Sơn
tra – Tiêu thực, hóa tích, hành khí, tán ứ, làm thành kẹo hồ lô có mùi vị của
hồi ức, trăm lần ăn cũng không chán.
Sau khi Thẩm Tích Phàm về nhà, nhìn thấy bên
trong phòng khách bày ra đống đống bao tải, hộp quà tặng, lúc vào nhà vệ sinh
rửa tay, liền nghe thấy âm thanh “Phịch” bên trong cái thùng nhựa. Cô tò mò, mở nắp ra nhìn một phát, chợt hoa dung thất sắc*: “Mẹ ơi! Có rắn!”.
(*hoa dung thất sắc: mặt mày biến sắc).
Ngược lại, làm Thẩm bố bị dọa chạy tới, cười ha ha,
cầm gậy gỗ nhỏ khiêu khích xuống cái thùng hai nhát: “Đấy là lươn, con sao
không có năng lực quan sát như vậy?”
Thẩm Tích Phàm buồn nôn: “Quăng ra ban công đi, con
chịu không nổi lúc đi Tolet còn phải nhìn cái thứ này!”.
Lại nghe thấy bên trong bao tải có tiếng vang “rột
roạt”. Trầm bố giải thích: “Đó là cua, đây là cá mè, Phàm Phàm mau tới giúp bố
thả vào trong xô đựng cá, đừng để nó chết, bằng không mẹ con lại diễn cái bài
thương tâm a!”.
Lúc ăn bữa tối, Thẩm mẹ vui mừng rạo rực cầm đũa chỉ
điểm giang sơn: “Chọn mấy hộp hải sản tươi nhất cho ông nội, ông ngoại thì mang
đi, còn có cả đám rau dưa này nữa, năm nay cục nông nghiệp chỗ tôi dàn rau sinh
trưởng tốt.”
Thẩm bố gật đầu: “Sắp đến tết gửi ít hoa, rau, củ
quả cho các cụ. Đúng là lợi ích thực tế.”
Thẩm Tích Phàm chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ: “À…. Con
nói trong nhà nhiều thứ này nọ như vậy, thì ra sắp đến tết!”.
Thẩm mẹ bất mãn: “Mày mỗi ngày chỉ biết công việc,
tết đến ngay cả cái ngày nghỉ cũng không biết có hay không, năm nay đêm 30 tết,
gia đình ta làm “nhà cái”, đầu tiên đi ông nội chúc tết, sau đó mọi người sẽ
tới ăn cơm, trong nhà làm mấy món ăn tết bình thường.”
Thẩm Tích Phàm kêu than: “Lại phải cho đám tiểu quỉ
tiền mừng tuổi rồi, con sắp nghèo chết đây.”
——–
Thật sự nhanh chóng tới tết, buổi tối gia đình họ
Thẩm có mấy đám người, đều là người trong cục của Trầm mẹ, gửi tới hai bồn hoa
lan —- có cái tên rất đẹp “ Hải điệp tâm ngôn”, sáu chậu quất, cùng vài thùng
cam, quýt; lại thêm mấy hộp quả Kiwi với ô mai.
Có cái ăn, đây là sự chờ đợi duy nhất của Thẩm Tích
Phàm đối với cái tết năm nay, tuy rằng hiện tại cuộc sống vật chất phong phú,
muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, nhưng cô cảm thấy người một nhà sum vầy quanh cái
bàn tròn cùng nhau ăn bữa cơm, chính là cải trắng, đậu phụ cũng có hương vị
ngọt ngào.
Trên mạng có người đang bàn luận: “ Năm mới chốt lại
làm thế nào mà qua đây” , “Tết năm nay khó khăn gặm nhấm” , “Tiết mục đêm tết
của ‘tuổi già’ ”, cũng có nào là người công khai trên mạng thông báo tuyển dụng
“Bạn gái tạm thời”, “bạn trai tạm thời” để ứng phó sự thúc giục đám cưới của bố
mẹ.
Cô tùy tay kích mở một cái trang mạng, bên trong,
chủ của topic cầu cứu về vấn đề quà tặng bạn gái để cầu hôn, số người đọc
rất nhiều, cư dân mạng đều nhắn lại, đoán chừng hơn phân nửa là con gái— nhất
trí yêu cầu tặng kim cương.
Quả nhiên là “ Kim cương vĩnh hằng dài lâu, một viên
mãi mãi lưu truyền”, phụ nữ mà thanh cao hay thoát tục đều ngăn không nổi được
sức hút của nó, ví dụ như cô , Thẩm Tích Phàm cũng kìm nén không được cái “Bạc
kim tâm ảnh” kia.
Nhưng, nó không phải là thứ mà bản thân nên có.Cô
nhớ lại lúc buổi chiều ngày hôm nay, Nghiêm Hằng thật sâu chìm trong nỗi thất
vọng, bản thân cô thế mà lại có chút không đành lòng, nhưng dù sao là anh
thương tổn cô trước, hiện tại có cái tư cách gì yêu cầu muốn bồi thường, ba năm
sau, bản thân anh nhớ mãi không quên, là không quên được đối với đoạn tình cảm
trước đây hay là canh cánh trong lòng với sự thương tổn năm đó?
Cô nghĩ cứ như vậy đi, đợi đến cái lúc phải tới ấy,
tìm một người thích hợp, nói một hồi yêu đương bình thản, sau đó sẽ kết hôn.
Khi tết đến, sẽ qua nhà đối phương chúc tết, vui sướng nhìn đám tiểu quỷ gọi
người ấy hai tiếng “Anh rể” vòi tiền mừng tuổi, cùng ông nội uống xoàng mấy
chén, cùng tam cô lục bà chà chà mạt trượt, sau đó một năm liền trôi qua, có lẽ
đây là cái cảm giác người một nhà.
Nhưng mà, cô luôn cảm thấy không cam lòng, cuộc sống
như vậy chẳng lẽ chính mình muốn, tình yêu như vậy chỉ là mơ tưởng của bản
thân, trong cái thành phố hỗn loạn thế này, cuối cùng có hay không thuộc về
riêng cô, dành cho chính bản thân mình một loại tình cảm thuần khiết cùng chân
thành?.
———
Ngày hôm sau họp sáng, Trình tổng đột nhiên nói muốn
mở một buổi tiệc cuối năm chúc tết cho nhân viên khách sạn, đến lúc ấy sẽ phát
lương, Thẩm Tích Phàm cảm thấy, một năm nay cuối cùng cũng hết khổ.
Lúc về nhà, đi một mình trên đường, cô bị cảnh tượng
náo nhiệt hấp dẫn tới, đi ngang qua siêu thị, tiếng người ồn ào, mọi người đẩy
xe hàng qua lại, trẻ con vui chơi chạy trong đại sảnh, quầy thu ngân chen chúc
nhau toàn là người.
Khung cảnh sắm tết lúc nhỏ liền cứ thế hiện lên
trong đầu, cô dừng không được bước chân của bản thân, đi vào siêu thị mua bánh
tổ hồng, bánh tổ trắng, bánh trôi vừng đen cùng một hộp kẹo sugus.
Nhưng, lại có chút thất vọng, tại sao không có kẹo
hồ lô?
Trùng hợp lúc đi qua quảng trường Thời đại, thấy có
ông lão khiêng chiếc gậy, mặt trên cắm đầy mứt quả, đỏ rực, rất giống cái kiểu
mời người tới thưởng thức, một bên có đám trẻ nhỏ với lên muốn lấy.
Cô chọn nửa ngày, khó khăn lựa ra một que nhìn qua
rất nhiều quả, khá đẹp mắt, chuẩn bị bỏ tiền, bên cạnh liền có một âm thanh
quen thuộc vang lên: “Tôi cũng muốn một xâu!”.
Thật sự là gặp quỷ, lúc này mà vẫn có thể tương ngộ
Hà Tô Diệp, anh mặc cái áo khoác màu café, ánh mặt trời tràn ngập, hạ vai xuống
mỉm cười, má lúm đồng tiền nhỏ nhìn qua cùng mứt quả ngọt ngào như nhau, Thẩm
Tích Phàm bỗng nhiên rét lạnh không chịu nổi, một bác sĩ đông y đẹp trai như
vậy cùng một xâu mứt quả phối hợp tại một chỗ, khung cảnh quá kì dị đi!
Trên thực tế, cái xâu kẹo hồ lô này ngược lại khiến
Hà Tô Diệp, ở những lúc bình thường cố ý gây dựng khí chất cẩn thận thì hiện
tại không còn sót lại một mảnh, anh ăn vô hạn hài lòng, không coi ai ra gì,
thực sự khiến cho Thẩm Tích Phàm thấy thèm lây.
Cô kỳ quái: “Tại sao gần đây luôn gặp anh nhỉ?”
Hà Tô Diệp cười cười: “Gần đây bận rộn thí nghiệm
của giáo sư, bình thường đều là lúc này mới hết giờ làm.”
“Bận cái thứ gì? Bí mật quốc gia, vũ khí sinh học
hay là virut độc hại?”
“Trong não cô chính là không- có- khả -năng có chút
khái niệm hành y tế thế nào sao? Đừng đem bác sĩ cả ngày chỉ có ý nghĩ giống
như mấy tên hại người — kiện vị tiêu thực phiến* hẳn là cô biết đi, cái
đó cùng loại với thứ tôi đang nghiên cứu!”
(* đây là tên một loại thuốc kích thích tiêu hóa,
kiểu như men vi sinh)
“…Cho nên anh liền tới mua kẹo hồ lô?”
“ Rất ngon, vừa chua lại vừa ngọt, sơn tra tiêu
thực, hóa ích, hành khí tán ứ, nhất là công dụng tiêu đi thức ăn mỡ thịt còn
tích trong dạ dày, hơn nữa, còn tràn ngập hồi ức của cái tết khi còn nhỏ, trong
nhà, đều sẽ mua một xâu, không khí có hương vị rất riêng của năm mới.”
“Vậy cái loại thuốc ấy của anh, khi nào đem cho tôi
dùng thử nhé?”
“Đợi đến lúc cô ăn no đến đi không nổi đi!”
“Tôi đây không phải heo nha?”
“Ai nói cô không phải? ….. cô nhóc, tôi hay nói đùa,
đừng tức giận!”.~ >_
————-
Tiệc chúc mừng kết thúc năm cũ của Cổ Nam Hoa Đình
tổ chức rất long trọng, nhưng đối với Thẩm Tích Phàm mà nói, ngoại trừ tiền
thưởng thì ngoài ra hình như chẳng có cái gì hấp dẫn được cô.
Kế tiếp là vũ hội cũng cực kì nhàm chán, trong lúc
cô cùng Lâm Ức Thâm nhảy một bài, vẫn là do kỹ thuật nhảy của bản thân rất
không tao nhã mà chủ động chào tạm biệt.
Lúc cô đang đau khổ, thì bỗng một bàn tay trắng chìa
ra trước mặt: “Không biết có thể hay không mời cô Thẩm vui lòng chiếu cố?”
Cô thốt ra: “Nếu anh không ngại tôi có thể ở bên anh
chân cẳng trái phải mà luân phiên oanh tạc, thì tôi nghĩ….”, nói đoạn cô ngây
ngẩn cả người, tâm sự quá quen thuộc, có phải hay không thời gian năm năm trước
quay trở lại.
———
Khi ấy, học viện tổ chức lớp xóa mù, thế nào cũng
buộc bọn họ đi học nhảy. Cô Thẩm Tích Phàm thật sự là tư chất có hạn, động chân
liền quên tay, cả người cứng ngắc, rất cẩn thẩn sợ giẫm vào chân đối phương,
bạn nhảy luôn luôn an ủi cô, đừng lo lắng, thân thể thoải mái một chút.
Nhưng cô làm sao có thể thoải mái đây, khi cô đang ở
lúc tiến thoái lưỡng nan, thì một bạn nhảy nam hướng cô nói: “Tôi tới dạy cô ấy
á, thôi bỏ đi, cô ấy lại nhìn chằm chằm vào mặt đất, sàn nhà đều bị cô ấy đào
vài cái lỗ rồi!”
Cô vừa thẹn vừa giận, chợt nhấc đầu, lại thấy hé ra
khuôn mặt tuấn tú, cùng một đôi mắt cười ôn nhu, cô rốt cuộc từ trối không
được, cũng do bản thân từ đó lún sâu, vạn kiếp bất phục.
Về sau, trường có vũ hội, câu nói kia : “Nếu anh
không ngại tôi có thể ở bên anh chân cẳng trái phải mà luân phiên oanh tạc” đã
trở thành ám hiệu lúc đó giữa bọn họ, trong đám bạn nhảy của mình, chỉ có
Nghiêm Hằng sẽ cười nhắc nhở cô: “Tiểu Phàm, anh nghĩ, em lại dẫm lên chân
anh”.
Ánh mắt ôn nhu yêu thương của Nghiêm Hằng tỏa ra, giống
như năm năm trước, anh quen kéo tay Thẩm Tích Phàm, cứ như vậy bọn họ khi ấy
lặp lại động tác giống nhau hơn trăm, ngàn lần.
Sắc cam lộng lẫy của chiếc đèn pha lê, thủy ảnh
trong suốt,Thẩm Tích Phàm có chút mê ảo cùng choáng váng, âm nhạc kèm tiếng hít
thở rất nhỏ của bản thân, sự trống rỗng trong trái tim bị mở ra, thật rộng, cô
cố gắng khống chế cảm xúc đã có ý muốn tràn ra.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều tụ lại trên người
bọn họ. Đó là một loại không khí cự tuyệt người khác tới gần, chỉ tồn tại trong
không gian giữa hai người, cô không hiểu mà dường như đã sa vào cái khoảng
không hư ảo ấy, bỗng nhiên, cảm thấy hơi thở của anh ngày càng lại gần, có chút
hoang mang, có chút bất đắc dĩ.
Giật mình tỉnh mộng, cô quyết định dứt khoát buông
tay, xoay người rời đi, chỉ kém một chút thôi,liền lại giẫm lên vết xe đổ của
quá khứ.
———
Làm ướt đến ửng đỏ hai má, nước đá khiến cho cô nháy
mắt cảm thấy tỉnh táo hẳn lên, cô không muốn quay trở lại, lúc đi ra ngoài lại
phát hiện Lâm Ức Thâm cầm áo khoác cùng túi xách của cô đứng chờ bản thân.
Thẩm Tích Phàm có chút xấu hổ: “Cám ơn anh, Lâm Ức
Thâm, em có phải đã làm cho người ta mất mặt rồi hay không?”
Lâm Ức Thâm cười cười: “Không nghĩ tới, em cũng có
chút tính tình thối đi, thế nào mà, bạn trai cũ tìm đến đây lại không vui?”
Thẩm Tích Phàm nhíu mày: “Lâm Ức Thâm, hỏi anh một
vấn đề, vì sao con trai các anh có thể mặt không biến sắc cùng con gái chia
tay, một chút dấu hiệu báo trước đều không có?”.
Lâm Ức Thâm trừng mắt: “Em là đang khiển trách anh
hoa tâm lạm tình hả? Vấn đề này anh cũng nói không rõ được lý do, nhưng hình
như đây là cách dùng thống nhất của con trai. Phiền , Ghét, chính là một câu
cũng cảm thấy dư thừa, sau đó tinh thần sa sút mà trốn tránh, tìm kiếm cảm giác
mới, cho đến thời điểm bất đắc dĩ sẽ nói một câu “Chúng ta chia tay đi”.
Thấy Thẩm Tích Phàm bộ dáng căm phẫn, anh bổ sung: “
Khi đó đều là tuổi trẻ cuồng vọng, thiếu sót chính là hai chữ “trách nhiệm”
thôi, nhưng ai mà không chịu thương tổn mới trưởng thành chứ!”
Thẩm Tích Phàm cười khổ: “Nếu lúc ấy, mọi người có
thể tâm tình bình tĩnh ngồi xuống từ từ nói chuyện, hiện tại cũng sẽ không phải
cái tình cảnh như thế này, còn em cũng không ở cái tình trạng nắm bắt không nổi
mọi thứ đến vậy—- rốt cuộc là bản thân đối với anh ta dư tình chưa dứt hay là
trong tim còn không cam lòng.”
Cô vẫn chưa nói xong thì bỗng di động vang lên, vừa
thấy là điện thoại của Lí Giới, vội bắt máy, Lí Giới hỏi: “Thẩm Tích Phàm, cô
có rảnh không ? có muốn tới đây ăn sủi cảo? cô thích nhân bánh là cái gì, đúng
rồi, chúng tôi đều ở trong nhà của Hà Tô Diệp!.
Cô còn chưa trả lời, Lí Giới lại tiếp tục: “Có rau
hẹ, hải sản, thịt nạc, đậu đũa, cô thích ăn loại nào, để mọi người gói nhiều
một chút?” Đúng là, không cho người ta lấy một đường để từ trối.
——–
Mang theo hai con vịt nướng đến nhà Hà Tô Diệp, vừa
lên tầng, đứng ở bậc cầu thang đã nghe thấy tiếng của Lí Giới: “Phương Khả Hâm,
cô, con gái con lứa gì mà ngay cả cái sủi cảo cũng không gói nổi, để tôi, để
tôi!”.
Thẩm Tích Phàm gõ cửa, đập đến một lúc lâu mới có
người ra mở, đầy tay bột mì, trên mặt cũng bị bôi từng vết từng vết ấn trắng,
dáng vẻ mang chút tà khí, xem ra là loại người rất thu hút đám nữ sinh: “Mỹ
nhân, em tìm ai?”
Cô lập tức liền miệng lắp bắp phun ra: “ Hà… Lí Giới
….”
Bên kia, Hà Tô Diệp đem đầu lò dò đi tới, hướng về
phía cô cười, trên mặt cũng dính bột mì, dáng vẻ đúng là kiểu người đàn ông nội
trợ, Phương Khả Hâm tủi thân ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, còn có một vài
người lần trước ở buổi họp mặt, cùng cô chào hỏi.
Lí Giới thế mà lại rất hứng thú, thấy cô lập tức lại
mở đài: “Tôi vừa nãy còn lải nhải, cô đã tới, hiện tại có thể rồi, Thẩm Tích
Phàm nhanh tới giúp tôi gói sủi cảo, nhất định biết gói nha, đừng nói cho tôi
là cô không thể ?”.
Vẫn còn bị Lí Giới muốn làm bản thân dính đầy bột
mì, Thẩm Tích Phàm bất đắc dĩ, hai tay lem luốc bột lại không thể đi lấy khăn
phủi đi , Hà Tô Diệp rảnh rỗi liền chạy tới, dùng khăn bông ướt giúp cô lau,
cởi xuống tạp dề của mình, đưa cho Thẩm Tích Phàm: “Tôi đi luộc sủi cảo, không
cần dùng tới”.
Anh xoay người đi vào phòng bếp, Khâu Thiên ý vị sâu
xa nhìn Thẩm Tích Phàm một cái, xoay người cũng đi vào, Phương Khả Hâm cắn cắn
môi, quay mặt đi chỗ khác thật mất tự nhiên. Khâu Thiên dựa vào tủ lạnh, nhìn
Hà Tô Diệp đem sủi cảo bỏ vào trong nồi, chắc như đinh đóng cột nói: “Cậu thích
cô gái kia đúng không?”
Tay cầm cái khay rõ ràng hơi rung một chút, Hà Tô
Diệp xoay người, mang theo nụ cười, hào phóng thừa nhận: “Ừ, đúng thế, nhanh
như vậy đã bị cậu nhìn ra à?”
Nhưng thật ra Khâu Thiên lại bị anh dọa: “Không thể
nào! Không thể nào!” Lập tức lại thay vào cái khuôn mặt tươi cười bất cần đời:
“Tớ cảm thấy cô gái kia cũng không tồi, rất chân thật, người lại ôn hòa…. Ê,
cậu ngược lại nói rõ cũng không có, hay là bị người ta cự tuyệt? có lẽ là vẫn
chưa thổ lộ đi, thật sự là cái tên chậm chạp này….”
Hà Tô Diệp thở dài: “Cậu có thể hay không không cần
thông minh như vậy, quả thực chính là khủng bố, nếu Phương Khả Hâm biết chuyện
tốt cậu làm, nhất định đem cậu hạ sát!”.
Khâu Thiên hừ lạnh một tiếng: “Tớ chính là nhìn
không thuận mắt cô ấy đối với cậu tốt ra sao , cậu lại một bộ “ thế sao?” “thật
sự thế à?”, chịu không nổi, vì sao con gái thích cậu luôn luôn nhiều hơn tớ,
cái việc kia đương nhiên cảm thấy khó chịu a!”
Hà Tô Diệp nheo lại ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ,
ngay cả mình đều biết cậu đối với Phương Khả Hâm có ý, nếu không trước đây vì
sao luôn bắt Lí Giới theo mình lải nhải cái tin tức “cô ấy thích anh”, chỉ là
hình như có chút đạo lí.
Khâu Thiên nhanh chóng đi mở cái vung: “Cậu vì sao
không đi thổ lộ hả?”.
Hơi nước bốc lên, trên cửa sổ bao phủ một tầng sương
trắng, Khâu Thiên tầm mắt có chút mơ hồ, trong làn hơi ấy, khuôn mặt Hà Tô Hiệp
hiện ra sự tịch liêu thản nhiên: “Không dứt đoạn quá khứ, làm thế nào có tương
lai, tớ không muốn ép cô ấy, cũng không mong cho cô ấy thấy áp lực, chỉ cần
đứng bên cạnh, cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.”
Khâu Thiên vỗ vỗ bờ vai anh: “Không nghĩ tới con la
đã tiến hóa nhanh như vậy, thuyết tiến hóa của Darwin phải sửa lại thôi!”.
———-
Bữa cơm này, Thẩm Tích Phàm thật sự ăn quá nhiều,
phải nói là mọi người đều ăn quá nhiều, ôm bụng nằm ở trên sô pha rên hừ hừ,
cũng không ai nhúc nhích, Lí Giới kêu: “Anh, kiện vị tiêu thực phiến!”
Thẩm Tích Phàm liền nhớ tới lần trước Hà Tô Diệp có
nhắc qua loại thuốc mới, phì cười một chút, sau đó đã thấy anh bưng một cái bát
gì đó tới đây, đen tuyền, nhưng thật ra rất thơm, chẳng lẽ là—- loại thuốc
mới?.
Không phải còn xin con dấu độc quyền mới tung ra thị
trường sao? Ngay cả số đăng kí của cục y tế cũng không có, anh vội đem tới để
chúng ta làm thí nghiệm, lại nói, có phải khi lấy cơ thể con người làm thí
nghiệm đều có thể nhận tiền hay không, cô Thẩm Tích Phàm không nên không công
làm kiếp con chuột bạch.
Chỉ là, quả thật uống rất ngon, mùi vị sơn tra, còn
có hương cam, Khâu Thiên khuấy một chút nếm thử, tường tận liệt kê ra các cái
tên: “ Sơn tra, mạch nha, thanh bì, ô mai, chỉ thực, đây chính là loại thuốc
ông lão Cố ấy muốn làm?”
Hà Tô Diệp nghiêm trang: “Đây là mình ở phòng thí
nghiệm thích làm chơi, thế nào uống được hay không?”
Toàn bộ mọi người cười ầm lên, nhao nhao đi múc thứ
gì đó trong bát, Thẩm Tích Phàm không khỏi nhìn qua Hà Tô Diệp vài lần, anh
chống vào sô pha, tóc mái rơi xuống dưới, che khuất nhân trung, anh tới gần cô,
nhẹ giọng nói: “Cô nhóc, buổi tối ngày mai đi ăn kẹo hồ lô chứ?”
Cô nghênh hướng tới ánh mắt anh, cười dài: “Được
thôi, không gặp không về!”
Thẩm Tích Phàm nhớ tới xâu mứt quả kia, màu đỏ nước
đường bao lấy quả sơn tra tròn tròn, không có hạt vừng sặc sỡ cùng bánh đậu,
chỉ là một xâu mứt quả đơn thuần, cũng là thứ mỹ vị tuyệt vời nhất.
Cô mãi mãi là một người theo cái chủ nghĩa lý tưởng
hóa hoàn mỹ, hi vọng tình yêu của bản thân, không cần kim cương để trang điểm,
không cần vàng bạc làm đồ trang sức, chỉ muốn tình yêu, chính là cái hương vị
đó của kẹo hồ lô, sơn tra thêm nước đường, có chua có ngọt, trăm lần ăn cũng
không chán.
Mà Hà Tô Diệp, có thể hay không là cái người kia,
trong tuyết lớn tung bay, nơi góc đường tiếng người ồn ào huyên náo, mà tới đưa
cho cô một xâu mứt quả ấy.