Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 45



Sắc đêm bao phủ toàn bộ căn phòng, chỉ có ánh sang lờ mờ duy nhất hắt ra từ màn hình của bộ phim đang chiếu. Không gian tĩnh lặng, im lìm nồng đượm vẻ chết chóc.


Băng Hi ngồi sát về phía góc cảu sofa, toàn thân không dám cử động. Thực sự bây giờ chỉ trời mới hiểu được cô hối hận đến mức nào. Toàn thân ớn lạnh, cô cảm thấy tiếng gió gào rít phát ra từ bộ phim ma kia như là âm thanh vang vọng muốn đòi mạng. Co thực sự chưa đủ can đảm để bước đến gập chiếc laptop lại. Hơn nữa đã quá nửa đem rồi, một mình co ngòi trong phòng khách, trong đầu liền xuất hiện những hồn ma lởn vởn quanh mình.


Băng Hi muốn hét nhưng không dám.


Đang trong trạng thái sợ hãi bỗng ở phía cửa bỗng vang lên tiếng lạch cạch. Lần này Băng Hi cứng đờ người, đến ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Chẳng nhẽ cô sẽ phải bỏ mạng trong lúc trẻ thế này sao?


Sau đó cánh cửa từ từ mở ra, Băng hi lập tức nhắm nghiền mắt, cô không muốn đối diện với sự thực này. Tiếp đó là tiếng bước chân trầm ổn tiến lại gần, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên trên đầu cô.


“Sao em vẫn chưa ngủ?”


Băng Hi nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền giật mình mở mắt rồi cả người lao đến ôm chặt lấy anh, vì đây chính là cảm giác an toàn mà cô cần nhất.


Cảm nhận được hơi thở nóng ran, nồng nặc mùi rượu gần sát phả vào cổ mình, Băng Hi không hề tránh né mà ngược lại dựa sát vào anh, vô tình mà hữu ý nhênh đón sự xâm chiếm này. Dường như bị chất cồn cùng hương thơm nhẹ nhàng từ người cô kích thích, anh đột nhiên đẩy cô xuống ghế. Giây tiếp theo, thân hình cao lớn kia lập tức đè lên người cô điên cuồng mà chiếm hữu.


Băng Hi muốn đẩy anh ra nhưng cả người mềm nhũn trong lòng anh, gần như chẳng có chút sức lực nào. Quần áo luôn là thứ che đậy hoàn hảo nhất nhưng trong hoàn cảnh này Tú Khang lại cảm thấy nó chính là chướng ngại vật lớn nhất. Không một chút do dự, Tú Khang lập tức xé rách bộ đồ ngủ trên người cô, nụ hôn cũng vì thế mà ngày càng mãnh liệt trượt sâu xuống.


Trong căn phòng không chút ánh sáng, mọi giác quan cũng trở nên nhạy cảm hơn, Băng hi cảm thất từng chỗ trên người mình bị anh chạm đến đều mang theo cảm giác tê dại khác thường. Cảm giác này khiến cô bỗng trở nên hoảng hốt, mọi tế bào vừa rồi còn chìm đắm trong cơn hoan ái dần thức tỉnh. Cuối cùng Băng Hi khẽ cắn môi, giọng nói nhè nhẹ vang lên.


“Tú Khang. Đừng.”


Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng có chút thành khẩn của cô, Tú Khang đột ngột dừng lại. Ánh mắt sâu hun hút đen như mực của anh bây giờ đã trở thành màu đen sẫm, đáng tiếc cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Không gian tĩnh lặng chỉ còn vang lên hơi thở nóng rực có chút nóng rực cùng gấp gáp của anh.



Lúc Tú Khang bước ra từ phòng tắm, mái tóc ẩm ướt còn đọng lại những giọt nước, nửa thân trên để trần càng khiến anh trở nên cuốn hút. Tú Khang liếc nhìn người đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, rõ ràng không hề có ý định quay về phòng của mình. Trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng lại không che được đôi chân thon dài đẹp đẽ còn lô ra. Cuối cùng anh đành lên tiếng.


“Em không buồn ngủ sao?”


“Không muốn.”


Băng Hi đáp lại thẳng thừng rồi cầm lấy một chiếc khăn vò đầu cho anh. Tóc anh vừa mềm, chạm vào lại có cảm giác man mát, vì thế mà Băng Hi bất giác muốn nghịch tóc anh. Cảm thấy cô vẫn không hề có ý định dừng việc vò đầu của mình, Tú Khang liền vòng hai tay ôm lấy eo cô kéo xuống. Băng Hi lập tức nằm gọn trong lòng anh, không thể nhúc nhích, cho dù cô dãy thế nào anh cũng không buông thậm chí cánh tay còn dùng lực siết mạnh khiến cô hơi đau.


"Vũ Tú Khang, tại sao anh lại giúp em?"


"Cuối cùng cũng nói ra vấn đề chính rồi sao?"


"Anh mau trả lời."


Thấy anh không trả lời câu hỏi của mình, Băng Hi liền thúc dục trong khi đó anh lại không hề tỏ ra kinh ngạc hay lo lắng khi cô hỏi vấn đề này. Ngược lại, anh lại tỏ ra bình thản, khẽ tựa cằm vào vai cô nói nhỏ.


"Chẳng phải em đều biết cả rồi sao?"


"Vũ Tú Khang."


"Hử?"


"Có phải anh giúp ai cũng đều nhiệt tình, giúp hết mình như vậy không?"


Nghe câu hỏi này, anh bỗng quay sang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm thường ngày giờ trở nên có chút gian sảo, sau đó khóe miệng nhếch lên để lộ rõ ý cười.


"Không phải, phúc lợi tốt như vậy chỉ mình em được hưởng như vậy thôi."


"Vậy sao?"


"Đúng vậy. Hơn nữa muốn tôi giúp ai thì đơn giản đâu chỉ là giúp vô điều kiện. Chúng đều có giá của nó."


"Gian thương!"


"Quá khen rồi."


Khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng được sáng tỏ, Băng Hi cảm thấy trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm nhưng cũng có chút ít chua xót. Nhưng cảm xúc này vụt qua rất nhanh, vì cô tin tưởng anh, tin tưởng những điều anh nói đều là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.