Trần
bì chính là vỏ quýt, dùng vỏ để càng lâu lại càng tốt, cay, đắng, ấm nồng, lưu
thông khí huyết kiện tì, nhuận táo tiêu đờm.
Cuối cùng thạch cao trên cánh tay cũng được gỡ ra, tay trái giống như không
phải của mình, Hà Tô Diệp cau mày nói với Khâu Thiên: “Tớ hai ngày nay dùng tay
trái đều cảm thấy là lạ, đánh máy cũng không nhanh, đại khái là không còn quen
nữa.”
Khâu Thiên ném
cho anh cái ánh nhìn khinh bỉ: “Thoái hóa rồi hay là có bệnh ? Tớ nhớ rõ cậu
trước kia tay trái còn có thể viết chữ, dùng đũa nhá!”
Hà Tô Diệp thở
dài: “Có thể do thiếu một chút cảm giác.” Tay trái anh cầm lên một cây bút, thử
viết xuống hai nét liền bỏ ra, lắc đầu: “Không phải là tớ già rồi chứ?”
Khâu Thiên cười
ha ha, không cẩn thận khiến chồng bệnh án đổ: “Cậu già? Thôi đi, tớ còn lớn hơn
cậu một tuổi đấy! mới cả, hai người chúng ta là hai thằng nhỏ nhất trong lớp,
làm sao đã già nhanh như vậy!”
Anh gật gật đầu,
xoay người giúp kiểm tra lại bệnh án: “Ừ, bảy năm loáng một cái đã trôi qua,
trong nháy mắt ai cũng đều đã có việc làm, lúc ấy tất cả đều nghĩ không ra bản
thân sẽ lựa chọn ngành gì, gặp được người như thế nào.”
Khâu Thiên bĩu
môi: “Lại bắt đầu trữ tình rồi, trước kia không thấy cậu kích động nhiều như
thế a, sau ngày Thẩm Tích Phàm đi rồi, toàn “giật gân” như thế, mà cũng không
sao, cậu có thế cứ lưu lại mà thể hiện trước mặt cô ấy, đừng kích thích tớ, cái
loại người cô đơn này.”
Hà Tô Diệp cẩn
thận suy nghĩ một lúc: “Gặp cô ấy, tớ nên nói cái gì cũng đều nói không ra nổi,
thật sự kì quái.”
“Bình thường!
bình thường thôi!” Khâu Thiên vội vàng tung ra kết luận: “Cậu nhanh đến Mỹ tìm
cô ấy đi, tớ vì hai người các cậu mà ngột ngạt đến khó chịu rồi nha, người đâu
mà chậm dề dề.”
Anh mỉm cười:
“Phàm là công việc thì luôn luôn phải tiến hành theo từng bước, nhanh quá ngược
lại sẽ cảm thấy không chân thật, tục ngữ chẳng phải nói ‘ làm việc tốt thường
gian nan’ đấy thôi.”
———
Về nhà mở máy
tính ra, trên QQ lóe sáng tin nhắn của Thẩm Tích Phàm : “Chương trình học
Management for Services của hai tuần cuối cùng cũng đã xong, ba cái credit tới
tay rồi, tế bào não của em cũng bị mài đứt đến hơn nửa, thường thường trong mơ
vẫn còn thấy mấy cái khái niệm đang bay nhảy.”
Anh nhìn thời
gian, không khỏi có chút lo lắng, lạch cạch gõ xuống hàng chữ: “Muộn như thế
này vẫn còn thức khuya, đối với sức khỏe không tốt, hay là ngủ sớm một chút
đi.”
Cuối cùng, bên
kia hiện lên cái emotion mặt khóc tu tu: “Bây giờ đang học Operation
Management, bài giảng yêu cầu chúng em use computer extensively,(tận dụng khả
năng sử dụng máy vi tính), cho nên em hiện tại, em cùng máy tính không thể rời
nhau.”
Hà Tô Diệp dở
khóc dở cười: “ Không có việc gì em cũng vẫn liều mạng như vậy, liệu liệu nghỉ
ngơi cho tốt đi, Ithaca mới có 5 giờ sáng, thế nào mà em đã bắt đầu làm việc
rồi, không phải là thức suốt một đêm rồi chứ?”
Phía bên kia rất
lâu không trả lời lại, Hà Tô Diệp trong lòng hiểu cũng rõ ràng đến tám phần, cô
nhóc kia sợ là thật sự đã thức cả một đêm rồi, hiện tại giả vờ lảng tránh,
không có mặt mũi đối diện với anh, Hà Tô Diệp đành phải gõ tiếp: “Anh không
trách em, chỉ là lo lắng sức khỏe của em mà thôi, đừng có trốn, anh không mắng
em mà.”
Lập tức liền
hiện lên một hàng chữ: “Ừ, em biết sai rồi, về sau em tuyệt đối không thức đêm
nữa”. Đúng vậy, tuyệt đối không ở trước mặt anh nói chính cô suốt đêm không
ngủ.
Hà Tô Diệp thở
dài, thuận tay cầm lấy một tách trà, nhìn thoáng qua rồi lại buông—cái tên tiểu
quỷ Hà Thủ Tranh kia uống trà, còn thừa hơn một nửa.
———–
Hà Thủ Tranh ăn
cơm xong, mặt nhăn nhó nhìn nửa chén trà, dường như là muốn khóc: “Cháu không
muốn uống thứ trà này, vừa đắng vừa chua!”
Hà Tô Diệp không
thỏa hiệp: “Tiểu quỷ, cháu siêu mập, mỗi ngày ăn toàn thực phẩm rác rưởi như
thế, một chút dinh dưỡng cũng không có, béo phì chẳng có cái lợi gì với thân
thể cả, nhóc lại còn không thích vận động, ngoại trừ bắt cháu uống tẹo trà thì
không còn biện pháp khác!”
Hà Thủ Tranh nức
nở: “ Có loại trà không đắng không chua không? Hay là cho thêm chút đường
vào nhé!”
Anh đành phải
lôi ra một quyển sách, tỉ mỉ chỉ cho nhóc xem: “Tiêu chuẩn cân nặng =(chiều
cao- 100) x 0.9, nếu trọng lượng cơ thể vượt quá mức độ cho phép 20%, sẽ làm
giảm sự phát triển của cơ bắp hoặc là nhân tố khiến nước bị ứ thành dịch, có
thể chuẩn đoán là bệnh béo phì.”
Hà Thủ Tranh
trầm mặc không ra tiếng, sờ sờ mặt mình, Hà Tô Diệp lại rút ra quyển sách Đông
y, đặt ở trước mặt nhóc: “Cho cháu uống là loại trà đặc chế, có Chỉ thực, vỏ
quýt, sơn tra, thục linh, lá sen, trạch tả.”
Tiểu quỷ không
bằng lòng nói thầm: “Tại sao còn có vỏ quýt, trực tiếp ăn luôn quả quýt có phải
là xong không.”
“Vỏ quýt chính
là Trần bì….” Anh đưa quyển sách, chuẩn xác lật đến một trang nào đó: “Vỏ quýt
lấy vỏ để càng lâu lại càng tốt, cay, đắng, ấm, lưu thông khí huyết kiện tì,
nhuận táo tiêu đờm.”Anh thuận tay xoa cái mặt nhỏ nhắn của Hà Thủ Tranh: “Cháu
mới chỉ tính là mập một chút, cho nên phải ăn bớt đi, hành khí hóa trệ, kiện tì
lợi ẩm.”
Hà Thủ Tranh bất
đắc dĩ: “Thôi bỏ đi, uống thì uống, chú à, cháu cảm thấy sau khi chị Thẩm đi
nước ngoài, chú liền thay đổi biện pháp chỉnh cháu nha, chú nhanh nhanh một
chút đuổi theo là xong, cháu cũng bớt một phần thanh tịnh.”
Một ngón tay cốc
xuống cái đầu nhỏ đang khí thế bức người, anh thở dài: “ Biết rồi, chú chính là
thích ở đây chỉnh cháu đấy, nói xem tiểu quỷ cháu bài xích chú như vậy, có phải
có chút quá đáng rồi không!”
Hà Thủ Tranh gật
gật đầu: “Mẹ cháu đi công tác, ba ba cũng sẽ đối với cháu làm như vậy, cho nên
cháu nhìn rõ bản chất đàn ông rồi!”
(chết mất, cái
thằng nhóc này ))) không hiểu lớn lên còn
mồm mép thế nào nữa:))
Thừa dịp, lúc Hà
Thủ Tranh đang say sưa tác nghiệp, anh ngồi trước máy tính kiểm tra hòm thư,
bỗng thấy một địa chỉ xa lạ, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng kích mở ra, nội dung
lại khiến cho anh cảm thấy thật ngoài ý muốn.
“ Từ thầy giáo
bên ấy, nghe được tin tức anh muốn ra nước ngoài, cảm thấy thật ngạc nhiên,
bỗng ngẫm lại cũng thoải mái, người xuất sắc như anh , nếu cứ ở mãi trong nước
thì thật đáng tiếc. Thành tâm chúc mừng anh nha!
Vài hôm trước,
Phương Khả Hâm nói cho em biết anh mới có cô bạn gái mới. Tin tức này càng làm
cho em thấy bất ngờ. Hơn nữa lại còn biết là anh theo đuổi người ta trước, còn
đuổi theo thật vất vả. Mấy ngày nay, em luôn luôn cố gắng hình dung ra dạng con
gái như thế nào mới có thể khiến cho người chậm chạp như anh “lung lay”, chắc
nhất định phải là một cô gái hiền lành, ôn nhu. Nghĩ tới nghĩ lui, em cũng
không tự chủ được mà phá lên cười. Thôi, lại chúc mừng anh một lần nữa vậy!
Bây giờ, em đang
học ngành công nghệ sinh học tại đại học Pennsylvania, có việc gì có thể đến
tìm em. À, đúng rồi. Em dự định tháng ba sang năm cùng bạn trai hiện nay kết
hôn, nếu được vinh hạnh, em hy vọng anh cũng đến tham gia, đương nhiên, mang
theo bạn gái bé nhỏ của anh nữa, em càng hoan nghênh.”
Thì ra là Trương
Nghi Lăng, anh mỉm cười tự nhiên, sau khi cẩn thận đắn đo lại gửi lại cho cô
một cái email.
Lúc gửi đi rồi,
anh cảm thấy, sự u ám của quãng thời gian dài còn đọng lại trước kia, bỗng chốc
trở thành hư không, cả người thoải mái nói không nên lời.
Chia tay rồi vẫn
có thể làm bạn, mặc kệ lúc trước là ai có lỗi với ai.Khi nỗi đau trong tim được
hạnh phúc chữa lành, chúng ta có thể đối đãi khoan dung với quá khứ, tất cả
những gì không vui cuối cùng đều sẽ tiêu tan.
Lúc chúng ta gặp
lại nhau, sẽ mỉm cười chào, rồi hỏi lại một câu: “ Em khỏe chứ!” như thế là đủ
rồi.
—————
Hai tháng sau
khi đến Mỹ, đến đón anh là một người họ hàng xa, vừa hay đang học luật tại đại
học Pennsylvania, hai người xấp xỉ tuổi nhau, ở cùng một chỗ, nói cũng không
nhiều, nhưng thật sự rất hòa thuận.
Hà Tô Diệp vốn
dĩ theo kế hoạch đến Mỹ, sau đó tiếp tục thu xếp tới Ithaca, ai ngờ lúc đi vào
sở nghiên cứu đưa tin lại nhận được một cái đề tài, các đồng nghiệp Hoa kiều
Trung Quốc cùng ngành hết sức ngưỡng mộ, anh đành phải bắt đầu làm việc cẩn
thận.
Thầy giáo là
người Đức. Ông nghiêm khắc, cẩn thận, là người nổi tiếng toàn trường. Thầy vô
cùng yêu thích học trò Châu Á chăm chỉ với thức tri thức căn bản chắc chắn, vì
vậy trong đám học sinh được phòng thí nghiệm tuyển chọn của ông, trừ có 3 người
đến từ Đức ra, còn lại ba người đều là học sinh Châu Á. Khi Hà Tô Diệp lần đầu
tới phòng thí nghiệm đã bị dọa, trên cái cửa treo một tấm bảng bắt mắt: “Nhân
viên của phòng nghiên cứu mỗi tuần làm việc bảy ngày, buổi sáng từ 10h đến buổi
tối 12h, lúc làm việc phải nhiệt tình, hết sức mình.”
Như vậy cũng
tốt, cứ thế anh sẽ cùng Thẩm Tích Phàm cùng nhau cố gắng.
Không biết là do
anh che dấu quá tốt hay Thẩm Tích Phàm căn bản không rảnh để ý, cho dù là anh
cùng với cô nghỉ ngơi giống nhau, cô một chút cũng không cảm nhận ra QQ đối
diện – người con trai ấy – đang ở thành phố cách cô không đến hai tiếng xe
buýt.
Thẩm Tích Phàm
vẫn hàng ngày vào thời gian cố định nhắn tin lại cho Hà Tô Diệp , tuy có hứng
thú kể lại chuyện ở trường học, nhưng cô vẫn đặc biệt thích nói tới chuyên
ngành quản lý khách sạn cho anh , mỗi lần nói là lại kích động: “Hà Tô Diệp,
anh biết không, em hôm nay theo chân bọn họ đi vào khách sạn thực hành, học
được cách làm bánh Cookies, sau này em về nhất định phải bộc lộ tài năng cho
anh xem.”
“Connell thật sự
là một khu đại học không thể tin được, vì ngành quản lý khách sạn mà thành lập
cả một khu nhà khách sạn, hơn nữa còn thông với cả tầng nhà của trường
học, bọn em thường xuyên có cơ hội đi thực tập.Có điều em hơi tiếc một chút, vì
sao bốn năm đại học của em không phải trải qua ở nơi này! Mà hiện tại
Operations Management em học, MHH, đề cập chủ yếu là tri thức lý luận…..”
“Trong trường có
7 cái nhà ăn, mỗi lần bữa tối là lại có ít nhất 28 món ăn chính, thật sự rất
phong phú, thời gian dài như thế em cũng chưa cần tự mình ra tay nấu nướng gì,
đối với loại người sành ăn như em mà nói, quả thật chính là trời cao ban ân
nha. Nếu anh đến đây, em nhất định sẽ cho anh nếm thử mùi vị món ăn ngon nhất của
hiệp hội Ivy này.”
Hà Tô Diệp mỉm
cười không một tiếng động, đại học Pennsylvania cũng thuộc hiệp hội Ivy, đồ ăn
cũng không tồi. Nhưng nghe cô nói như vậy, anh cũng bắt đầu có chút nóng lòng
muốn thử. Lên bàn tính nhỏ trong lòng, ánh mắt anh không tự chủ được mà bay tới
ngày tháng trên lịch.
Xem ra chỉ có lễ
Noel thầy giáo mới thả người. Thôi bỏ đi, anh đã đợi thời gian dài như vậy,
không bận tâm lại đợi thêm chút thời gian cỏn con nữa.
———–
Ngày hôm sau,
anh tới phòng thí nghiệm sớm, sau khi vừa mới đến cửa tòa nhà, bỗng nghe thấy
có người phía trước dùng tiếng Trung gọi tên anh, giọng nữ trầm thấp, trong đầu
anh, trực giác phản ứng lại, đó chính là…Trương Nghi Lăng.
Nhiều năm như
vậy, vẫn là cái khí thế bức người kia, một chút cũng chưa biến mất, anh không
khỏi nở nụ cười: “Chào buổi sáng!”
Đôi mi thanh tú
của Trương Nghi Lăng khẽ chớp, hướng về phía anh nói đùa: “Hà Tô Diệp, anh thật
đúng là nổi tiếng, đến đây vài tháng rồi mà cũng không thấy anh tìm em, aizzz,
nhiều năm như vậy vẫn là cái tính tình chậm chạp, thật sự khiến người ta phát
hỏa nha.”
Anh xua tay cười
cười: “Nghiên cứu bận quá, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.”
Trương Nghi Lăng
tò mò: “Thầy giáo anh là ai? Có điều, anh là cái dạng người bắt đầu công
việc thì chẳng thèm có người bên cạnh cầm roi thúc, anh chạy nhanh lắm!”
“Là thầy
Leonard…”
Mặt của cô lập
tức biến thành khoa trương: “Cái gì… lão quái nhân kia, trời ạ, anh làm sao mà
chịu đựng được, ông ta thật sự là harsh*!”
(*harsh là thô
lỗ, cộc cằn, nghiêm khắc)
Hà Tô Diệp mỉm
cười: “Em có lạnh không, hay là vào trong nhà ăn lấy chút đồ uống nóng, rồi
ngồi xuống nói chuyện?” .
Anh gọi một cốc
hồng trà, đưa cho cô một tách Cappuccino, Trương Nghi Lăng nhìn thấy liền che
miệng cười trộm: “Hà Tô Diệp, có phải bạn gái của anh thích uống hồng trà không,
anh bị lây bệnh rồi?”
Vì sao đám người
xung quanh anh, ai cũng đều khôn khéo như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra
manh mối. Hà Tô Diệp đành phải thành thật trả lời: “Đúng thế.”
Trương Nghi Lăng
giải thích: “Em trước đây cũng thích hồng trà, nhưng ngày xưa trong lúc vô ý
anh nói một câu ‘trà xanh vẫn tốt hơn’, em vội đổi sang uống trà xanh, cho đến
tận mãi sau khi đến nước Mỹ”. Cô thở dài thật dài, cười mà như không: “Đây là
sự khác biệt giữa cách anh đối với em và đối với cô ấy, em có thể vì anh thay đổi,
mà anh chỉ biết vì cô ấy mà thay đổi, cho nên dù em rời khỏi anh, em cũng không
cảm thấy mất mát, anh cũng không cảm thấy tổn thất gì.”
Anh bỗng nhiên
không biết nói tiếp như thế nào, cầm lấy cái cốc, hồng trà nóng hổi, lượn lờ
hương khí mờ ảo.
Thật sự bị lây
bệnh rồi. Trước đây cho tới tận bây giờ, anh chỉ uống trà xanh. Nhưng, những
lúc đi ra ngoài với Thẩm Tích Phàm cô luôn thích một cốc hồng trà, ủ ở trong
tay, dáng vẻ ấm áp hạnh phúc. Thời điểm anh lần đầu tiên nếm hồng trà còn cảm
thấy có chút không quen, sau này vì phối hợp với Thẩm Tích Phàm mới uống, đến
cuối cùng lại phát hiện mình đã không thể tách khỏi hồng trà kia rồi.
Luôn luôn có
thói quen lúc làm việc đêm khuya sẽ pha một cốc hồng trà, sau đó cầm quai cốc
cùng cô nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng, khuôn mặt cô chợt lóe, có đôi khi hình
ảnh là nụ cười, có đôi khi là nhăn nhó, dù cho có là hình dạng thế nào, anh đều
cảm thấy thật hạnh phúc.
Cái gọi là ‘yêu
ai yêu cả đường đi’ hẳn chính là như vậy. Trước tiên yêu thương cô, sau đó muốn
có được cả thói quen nữa, động tác nhỏ, yêu thích, cuối cùng bất tri bất giác
mà không thể tự kiềm chế, ngay cả hô hấp cũng đều là loại tư vị nhớ nhung.
Nhìn thấy dáng
vẻ thất thần của Hà Tô Diệp, Trương Nghi Lăng phì cười: “Hà Tô Diệp, bây giờ
mới cảm thấy có lỗi với em à! Không sao cả, cho anh một cơ hội bồi
thường, lúc em kết hôn cho em thêm hồng bao nhiều nhiều một chút.”
Anh sảng khoái
gật đầu: “Được thôi, nếu anh đem bạn gái tới, tự nhiên sẽ thêm một phần nữa…..”
Trương Nghi Lăng
mở to con mắt: “Khoan đã, nói vào trọng điểm, lẽ nào bạn gái của anh hiện tại
đang ở Mỹ, Phương Khả Hâm chưa nói cho em biết. Hà Tô Diệp, anh đừng có nói là
anh vì cô ấy mà ra nước ngoài nhé!”
Anh hơi hơi
ngượng ngùng: “Đúng là như thế, chỉ có điều anh cùng cô ấy không ở cùng một trường.”
Trương Nghi Lăng
hoàn toàn là dáng vẻ bị đánh bại: “Hà Tô Diệp, em thật bi phẫn nha! Nếu anh lúc
trước đối với em cũng như đối với cô ấy bây giờ, dù chỉ nửa phần thôi, thì có
lẽ em đời này chết cũng không đáng tiếc.”
Hà Tô Diệp cảm
thấy kì lạ: “Anh trước đây đối với em không tốt !”
Cô mỉm cười, nhẹ
nhàng nhấp một ngụm cà phê: “Không phải ý này, đối xử tốt với một người có rất
nhiều ý nghĩa. Đối với em, anh quả thật quá tốt rồi, nhưng anh là người có
nguyên tắc, mọi chuyện sẽ không hề vì em mà thay đổi, hoặc là nói sẽ không cho
đi toàn tâm toàn ý như vậy.”
Con gái đối với
tình yêu định nghĩa thật phức tạp, anh ở trong lòng suy nghĩ, nhưng bản thân
cũng hiểu được lời Trương Nghi Lăng nói là đúng.
Cho đi toàn tâm
toàn ý không hề có cố kỵ, anh trước đây chưa từng nghĩ tới, chính là trực giác
thôi thúc, anh cũng sợ hãi bản thân mình cho đi mà không có đáp lại, nhưng tất
cả băn khoăn ấy, sau khi cô thừa nhận thích anh đều đã tan thành mây khói.
Được rồi, về mặt
tình cảm anh có chút chậm chạp, cũng có chút ngốc nghếch, nhưng biết đâu đây
lại là một chuyện tốt.
———–
Sau khi Trương
Nghi Lăng đi, anh mới đi tới phòng thí nghiệm, lúc đến nơi đã muộn, kỳ lạ là
thái độ của thầy giáo thật khác thường, chỉ cười tủm tỉm chào hỏi với anh, cũng
chưa nói thêm cái gì.
Người trong tổ
kể cho anh nghe, trong toàn bộ bài báo cáo của mọi người, chỉ có anh cùng với
một người Đức nữa được thông qua, mọi người còn lại ngay cả ngày nghỉ lễ Noel
cũng phải tăng ca. Hà Tô Diệp chỉ cười mà không nói gì, sau đó mở máy tính ra
tiếp tục làm việc.
Thật ra tâm tình
anh lúc này vô cùng tốt, nhớ tới lễ Noel có thể nhìn thấy cô, lại không tự chủ
được mà mỉm cười.
Anh trên đường
quay về kí túc xá nhìn thấy, mỗi một giây lại có chiếc lá của cây ngô đồng nước
Pháp phiêu phiêu rơi xuống, rồi tiếp tục đáp xuống mặt đất. Có đỏ son, nâu
nhạt, cam đỏ, vàng đậm, mỗi một chiếc lá đều đang ở đoạn cuối vòng đời minh,
thứ bậc rõ ràng, hứng thú đan xen, giống như bức họa thiên nhiên đảo lộn, lấy
mặt đất làm nền, lấy chiếc lá rơi trên đường hướng xuống là bầu trời xanh lam.
———–
Bạn tốt trước
đây đang học tại đại học Connell, không biết làm cách nào mà biết được
tin tức anh đi du học, gửi tin mời. Hà Tô Diệp đem kế hoạch đi chơi ngày lễ
Noel nói với bạn cùng phòng, không ngờ anh bạn cùng phòng này lại vô cùng cảm
thấy hứng thú: “Mình có xe, không bằng chúng ta cùng đi.”
Kế hoạch lập tức
quyết định,anh lên mạng hỏi Thẩm Tích Phàm lễ Noel có dự định gì không, ai mà
biết vừa mở QQ ra cái avata của Thẩm Tích Phàm cứ nhấp nháy mãi không ngừng,
kích vào thì thấy, là một chuỗi câu hỏi: “Hà Tô Diệp, làm sao bây giờ đây, em
chỗ này tuy ngủ không đủ giấc, nhưng thế nào mà lại béo lên!” , “Lẽ nào uống
nước cũng có thể lên cân, đều tại đồ ăn của nhà trường ngon quá, em béo lên
rồi, béo lên rồi! Điên mất thôi! Hỏng hết cả!”, “Em muốn giảm béo! Em muốn giảm
béo!”
Anh cười trộm,
nghĩ tới cô nhóc này béo lên chút mới tốt, ngày trước khi nắm tay nhau, lúc nào
cũng cảm thấy cổ tay cô mảnh khảnh, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm quá mạnh
cũng có thể gãy, mập lên thế này hẳn là việc tốt đi.
Thật ra, con gái
nên thuận theo tự nhiên mới tuyệt nhất, chỉ cần giữ cân nặng duy trì trong tiêu
chuẩn khỏe mạnh là được, không cần phải liều mạng giảm cân. Lúc anh thực tập ở
bệnh viện đã thấy qua mấy cô gái bởi vì ăn uống thiếu điều độ bị thiếu máu phải
đưa tới cấp cứu, khi đó một đám nam sinh không hẹn mà cùng hạ quyết tâm, về sau
tìm bạn gái đầu tiên phải giáo dục các cô không cần mù quáng giảm cân, sau đó
sẽ tiến hành phương án giảm béo lành mạnh.
Mà nói cũng thật
kỳ quái, Thẩm Tích Phàm khẩu vị ở trong nước cũng khá, một chút cũng đều không
có dấu hiệu cố ý ăn uống điều độ, thế nào mà ra nước ngoài liền béo lên, chẳng
lẽ thật sự là khí hậu mỗi nơi nuôi người một khác.
Nghĩ đến đây,
anh gõ ra dòng chữ trấn an cảm xúc xao động của bạn gái: “Cô nhóc, thật ra béo
một chút cũng tốt, em xem em gầy như vậy, có nhiều khi anh lo lắng em có thể bị
gió thổi bay hay không nữa nha, em trăm ngàn đừng nóng vội giảm cân.”
Vẻ mặt cầu xin
hình con thỏ hiện ra: “Không được đâu, không được, nếu mà em về nước thì chẳng
còn mặt mũi gặp anh nữa, trên mặt toàn thịt thôi. Anh nói xem thịt lợn
trong nước bao nhiêu tiền một cân? Em như thế này không phải cũng coi như
xuất khẩu thành ngoại hối rồi chứ!”
Hà Tô Diệp vừa
bực mình vừa buồn cười, vội vàng nhắn lại: “Anh là bác sĩ, em có muốn nghe thử
ý kiến của người chuyên môn không?”
Quả nhiên, bên
kia liền bình tĩnh trở lại, hiện lên emotion mắt lóe sáng chờ mong. Hà Tô Diệp
suy nghĩ một lát: “Anh viết cho em một loại trà giảm béo nhé, em kiên trì uống,
không cần phải bỏ cơm hoặc ăn ít đi, được không?”
Thẩm Tích Phàm
đáp lại vội vàng, anh đành viết vài loại thuốc tiêu hóa để cô pha nước uống,
anh suy nghĩ, như thế trong lòng cô nhóc sẽ bình tĩnh hơn, cho dù thuốc này khả
không có hiệu quả thực chất gì.
Trước ngày Noel,
nhiệt độ không khí ở Pennsylvania không ngờ lại cao, cũng không có tuyết rơi,
thật khác thường. Bạn cùng phòng có kinh nghiệm nói cho anh biết qua ngày lễ
Noel nhiệt độ mới nhanh chóng hạ xuống, trước đây còn có tình trạng tháng tư
rồi còn có bão tuyết.
———–
Đây là lần đầu
tiên anh rời khỏi khuôn viên của Pennsylvania, đặt mình trong một bầu không khí
hoàn toàn khác biệt của một trường đại học khác.
Ithaca là một
thành phố nhỏ yên tĩnh, người đi tới đi lui hầu như rất ít, bạn cùng phòng nói
cho anh về thi nhân người Hy Lạp Constantin cùng vài lời trong bản Trường ca
“Ithaca” của Cavafy, “Khi bạn bắt đầu cuộc hành trình đến Ithaca, cầu mong rằng
con đường ấy thật dài, ngập tràn phiêu lưu, ngập tràn tri thức.”
Hà Tô Diệp không
khỏi mỉm cười, anh đi tới Ithaca, nơi có người anh yêu mến, tràn đầy hy vọng
cùng hạnh phúc.
Lễ Noel năm
ngoái, bọn họ và một đám người cùng nhau trải qua, cuối cùng lúc anh đưa cô về,
cô còn cười nói: “Ở cùng một chỗ với anh đều đặc biệt vui vẻ, không có lý do.”,
anh còn nhớ rõ tâm tình của bản thân mình ngay lúc đó, vừa vui mừng kinh ngạc
lại vô cùng sợ hãi.
Có lẽ là lúc ấy,
anh đã thích cô một cách vô thức. Thành phố lấp lánh ánh đèn cầu vồng kia,
người người đi lại, quần áo trắng của cô trong đêm đen đặc biệt linh động. Mà
cô bây giờ, sẽ xuất hiện trước mặt anh với cái dáng vẻ như thế nào.
Tại cái thành
phố yên tĩnh này, tại cái đất nước xa xôi này, nơi mà tất cả mọi thứ xung quanh
đều trở nên xa lạ, đêm dài dường như cũng trở nên chậm chạp hơn, giống như
không có điểm dừng, hai người cứ thế dựa vào sự ấm áp của nhau mới có thể vượt
qua.
——-
Bạn cùng phòng
đỗ xe ở trước cửa host family, sau đó chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa:
“Kia chính là thư viện của đại học Connell, cứ dọc theo con đường này một đoạn
sau đó rẽ trái là tới.”
Anh nhìn đồng hồ
đeo tay đã quá 5 giờ, vội vàng trả lời: “Cám ơn cậu, tối tôi sẽ đến tìm các
cậu.”
Bạn cùng phòng
trêu chọc: “Đến lúc đó nhớ mang bạn gái cậu tới cho chúng tôi xem mặt một cái,
đều là lưu học sinh Trung Quốc mà, để cho mọi người biết nhau đi.”
Vẫy vẫy tay, anh
cười nói: “Được, tôi đi trước đây!”.
Mỗi ngày đúng 5
giờ, từ thư viện về ký túc xá. Đây là thời gian nghỉ ngơi cố định hàng ngày của
Thẩm Tích Phàm.
Anh vốn dĩ nghĩ
ở cửa thư viện chờ, kết quả vừa mới đi đến lối rẽ đã nhìn thấy một thân ảnh
quen thuộc, trên tay đang ôm một chồng sách tham khảo thật dày, bước đi vội
vàng.
Vẫn trang phục
đơn giản, mộc mạc như vậy, áo bông màu hồng của cô càng làm lộ ra làn da trắng,
tóc đã dài ngang lưng, vốn là cái khí thế bức người mà công việc phải có lại bị
dáng vẻ mọt sách kia che dấu, càng có nét điềm tĩnh trầm ổn.
Mà Thẩm Tích
Phàm không lưu ý một chút nào việc anh đang đứng ở chỗ lối rẽ, cô vẫn một đường
đi thẳng. Hà Tô Diệp đành phải chạy đuổi theo, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, rồi lại
nhẹ nhàng gọi tên cô: “Thẩm Tích Phàm!”
Nghe thấy vậy,
vội xoay người, cô trợn mắt há hốc miệng nhìn anh, sau một lúc lâu cuối cùng
mới bật ra một câu: “Anh…Hà Tô Diệp, anh tại sao lại có thể ở chỗ này!”
Anh mỉm cười,
lại phát hiện trái tim mình bắt đầu đập có gia tốc: “Đến gặp em mà.”
Tiếp tục tiến
lên một bước, tay nhận lấy đống sách trên tay cô, Thẩm Tích Phàm bình tĩnh nhìn
anh, cố gắng khống chế cảm xúc kích động: “Anh làm thế nào mà ở chỗ này được!”.
Cô mở miệng còn muốn nói gì đó nữa, lại phát hiện cả tim lẫn người đều đang run
rẩy. Vui sướng, hưng phấn, kinh ngạc, kích động, không nói được lên lời.
Vậy mà người con
trai trước mặt này, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô, khẽ mỉm cười: “ Trở về anh sẽ nói
cho em.”