Qui
linh cao – chống khô và bảo vệ da, điều chỉnh tạng phủ, thanh nhiệt giải độc,
cho dù đắng, cũng là thứ ngọt.
Thời điểm buổi
chiều, tòa nhà Đông y người ở rất thưa thớt, Hà Tô Diệp ngồi xổm ở phòng chế
thuốc, giúp dược tễ sư* đun thuốc.
(*dược tễ sư: là
người điều chế, bốc thuốc)
Anh là bác sĩ
chủ nhiệm, căn bản không cần tự mình đi đến hiệu thuốc đun thuốc làm gì, nhưng
làm bác sĩ đông y luôn thật nhàn rỗi, anh lại thích các dược liệu đủ hình dáng,
thích xem chúng quay cuồng trong nồi đất nung, sau đó mùi vị lan tỏa khắp nơi,
mùi đắng bên trong mang theo hương ngọt. Phòng thuốc Đông y vừa tuyển người
mới, rất không quen tay, nắm vững không chắc độ lửa, luôn cần người ở một bên
thay đổi một chút lửa to hoặc lửa nhỏ.
Anh cầm lấy đơn
thuốc, vẫn là chính mình viết ra, Thẩm Tích Phàm, nhìn qua cái tên thật hay,
nhưng đọc lên, tại sao giống— “cháo” như vậy? Cháo thịnh hành? Người nhà cô ấy
thật đúng là thực dụng quá đi!
Hoàng liên thật
đắng, nhưng các thuốc khác vị ngọt tính bình, có lẽ không phải là thuốc khó
uống, uống xong lượng của tháng này, viết cho cô ấy loại cháo Bách tử
nhân*,hoặc là say một ít bột Toan táo nhân* bổ trợ trị mất ngủ.
(* loại cháo
Bách tử nhân này chữa suy nhược thần kinh)
(*Toan táo nhân:
là một loại táo chua gì đó trong đông y) — haizz mấy cái tên thuốc thật muốn
điên cái đầu. Soái ca thật giỏi nhớ được từng em một, mỗi loại tác dụng gì,
thật khâm phục, soái ca không chỉ có mỗi cái mã a ╮(╯▽╰)╭ ).
Chỉ là, anh
không dám xác định, cô gái này có thể lại sinh ra cái tật xấu nào hay
không, tần suất hai tuần lễ gặp mặt ba lần, đối với bác sĩ đông y cùng bệnh
nhân mà nói, xác định có hơi cao.
Nhưng ở trên
người cô, hình như luôn tràn ngập những điều ngoài ý muốn cùng kỳ tích.
Sau đó, Y tá
phòng khám tìm đến: “Bác sĩ Hà, Liêu chủ nhiệm bộ phận nhập viện gọi điện thoại
tìm anh.”
Anh bỏ lại đơn
thuốc trong tay, dặn dò dược tề sư để ý độ lửa, sau đó một mạch tới bộ phận
nhập viện.
Liêu chủ nhiệm
sớm ở văn phòng chờ,rồi tiếp đón anh: “Tiểu Hà, cháu theo chú đi phòng bệnh
khám, gần đây bỗng nhiên nhiệt độ hạ thấp, có vài bệnh nhân ho khan, dùng
benproperine* trị hiệu quả cũng không rõ ràng, chú lại không dám thử các loại
thuốc tương tự mà đáng ra phải đợi nguyên nhân, cháu khám thử xem có thể viết
một ít thuốc đông y hay không? Đây là khả năng đăc biệt nhất mà cháu học
đông tây y kết hợp ha!”
(*benproperine
:một loại thuốc ức chế ho)
Hà Tô Diệp hơi
ngại: “ Cháu sẽ cố hết sức!”.
——–
Anh cẩn thận bắt
mạch, viết thuốc, vài bệnh nhân này là bệnh nhân thuộc khoa tiêu hóa, cho nên
bình thường đều có bệnh giống nhau ở vị tràng, anh không dám dùng thuốc mạnh,
lại xem xét cho thêm một ít thuốc sơ can lí khí, ôn vị hòa trung*.
(*sơ can lí khí,
ôn vị hòa trung: khai thông gan chỉnh khí, ổn định dạ dày điều hòa bên
trong)—hic mấy cái từ chuyên môn thật khó dịch. ::>_
Một bệnh nhân
hỏi anh: “ Bác sĩ, tôi mỗi ngày uống thuốc đông y đều bị nôn ra dịch dạ màu
vàng xanh, sao lại thế này?”.
Anh nhìn xem
bệnh án, giải thích: “Có thể bột sâm tam thất có chút kích thích, nhưng không
có trở ngại, nếu anh cảm thấy không thoải mái có thể hỏi bác sĩ chủ trị của
anh, đem một ngày uống ba lần giảm xuống hai.”
Liêu chủ nhiệm
lấy lại xem: “A, là bệnh nhân tiểu Hứa, tại sao lại không nghe anh ta nói qua?”
Bỗng nhiên, đèn
bên trong phòng bệnh phụt tắt, vào buổi chiêu mùa đông vốn là trời sớm đã tối,
bệnh nhân đều cả kinh, lập tức có y tá đã chạy tới: “Khả năng mất điện, sẽ lập
tức có điện ngay!”.
Có điện rồi, là
bên trong bệnh viện có máy phát điện, chỉ cung cấp cho bộ phận cấp cứu và bộ
phận nằm viện, Liêu chủ nhiệm hảo tâm: “Tiểu Hà, ngày mai cháu để y tá tới lấy
thuốc đi, tòa nhà đông y của cháu không có điện, ở đâu cũng nhìn không rõ
ràng”.
Hà Tô Hiệp gật
gật đầu: “ Cháu trước đem đơn thuốc cầm đi, nếu có điện, cháu để cho bọn họ lập
tức liền đun thuốc mang tới.”
Liêu chủ nhiệm
vỗ vỗ vai anh: “Cũng được, giúp chú chuyển lời hỏi thăm bố cháu!”
Hà Tô Hiệp gật
đầu, chính là anh nhớ, bản thân đã bao lâu rồi không cùng bố gặp mặt.
—–
May mà trong nhà
không mất điện, Hà Tô Diệp đang chuẩn bị mở cửa, phía sau truyền đến tiếng bước
chân, sau đó anh nghe thấy âm thanh quen thuộc, hữu khí vô lực: “Hà Tô Diệp,
anh hảo tâm thưởng cho chúng em một bữa cơm đi!”
Anh quay đầu,
kinh ngạc: “Lí Giới, Phương Khả Hâm*, các em tới đây làm gì?”
(* Tên bạn Hâm
này không phải là hâm đơ mà là chữ Hâm trong hâm mộ, cảm động nhé! ^_^).
Lí Giới buồn
bực: “ Trường học mất điện, Hà Tô Diệp, anh có biết, trường học chúng em đáng
thương muốn chết, khu nhà chẳng có máy phát điện, nhà ăn lại không cung ứng
cơm, tiệm cơm nhỏ xung quanh cũng không mở cửa….”
“Cho nên cứ tới
đây kiếm cơm ăn?” Hà Tô Diệp cười cười “Vào đi, trong nhà không có đồ ăn gì,
các em chấp nhận một chút.”
Cơm chiều tuy
rằng đơn sơ, nhưng Hà Tô Diệp tay nghề rất khá, bọn họ vừa ăn vừa liên tục trầm
trồ khen ngợi.
Lí Giới là sư đệ
của Hà Tô Diệp, hai nhà cũng có quan hệ mấy đời, anh vẫn xem Hà Tô Diệp là anh
, lại coi nhà của anh giống như nhà của chính mình mà tự nhiên như ruồi,
cơm nước xong liền vứt lại bát đũa lên mạng chơi điện tử, ngược lại Phương Khả
Hâm xấu hổ: “ Hà Tô Diệp, đã làm phiền anh rồi.”
Hà Tô Diệp cười
cười: “Không có việc gì, làm sao có thể để cho khách dọn dẹp chứ, để anh đi rửa
bát.”
Phương Khả Hâm
đành phải ở trong phòng đi lại, nhà của Hà Tô Diệp giống như chính anh vậy, đơn
giản, ngăn nắp, trên bàn học ở thư phòng xếp đầy từ điển thuốc các loại, sách
về các phương thuốc, luận văn đã viết được một nửa. Cô bỗng nhiên nhớ lại một
lần nào đó, hai năm trước, khi Hà Tô Diệp cùng Trương Nghi Lăng chia tay.
———
Không ai biết 4
năm trước cô thầm mến Hà Tô Diệp, lúc ấy cùng Lí Giới là học sinh trung học,
lại thi vừa khéo vào cùng trường Đại học, tự nhiên thành bạn tốt. Cô luôn không
ngừng từ trong miệng Lí Giới nghe nói vị đàn anh này thành tích học tập cao
chót vót, con người lại siêu cấp tốt, là thần tượng hắn sùng bái từ nhỏ, cũng
luôn vì bản thân mà quýt làm cam chịu.
Lần đầu tiên
cùng Lí Giới đi ăn cơm, chính là lúc nhìn thấy Hà Tô Diệp mỉm cười để Trương
Nghi Lăng gắp sủi cảo cho mình, anh cũng không động đến chiếc đũa, chuyên chú
nhìn Trương Nghi Lăng, ánh mắt chiều chuộng dịu dàng, mà chính mình hình như
nhìn một lần đã thích Hà Tô Diệp, một người con trai tuấn dật ôn nhu như
vậy,trong nháy mắt, cô tin tưởng vào nhất kiến chung tình*.
(* nhất kiến
chung tình: nhìn một lần đã yêu, tình yêu sét đánh)
Nhưng cô có cái
tư cách gì đi quấy rầy, Hà Tô Diệp cùng Trương Nghi Lăng là đôi tình nhân tiêu
biểu mà mọi người đều biết, quen bọn họ mọi người sẽ cảm thán ông trời tác hợp
cũng chỉ có thể được như thế mà thôi, bản thân đành phải ngoan ngoãn trước mặt
anh làm một tiểu sư muội, yên lặng chú ý nhất cử nhất động của anh, cố ý vô
tình bắt trước cách ăn mặc của Trương Nghi Lăng, tìm một ít ca bệnh đến hỏi,
chỉ vì tham lam khoảnh khắc ngốc nghếch ở bên anh, dù cho, anh không phải học
khoa thị giác. Cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ kết hôn, sau đó sẽ có đứa nhỏ đáng yêu,
làm bạn với nhau đến bạc đầu, nhưng tất cả đã theo Trương Nghi Lăng đi nước ngoài
vẽ lên một dấu chấm hết.
Cô thật sự không
hiểu, yêu nhau như vậy hai người nói thế nào chia tay liền chia, chân trời góc
bể, không một nửa phần quan hệ.
Cô tiếp tục nhớ
lại Hà Tô Diệp nói với Trương Nghi Lăng, ở cái đêm mưa ấy, trước mặt cô cùng Lí
Giới, nói: “Cô muốn đi thì đi đi, đi rồi mong cô không cần hối hận, lựa chọn
của cô tôi tôn trọng, cũng xin cô tôn trọng cảm nhận của tôi.”
Đêm đó, Hà Tô
Diệp lần đầu tiên uống say mèm, Trương Nghi Lăng chỉ trầm mặc lại trầm mặc, cô
liền ẩn ẩn cảm thấy, Trương Nghi Lăng đi nước ngoài chuyện này nhất định không
đơn giản, nhưng là rốt cục như thế nào, cô có lẽ vĩnh viễn không thể biết được.
Trương Nghi Lăng
đi rồi, Hà Tô Diệp mất tích một thời gian dài, ngay cả Lí Giới cùng tìm không
thấy anh.Thế rồi, bỗng nhiên có một ngày, cô thấy trên lưng Hà Tô Diệp là ba lô
leo núi từ xe buýt đi xuống, tiều tụy gầy yếu rất nhiều, hỏi anh, anh nói chính
mình đi vùng núi chữa bệnh từ thiện ba tháng, anh tươi cười có chút gượng ép,
cô khó chịu, cô đau lòng, vì thế đối với Hà Tô Diệp tốt gấp bội, cô không dám
vọng tượng thay thế được địa vị của Trương Nghi Lăng, cô chỉ muốn làm cho anh
tốt một chút,thế là đủ rồi.
Thẳng đến có một
ngày, Hà Tô Diệp nói với cô: “Khả Hâm à, tìm một người có thể đối tốt với em,
anh… không đáng!”
Cô mới hiểu
được, trong lòng cô suy nghĩ vốn cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng Hà Tô
Diệp cái gì cũng đều biết, anh vẫn bằng cách khéo léo nhất cự tuyệt chính mình,
tăng ca, luận văn, có việc, cô thế nhưng lại nghĩ anh thật sự bận rộn như vậy.
Cô cuối cùng
cũng nghĩ thông suốt, Hà Tô Diệp là người có nguyên tắc nhất, yêu đó là yêu,
chỉ cần yêu một người kia là đủ rồi, không yêu đó là không yêu, cũng sẽ không
tham lam ấm áp nhất thời, chỉ là, bản thân vĩnh viễn làm không được người kia
của anh.
———
Nhà của Hà Tô
Diệp có rất nhiều dược liệu, đều là tiêu bản trong trường học làm thành,Trương
Nghi Lăng chỉ thích duy nhất những dược liệu tên có chữ “Hương “ở cuối: đinh
hương, hoắc hương, cây mộc hương, hoài hương, trầm hương, thanh mộc hương, an
tức hương, xạ hương, huân lục hương, mà chính mình từ tranh ảnh học được, rất
nhiều dược liệu đều kể không ra hết, duy chỉ mấy vị thuốc đông y này, cô đã
nghiên cứu cẩn thận qua.
Bản thân thèm
ăn, cho nên thích nhất hoài hương, còn gọi là hồi hương, đại hồi hương là đại
hồi, luộc cá nướng thịt không thể thiếu, tiểu hồi hương có thể sào ăn; cùng
canh giới gói bánh bao, gói sủi cảo; đều có thể cùng đinh hương, đậu ván làm
món thịt bò tinh hoa.
Chỉ là người âm
hư hỏa vượng* không nên ăn nhiều.
(*âm hư hỏa
vượng: là một triệu chứng theo đông y, biểu hiện thường là: hoa mắt, chóng mặt,
ù tai, miệng khô, đắng, ít ngủ, mạch huyền sác (mạch nhanh, cứng) và hay cáu
gắt.. hay gặp ở phụ nữ trẻ).
Cô cầm lấy một
gói tiểu hồi hương nhìn đến thất thần, Hà Tô Diệp đi tới, hướng cô giải thích:
“Tiểu hồi hương vị cay, ngọt, có tác dụng lí khí kiện vị*, tán hàn giảm đau là
quan trọng nhất, còn có thể giống canh giới, làm sủi cảo ăn.”
(*lí khí kiện
vị: dùng thuốc lưu thông khí huyết, tăng sức khỏe cho dạ dày).
Phương Khả Hâm
gật gật đầu: “Em thích nhất ăn cái này, đại hồi hương cũng rất thơm sư huynh
làm món thịt bò tinh hoa là tuyệt vời nhất.”
Hà Tô Diệp có
chút ngượng ngùng: “ Anh làm thực bình thường, nhưng một ít đại hồi này rất hại
thân thể, dễ dàng phát hỏa, hãy cứ ăn ít đi thì hơn.”
Cô tươi cười, có
chút giảo hoạt: “ Hình như lẩu dê hôm nay rất phát hỏa a!”
Hà Tô Diệp chỉ
chỉ phòng khách: “ Anh có ý làm một ít chè đậu xanh quy linh cao, mau ăn đi,
đừng bị Lí Giới tên quỷ tham ăn kia cướp sạch!”.
Tuy rằng chỉ là
chè đậu xanh bình thường cùng quy linh cao, nhưng ăn vào rất ngon miệng sảng
khoái, thật thích hợp dùng ăn sau những món mặn đầy dầu mỡ.
Lí Giới chỉ lo
chiến cho hết, ngược lại Phương Khả Hâm lại hỏi: “Hà Tô Diệp, quy linh cao này
làm như thế nào? Ở nhà có thể làm sao?”
“Có chút phức tạp
đấy, ở nhà có thể mua bột quy linh cao để làm, nhưng quy linh cao chân chính là
mai rùa, thổ phục linh, thương thuật, sâm đắng, cây trinh nữ, cây kinh giới
tuệ,sinh địa, kê cốt thảo… hơn hai mươi loại dược liệu đông y làm thành, tư âm
bổ thận, chống khô và bảo vệ da, tiêu trừ các vết thương bầm tím, điều chỉnh
tạng phủ, thanh nóng giải độc.”
Lí Giới xem mồm:
“Anh à, sau khi chị Nghi Lăng đi rồi không thấy anh làm qua.”
Phương Khả Hâm
trừng hắn: “Từ từ ăn đồ của cậu cho tốt đi, đừng hết chuyện rồi lại lôi chuyện
khác!”
Ngược lại Hà Tô
Diệp cười rộ lên: “ Hình như thật lâu rồi không làm. Tính ra hơn một năm Trương
Nghi Lăng đi rồi nhỉ?”
Phương Khả Hâm
kinh ngạc, hai năm nay cô đây là lần đầu nghe thấy Hà Tô Diệp nói đến Trương
Nghi Lăng.Cô vẫn cho rằng đây là cấm kỵ của anh, vết thương chôn ở đáy lòng chỗ
sâu nhất, sẽ không dễ dàng chỉ ra cho mọi người,không nghĩ tới anh hiện tại tùy
ý như thế, giống như việc thảo luận về thời tiết vậy.
Sau một lúc lâu
Phương Khả Hâm mới phản ứng lại: “Hà Tô Diệp, anh hiện tại đối với sư tỷ cô
ấy…”
“Mọi việc đều đã
qua gần hai năm rồi.” Hà Tô Diệp cười nói: “ Tội gì bản thân dày vò triền miên,
đây là lựa chọn của cô ấy, anh phải tôn trọng, huống hồ cô ấy ra đi kiên quyết
như vậy, anh chính là có lưu luyến lại cũng giữ không nổi, cho nên, tất cả đều
để trôi qua đi.”
Trong mắt Hà Tô
Diệp đó là sự thản nhiên thuần túy, không có cảm giác thương tổn, không có cực
kỳ bi ai, cùng với cái đêm mưa hai năm trước hoàn toàn không giống nhau.
Anh buông tay
rồi, bỏ được rồi, mà chính mình, cùng với những người trên thế giới bị vây hãm
trong quá khứ, lại không biết đến khi nào mới có thể buông tay, nếu như buông
không được, thì cả đời này hạnh phúc như thế nào.
——-
Sau khi ăn xong,
hai người liền cáo từ, Hà Tô Diệp lại một mình một người nhìn tiêu bản trong
thư phòng thất thần.
Những thứ này
đều là Trương Nghi Lăng từ trường học mang về, nói cần phải nhìn quen mắt mới
có thể học tốt đông y, cô luôn luôn là một cô gái mạnh mẽ nhất, luôn không cho
phép bản thân mình thất bại, thành tích tốt nhất, quần áo độc đáo nhất, sau đó
ngay cả bản trai cùng phải tìm người tốt nhất, nhưng chính mình là người tốt
nhất sao?
Bởi vì thành
tích thi của cô luôn không cao bằng anh, nhất là đông y học.
Vốn dĩ một cô
gái thật mạnh mẽ, cuối cùng vẫn là lựa chọn không đường về, Anh còn nhớ rõ mùa
thu ngày ấy có chút lạnh, viện trưởng gọi hai người bọn họ vào văn phòng, nói
rất chân thành: “ Ở đây có một cái danh sách do nhà nước cử đi nước ngoài,
trong viện nhất trí biểu quyết trong hai người các em lấy một, về phần là ai,
các em tự chính mình thương lượng đi.”
Anh biết học
đông tây y kết hợp rất khó có cơ hội đi nước ngoài, đặc biệt là thiên về đông
y, sau đó anh có chút trầm mặc, bởi vì anh thấy trong ánh mắt Trương Nghi Lăng
lộ vẻ khát cầu cùng mong ước .Anh lập tức mềm lòng, anh luôn cho Trương Nghi
Lăng những gì tốt nhất, lần này, anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng anh đã
tính nhầm rồi, anh cho rằng Trương Nghi Lăng sẽ trở về cùng anh trao đổi, anh
cho là cô sẽ thuyết phục bản thân anh từ bỏ, nếu thật cô làm như vậy với anh,
anh cũng chấp nhận, cũng cam tâm, anh sẽ thả cô đi, ai bảo chính mình lại yêu
cô như vậy.
Nhưng, ba ngày
cô đều không trở về, ngày thứ tứ, anh thấy cô đứng ở trước giường nói: “Hà Tô
Diệp, em phải đi, trong khoa thông báo xuống, cử em đi Mỹ du học.”
Anh cười rồi
nói: “Chúc mừng em”, thật ra anh thập phần thương tâm, rồi bỗng nhiên thấy trên
cổ của Trương Nghi Lăng có vết bầm tím, lập tức liền phản ứng lại, mãnh mẽ tóm
lấy cánh tay của cô, anh hét lên: “ Danh sách cuối cùng của em làm thế nào có
được, nói cho anh đi!”
Trương Nghi Lăng
đẩy anh ra một cách lạnh lùng: “Dùng chính bản thân tôi đổi lấy, có thể chứ! Hà
Tô Diệp, tôi biết chỉ cần ông của anh lên tiếng, viện trưởng nhất định sẽ đem
bản danh sách đưa cho anh, cho nên tôi chỉ tiên hạ thủ vi cường thôi*.”
(*thiên hạ thủ
vi cường: ra tay trước để chiếm thế thượng phong).
Hoàn toàn thất
vọng, chỉ là chuyện tới giờ này, anh còn có thể nói cái gì, anh nhắc cho cô:
“Nếu em nói em muốn danh sách, em biết anh nhất định sẽ đưa cho em, em việc gì
phải chà đạp bản thân mình!”
Cô thản nhiên
nhìn anh: “ Tôi không muốn thiếu nợ anh ân tình, bởi vì tôi muốn đi liền đi
không vướng bận!”
Hay cho một cái
“không vướng bận”, anh đành phải hỏi: “Trương Nghi Lăng, cô cuối cùng có từng
yêu tôi hay không?”
Anh không hề mong
đợi đến cái đáp án này, nhưng có điều anh rốt cục đã đợi được.
Trong đêm mưa ấy
Trương Nghi Lăng đi phía trước, cô nói: “ Tôi từ nhỏ thích chính là những thứ
tốt nhất, thành tích tốt nhất, quần áo tốt nhất, khi ấy tôi nói với bản thân
mình, tôi cần một người bạn trai tốt nhất, một người chồng tốt nhất, cho nên,
Hà Tô Diệp, tôi đã từng yêu anh, nhưng tôi cái tôi yêu thích là cái tốt nhất
của anh, tôi sẽ đi nước ngoài, sau này cơ hội tới sẽ ngày càng tốt hơn, cho
nên, tôi không thể yêu anh.
Chân tướng rõ ràng,
đây là một cô gái quá mạnh mẽ, cần một người đàn ông chỉ là một người có thể
xứng đôi với cô ta, mà không phải Hà Tô Diệp .
Anh thở dài một
tiếng, sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, sau đó mở tủ lạnh, nhìn
xem nguyên liệu bữa sáng ngày mai. Kết quả trứng gà, bánh đều đã hết, anh mặc
thêm áo, chuẩn bị đi siêu thị của tiểu khu mua ít đồ.