Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 23



Một buổi sáng vô cùng nhàm chán, Băng Hi một mình đi dạo trong khuôn viên sau trường. Mặc dù khung cảnh nơi đây rất đẹp nhưng đây không phải hứng thú của cô. Nhưng chỗ góc khuất kia hình như có vang lên giọng nói chuyện lạ lùng.

"Đại ca, em phát hiện ra con bé mới chuyển về trường mình vô cùng xinh đẹp."

"Thật sao? Nó tên gì? Trông thế nào?"

"Cái này... Hình như tên Băng Băng gì đó. Nhưng con bé đó có vẻ rất thân với tên Mặc Ngôn kia thì phải."

"Mẹ kiếp. Từ lúc tên đó chuyển đến đây chẳng có ngày nào tốt lành cả.Tao nhất định phải..."

Lời còn chưa dứt cô đã chạm phải bản mặt hung dữ của hai tên nam sinh kia. Có một tên thấy cô trợn tròn mắt lên nhìn, ngón tay chỉ vào cô lắp bắp nói.

"Con bé... chính là con bế đó. Đại ca, chính nó."

Tên được gọi là đại ca kia nhìn Băng Hi một lượt, ánh mắt sáng quắc lên như đèn pha, cất cái giọng thô bỉ nói.

"Không tồi chút nào! Hàng tốt."

"Bỉ ổi!"

Băng Hi lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh bỉ. Câu chửi của cô khiến hai tên trợn mắt lên nhìn, tức đến nghiến răng.

"Cô..."

"Sao? Rõ ràng là nghiệp dư còn đòi làm côn đồ, hai người tưởng đấu lại được tôi sao?"

"Gan dạ nhỉ?"

"Tên khốn."

Nhân lúc hắn không để ý Băng Hi dùng chân đá vào cẳng chân hắn khiến hắn ngã xuống đau đến nhăn mặt. Năng Lực của giày thể thao đúng là không tầm thường chút nào, cô lập tức chạy ngược về hướng lúc nãy.

Vì mải chạy, đầu cũng ngoảnh lại nhìn đằng sau cho đến khi cả người đâm vào thứ gì đó.

"Aaaa..."

Lúc ngẩng lên đã thấy Mạc Ngôn đứng đó nhìn cô đầy vẻ châm chọc, sau đó nhìn xuống đầu gối mình đã bị nhuốm một mảng máu đến đau buốt.

"Gặp anh chẳng có gì tốt đẹp cả."

"Hừ."

Mạc Ngôn hừ lạnh nhếch môi nhìn cô sau đó, khóe miệng chậm rãi mấp máy.

"Biết rõ không đấu lại được còn dám ngông cuồng."

"Thì sao?''

Băng Hi gằn nhẹ. trừng mắt lên nhìn anh ta. Chắc chắn cô bị anh theo dõi nên mới xuất hiện đúng lúc như vậy.

"Anh định cho tôi ngồi đây đến bao giờ? Đỡ đi!"

Mạc ngôn cúi xuống cầm lấy tay cô kéo lên nhưng vết thương ở đầu gối càng lúc càng chảy nhiều. Thấy thế anh lập tức bế bổng cô lên bắt đầu rời khỏi. Băng Hi cảm thấy tò mò nhìn lại phía đằng sau nhưng lại chẳng thấy hai tên kia đâu.

"Yên đi, ôm khúc gỗ như cô chẳng dễ chịu chút nào đâu!"

"Hừ."

Băng Hi trừng mắt lên nhìn người trước mặt, trong lòng cũng thấy bực bội, cô như thế này cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.