký của mẹ:

“Tổng giám đốc, Chung tiên sinh đến phòng tranh cùng mấy người bạn, hiện đang ở dưới lầu.”

“Tôi biết rồi, cô Lâm, làm phiền cô xuống trước tiếp đãi.” Mẹ dặn dò xong, nhìn về phía ta: “Ông ấy lại đến Đài Trung làm gì không biết?”

“Mẹ là một trong mấy vị thiếp của ba, lão gia đến đây sủng hạnh sao có thể nói lời bất kính như vậy?” Ta giở giọng bỡn cợt đáp lời.

Mẹ nhéo má ta một cái, giả vờ cả giận nói:

“Sủng hạnh? Vì cuộc sống của ổng, có thể ổng không đảm đương nổi hai chữ đó đâu, tám phần là tới vì con rồi.”

“Ba không thần thông như vậy chứ. Mới đây đã biết con đang ở Đài Trung rồi sao?” Ta kinh ngạc hỏi.

Mẹ chỉ âm thầm cười, kéo ta đang xuống lầu, đi chào ba. Khiến ta chẳng hiểu gì cả. Trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm đang rình mò, lẽ nào ba vẫn luôn nắm rõ hành tung của ta? Có thể sao? Ta không tin. Lão nhân gia ông không có bản lĩnh này, cũng không có sức mà đi làm chuyện đó, đặc biệt là ông đâu phải người rảnh rỗi buồn chán không có việc gì làm. Thỉnh thoảng chộp được thời cơ hãm hại ta đem gả cho người ta thì có thể, nhưng nếu muốn nắm giữ ta dài hạn thì không có khả năng.

“Mommy ——” Ta nhất định muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng.

“Suỵt.” Mẹ đưa tay chặn lên môi ta: “Buổi tối đến chỗ mẹ nói chuyện tiếp. Mẹ nghĩ đêm nay chắc ổng không ngủ lại Đài Trung đâu!”

Vừa tới dưới lầu, nhìn thấy người đến, ta mới biết mình sắp lâm nguy rồi. Lão hồ ly đầu thai – ba ta quả nhiên có mục đích mới đến Đài Trung.

Nhìn xem, khách mà ông đưa đến chẳng phải là vợ chồng bác Lâu đó sao?

“Đến đây, Băng Tinh, đây là chủ tịch Lâu Nam Quang và phu nhân của tập đoàn Lâu thị. Lâu chủ tịch, khiến anh chê cười, đây là một phòng tranh nho nhỏ của bà nhà tôi. Vinh hạnh được anh chị đến tham quan.”

Trời ạ! Khắp thiên hạ đàn ông có thể dương dương tự đắc giới thiệu vợ bé của mình với người khác cũng thật hiếm có à nha? Ta cố gắng nép mình sau lưng mẹ, sao cho không ai chú ý tới.

“Từ lâu đã nghe danh cô Nhậm, hôm nay mới được nhìn thấy, vô cùng vinh hạnh.” Lâu chủ tịch lịch sự gật đầu, cũng giới thiệu vợ mình: “Bà nhà tôi vẫn luôn muốn học vẽ công bút, có thể thỉnh giáo cô Nhậm đây vài chiêu hay không. Đây là vợ tôi, họ Cao, Cao Tĩnh Văn.”

Bốn vị “đại nhân” đang khách sáo hàn huyên một bên. Dùng ánh mắt của người ngoài nhìn vào, thì thái độ cư xử của vợ chồng bác Lâu cũng không tệ, không có cái vẻ trưởng giả màu mè. Cư xử đúng mực, hiểu được trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không nên có thái độ thất lễ đối với bất kỳ loại người nào trong xã hội; trong lòng có thể có nhận xét rất nhanh chóng, nhưng tuyệt không thể hiện ra ngoài. Thật là lợi hại, thảo nào có một đứa con như Lâu Phùng Đường! Ồ! Nếu nói vậy thì, đại tiểu thư kiêu căng lại ngây thơ dễ bị lợi dụng Lâu Phùng Hân kia là một đứa đột biến bất hạnh rồi?

Nghĩ lại, lần trước vợ chồng bác Lâu chán ghét ta như vậy, chỉ sợ đó là lần duy nhất trong đời bọn họ thất thố vì không kềm chế nổi như thế? Vậy thì, sự nghiệp vĩ đại tươi sáng của ta chẳng phải đã phát triển thêm một bước rồi sao? Lợi hại thiệt!

“Dĩnh nhi, núp ở phía sau làm cái gì, con đã gặp vợ chồng chủ tịch Lâu rồi mà, còn không mau chào hỏi?” Ba cất giọng sang sảng.

Ta liền biết “ngày tàn” của mình đã tới rồi. Giả vờ vui vẻ trong đau khổ là việc duy nhất ta có thể làm. Từ sau lưng mẹ bước ra, nở một nụ cười gượng gạo, kỳ thực trong lòng ta đang gào thét không ngừng, đang tức giận bản thân vì sao lại quên không trang điểm sặc sỡ lòe loẹt một chút chứ? Quá thất sách rồi.

“Chào bác trai, bác gái.” Ta nói lí nhí trong miệng.

Chỉ thấy ánh mắt Lâu chủ tịch sáng ngời, tấm tắc khen:

“Đúng là một cô bé xinh đẹp thanh tú. Anh Chung à, cô con gái này của anh rất xuất sắc, không hổ là con gái của một tài nữ trong giới hội họa như cô Nhậm.”

“Đúng đó!” Lâu phu nhân cũng cười toe toét nói: “Một cô bé rất tú lệ, anh Chung thật có phúc.”

Rõ ràng bọn họ đã tạm thời quên mất ba từng nói đời này ông chỉ có một cô con gái duy nhất, nên mới không liên tưởng đến bộ mặt ‘yêu nữ’ của ta một tháng trước, mới có thể nhìn ta bằng một con mắt khác.

Đây chính là điều mà ba mong muốn, ông cười khoái trá nói:

“Ây da! Anh chị đã gặp nó rồi mà! Lần trước tại Đài Bắc, đứa con gái nghịch ngợm này của tôi bày trò, vẽ mặt như đi đóng kinh kịch. Có một đứa thôi, chính là Dĩnh nhi hiện đang hẹn hò với cậu nhà anh chị.” Ánh mắt kinh ngạc của hai bác lại bắn về phía ta. Ta mỉm cười xấu hổ.

“Ba, đừng có nhắc lại chuyện đó nữa mà. Con vừa mới xuống máy bay, nên rất mệt, mọi người cứ nói chuyện tiếp, con không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

Mặc kệ luôn hành lý còn đang để trên lầu, ta lập tức chuồn ra khỏi cửa. Dưới ánh nắng chói chang độc hại của mặt trời, mà ta vẫn cảm nhận được hai cái nhìn chằm chằm bắn theo ở phía sau, hai vợ chồng bác Lâu này—— quên đi! Không muốn nghĩ gì nữa.

Lúc này ta chỉ muốn tìm một cái giường, bật máy lạnh mức lạnh nhất rồi ngủ một giấc tám trăm năm. Ta đến Đài Trung để nghỉ ngơi, còn tất cả những cái khác ta mặc kệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.