Cát
hoa- là nụ hoa chưa nở của cây sắn dây, có tác dụng giải rượu, dùng cho trường
hợp uống rượu quá độ, vậy mà lại giải không được cơn nghiện của con tim.
Ngày mùng 4 tết, Thẩm Tích Phàm mang theo cháu
gái đi mua sách, bé mới lên lớp 5, mà giống y bà cụ non, đối với tiểu thuyết
tuổi teen không thèm để ý đến: “Ngây thơ, nhàm chán, cháu đều không đọc, vì cái
gì mà vẫn còn nhiều người lớn túm tụm vào đấy!”.
Quả nhiên, một giá toàn tiểu thuyết tuổi teen, người
đứng, kẻ ngồi xổm, thậm chí là cả ngồi bệt ra đất,đủ các loại tư thế khác nhau.
Trong biển sách đi lại một vòng, Thẩm Tích Phàm cảm thán: “Mình đúng là lú lẫn,
tất cả đều chẳng phải sách cần tới”.
Nhưng đến lúc thanh toán tiền, cháu gái kỳ quái hỏi:
“Cô à, cô không phải nói không thấy sách đọc sao? Thế mà mua nhiều thế này?”.
Bị người trọc phá suy nghĩ, cô cuống quít đem sách
cầm lên sắp xếp gọn lại: “Đâu, đâu, cô sắp phải đi nước ngoài rồi, cho nên đều
là sách giáo khoa!”.
Cháu gái không thể tin mà nhìn cô, nhỏ giọng nói
thầm: “Mua hết toàn là sách đông y, cô định lừa ai đấy!”.
Lúc ra đến cửa, người người tấp nập, cô mua lắm
sách, đành phải ôm trong tay, bỗng nhiên, có người vỗ bả vai của mình:
“ThẩmTích Phàm, có muốn tôi giúp cô không?”
Cô quay mặt lại, lập tức mồm miệng lắp bắp: “A, chúc
mừng năm mới, Hà Tô Diệp, mấy cái này không nặng, không làm phiền anh”. Sau khi
nói xong, cô không dám nhìn Hà Tô Diệp, mặt hơi hồng hồng.
Thế nhưng, Hà Thủ Tranh đứng ở một bên xen vào: “Chị
thoạt nhìn thật vất vả nha, chú làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!”
Cô thế mới chú ý tới một cậu bé trắng trẻo đứng bên
cạnh Hà Tô Diệp, mắt liền sáng ngời, trong lòng thầm than, gen nhà Hà Tô Diệp
thật sự là vạn dặm mới tìm được một, thằng bé nhìn giống như kim đồng bên phật
bà quan âm, nói vậy, Hà Tô Diệp lúc còn nhỏ chắc cũng là cái dáng vẻ người gặp
người thích như thế này sao!.
Nhìn qua một cái liền yêu quí đứa bé này, Hà Thủ
Tranh cũng không tránh cái tầm mắt nhiệt hỏa của cô, cười tủm tỉm nhìn ThẩmTích
Phàm: “Chị à, ngoại hình chị thật xinh đẹp, giống với loại em thích, chính là
Audrey Hepburn kia!” Phụt..t—ôi nước
của tôi ~>_
(Đây là Audrey Hepburn gu của nhóc tỳ này
cũng khá phết*^_^*)
Hà Tô Diệp lúc nhỏ tuyệt đối không thể có cái lời lẽ
đường mật như thế này, cô dám khẳng định, có điều một cô gái 25 tuổi thế mà bị
một cậu nhóc nói tới nở gan nở ruột, thật sự là chuyện bất đắc dĩ.
Cô che dấu không nổi cảm xúc, cười toe toét: “Hà Tô
Diệp, nhóc thật đáng yêu!”.
Hà Tô Diệp xoa xoa đầu Hà Thủ Tranh, ngược lại nhìn
đám sách trên tay Thẩm Tích Phàm, anh rút ra một quyển, lại dùng tay còn lại
giúp cô cầm một túi sách khác, lật ra vài tờ hỏi: “ Quyển sách này hay đấy, cho
tôi mượn đọc vài ngày được không?”
Cô vội vàng gật đầu: “Không sao, anh cầm lấy mà đọc!
Muốn đọc bao lâu cũng được!”.
Trên xe buýt, Thẩm Tích Phàm đau khổ mãi, trong tay
cầm ngần này sách thuốc đông y mà cau mày.
Có thể Hà Tô Diệp phát hiện ra tâm tư của cô
rồi hay không— cô muốn học chút kiến thức đông y, đỡ phải lúc nào cũng trở
thành trò cười trước mặt anh, cô cảm thấy thực mất mặt, tuy rằng điều này rất
hợp tình hợp lý. Cô muốn lúc nói chuyện cùng anh sẽ có thêm đề tài, dù cho anh
luôn là cái tính tình kiên nhẫn như vậy mà nghe cô lải nhải; Cô muốn— muốn đến
gần bên anh, hiểu biết thế giới của riêng anh.
Cái lĩnh vựa cô từ trước đến nay không hề liên quan
đến, vậy mà lại có những cái tên thuốc thật dễ nghe— mộc lan, bán biên liên,
hoa khoản đông …..có tác dụng thần kì; thì ra không riêng gì nước, rượu, dấm
cũng có thể làm thuốc dẫn, thậm chí còn có thể chưng cất, chế dạng sương, ủ,
lên men; Thuốc đến bệnh trừ — cảm , bệnh phổi, bệnh dạ dày hay về khí huyết
cũng không phải không có khả năng trị khỏi; Đông y là một lĩnh vực thần kì, là
sự lắng đọng của ngàn năm văn hóa và cũng là báu vật mà nhiều thế hệ của dân
tộc truyền lại.
Vậy mà bên này Hà Thủ Tranh nhìn bóng dáng rời đi
của Thẩm Tích Phàm đến xuất thần: “Chị gái xinh đẹp tên là gì nhỉ?”.
Hà Tô Diệp giật mình, xoay người lại véo véo cái má
tròn mịn của nhóc: “ Sao hả? Vừa rồi quên mất bắt chuyện với người ta?”.
Hà Thủ Tranh không phục: “Chú, nói chuyện với chú sẽ
làm cho cháu hiểu thành chú đang ghen!”. Sau đó nhóc cầm lấy quyển sách kia, tò
mò hỏi: “ A… quyển sách này cụ nội cũng có! Chú mượn làm cái gì?”
Anh “phụt..t” cười, kéo tay Hà Thủ Tranh: “ Chuyện
của người lớn không tới nhóc quản, bạn nhỏ Hà Thủ Ô à!”.
Năm nay vận khí thật sự rất hên, trực ban ở khách
sạn chưa đến lượt mình, mừng rỡ cô ở nhà nhàn nhã tự tại, chuẩn bị tài liệu du
học nước ngoài.
Tuy rằng quản lý khách sạn là cái nghề sống yên
phận, nhưng cô chắc chắn không chán ghét, thậm chí còn có chút vui vẻ. Cô thích
đứng trên thảm cỏ của khách sạn thưởng thức bầu trời xanh, ngắm nhìn tia nắng
hắt lên cửa sổ trong suốt, những vị khách đi tới với thần thái khác nhau. Dù là
vất vả, thường xuyên sẽ có vài người khách soi mói, tức giận, nhưng mỗi khi xử
lý tốt một việc, cô đều cảm thấy thật thỏa mãn.
Thẩm Tích Phàm thở dài một hơi, hơn hai mươi trường
, từ những đại học tốt nhất ở Las Vegas, hay Học viện Quản trị Nhà hàng Khách
sạn Cornell cho tới cả tại các trường tại California. Lúc học đại học, cô một
lòng muốn theo học ở học viện Cornell, nhưng trong điều kiện nhập học lại cần
ba năm kinh nghiệm quản lý khách sạn, vì thế nên cô mới không do dự mà dấn thân
vào làm việc.
Thế mà hiện tại, cô lại đang cầu mong có thể bị đại
học Pennsylvania kia nhìn trúng.
Nhưng như thế này có tốt không? Rõ ràng trong lòng
có khúc mắc về quá khứ đã qua của anh, rõ ràng nói với bản thân không thể lún
vào quá sâu, rõ ràng có chút cố ý lảng tránh Hà Tô Diệp. Nhưng, cô vẫn không
thể kìm nén được bản thân mà mong nhớ anh, rồi sẽ rất hứng thú mà đi nghiên cứu
thuốc Đông y.
Thật sự là một đứa ngớ ngẩn, cảm xúc cuộc sống của
cô hỏng bét, nghĩ nát óc đều tìm không ra manh mối, cô đến tột cùng phải làm
thế nào bây giờ? —chị ơi! yêu đê
* tung hoa*^^~~
Thư đề cử ra nước ngoài của cô là do
Trình tổng viết, tin tức không biết thế nào lại lộ ra ngoài, các quản lý cấp
cao và mọi người đều biết.
Lâm Ức Thâm là người đầu tiên đến tìm cô, sắc mặt
xanh mét, ập đến hỏi: “Cô tại sao muốn ra nước ngoài cũng không nói một
tiếng!”.
Lúc ấy, Thẩm Tích Phàm đang ăn thêm cơm ở nhà ăn
nhân viên, một chút không cẩn thận đã bị hóc cái xương của món sườn xào chua
ngọt, cô đau đến nhe răng trợn mắt: “Lâm Ức Thâm, hiện tại anh biết cũng đâu có
muộn!”
Lâm Ức Thâm ngồi xuống trước mặt cô, thở dài: “Em
gái, luôn tùy hứng như vậy, nghĩ cái gì thì làm cái đó.”
Thẩm Tích Phàm xoa quai hàm, vừa không quên chọn
miếng sườn lớn: “Lâm Ức Thâm, tôi lần này nghiêm túc, du học là ước mơ của tôi,
không hoàn thành được tôi sẽ chết không nhắm mắt, đây tuyệt đối không hồ đồ,
tin tưởng tôi, đúng vậy!”
Anh bất đắc dĩ cười: “Tôi thật ra cũng không tức
giận, chỉ là, cô đột nhiên cho tôi một việc trở tay không kịp như vậy, thật sự
là thực khó xử a…”.
Cô cuối cùng đem tầm mắt từ miếng sườn lợn dời đi:
“…. À…Việc này, Lâm Ức Thâm, anh khó xử cái gì?”.
Lâm Ức Thâm đứng dậy, xoa xoa đầu của cô, nói ra cái
quan điểm chém đinh chặt sắt: “Em gái, thật đúng là một tiểu yêu tinh phiền
toái!”.
Chờ cô ăn xong sườn, bưng lên chè đậu xanh, còn chưa
cho tới miệng, bên kia âm thanh xa xôi của Hứa Hướng Nhã đã truyền tới: “Hay
cho cái đồ Cháo này, bỏ lại chúng tôi đi theo đuổi cái tiền đồ sáng lạn của bản
thân!”.
Cô cười hì hì: “Chè đậu xanh ăn ngon lắm, quản lý
Hứa vất vả rồi.”
Hứa Hướng Nhã nửa hâm mộ nửa là tiếc hận nói: “Đáng
tiếc chức vụ cao như vậy, nói quăng liền mất, tôi thay cô cảm thấy thật đáng
tiếc.”
Thẩm Tích Phàm lắc đầu: “Ngà Voi, tôi hỏi cô, năm
ngoái, khi tôi được nhận chức vụ giám đốc bộ phận Phòng, nói thật, cô có phục
hay không?”
Hứa Hướng Nhã gật đầu phi thường rõ ràng: “Đương
nhiên không phục, không riêng gì tôi, rất nhiều người đều chờ xem trò cười của
cô nha!”
“Vậy đúng rồi!” Cô nheo lại ánh mắt, “ Chính bản
thân tôi cũng không phục, cho nên ……tôi nghĩ học thêm một ít, sẽ nâng cao được
một chút; Hình thức quản lý khách sạn Trung Quốc ngày nay đang cùng quốc tế
phát triển, suy ra sự phục vụ của các khách sạn mắt xích lớn chắc chắn ngày
càng thêm chuyên nghiệp hóa, tự do hóa, đó là xu hướng lớn của các nhà quản lý
khách sạn, mấy thứ này chỉ có ở Mỹ, Thụy Sỹ, không có ở Trung Quốc.”
Trầm mặc một lúc lâu sau, Hứa Hướng Nhã chậm rãi mở
miệng: “Cô cùng cái tên Nghiêm Hằng kia là thế nào?”
“Hử?” cô uống vào nửa bát chè đậu xanh vào
trong miệng: “Không có là thế nào! Chính là thế thôi!”.
“Nói bừa, hôm ấy lúc ở vũ hội, mọi người đều nhìn ra
giữa hai người có vấn đề, Tết vài ngày cô không đến trực, bên trong khách sạn
đều lan truyền đến điên loạn mất rồi, thật sự hơi quá đáng, nói cô là cái gì gì
tình nhân bao của hắn…..”
Cô còn chưa nuốt xuống, lập tức chết sặc: “Anh ta
chính là mối tình đầu của tôi, hiện tại đã đủ rõ ràng chưa?”.
Hứa Hướng Nhã trợn to mắt: “Oa, thì ra mối tình đầu
của cô hiện tại lại có tiền như vậy…. haizz, tôi kỳ thật là muốn nói tên con
trai này thật sự quá đáng!”
Cô buông thìa, thở dài: “Tôi không muốn thảo luận về
vấn đề Nghiêm Hằng, tôi chỉ quan tâm có thể ra nước ngoài hay không. Nói cách
khác, tương lai là chủ yếu, cái khác không là vấn đề.”
Hứa Hướng Nhã cân nhắc một chút, cuối cùng nói ra
miệng: “Cháo, cô phải cẩn thận một chút, miệng lưỡi người đời đáng sợ, làm việc
ở khách sạn như trong miếng băng mỏng, giám đốc bộ phận Phòng trước đây cũng là
bởi vì có quan hệ liên lụy với khách mà bị xa thải, quy định của khách sạn tin
cô, tôi cũng rõ ràng; Thiên hạ chẳng hề thiếu người tốt, nhưng nắm được ít
chứng cứ mà đi sinh sự thì quả thực có khối người. Tuy rằng cô muốn ra nước
ngoài, nhưng nếu trước khi đi cô gặp phải loại sự tình này, tương lai tiền đồ
thăng chức cũng sẽ thật gian nan”.
Một dòng nước ấm trào lên trong lòng, Thẩm Tích Phàm
chân thành nói: “Cám ơn cô.”
Ngày từ từ trôi, tháng ba chưa tới là cái rét lành
lạnh, hơi hơi có chút ý vị của mùa xuân kéo dài, khách sạn cũng nghênh đón mùa
ế ẩm. Dựa theo nguyên kế hoạch, Tân các của Cổ Nam Hoa Đình sẽ chọn dùng hình
thức phòng hành chính mới nhất của Singapore để tiến hành thay đổi, cô nghĩ,
đây có lẽ chính là công việc quan trọng cuối cùng của mình.
Ngày đó sau khi hoàn thành xong, Trình tổng cố ý dẫn
theo vài vị đồng hành đi thăm quan, phản ứng đều nhất trí rất tốt. Trong bữa
tiệc, Thẩm Tích Phàm uống không ít rượu, trở lại văn phòng choáng váng hồ đồ,
may mắn cô sớm chuẩn bị từ chức, nay theo quy định giao lại cho cấp dưới.
Mượn việc rượu mạnh , cô nằm ở trên sofa ngủ một
lúc, cô ngủ cũng không ngon, luôn hốt hoảng cảm thấy có người đang gọi tên của
mình, cần thận nghe lại, là giọng nói của Nghiêm Hằng.
Tiếng kêu như vậy, giống như lời ly biệt, sau này
không hẹn, vĩnh viễn không gặp nhau.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bài hát
“Hai con hổ”, cô một lúc liền phản ứng lại— Lí Giới.
Chỉ có anh mới xứng với tiếng chuông đáng yêu, nhí
nhố, ngây thơ như vậy.
Hôm nay Lí Giới nhăn nhăn nhó nhó, nói chuyện ngập
ngừng, quanh co nửa ngày mới phun ra: “Thẩm Tích Phàm, hôm nay là sinh nhật của
tôi, không biết có thể hân hạnh được đón tiếp cô hay không?”.
Thẩm Tích Phàm cười rộ lên: “Ra là vậy, tôi nhất
định tới, sao hả? Sợ tôi từ chối?”
Lí Giới thở phào: “Là thế này, tôi quyết định mang
bạn gái đến cho mấy người nhìn một cái, tốt xấu gì cô cũng là đối tượng xem mặt
cuối cùng của tôi, tôi sợ cô đến lúc đó lại diễn cái vai trong mấy bộ phim truyền
hình lúc tám giờ!”.
Cô cười ha hả: “Lí Giới, anh làm người không chân
thành rồi, sao hả, vui mới tình cũ cùng đun một lò?”
Lí Giới lập tức miệng lưỡi trơn tru: “Đúng thế, đúng
thế, nếu bà xã của tôi không ngại, tôi có thể miễn cưỡng cho cô làm thiếp!”.
“Phi!”Thẩm Tích Phàm nhổ anh một phát, “Nằm mơ đi!”.
Sinh nhật thật sự là một ngày lễ long trọng, mỗi
người một năm chỉ có một lần. Cô đi trung tâm thương mại dạo quanh một vòng,
vừa lúc bị một cái vòng phỉ thúy lớn thu hút, cô nghĩ, tặng một đôi phỉ thúy treo
trang trí, vừa là quà tặng sinh nhật lại coi như quà gặp mặt, các cặp tình nhân
đều rất thích.
Trên đường đi, cô suy nghĩ, quen biết Hà Tô Diệp lâu
như vậy, lại không biết sinh nhật của anh.
Lí Giới mời ở nhà hàng bao trọn gói, có các món ăn
Tứ Xuyên đặc sắc nhất của thành phố, tuy người không nhiều lắm, nhưng đủ linh
đình. Sau khi Thẩm Tích Phàm bước vào ánh mắt đầu tiên nhìn thấy một cô gái yêu
kiều xinh đẹp, kéo cánh tay Lí Giới, cười nói cùng Khâu Thiên cái gì đó.
Lí Giới mắt sắc, thấy Thẩm Tích Phàm lập tức khoa
chân múa tay vui sướng: “Bên này, bên này!”.
Cô gái xoay người lại: “Lí Giới, đây là cô Thẩm? Rất
xinh đẹp, rất khí chất!”
Làm việc tại khách sạn lâu như vậy, cô một lúc liền
mò ra được lai lịch của cô gái kia, là một cô gái vùng Tứ Xuyên, nói chuyện vừa
cay vừa mạnh, nhưng tới lui, giao tiếp rất tốt.
Cô cười cười: “Xin chào, tôi tên Thẩm Tích Phàm, là
đối tượng xem mặt cuối cùng của Lí Giới,”.
Tất cả mọi người cười rộ lên, đôi mắt cô gái sáng
ngời: “Em là đối tượng xem mặt chung kết của Lí Giới, em tên là Tô Sam, Sam
trong cây Sam, không phải là đoạn “Tô Tam chia cách huyện Hồng Đồng”*, cái Tô
Tam* kia đâu nhé!”
(* Sam và Tam có cách đọc giống nhau đều là san, nên
cô người yêu mới này nói như vậy^^ còn Tô Tam chia cách huyện Hồng Đồng: là một
trường đoạn trong vở kinh kịch “Tô Tam khởi giải” ).
Càng nhiều âm thanh cười dữ dội hơn, cô sau khi ngồi
xuống vội nhìn quanh bốn phía, a… Hà Tô Diệp đâu?
Khâu Thiên vụng trộm cười: “Tiêm Tiêm Giác đang ở
phòng thí nghiệm, nói giáo sư đang mắng đám nghiên cứu sinh, khiến cậu ta thành
khán giả giải vây, lập tức sẽ tới đây ngay”.
Cô trợn tròn mắt: “Vì sao gọi Hà Tô Diệp là Tiêm
Tiêm Giác?”
“Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác, tảo hữu mỹ nữ lập
thượng đầu*! A——-nói tới liền tới rồi, gió xuân phơi phới, cái dáng vẻ không ám
tý bụi bặm kia, thật sự làm người ta ghen tị mà!”
(* ở chương 12 mình đã giải thích qua rồi, đây là
hai câu thơ)
Hình như đã lâu không thấy Hà Tô Diệp, anh gầy,
nhưng càng hiện ra cái sống mũi cao thẳng cùng chiếc cằm kiên nghị, tinh thần
thế mà thật sự rất tốt, càng có cái vẻ khí vũ hiên ngang.
Cô lại thấy buồn bực, vì sao càng nhìn Hà Tô Diệp
càng cảm thấy đẹp trai thế này? Rõ ràng cảnh báo qua bản thân, cách xa anh một
chút, trăm ngàn lần không thể chìm đắm quá sâu, vì sao tất cả mọi thứ sau khi
nhìn thấy anh lại bị vứt ra sau đầu, cô ở trong lòng khinh bỉ chính mình.
Hà Tô Diệp vậy mà không phát hiện ra điều ấy: “Cô
nhóc, đã lâu không gặp, gần đây công việc của tôi thật sự bận đến chết người,
mệt mỏi quá nha!”
Lí Giới một bên chua loét: “Ai ui, tôi liền cứ thế
nhỏ bé đi a! Anh à, anh trước tiên nên thăm hỏi em lâu lâu một chút, em mới là
người mời anh ăn cơm hôm nay đấy nhá!”.
Bữa cơm này ăn vui vẻ đến quên trời đất, cô bây giờ
mới biết thì ra Lí Giới cùng Tô Sam chuẩn bị kết hôn. Phòng tiệc bọn họ kính
rượu từng người từng người một, tơi tới lui lui thường là lấy bát làm đơn vị đo
để uống. Tô Sam đặc biệt thích Thẩm Tích Phàm, hai người uống nhiều nhất.
Kết quả kính rượu đến chỗ Hà Tô Diệp, Khâu Thiên một
phen ngăn lại: “Hà Tô Diệp không thể uống, tiếp tục uống chúng ta đều không thể
về được!”.
Lí Giới phản ứng lại, giải thích cùng với Tô Sam:
“Anh ấy không có tửu lượng, say rồi thì không có người làm việc nghĩa đâu, để
anh ấy dùng trà thay rượu biểu đạt thành ý là được rồi!”.
Khâu Thiên vẫn không chịu, lấy rượu Ngũ Lương đổ đầy
bát, để vào trong tay Thẩm Tích Phàm, cười giảo hoạt: “Uống vẫn phải uống chứ,
chẳng qua tìm người khác thay thế uống thôi!”
Người trên bàn tiệc bắt đầu ồn ào, chỉ có Phương Khả
Hâm tựa tiếu phi tiếu lạnh lùng nhìn bọn họ, Thẩm Tích Phàm một lát liền bắt
gặp nét ưu tư trong ánh mắt của cô, thầm kêu không tốt, rượu này lại kiên trì
uống tiếp.
Hà Tô Diệp muốn đoạt lại bát, kết quả bị Thẩm Tích
Phàm tóm lại, cô hít sâu một hơi, dõng dạc: “Hà Tô Diệp, cách mạng không thể
không có anh, cho nên mong anh toàn bộ “cuộc chiến” duy trì tỉnh táo, tôi có
thể về nhà được hay không, tất cả đều dựa vào anh!”. Nhân lúc mọi người cười
lớn tiếng, bưng bát lên, “Ực” một tiếng, sau đó cầm bát úp xuống, một giọt cũng
không còn.
Toàn bộ người la ó “Được, được”; đầu của Thẩm Tích
Phàm bắt đầu không chịu nghe lời, một bát lại một bát, từ từ hỗn loạn, uống đến
khi tiệc giải tán, cô phát hiện ra tay trái của mình túm lấy cánh tay Hà Tô
Diệp, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Cuối cùng thật sự chỉ còn lại có một mình Hà Tô Diệp
là hoàn toàn tỉnh táo, chuẩn bị xong cho mọi người chu đáo, mới xoay người lại
nâng Thẩm Tích Phàm say rượu lên, rồi ra khỏi nhà hàng. Lúc ấy, ánh mắt của cô
còn có thể hơi hơi mở, vậy mà đến lúc chờ taxi, đã sắp ngủ lờ mờ.
Hà Tô Diệp nhìn cô người đầy mùi rượu, cảm thấy đau
lòng, cô bé ngốc này uống nhiều như thế làm cái gì, còn giúp anh uống đến hơn
một nửa, thật sự là cái đồ thích thể hiện, nhưng anh lại cảm thấy ngọt ngào
thỏa mãn. Không khỏi kéo vai của cô, cho cô tựa vào người mình, trong
lòng suy nghĩ, cô nhóc như vậy có thể ngủ thoải mái một chút.
Đến cửa tiểu khu, lúc xuống xe, Hà Tô Diệp buộc lòng
lay tỉnh cô, cô híp mắt một lúc, không hề nhận ra cái gì.
Cô thật sự say,cảm giác mất đi phương hướng chỉ có
thể sống chết túm lấy áo của Hà Tô Diệp, lúc đi trên đường chân nam đá chân
chiêu, bắt đầu mất ý thức nói năng lung tung: “Tôi chưa say, tôi vẫn có thể
uống!” “ Đem lạc lên đây, thêm tý rượu nữa!” “Hà Tô Diệp, Lí Giới sao có thể
kết hôn sớm như vậy? Tôi ghen tỵ với anh ta muốn chết đi được!”
Hà Tô Diệp một bên lo lắng hãi hùng, cô nhóc say
khướt, đường tốt không đi, cố tình giẫm lên bồn hoa bên cạnh, cũng không sợ
dưới chân sơ sẩy ngã xuống.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy cô hỏi mình: “Hà Tô Diệp,
sinh nhật của anh là ngày nào tháng nào?”
Anh dừng lại nghi hoặc quay đầu nhìn cô, dưới ánh
trăng, khuôn mặt cô hồng hồng, đứng trên bồn hoa từ chỗ cao nhìn xuống
ngây ngốc mong chờ anh, khóe mắt nheo lại cùng hàng mi, cô cười “hi hi”: “Anh
không nói cho tôi biết, anh thế mà không nói cho tôi biết, anh dám không nói
cho tôi biết!”
Sau đó một luồng hơi rượu thơm ngào ngạt bay vào
trong mũi Hà Tô Diệp, môi hồng mềm mại, dịu mát chạm vào bên khóe miệng của
anh, xoẹt qua như cơn gió mùa hạ, anh lập tức ngây dại, sau đó bản năng đỡ được
thân thể Thẩm Tích Phàm ngã xuống.
Hà Tô Diệp ôm tên say Thẩm Tích Phàm mà dở khóc dở
cười, đành phải ngồi ở bên cạnh bồn hoa, Thẩm Tích Phàm nhu thuận ngủ ở trong
ngực anh. Anh tinh tế ngắm khuôn mặt của cô, tóc dài xuyên qua ngón tay anh,
bóng mượt mềm mại, giống như thứ lụa gấm trân quý.
Không dễ dàng gì tim anh đập thùm thụp mới bình tĩnh
lại được, một tràng dài thở phào nhẹ nhõm, tay bất đắc dĩ nhéo cái mũi của cô,
anh căm giận bất bình: “Nhóc, tức chết tôi, em nói em vừa rồi làm cái gì vậy!
Em khiến tôi phải làm sao bây giờ?”
Quà sinh nhật năm nay, hình như có chút ăn
không tiêu.
Anh cầm tay Thẩm Tích Phàm, nhẹ nhàng hôn, trong
lòng suy nghĩ, dù sao cô cũng không biết, kiếm trở về một ít là được rồi.
Vậy mà, Hà Tô Diệp lại không biết, có một người hút điếu
thuốc, ở chỗ tối lẳng lặng xem xong toàn bộ cảnh này, sau đó vội vàng lái xe
đi, chỉ rơi lại trên mặt đất những đầu mẩu thuốc lá còn tàn lửa, bị gió thổi
qua, liền tắt.
Thẩm Tích Phàm ngủ thẳng tới lúc 10 giờ sáng mới
tỉnh lại, bụng đói kêu vang, hít sâu một hơi, lập tức chạy xuống giường đi mở
cửa sổ: “Trời ơi! Mùi rượu nồng như vậy ở đâu tới thế này!”
Thẩm mẹ đẩy cửa tiến vào, bưng một bát canh: “Ngày
hôm qua uống lắm như thế làm gì? May mắn người ta hảo tâm đem mày đuổi về, nếu
không chắc là bố mẹ phải đến đồn cảnh sát mà nhận người!”.
Cô day day thái dương: “Mẹ, ai đưa con về?”.
“ Một thằng nhóc vừa cao to lại vừa đẹp mã, cười lên
bên phải có cái má lúm đồng tiền nhỏ, nói mày uống hơi quá, nói canh cát hoa,
toan táo nhân có thể giải rượu, vừa may bố mày lần trước giải rượu còn thừa ít
cát hoa! Nhanh đi rửa mặt rồi uống đi!”
Thẩm Tích Phàm bưng bát canh kia, trước mặt giở một
quyển sách thuốc Đông y, tinh tế xem: “Cát hoa, vì là nụ hoa chưa nở của cây
sắn dây, tính bình vị ngọt. Tác dụng tốt giải rượu, hết say, điều hòa vị gan,
chủ yếu dùng cho uống rượu quá độ, đau đầu choáng váng, bứt rứt, khát, nôn mửa,
dùng chung cùng toan táo nhân để giải rượu, lượng thường dùng 3~15g”.
Thì ra là thế, lý thuyết vẫn cần phải đi liền với
thực tế.
Cô lật lại trang thứ nhất, bỗng nhiên phát hiện trên
bàn có hé ra tờ giấy nhớ, cô cầm lên đọc liền nhận ra, thế nào mà lại là chữ
của Hà Tô Diệp: “Uống nhiều rồi nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào dậy, gửi cho tôi
cái tin nhắn, còn có sinh nhật của tôi là ngày 17 tháng 2, chỉ là, năm nay đã
qua rồi.”
Cô cười, thì ra Hà Tô Diệp sinh nhật vào tháng 2,
bảo sao bên ngoài dáng vẻ hiền lành dễ gần, trên mặt thì lại có chút lạnh lùng
kiêu ngạo; tương đương với thông minh, học hành cực kì suất sắc, đó là đặc tính
chung của cung hoàng đạo không thể nghi ngờ.
Nhưng, Hà Tô Diệp làm thế nào mà đoán được cô muốn
biết sinh nhật của anh, chẳng lẽ tên bác sĩ này có thể có thuật đọc nội tâm
sao?
Cô mờ mịt ngồi trước bàn, cố gắng nhớ lại việc xảy
ra tối hôm qua, nhận ra toàn là trống rỗng, cô cười nhạo chính mình đi lo sợ
chuyện không đâu,rồi sau đó còn thật sự bấm phím di động, gửi tin nhắn cho Hà
Tô Diệp.