Sáng, Dương Tử Kì đã đến tìm Lăng Tử Nha, thật ra anh đã hẹn bác sĩ để trị liệu với cô, nên anh muốn trị liệu càng nhanh càng tốt, như thế anh có thể sớm thấy cô bước đi cùng mình.
Lăng Tử Phong và Lăng Thiên Đức thấy Dương Tử Kì đến cũng không nói gì, hôm qua cô đã nói, cô sẽ và cùng Dương Tử Kì trị liệu, dĩ nhiên hai ông anh như hai anh đây muốn thấy em gái mình bước đi lại như trước, không muốn thấy em gái mình suốt đời ngồi xe lăn như thế.
Dương Tử Kì đưa cô đi, trước khi đi anh bị Lăng Tử Phong giáo huấn vài câu mới cho đi, dặn dò đủ thứ, nhất là không quá ép cô hay gì cả, Lăng Tử Phong mà biết được sẽ giết anh.
Lăng Tử Nha chỉ biết buồn cười với Lăng Tử Phong, anh của cô lại lo xa rồi.
Dương Tử Kì đưa cô đi ăn sáng trước rồi đến bệnh viện sau.
Anh đưa cô đến một tiệm mì mà cô muốn đi, anh không hiểu sao cô lại thích mấy cái này nữa?
Phục vụ mang mì ra, cô ngồi ăn ngon lành, anh chỉ biết cười với bộ dạng như trẻ con của cô.
Anh nhìn cô ăn ngon lành kia, thích vậy sao? Cô thích những món này hơn là mấy món sơn hào hải vị kia sao?
"Em thích mấy thứ này sao?"Anh nhìn cô hỏi.
Cô lúc này ngẩn đầu lên trả lời:"Vâng"
Anh chỉ biết cười, cô thật là... như trẻ con.
Từ đằng xa của cả hai, có hai ba người đàn ông đang theo dõi, trên mặt đầy sát khí và không có ý tốt gì.
Ăn sáng xong, anh thanh toán rồi đẩy cô ra ngoài, chợt nhận ra điện thoại để trên bàn quên lấy, anh vội quay sang nói với cô:"Em ở đây đợi anh, anh vào trong lấy điện thoại"
Cô mỉm cười gật đầu.
Xong anh vội chạy vào trong tiệm mì lấy điện thoại.
Cô ngồi trên xe lăn đợi anh, thì bỗng mấy người đàn ông đi lại cô.
Cô sợ hãi, họ là ai? Sao gương mặt họ không có ý tốt gì hết vậy?
Bỗng một tên đi lại, lấy chiếc khăn tay tẩm thuốc mê kia, đi lại không chế cô.
Cô giãy dụa một hồi, nhưng do thuốc mê quá mạnh nên cô đã ngất đi.
Lúc này, Hạ Nhiên đang đi dạo thấy cảnh tượng đo, vội chạy tới la lên:"Bắt cóc, bới người ta bắt cóc"
Do xe anh đậu một nơi gần đó vắng người, nên lúc này lại được Hạ Nhiên la lên mọi người gần đó vội chạy tới.
Mấy tên đó vội bỏ chạy, để lại cô đang mê man kia.
Hạ Nhiên vội chạy đến, đỡ cô:"Nè, cô gì ơi, cô có sao không?"
Dương Tử Kì lúc này đi ra, nghe thấy tiếng la từ chỗ xe mình vội chạy đến, thấy cô đang mê man được người nào đó đang lay cô.
"Tiểu Nha"Dương Tử Kì vội chạy đến bên lay cô.
"Anh họ"Hạ Nhiên ngạc nhiên, đây là anh họ của cô mà? Anh họ có quen cô gái này sao?
"Hạ Nhiên"Anh cũng bất ngờ, em họ anh đây mà... sao lại...
"Nói chuyện sau, cô ấy sao vậy?"Dương Tử Kì vội hỏi, sao cô ngất thế này?
"Em đang đi dạo thì thấy đám người kia định bắt cóc cô gái này, em la lên thì bọn họ chạy hết rồi"Hạ Nhiên nói.
Anh bế cô lên.
"Về nhà anh rồi nói sau"Xong anh nhờ Hạ Nhiên mở cửa xe, đặt cô vào xe, rồi cùng Hạ Nhiên về nhà.
...
Lăng Thiên Đức và Lăng Tử Phong, Hàn Lãnh Vũ sau khi nghe Dương Tử Kì báo tin vội chạy đến nhà anh.
Hàn Lãnh Vũ bất ngờ khi thấy Hạ Nhiên đang ở trong nhà Dương Tử Kì.
"Là cô"Hàn Lãnh Vũ bất ngờ.
"Là anh"Hạ Nhiên cũng bât ngờ theo.
"Em ấy sao rồi?"Lăng Thiên Đức/Tử Phong đồng thanh cắt đứt bầu không khí của Hàn Lãnh Vũ và Hạ Nhiên.
"Cô ấy chỉ hít phải thuốc mê hơi nhiều nên đã ngủ rồi"Anh trả lời.
"Sao lại để em ấy bị như vậy?"Lăng Tử Phong và Lăng Thiên Đức đồng thanh hỏi. Không phải hồi sáng còn tốt sao? Sao mới đi thì lại gặp chuyện xấu rồi?
"Em đưa cô ấy đi ăn sáng, nhưng lúc ra em quên điện thoại trong tiệm, nên quay sang nói với cô ấy là em đi vào lấy điệm thoại ngồi ở ngoài đợi em, khi em đi ra thì thấy cô ấy ngất và được Hạ Nhiên đang lay cho tỉnh"Dương Tử Kì nói, anh thật sự không dám nghĩ đến, nếu không có Hạ Nhiên thì bây giờ cô sẽ ra sao? Nó thật đáng sợ, thật đáng sợ khi cô gặp gì đó nguy hiểm với anh.
Hàn Lãnh Vũ nhìn Hạ Nhiên, ý muốn hỏi có phải vậy không. Hạ Nhiên hiểu ý gật đầu.
"Chết tiệt, ai dám bắt cóc em ấy chứ?"Lăng Tử Phong tức giận.
"Em bình tĩnh đi Phong"Lăng Thiên Đức nói, xong quay sang nhìn Dương Tử Kì.
"Cậu nghĩ ai là người dám làm điều này?"em gái anh lại không gây thù với ai, chỉ có thể là kẻ thù của Dương Tử Kì và đang nhắm vào cô thôi.
Dương Tử Kì khựng lại, ai dám làm? Khã Yến? Anh chỉ nghi ngờ mình cô ta thôi, cô ta... làm điều này sao? Chết tiệt, anh quên mất Khã Yến là người đầy âm mưu và xấu xa, năm đó, sau khi cô nói đi Mỹ, thì hai tháng trôi qua, có một cô gái đến nói với anh tất cả những gì cô chịu đựng va Khã Yến hãm hại, lúc đầu anh không ngờ, nhưng khi điều tra ra thì... đúng như vậy, nể tình là bạn thơ ấu nên anh tha thứ cho Khã Yến, nhưng bây giờ... ả lại tiếp tục... hại cô, người con gái anh yêu.
"Sao? Cậu nghĩ ra ai chưa?"Lăng Thiên Đức cau mày, anh biết Dương Tử Kì đã nghĩ ra ai rồi.
"Khã Yến"Dương Tử Kì trả lời.
Hàn Lãnh Vũ cau mày, còn Lăng Thiên Đức và Lăng Tử Phong nhìn nhau... Khã Yến?
Hạ Nhiên đứng im đó, họ đang nói gì vậy? Cô gái lúc nãy là ai? Quan trọng với họ lắm sao... và cái người đàn ông đụng trúng cô nữa sao?
Hàn Lãnh Vũ chợt nhận ra Hạ Nhiên đang nhìn mình, quay sang hỏi:"Sao vậy?"
Hạ Nhiên giật mình, vội lắc đầu.
Hàn Lãnh Vũ nhìn Hạ Nhiên cười, cô gái kì lạ.
"Tôi để em ấy lại cho cậu, tôi sẽ giải quyết việc này, cậu liệu mà bảo vệ tốt em ấy đấy"Lăng Thiên Đức nói, xong bước đi. Lăng Tử Phong cùng theo sau ta về, điều bây giờ họ cần làm nhất là tìm ra ai, và tại sao dám đụng đến em gái của bọn họ... muốn chết sao?!
Hạ Nhiên vội chào rồi cũng ra về, cô ở đây làm gì? Cô giúp người xong rồi, thì về thôi... để lại không gian cho hai người đàn ông này tốt hơn, không khí căn thẳng quá.
Hạ Nhiên ra về, Hàn Lãnh Vũ đi lại vỗ vai Dương Tử Kì:"Tôi giao Tiểu Nha cho cậu, tôi không thể thắng nổi cậu, người cô yêu vẫn là cậu, nên tôi chỉ biết chúc phúc cho hai người... và cậu cũng nên bảo vệ và chăm sóc tốt cho cô ấy"
"Cảm ơn cậu, tôi sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời này"Dương Tử Kì trả lời.
Hàn Lãnh Vũ gật đầu, nhớ ra Hạ Nhiên đã về vội đuổi theo. Dương Tử Kì chỉ biết cười.
Hàn Lãnh Vũ đuổi theo Hạ Nhiên, nhưng... cách nhà Dương Tử Kì khoảng 10m, Hạ Nhiên đang nằm gục ở đó.
Hàn Lãnh Vũ vội chạy đến, máu.. máu sao lại có máu? Hạ Nhiên cô ấy sao vậy?
"Hạ Nhiên"Hàn Lãnh Vũ vội lay cô.
"Là... anh à... đừng... nói... cho ai biết... tôi bị thương... bọn họ... cẩn... thận"Hạ Nhiên mấp mấy môi cố gắng nói, xong ngất đi.
Hàn Lãnh Vũ vội bế Hạ Nhiên đầy má kia, chạy như điên đến bệnh viện.
...
Bệnh viện.
Sau bốn giờ cấp cứu, cuối cùng đèn cũng tắt, bác sĩ bước ra:"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, nên sẽ hôn mê, nên nghỉ ngơi tốt, vết đâm khá sâu, cẩn thận đấy"Bác sĩ nói.
Hàn Lãnh Vũ gật đầu, vội hỏi phòng Hạ Nhiên ở đâu, xong chạy đến đó.
Nhìn Hạ Nhiên đang hôn mê kia, Hàn Lãnh Vũ bỗng thấy tim đau nhói.. sao.. mới gặp nhau hai lần mà... thấy cô bị thương lòng anh lại đau như thế này? Sao vậy nhỉ?
Hàn Lãnh Vũ nhớ ra, không lẽ người bắt cóc Tiểu Nha không thành, do Hạ Nhiên quay lại trả thù Hạ Nhiên? Không được.. như vậy cả Tiểu Nha và Hạ Nhiên đều gặp nguy hiểm, Tiểu Nha có Dương Tử Kì, còn Hạ Nhiên thì đang hôn mê thế này...
Hàn Lãnh Vũ lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số gọi ai đó.
"Alo, cậu cho hai vệ sĩ đến bệnh viện X, phòng 502 cho tôi"Hàn Lãnh Vũ nói.
[...]
"Được rồi, cho vệ sĩ tới càng nhanh càng tốt"Hàn Lãnh vũ nói xong cúp máy, cho vệ sĩ canh cửa, thì người muốn hại Tiểu Nha và Hạ Nhiên không có cơ hội... bây giờ chỉ cần đợi Hạ Nhiên tỉnh lại thôi.
...
Nhà Dương Tử Kì.
Sau khi thuốc mê hết, cô dần tỉnh lại, thấy Dương Tử Kì bên cạnh.
"Kì... sao em lại?"Sao cô lại ở nhà anh? Không phải cả hai đang định đi gặp nác sĩ sao? Hình như... cô bị bắt cóc, trước khi bị bắt đi thì nghe tiếng la của ai đó.. rồi cô không nhớ gì nữa.
"Em có sao không? Có đau chỗ nào hay gì không?"Dương Tử Kì vội hỏi, anh sợ đám người kia có làm gì đó bạo lực để bắt cô đi.
Cô lắc đầu.
"Em không sao"Cô mỉm cười trả lời.
Anh thở nhẹ ra, may quá không sao, không thì hai anh của cô giết anh luôn mất.
Anh bỗng đi lại, áp trán của mình lên trán cô, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đang rất gần.
"Đồ ngốc của anh"Dương Tử Kì mỉm cười nói, đồ ngốc này, anh sẽ không cho Khã Yến kia làm hại em đâu.
...
Bệnh viện.
Hàn Lãnh Vũ bên cạnh Hạ Nhiên từ lúc cấp cứu xong, anh đã gọi điện hỏi Dương Tử Kì và nói việc Hạ Nhiên bị đâm, hỏi Dương Tử Kì ba mẹ của Hạ Nhiên đâu... thì họ đã mất sau chuyến bay đi Mỹ năm năm trước rồi, Hạ Nhiên bây giờ chỉ có một mình.. đến cả bị thương chỉ có Hàn Lãnh Vũ anh bên cạnh, nếu anh bỏ mặt cô gái này, thì ai sẽ bên cô gái này lúc này đây? Một mình sao? Cô gái này... cô đơn giống anh sao?
...
Hai ngày sau.
Hạ Nhiên tỉnh lại sau hai ngày, tỉnh lại cô thấy bên cạnh mình là Dương Tử Kì, Hàn Lãnh Vũ và cô gái cô cứu vụ bắt cóc.
"Tỉnh rồi"Hàn Lãnh Vũ vui mừng, vội chạy đi gọi bác sĩ.
Dương Tử Kì đẩy Lăng Tử Nha lại gần giường Hạ Nhiên.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi khỏi bọn bắt cóc"Lăng Tử Nha nói.
Hạ Nhiên mỉm cười, lắc đầu ý nói không có gì.
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, việc này để anh lo"Dương Tử Kì nói.
Hạ Nhiên cố gật đầu, lúc cô vừa rời khỏi, đi được một đoạn ngắn thì đám người lạ xuất hiện, một tên trong đám đó đã đâm cô rồi bỏ chạy. Trước lúc ngất đi, cô nghe tiếng người đàn ông đụng mình gọi tên mình, sao anh ta biết tên cô chứ?
Hàn Lãnh Vũ kéo bác sĩ đến, bác sĩ khám cho Hạ Nhiên, nói cô không sao rồi, tỉnh lại chỉ cần nghỉ ngơi tốt là khoẻ lại thôi. Hàn Lãnh Vũ nghe vậy thở nhẹ ra.
Dương Tử Kì và Lăng Tử Nha cũng không muốn làm phiền hai người, nên đã về trước.
Hàn Lãnh Vũ hằng ngày đến bên Hạ Nhiên, chăm sóc cô, nói chuyện cùng cô.
Còn bên Dương Tử Kì và Lăng Thiên Đức, Lăng Tử Phong đã lên kế hoạch vạch trần Khã Yến.
Anh nhắn một tin nhắn cho Khã Yến với tư cách là Lăng Tử Nha, hẹn ả ta ra công viên nói chuyện.
Khã Yến sau khi nhận tin nhắn, liền lên kế hoạch mà không biết mình bị dụ.
Đến công viên, ả ta thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn, tưởng là cô, cầm dao đi đến, định đâm cô thì cô gái trên xe lăn bật dậy, khống chế ả.
Ả bất ngờ, hai tay bị lôi ra sau làm ả đau mà la lên.
Cảnh sát đâu ra ập đến, nói rằng ả bị bắt vì tội giết người và bắt cóc người khác nhưng không thành.
Ả bị cảnh sát đưa đi, Dương Tử Kì và Lăng Thiên Đức/Tử Phong vui mừng vì có thể đưa ả đi, không gây nguy hiểm cho cô nữa.
Thời gian sau, cô và anh luôn trị liệu để bước đi. Bên Lăng gia thấy cô và anh đầy hạnh phúc nên không ai ngăn cản cả hai đến với nhau nữa. Anh muốn cùng cô kết hôn, nhưng cô nói lúc nào mình bước đi được rồi hãy kết hôn, cô muốn cùng anh sánh vai nhau bước vào lễ đường.
Sau sáu tháng trị liệu, như thường ngày, anh từ công ty về thì chạy thẳng đến nhà cô, xem cô hôm nay trị liệu thế này.
Anh vừa bước vào nhà, cô bất ngờ chạy đến, ôm chặt anh.
Anh bất ngờ, cô vừa chạy đến, vừa chạy đến ôm anh sao? Thật sao? Cô bước đk được rồi.
Cô không quan tâm mình vừa chạy hay đi, hay là đang ngồi xe, cô chỉ cần thấy anh là cô an tâm rồi. Cô vừa mơ thấy anh bị tai nạn và bỏ mình, cô sợ lắm, khi thấy anh đến, cô không quan tâm mình vừa bước đi hay gì mà lao đến ôm anh.
Anh vui mừng ôm cô quay vòng vòng, cô bước đi được rồi, bước đi được rồi.
Cô bị anh ôm quay vòng, vội bảo anh bỏ xuống... và nhận ra, mịn đang đứng... cô đang đứng.. đứng trước mặt anh... cô đi lại được rồi, được rồi.
Cô bật khóc ôm chầm anh, cô đi được rồi, cô đi được rồi, cô có thể cùng anh bước vào lễ đường rồi.
Sau khi bác sĩ đến, nói đây là kì tích, nhưng quá may mắn là cô đã bước đi được.
...
Ngày kết hôn của cả hai, cả hai cùng nhau bước vào lễ đường, hạnh phúc nhìn cha xứ, và trao nụ hôn đầy hạnh phúc trong lễ đường. Cả hai nắm tay nhau, hứa với nhau sẽ đi cùng nhau hết quãng đời còn lại thật... hạnh phúc!