Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 39



Lúc này Băng Hi mới phát hiện ra, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh hơi lệch về một bên, để lộ cả một vùng da trắng ngần thậm chí vẫn còn lờ mờ dấu hôn vào tối qua. Băng Hi thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh. Quả thực mặt anh có thể dày thêm chút nữa được không?


Thấy cô tức giận như vậy, Tú Khang cũng không làm gì thêm, chỉ là nơi đáy mắt còn đọng lại ý cười, ngón tay giơ lên lau đi những vụn bánh còn sót lại bên khóe miệng.


Tiếng điện thoại bỗng vang lên ở tận góc ghế sofa, mãi một lúc sau mới lấy được. Nhìn tên người hiển thị trên màn hình cô mới chạm vào nút nghe.


“Cậu gọi có việc gì đấy?”


“Cậu đã nhận được chưa?”


Câu hỏi không đầu không cuối của Linh Uyển khiến Băng Hi khó hiểu sau đó tròn mắt nhìn người ngồi cạnh mình rồi lên tiếng nói vào trong điện thoại.


“Nhận gì?”


“Hỏi anh trai mình ấy. Nhanh lên. 10 phút nữa mình tới đón.”


Sau đó, Linh Uyển lập tức ngắt máy khiến cô càng cảm thấy không hiểu gì.


“Linh Uyển đưa cho anh cái gí à?”


Vừa dứt lời, Tú Khang liền lôi trong ví ra cái thẻ màu vàng rồi đặt lên bàn nói.


“Đây là thẻ VIP mà Linh Uyển tặng em.”


Băng Hi cầm cái thẻ trong tay ánh mắt sáng lên rõ rệt, khóe miệng không kìm nén nổi mà dương lên.


“Đây là thẻ VIP của Zillroy Plaza, cô ấy có được nó ở đâu vậy?”


“Zillroy là của gia đình cô ấy.”

“Ra vậy.”


Băng Hi vô cùng hài lòng nhìn thẻ VIP trong tay mình. Nhưng tại sao lại tặng thẻ cho cô? Trên đường đi, Băng Hi đem thắc mắc này ra hỏi liền nhận được cái nhìn quái dị của Linh Uyển


“Đến sinh nhật của mình cũng không nhớ. Cậu thật không xứng làm sâu gạo.”


Lúc này Băng hi mới giật mình liền lôi điện thoại ra nhìn lịch. Hôm qua là sinh nhật của cô, như vậy chiếc lắc ở chân là do anh tối qua đeo cho cô làm quà? Ánh mắt vô tình lại nhìn xuống dưới cổ chân, nơi chiếc lắc phát ra ánh sáng màu xanh biển của những viên kim cương vô cùng đẹp mắt.


“Băng Hi có phải cậu rỗi rãi nhiều quá nên thành ngốc rồi không?”


“Ai thành ngốc chứ? Đầu óc mình vẫn bình thường.”


“Vậy tại sao lại mặc đồ kín mít thế kia? Người khác nhìn vào không nói cậu ngốc mới lạ.”


Băng Hi lúc này nhìn một lượt khắp người mình đều kín đáo đến cổ cũng không để lộ ra. Lúc nãy lục trong tủ cô phải vất vả lắm mới tìm được chiếc váy bảo thủ này. Tất cả chẳng phải đều nhờ phúc cảu người nào đó sao? Hại cô hôm nay không thể mặc đồ tử tế ra đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.