Hoài
hương – chính là hạt hồi hương, có thể làm sủi cảo, làm bánh bao; hạt hồi
hương, tức cây hồi bát giác là một loại hương liệu.
Tầm mắt của Thẩm
Tích Phàm đã bị một con nhện thu hút, cô vốn là có chút cận thị, chẳng qua thật
không may, khi cô tuần tra đã quên mang theo kính.
Các nhóm trưởng
đều cảm thấy lo lắng, hình ảnh như vậy vốn cũng rất quỷ dị: Trầm giám đốc mặc
trang phục chuyên nghiệp màu xanh đậm, bày ra cái tư thái của người suy tư,
nhìn chằm chằm một xó nào đó chăm chú không chớp mắt, ánh mắt xa xăm hình như
đang chờ đợi điều gì, mãi đến khi chị Trương bừng tỉnh: “ A! có một con nhện
to!”
Thẩm Tích Phàm
mới vừa lòng gật đầu: “ Chẳng lẽ hoàn cảnh sinh thái của khách sạn chúng ta quá
tốt? Ngay cả con nhện đều đi đến nơi này du lịch rồi?”
Tổ trưởng của
Phòng thuộc khu Cảnh các thái độ thành khẩn: “Trầm giám đốc, là sơ sẩy của
tôi”.
Cô gật gật đầu: “
5 giờ chiều tôi lại đến kiểm tra lần nữa, nhớ kỹ, sơ sẩy vẫn còn, tôi sẽ không
ngại phiền toái đâu”.
Trở lại văn
phòng, cô mở máy tính ra, chuẩn bị kiểm tra các khoản mục của bộ phận, vừa nhìn
được hai hàng, bỗng nhiên, máy tính “Phụt” một tiếng liền mất điện, cô cẩn thận
ngửi một chút, máy tính cũng không cháy khét nha? Lại xem thử đèn chỉ dẫn trên
máy lọc nước nóng lạnh, à, thì ra mất điện!
Nhân viên bộ
phận công trình lập tức gọi điện thoại tới: “ Thẩm giám đốc, thành phố chúng ta
mất điện trên diện rộng, cho nên bắt đầu dùng máy phát điện của khách sạn,
nhưng bởi vì dùng điện phạm vi quá lớn, cho nên tầng hành chính tạm thời không
cung cấp điện, mong cô thông cảm”
Thẩm Tích Phàm
“Ừ” một tiếng: “Mọi người vất vả rồi.”
———-
Cô vội mặc thêm quần áo đi ra ngoài, gọi điện thoại cho bố, Thẩm bố nói hình
như là phía đông thành phố mất điện diện rộng, mà nhà mình ở phía tây, vẫn có
điện bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm: “Con buổi tối về nhà muộn một chút”
Đại sảnh có phần
nhốn nháo, có thể vừa rồi, thời điểm mất điện thang máy lập tức dừng lại chuyển
động tạo thành, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng cũng có vài người khách
đã bị kinh hãi, một cô bé có chút hoảng sợ, không ngừng gọi “ Mẹ”.
Giám đốc đại
sảnh Đinh Duy giải thích tình huống, may mà mọi người khách đều có thể hiểu
được, trường hợp này rất nhanh liền khống chế lại.
Thẩm Tích Phàm
ngồi xổm xuống trước mặt cô bé hỏi: “ Cháu à, mẹ cháu đâu?”
Cô bé thanh âm
ngọt ngào, nói chuyện đứt quãng: “ Cháu vừa rồi… mẹ còn ở chỗ này….mất
điện….thật loạn…cháu bị đẩy đến nơi này…sau đó liền không thấy mẹ…”
Cô đành phải đem
cô bé mang tới chỗ bảo vệ, chỉ vào camera giám sát điều khiển từ xa của đại
sảnh, để cho cô bé nhận biết, bé thật thông minh, chỉ vào một nữ tử vóc người
không cao nói: “Chính là người này!”
Thẩm Tích Phàm
ra hiệu đem camera phóng to ra, cô bé quay người trở lại,người trong camera mặt
đối diện cô, cô nhất thời liền ngây ngẩn cả người, Cổ Ninh Uyển?
Cô chỉ vào màn
hình hỏi: “ Bé à, cháu xác định đây là mẹ cháu sao?”
Cô bé gật gật
đầu: “ Mẹ đột nhiên nói muốn đi ra ngoài, cháu không muốn một mình ở lại trong
nhà, cho nên liền vụng trộm lên xe của mẹ, theo tới đây, nhưng đến đây, nháy
mắt mẹ đã không thấy rồi.”
“Cháu tên là
gì?”
“Chu Tư Tề”
Thẩm Tích Phàm
nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không phải họ “Nghiêm” hoặc là họ “Đái”. Chính là cô
bé này ít nhất cũng sáu bảy tuổi, làm sao có thể là con của Cổ Ninh Uyển, mặt
mũi này cũng không có một điểm giống nhau, có lẽ, không phải thân sinh.
“Cô hiện tại
giúp cháu đi tìm mẹ, cháu phải ngoan ngoãn cùng các chú bảo vệ ở trong này
không được chạy loạn, được không?”
“Cô ơi!” cô bé
cầu xin rụt rè: “ Đợi tìm được mẹ rồi, cô có thể làm cho mẹ đừng đánh cháu được
không, Tư Tề rất sợ!”.
———-
Cổ Ninh Uyển,
bản thân đã bao nhiêu năm rồi không nhớ tới cái tên này, đoạn trí nhớ kia bị
chính mình không ngừng cố ý chôn vùi, ba năm sau đào ra hãy còn sống sờ
sờ, vẫn là rất đau, liền giống như khối máu mới đông, nhè nhẹ chạm một
cái, lại có thể máu chảy không ngừng.
Nghiêm Hằng đa
tình, nhưng không thể trách anh, chính mình nếu như là thất khiếu linh lung*
cũng không thể đập tiếp một cách cam tâm tình nguyện, nhưng cho dù bản thân
thông minh, ở trước mắt tình yêu cũng sẽ biến thành một đứa ngốc bất lực. Anh
sẽ chỉ yêu một người là bạn, cực chiều chuộng cũng một người là bạn, ở trước
mặt anh, bạn chính là công chúa, nhưng anh đối với mỗi người đều có kỳ hạn, anh
cảm thấy không mới mẻ, bạn liền quá thời hạn, sau đó cùng giống với quả dứa
đóng hộp, bị đóng gói rồi đưa vào sọt rác.
(*Thất khiếu
linh lung: theo mình hiểu thì chắc là muốn nhắc đến điển tích …Thất Khiếu Linh
Lung Tâm (七竅玲瓏心). Nói về nhân vật Tỷ Can là một người chú của bạo chúa Trụ Vương nhà Ân.
Tỷ Can can gián vua Trụ, vua Trụ giận nói: “Ông tự cho ông là thánh, ta
nghe nói tim thánh có bảy lỗ, không biết có thực không?”, bèn giết Tỷ Can
để xem tim. Tỷ Can được gọi là người có trái tim 7 lỗ. Sở dĩ gọi như vậy,
không phải tim của ông ta có 7 lỗ thật, mà muốn nói ông là người có lòng trung
trinh, chính trực mà thôi. Trong truyện chắc là ý của Thẩm Tích Phàm muốn
nói, trái tim cô dù có không thay đổi cũng không còn “đập” trở lại bình thường
như xưa nữa.Có gì sai sót mọi người góp ý cho mình (>﹏<))
Nhưng anh lại
quá tốt rồi, giống như thuốc phiện ăn mòn tư duy, ăn mòn trái tim, sau đó xâm
nhập vào da thịt, từng tấc từng tấc chiếm lấy, từ từ, muốn ngừng mà không được,
cuối cùng thân thể mỗi lần nhỏ máu đều kêu gào tình yêu của anh, anh là loại
thuốc độc gây nghiện, lao vào không có thuốc giải.
Chỉ là, trong
lòng Thẩm Tích Phàm hỏi, Cổ Ninh Uyển, cô lúc này đây tìm Nghiêm Hằng, là muốn
thuốc độc hay …thuốc giải?
Rõ ràng không
cần chính mình tự đi tìm Cổ Ninh Uyển, hơn nữa bản thân vẫn cố ý lảng tránh khu
biệt thự F, nhưng, cô không biết vì sao, có lẽ là không cam lòng, có lẽ
là dư tình chưa dứt, có lẽ có …thật nhiều lý do, cô không còn là cô bé năm nào
nhìn thấy Nghiêm Hằng cùng nữ sinh khác ở cùng một chỗ liền trốn đi khóc,
nhưng, cô hiện tại rốt cục muốn cái gì, cô cũng không biết.
Sau khi kết thúc
mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, ba năm sau, bên nam bên nữ gặp lại, cuối
cùng nên dùng cái biểu tình gì, nói những lời như thế nào, cô không biết, nhưng
rất nhiều khi, tất cả thứ ta sở hữu không cần phải giải thích, cũng không
có biện pháp giải thích.
———
Nghiêm Hằng mặc
quần áo đúng là rất ít, quả nhiên ở phía đối diện là Cổ Ninh Uyển, vốn là đóa
hoa của khoa hóa học, bây giờ hoàn cảnh không còn, dung mạo trang điểm đẹp đẽ
cũng không che giấu được khuôn mặt tiều tụy, có lẽ hôn nhân của cô ta không
hạnh phúc, Trầm Tích Phàm phỏng đoán.
Cô không làm
phiền, chính là đứng rất xa, nghe không rõ bọn họ nói chuyện, chỉ thấy đoạn Cổ
Ninh Uyển bắt lấy cánh tay Nghiêm Hằng, bị anh mạnh mẽ bỏ ra, sau đó cô ta lảo
đảo chạy đi, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Thẩm Tích Phàm
hít sâu một hơi, gọi: “Đợi chút! cô Cổ !”
Cổ Ninh Uyển
cùng Nghiêm Hằng đồng thời quay đầu, một người kinh ngạc còn một người tức
giận, Thẩm Tích Phàm chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ Cô Cổ, con gái cô ở phòng an
ninh đại sảnh, mời cô đưa bé mang đi, còn có” cô dừng một chút: “ Trẻ nhỏ chỉ
là vô tình trốn ra, mong cô không cần trách mắng cô bé!”
Cổ Ninh Uyển
cười rộ lên, nhưng cực kì gượng gạo, cô ta nhìn tấm thẻ trên ngực của Trầm Tích
Phàm, hơi hơi sửng sốt: “ Không nghĩ tới cô làm việc ở trong khách sạn này, may
mắn gặp lại, hôm nay thật sự bề bộn nhiều việc, lần khác tôi hẹn cô một mình
tâm sự.”
Thẩm Tích Phàm
kêu thầm, cô có mời tôi đi du lịch Maldives* tôi cũng không đi, tôi xem
như sợ cô, nhưng lại hảo tâm nói thêm câu nữa: “ Về phần con gái của cô,
mong cô không cần trách mắng cô bé!”
(*Maldives: là
một quốc đảo nằm ở Ấn Độ Dương, gồm nhiều đảo đá san hô tạo thành. Một địa điểm
du lịch nổi tiếng)
Cổ Ninh Uyển
cười một chút, quay đầu bước đi: “ Đánh nó tay tôi cũng đau…”
Còn lại chính
mình cùng Nghiêm Hằng mặt đối mặt cùng đứng, cách nhau không xa, nhưng không
khí cực kì không tự nhiên,cô đành phải mở miệng: “Nghiêm tiên sinh, thành phố
này mất điện trên diện rộng, vừa rồi ngài không chịu ảnh hưởng gì chứ?”
Nghiêm Hằng lắc
đầu, ngữ khí có chút mềm mại: “Tích Phàm, chúng ta thế nào cũng phải xa lạ như
vậy sao?”
Cô lập tức nghẹn
lời, bỗng nhiên cảm thấy hối hận không có gì lại đến nơi này tìm việc làm, sau
đó xoay người muốn bỏ chạy, giọng Nghiêm Hằng ở sau lưng vang lên, liền làm cho
hô hấp của cô bị kìm hãm, rốt cục bước đi bất động nửa phần.
“Tiểu Phàm…”
“Thẩm Tích Phàm,
tên của em đọc lên rất giống cháo a, chỉ có điều đó chính là cháo, loại cháo
rất thơm, liền giống như con người của em, phải lĩnh hội từ từ, mới có
thể thưởng thức mùi vị trong nó!”
“Thẩm Tích Phàm
, em xem em đã là bạn gái của anh rồi, gọi thẳng tên em cảm thấy không thân
thiết lắm, vẫn gọi em Tiểu Phàm tốt hơn!”
“Tiểu Phàm, Tiểu
Phàm, có thích cái tên này hay không? Cái gì? Giống gọi tên chó? Sao có thể,
nếu anh cần một con chó, cũng phải là chó thiên hạ đệ nhất đáng yêu, lại vừa là
một con chó đại lười .”
“Tiểu Phàm ,
chúng ta chia tay đi, em đã thay đổi, không còn là Tiểu Phàm trước kia nữa, tạm
biệt, Thẩm Tích Phàm!”-–đây chắc là hồi ức của Trầm Tích Phàm.
————
Nghiêm Hằng mỉm
cười có chút chua sót: “ Tiểu Phàm, chỉ có em biết khẩu vị của anh, anh không
thích ăn cay nhưng lại thích ăn lẩu, anh không ăn cá, chỉ uống canh cá, đồ ăn
của anh mỗi ngày, đều là do em dặn bếp trưởng, ba năm, đối với anh, em cái gì
cũng chưa quên, có phải hay không?”
Khóe mắt ẩm ướt
không ngừng, Thẩm Tích Phàm cũng không giám quay đầu,chỉ là một cái tên quen
thuộc khiến cho cô xúc động như thế, sầu não, nếu tiếp tục nữa, cô không biết
đối mặt như thế nào với vết thương rầu rĩ đã qua đi, cùng với tương lai xa vời.
Người ấy, vết
thương của cả đời, không phải dùng lời nói đến vỗ về bình thường, cũng không
phải dùng thời gian vô tận mà quên lãng, chính là phải dùng hạnh phúc đi chữa
khỏi, chỉ có điều cô lại thật sự mơ tưởng, hạnh phúc rốt cục đã bị anh mang đi,
như chưa từng có sự tồn tại.
Bỗng nhiên, bộ
đàm vang lên, âm thanh trưởng nhóm: “Thẩm giám đốc, 5 giờ có phải cô kiểm tra
vệ sinh hay không?”
“Tôi lập tức đi
ngay, được, liền ở tại trước tầng 1 chờ tôi”
Thẩm Tích Phàm
không dám quay đầu nói lời từ biệt, liền giống như cô chưa từng có nói qua với
anh lời “tạm biệt”, cho dù bọn họ ở lần gặp mặt cuối cùng, cô cũng không nói ra
hai chữ “tạm biệt”. Lần này chỉ nhẹ nhàng nói nhỏ: “Nghiêm tiên sinh, tôi có
việc đi trước”.
——–
Cô luôn cho
rằng, tạm biệt*, có hai ý nghĩa, một là có cơ hội gặp lại, hai là một đi không
trở lại, hai ý nghĩa này cô cũng không thích, bởi vì bản thân vừa không muốn
cùng anh chia tay, lại càng không muốn cùng anh không còn cơ hội gặp mặt.
(*Tạm biệt (再见) dịch ra hán –việt là Tái
Kiến. Tái: một lần nữa; Kiến: gặp mặt)
Lại luôn không
như mong muốn.
Vượt qua hồ nhân
tạo khu C, cô bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, nhờ gió mùa đông, cố gắng
làm cho bản thân thanh tỉnh một chút, cô báo cho chính mình, đang trong lúc làm
việc không thể mang tâm tình cá nhân vào, càng không thể cùng với khách hàng
vướng mắc không rõ quan hệ, cô luôn luôn là người suy nghĩ kĩ càng, nhạy cảm,
nhưng cực kì biết tự kìm chế.
Hít sâu điều
chỉnh trạng thái, sửa sang lại đồng phục, sau đó cho chính một cái mỉm cười,
không ngừng đọc nhẩm, phòng, khóa cửa phòng hoạt động tốt, không có dấu tay,
cửa hiệu tên phòng sạch sẽ trơn bóng, mặt tường cùng trần nhà, không có mạng
nhện, chỗ bẩn…
Vừa nhẩm vừa
xoay người chuẩn bị đi, liền thấy trước biệt thự số 2 một chiếc xe dừng lại,một
mỹ nữ chân dài dáng người siêu đẹp, cô nhìn kỹ lại, hình như là người mẫu nào
đó.
Thẩm Tích Phàm
thầm than, Lăng họa thủy a, anh quả nhiên là 1 yêu nghiệt, đáng tiếc trên thế
giới có quá nhiều người muốn ăn anh chụp vào rồi. Sau đó cô nghĩ, nếu chính
mình chụp được tình cảnh này, bán cho những tòa soạn lá cải sẽ có thể kiếm được
một khoản lời tiền nhuận bút, sau đó bản thân bị sa thải, cuối cùng còn bị khởi
tố, còn bị bắt giam, bố mẹ thay phiên đi thăm tù—thôi quên đi, cô vẫn yên lặng
tiêu sái xem là được rồi.
Chính là lơ đãng
liếc mắt một cái, Lăng Vũ Phàm đang dựa ở trên cửa hướng về phía cô cười, không
mang kính mắt điện lực của hắn tăng gấp mười phần, Trầm Tích Phàm lập tức biểu
hiện lôi ra bộ mặt mướp đắng*, trái tim nhỏ bé run rẩy không ngừng.
(* bộ mặt mướp
đắng: ý chỉ nhăn mặt )
Cô bình tâm định
khí, hai tay tạo thành chữ thập, yên lặng niệm tiếp,những con đường rực rỡ
thường không có ngõ cụt, quay đầu là bờ có thể đổi nhân dân tệ.
—–
Kiểm tra xong
tầng một, Thẩm Tích Phàm gật đầu vừa ý: “ Tình trạng vệ sinh tốt, tôi rất hài
lòng, cũng cám ơn mọi người, buổi chiều hôm nay vất vả rồi!”
Sau đó cô định
chuẩn bị về văn phòng lấy vài thứ, trong lúc vô tình trên đường đi ngang qua
nhà ăn, bỗng liền lùi trở lại, cái mũi ngửi ngửi một cách khoa trương, chạy vù
vù tới nhà bếp phía sau tìm Hứa Hướng Nhã: “Ngà voi, buổi tối hôm nay có bánh
sủi cảo hồi hương?”
Hứa Hướng Nhã
giậm chân: “ Cô là cái đồ mũi chó nha! Xa như vậy cũng đánh hơi thấy? Uầy, cô
muốn cầu mong cái gì? Mùa đông hồi hương non như này tìm không có, khó khăn tìm
cũng không phải cho cô ăn! Hết hy vọng đi!”
Cô khó chịu:
“Cho Nghiêm Hằng có phải hay không, không được, tất cả cho tôi tốt hơn, anh ta
kỳ thật thích ăn sủi cảo rau!”
Hứa Hướng Nhã
con ngươi sáng lên: “ Thật hay giả, cô đừng có lừa tôi!”
“Không lừa cô,
không gạt cô!” Thẩm Tích Phàm thò tay liền muốn lấy phần bánh sủi cảo đẹp đẽ
đặt ở trong cái bát sứ Thanh Hoa kia, đường viền lăng hoa* trông rất đẹp mắt,
đồ ăn cho khách VIP thật có khác.
Cái bát ấy chắc
cũng giống thế này:
Chú Thúc bếp
trưởng tươi cười: “Không sao, Trầm giám đốc thích thì gói lại đi, sủi cảo này
còn một nửa lớn, làm bù lại là được. À , Hứa giám đốc, hiện tại làm sủi cảo
nhân rau hay hồi hương?”
Thẩm Tích Phàm
ngược lại thay Hứa Hướng Nhã trả lời: “Rau, làm cho Nghiêm tiên sinh, cho hơi
nhiều đường, anh ta thích ăn loại ngọt một chút, vị chua phải là giấm lâu năm,
anh ta không ăn sủi cảo có mùi chua! Còn thừa thì cùng với hồi hương kia bao
lại, làm thêm ít sủi cảo cải trắng, phân cho mỗi bộ phận động viên một chút,
Đông Chí sắp đến, vui vẻ một lát, hơn nữa mọi người vì hội nghị lần này đều vất
vả.”
Cô gái nhỏ bên
cạnh tự mang rau đến đem sủi cảo bọc lại thật tốt, thêm một bát nước luộc mỳ,
đặt ở trong tay Thẩm Tích Phàm.
Hứa Hướng Nhã
cực kì buồn bực: “Tôi giám đốc bộ phận nhà bếp thế này quá mức thất bại, nếu
không hai ta đổi chỗ cho nhau?”
Thẩm Tích Phàm
vội lắc đầu: “Không được, tôi sợ tôi đi đầu tham ô nhận hối lộ, cô có biết tôi
không chống cự nổi nhất chính là một tay nấu ăn điêu luyện của chú Thúc không,
hơn nữa, mọi người không sợ tôi đem khách sạn ăn sạch?”
Mọi người cười
ầm lên, trừ bỏ Nghiêm Hằng đứng cách đó không xa, biểu tình có chút tịch liêu.
Anh vẫn còn nhớ
Thẩm Tích Phàm là một tên tham ăn, không như bản thân khó tính trong việc ăn
uống, mà lại cực kì háo ăn.
Lần đầu tiên
thấy cô, là khóa học pháp luật tự chọn của năm thứ hai. Sáng sớm mùa đông luôn
tra tấn ý trí con người nhất, bình thường thì mọi người đều sẽ ngủ thẳng tới
thời điểm đi học mới vội vàng dậy, mang theo sữa cùng bánh linh tinh, sau đó sẽ
quang minh chính đại lên lớp ăn. Bởi vì là khóa học tự chọn, thầy giáo gặp tình
huống như vậy cũng chỉ cười cười, lại có giáo sư không mẫu mực cho lắm, thời
điểm lên lớp sẽ hướng tới lũ học sinh mượn tiền đi mua đồ ăn sáng, chính mình
cũng từng bị mượn qua vài lần, lại còn được trả lại gấp đôi, tóm lại mùa đông
là một cái lý do cực kì tốt để trốn tránh khó nhọc.
Thẩm Tích Phàm
chính là luôn sau khi lên lớp được 10 phút rồi mới từ cửa sau mau lẹ đi
vào, mang theo một cái hộp cơm, ngồi tùy tiện ở gần cửa sổ thứ hai từ dưới
lên,ngay phía trước chỗ của anh, sau đó cô mở hộp cơm, lập tức một luồng hơi
nóng cùng vị trong gạo tỏa ra, anh ngạc nhiên, lại có thể dũng cảm như thế, sủi
cảo hấp của nhà ăn cũng có thể đóng gói mà mang đến ăn trong lớp học.
Mùi vị vốn dĩ
của sủi cảo thì không tính rồi, cô lại còn cho thêm một ít giấm lâu năm, lập
tức có đám bạn học gần đấy quay đầu lại xem ngọn nguồn hương vị, cười cười lại
xoay trở về, rốt cục ngầm thừa nhận bữa sáng của cô. Có điều là cô cũng coi như
tự giác, đem ghế nhấc ra,bản thân đến gần cửa sổ ngồi xổm xuống bắt đầu ăn, cô
ăn miếng thứ nhất, anh đã ngửi thấy, là sủi cảo hồi hương.
Lúc ấy anh đang
bị dày vò kịch liệt, bụng trống rỗng, lập tức vì mùi thơm của sủi cảo làm phản,
đầu óc cũng bởi cung cấp máu không đủ nên tư duy bắt đầu bay loạn, anh thực sự
rất muốn nói với cô, có thể không cần ăn hay không, mùi vị quá thơm, thật sự là
rất ảnh hưởng đến lớp học.
Vừa lúc cô ngồi
dậy lấy nước uống, anh nhẹ nhàng dùng bút phía sau lưng cô chọc chọc, sau đó
nhỏ giọng nói: “ Bạn học, cậu có thể ra ngoài ăn sủi cảo hay không?”. Nhưng
cũng không biết cô nghe thành cái gì, chỉ thấy cô hơi hơi sửng sốt, chìa tay
bưng lên cái hộp cơm kia, lắc đầu, lại từ trong túi xách lấy ra một nửa gói
bánh bích quy : “Sủi cảo còn có một nửa, cậu nếu đói trước hết ăn cái này đi!”
Dở khóc dở cười,
chỉ đành phải nhận lấy, sau một lúc lâu không dám động vào, chuẩn bị chờ đến lúc
tan học trả lại cho cô, kết quả là cô kêu“ A” một tiếng nhảy dựng lên, hét: “Ăn
cơm, nhanh đi thưởng thức cơm, nếu không thì không có cơm ăn!”
Bản thân, nắm
chặt nửa gói bánh quy, mờ mịt một mảnh. Mãi về sau anh mới biết được, Thẩm Tích
Phàm đem câu nói kia của anh nghe thành “Bạn học, cậu có thể hay không, cho
tớ…. ăn sủi cảo với?”
Nghiêm Hằng nhớ,
cô không thay đổi, thích ăn sủi cảo, phải thêm rất nhiều giấm chua, sau đó ăn
đến khi đôi môi mất màu, lại uống nước từng ngụm từng ngụm lớn.
Anh bỗng nhiên cảm
thấy, thời gian ba năm qua, tựa mới chỉ như ba giây, từ trước tới giờ trí nhớ
của bản thân hóa ra chưa từng phai nhòa, thời tuổi trẻ bồng bột một đi không
trở lại, nhưng chính mình vĩnh viễn cũng không quay trở lại được đoạn thời gian
ấy, để bù lại sai lầm đã qua.