Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết

Chương 23



——————-

Khoảnh khắc đôi môi anh chạm vào, dòng điện từ cánh môi lan rộng đến tứ chi, Lộ Phân Phân kinh hãi đến nỗi quên cả thở.

Cô cúi đầu, anh ngẩng đầu lên.

Cô chiếm ưu thế trước, nhưng sau cùng lại trở thành người yếu thế.

Cô mở to đôi mắt mơ hồ, đối mặt với Minh Thì Tiết.

Lông mi của anh đen dày rậm rạp, như cánh quạt lông phủ lên mí mắt dưới, một gương mặt tuấn tú, nhưng lại có cả đường nét tinh xảo.

Đôi mắt của anh cong ra ngoài, ngày thường luôn như có như không mang theo một chút sắc bén hùng hổ bức người, nhưng giờ phút này, đôi mắt này lại ôn nhu thâm tình đến mức khiến người ta nhịn không được muốn đến gần.

Đôi môi của Minh Thì Tiết chỉ chạm vài giây.

Mấy giây này lại đặc biệt kéo dài.

Hơi thở ấm áp phả lên má cô, hơi thở nhàn nhạt được phóng đại thành thiên lôi câu động địa hỏa*.

(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: là sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái k1ch tình nóng bỏng giữa hai người.

Tính hiếu thắng của Lộ Phân Phân trong nháy mắt bị kích động.

Cô đột nhiên cúi đầu, cắn môi anh.

Chỉ một cái là buông ra.

Mức độ khoan khoái lần này không hề kém hơn một chút nào so với buổi tối kia.

Hơi thở của Minh Thì Tiết rối loạn.

Ngón tay đang đặt sau gáy cô tăng thêm lực, Lộ Phân Phân bị ép cúi đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Minh Thì Tiết ngửa đầu lên, nuốt chửng tiếng nức nở của cô.

Anh hôn rất dịu dàng, mang theo sự quý trọng, giống như đang nếm sơn hào hải vị nào đó, từng chút một, cẩn thận tỉ mỉ thưởng thức.

Ngày hôm sau.

Lộ Phân Phân lấy điện thoại di động từ bên gối ra, ấn một cái, không mở được, đã tự động tắt máy.

Cô vươn tay, thò đầu ra, đôi mắt đảo quanh một vòng mà không nhìn thấy Minh Thì Tiết đâu.

Đồng hồ không đeo, chắc anh đi tập thể dục buổi sáng.

Tối hôm qua làm hai lần còn chưa đủ để anh mệt mỏi, sáng sớm nay lại đi luyện tập thể dục. Lộ Phân Phân nghĩ thầm cô cũng nên rèn luyện cơ thể, nếu không một ngày nào đó cô sẽ không chịu nổi long tinh hổ mãnh của anh mất.

Bộ sạc điện thoại di động chỉ cách tay cô một mét, nhưng cô hoàn toàn không muốn di chuyển.

Lộ Phân Phân chỉ giãy dụa ba giây liền bỏ cuộc, nằm liệt ra đó chờ Minh Thì Tiết lên lầu lấy giúp cô.

Minh Thì Tiết đúng giờ lên lầu.

Lộ Phân Phân mở to hai mắt, nhìn anh đi vào phòng tắm. Vài phút sau, anh tắm rửa xong đi ra, thay một bộ đồ giản dị, áo đen quần đen, eo hẹp chân dài, vô cùng đẹp mắt.

Anh còn chưa nhận thức được cô đã tỉnh, cố ý nhẹ nhàng bước đến.

Lộ Phân Phân cũng làm bộ mình chưa tỉnh dậy, chí khí hùng hồn nhắm mắt lại nằm ì trên giường.

Hơi thở ấm áp chui vào cổ cô, đôi môi Minh Thì Tiết nhẹ nhàng chạm một cái lên má cô.

Bị hôn trộm.

Lộ Phân Phân không biết lúc này cô có nên tỉnh hay không.

Hai má cô bị véo một cái, giọng nói Minh Thì Tiết vang lên bên tai cô: “Phân Phân, mau dậy ăn sáng.”

Lộ Phân Phân: “…”

Robot độc quyền của cô đã được nâng cấp! Bây giờ đã có chức năng phân biệt ngủ thật giả và đánh thức.

Lộ Phân Phân ngồi dậy, còn chút buồn ngủ, buột miệng thốt ra: “Anh ném đồ lót của em đi đâu rồi.”

Minh Thì Tiết: “…”

Lộ Phân Phân nhớ hình như là cô tự mình ném đi, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa lại tự kỷ.

Tâm trạng Minh Thì Tiết tốt nên nhìn quanh cô một vòng, tìm thấy rồi.

Anh duỗi tay đưa cho cô.

Lộ Phân Phân không nhận.

Minh Thì Tiết hơi ngạc nhiên: “Muốn anh giúp em mặc sao?”

Anh nói rất tùy ý, Lộ Phân Phân nhìn thấy sợi ren nhỏ màu đen buông thõng trên ngón tay thon dài của anh, vành tai ửng hồng: “Không cần.”

Minh Thì Tiết đứng tại chỗ, không có ý muốn rời đi. Lộ Phân Phân giấu mình trong chăn: “Anh muốn nhìn em thay quần áo sao?”

Vẻ mặt Minh Thì Tiết nghiêm túc, hỏi: “Qu4n lót không cần lấy sao?”

“…”

Lộ Phân Phân hận không thể nổ tung tại chỗ.

Sau 45 phút.

Lộ Phân Phân rời giường thành công.

Điện thoại di động vừa bật lên, đã bị vô số tin nhắn WeChat tấn công dồn dập.

Nhóm “Nữ chiến binh xinh đẹp” tin nhắn mới 500+.

Lâm Phồn Tư nói cô ấy mở tiệc chúc mừng, bảo Lộ Phân Phân buổi chiều qua sớm một chút.

Lộ Phân Phân nghiêng đầu nhìn về phía Minh Thì Tiết, anh đúng lúc cũng đang nhìn cô.

Minh Thì Tiết nói: “Đi.”

“Vậy anh phải làm sao? Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?”

“Trình Nhượng hẹn anh khá lâu, vừa lúc có thời gian nói chuyện với cậu ấy.”

Lộ Phân Phân nhịn không được mà hỏi: “Quan hệ giữa anh và chồng của Anh Anh không tốt sao?”

“Sao vậy?”

“Em thấy bình thường anh cũng không bận, cậu ta hẹn anh sao còn vất vả như vậy. Anh không muốn gặp cậu ta à?”

Minh Thì Tiết: “…”

Chỉ có cô nghĩ rằng anh không bận rộn.

Minh Thì Tiết cầm bánh bao trước mặt cô đi, đẩy ly sữa qua.

Lộ Phân Phân nhấp môi, ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Có một điều em phải nói.”

Vẻ mặt Minh Thì Tiết căng thẳng: “Cái gì.”

Lộ Phân Phân nói ra một câu cô muốn nói nhất hơn nửa năm qua: “Em không thích uống sữa.”

“…”

Minh Thì Tiết: “Trước đây không phải rất thích sao?”

Trước đây mỗi lần uống cô đều uống từng ngụm từng ngụm lớn.

“Đó là không phải em…” Lộ Phân Phân gãi tai: “Chuyên nghiệp sao?” Cô rất tận tâm làm một người đóng thế tốt.

“…”

“Phân Phân.” Minh Thì Tiết đột nhiên hỏi cô: “Nếu em gặp người khác vào ngày hôm đó, em cũng sẽ đồng ý kết hôn sao.”

Lộ Phân Phân không trả lời, khéo léo ném câu hỏi trở lại cho anh: “Anh có hy vọng em đồng ý không?”

Minh Thì Tiết im lặng, nói: “Hy vọng.”

Trong lòng Lộ Phân Phân trầm xuống: “Vì sao?”

“Ít nhất…” giọng điệu của Minh Thì Tiết rất nghiêm túc: “Sẽ có một người đàn ông sẵn sàng cho em vay một triệu, cung cấp cho em một cuộc sống chất lượng, sẽ không để em bị bắt nạt.”

Lộ Phân Phân không cao hứng cúi đầu “À” một tiếng.

Anh không ghen sao? Cô ở với một người đàn ông khác, anh không hề ghen tuông!

Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Lộ Phân Phân cho anh một ví dụ rất tệ: “Vậy nếu bây giờ em đi tìm một người đàn ông có thể cung cấp cho em một cuộc sống chất lượng, có thể bảo vệ tốt cho em, anh cũng đồng ý sao?”

Minh Thì Tiết gần như ngay lập tức trả lời: “Không đồng ý.”

Tâm trạng của Lộ Phân Phân trở nên tốt hơn, đôi mắt sáng lên: “Tại sao?”

“Anh có thể bảo vệ em.”

“Anh thăng cấp sao?” Lộ Phân Phân nói đùa với anh: “Học được cách nói lời âu yếm, lãng mạn.”

Minh Thì Tiết dời mắt: “Không.”

“Không thăng cấp?” Lộ Phân Phân ngừng cười, đột nhiên cảm thấy trêu chọc anh rất thú vị.

“Phân Phân, em còn chưa trả lời anh.”

Lộ Phân Phân không trêu chọc anh nữa, mở mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nói: “Sẽ không có ai giống như anh, vì vậy cũng không có ai thay thế được anh.” Nói xong, cô lập tức cảm thấy hối hận.

Buồn nôn quá.

Ánh mắt Minh Thì Tiết cố định trên mặt cô, cảm xúc quay cuồng hiện trong đồng tử của anh.

Không biết có phải cũng bị cô làm cho buồn nôn rồi hay không?

Lộ Phân Phân: “Em, em đi thay quần áo.” Cô muốn chạy trốn khỏi đây.

Tầm mắt của Minh Thì Tiết đuổi theo cô, khóe môi vô thức nhếch lên.

Lộ Phân Phân chỉ riêng phần chọn quần áo thôi đã mất hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa trang điểm, chọn giày, kéo dài đến lúc Trình Nhượng đến rồi mà cô còn chưa ra khỏi cửa.

Miệng lưỡi Trình Nhượng ngọt ngào nói: “Hôm nay chị dâu rất đẹp, chuẩn bị ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.” Lộ Phân Phân bị thổi phồng đến mức cảm thấy kì quái ngượng ngùng: “Uống chút gì không?”

“Không cần phiền phức như vậy, anh họ mà biết em sai bảo chị chắc là sẽ trở mặt với em mất.”

“Không đâu.” Lộ Phân Phân cười nhạt chỉ chỉ trên lầu: “Anh ấy ở trong thư phòng, cậu đi đi.”

“Vâng.”

Hai tay Trình Nhượng đút vào trong túi đi được vài bước thì dừng chân lại, đột nhiên nói: “Khó trách em vẫn cảm thấy chị dâu quen mắt.”

Lộ Phân Phân: “Hả?”

“Em đã từng thấy ảnh của chị ở trong nhà anh họ.” Trình Nhượng đột nhiên hiểu ra: “Thì ra hai người quen nhau lâu như vậy.”

“Anh ấy có ảnh của tôi trong nhà sao?”

Trình Nhượng từ biểu cảm của cô đọc ra đáp án: “Xem ra là trái tim anh họ đã rung động trước. Thảo nào, ngày hôm đó anh ấy rất lo lắng cho chị.”

“Ngày nào?”

“Ngày hai người xem phim cũng là ngày em tăng ca.”

Trình Nhượng kéo dài giọng: “Anh ấy gửi tin nhắn cho chị, chị không trả lời, anh ấy liền nhẫn tâm bỏ lại đối tác trong phòng thương mại chạy về tìm chị.” Cuối cùng vẫn là cậu giải quyết mấy vị đối tác kia.

……

Dọc theo đường đi Lộ Phân Phân nhớ lại những lời vừa rồi của Trình Nhượng.

Hôm đó sau khi cô nhìn thấy bức thư tình kia, trong lòng vô cùng rối loạn, cô không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của anh.

Lúc Minh Thì Tiết trở về cũng không có một chút bất ngờ khi cô phát hiện ra bí mật của anh, ngược lại càng giống như lo lắng chờ đợi phản ứng kế tiếp của cô.

Cô cho rằng anh không vui vì người khác làm loạn đồ đạc của anh, cho nên mới có vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng.

Thì ra không phải vậy.

Anh lo lắng là vì sợ rằng cô sẽ từ chối anh?

Minh Thì Tiết hỏi cô có gì muốn nói với anh không, chính là đang chờ một đáp án sao?

Cô trả lời như thế nào?

—— Hồi trẻ ai cũng có một người mình thích mà…

— Chuyện này em không để tâm.

“…”

Này không phải giống như là khéo léo từ chối sao! Phiên dịch lại là “Hồi trẻ ai mà chưa nghĩ tới một lần yêu sớm, tôi cũng không để tâm, anh cũng đừng nói nữa, hơn nữa tôi cũng sẽ không dịu dàng với anh.”

Lộ Phân Phân: “…”

Cho nên bây giờ có thể Minh Thì Tiết cho rằng cô chỉ coi trọng việc anh có tiền làm việc tốt, thật ra trong lòng căn bản cũng không thích anh.

Lộ Phân Phân chán nản dán mặt vào cửa sổ xe.

A Phi nói: “Phu nhân, đến rồi ạ.”

Lộ Phân Phân quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Biết rồi.”

A Phi không hiểu tại sao mình lại bị khinh bỉ một trận, chột dạ mà cụp đuôi làm người.

Lần trước cậu ta mách lẻo với Minh tiên sinh, nhất định là đã bị phu nhân phát hiện.

Lộ Phân Phân đi tuần sát một vòng trong cửa hàng trước, đi gặp người quản lý cửa hàng thêu, sau khi phát sóng trực tiếp trong cửa hàng mới đi đến chỗ hẹn Lâm Phồn Tư.

Đến địa điểm mới biết, chủ đề của bữa tiệc lần này là chúc mừng cô tạm biệt danh phận “thế thân”.

“Người ta đều là tạm biệt độc thân, chị đại thì ngược lại, tạm biệt danh phận thế thân!”

“Cậu thì biết gì? Đây gọi là dẫn đầu xu hướng hiện đại đấy.”

Lâm Phồn Tư không hổ là tiểu thư tin tức, tốc độ nhiều chuyện bát quát thật kinh người, lần này tất cả mọi người đều biết Minh Thì Tiết viết thư tình cho Lộ Phân Phân, từ hồi trung học đã bắt đầu thầm mến cô, là một tuyển thủ hạt giống yêu sớm.

Cậu Trần gầy gò: “Chị đại, hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Phồn Tư: “Chính là, ngay cả người mà tớ cũng chưa từng gặp qua, sao lại thầm mến cậu được nhỉ?”

Lộ Phân Phân: “Các cậu còn nhớ, chúng ta đã cứu một tên tiểu tử mập mạp ở sân thể dục nhỏ kia không?”

Cậu Trần gầy gò lập tức giơ tay lên: “Mãi mãi không bao giờ quên! Quá nặng rồi, cánh tay của tớ mỏi rừ trong nhiều ngày.” Nói xong, cậu chợt ý thức được: “Không, không phải chứ? ‘Cô vợ trẻ’ của chị đại, là tiểu tử mập kia?”

Lộ Phân Phân: “Không thể tưởng tượng được đúng không? Tớ cũng không nghĩ đến.”

Ánh mắt Lâm Phồn Tư trừng lên như chuông đồng: “Học sinh nam bị Lưu Nhị Ma Tử bắt nạt kia? M* kiếp! Hồi trung học Minh Tổng mập như vậy sao?” Cô ấy kích động đến mức tát vào bụng bia của Cậu Trần gầy gò: “Cái này đúng thật là sự thay đổi lớn đối với một người đàn ông, càng ngày ngài ấy càng đẹp trai!”

Cậu Trần gầy gò hất cánh tay của cô ấy ra: “Có gì mà phải shock như vậy, Lãng Việt lúc còn nhỏ không phải cũng siêu mập sao? Lúc này không phải cũng trở thành một người đẹp trai sao. Lúc trước tớ gầy thế nào, bây giờ bụng tớ trông giống mang thai được mấy tháng? Phải được 5 tháng ấy chứ.”

“Tớ thấy cậu sắp sinh rồi.”

“Còn có cậu, lúc nhỏ cậu nhã nhặn, mới nói một câu với người khác thôi đã thẹn thùng đỏ mặt, hiện tại thì sao? Giống như người phụ nữ lưu manh! Nhìn chị đại đi, năm đó đẹp trai biết bao, bây giờ mặc sườn xám, mang giày cao gót, thùy mị như nước, khiến ‘cô vợ trẻ’ của chị đại mê mệt đến choáng váng cả đầu óc.”

“So sánh như vậy, hình như mỗi người đều có sự trái ngược rất lớn.”

“Cho nên á, thế hệ trước nói cái gì nhìn từ nhỏ đến lớn cũng chưa chắc chính xác, cái này nghĩ kĩ, vẫn là phải xem tạo hóa.”

Lộ Phân Phân hỏi: “Các cậu còn nhớ không, đêm sinh nhật lần thứ mười sáu của tớ, chính là lúc chúng ta từ khách sạn trở về nhà tớ Tiểu Dương Lâu, sau đó các cậu có thấy ai tới tìm tớ không?”

Cậu Trần gầy gò: “Khi đó tớ đi tìm nhà vệ sinh ở sân sau nhà cậu, thấy dì mắng người có tính không?”

Lộ Phân Phân: “Mắng người?” Đêm đó u Dĩ Đồng đã trở về sao.

“Chỉ là, châm chọc khiêu khích thôi, không khác gì mấy nam sinh chúng ta nói lúc trước.” Cậu Trần gầy gò bị U Dĩ Đồng chế giễu đến mức quen thuộc, mỗi lần nghe thấy giọng nói của bà ấy đều đặc biệt cảnh giác, cho nên nhớ khá rõ ràng: “Nói cái gì mà cậu cũng xứng với con gái tôi các thứ, cái gì mà quỷ bệnh, xấu xí như vậy, giảm cân đi lại còn tặng quà linh tinh nhảm nhí.”

Cậu cảm thấy là đang nói Lãng Việt, về sau vẫn rất đau lòng tên nhóc kia.

Lộ Phân Phân nghĩ đến bức thư tình không gửi được của Minh Thì Tiết, còn có váy công chúa của cô, trừ khi ngày đó anh đến tìm cô, nếu không không có khả nắng anh biết được cô mặc gì hôm đó.

Cô nắm lấy điện thoại di động của mình, sắc mặt trở nên khó coi: “Tớ đi gọi điện thoại.”

Lộ Phân Phân đứng bên cầu, giọng nói còn lạnh lẽo hơn so với gió đêm nay: “Năm đó bà đã làm gì anh ấy.”

U Dĩ Đồng nói đông nói tây một lát, mãi cho đến khi Lộ Phân Phân nói muốn cúp điện thoại, bà mới ấp úng: “Con muốn hỏi về Thì Tiết sao? Mẹ nhớ là, lúc đầu mẹ muốn nói với con nhưng không thể gọi cho con, con đã kéo mẹ vào danh sách đen. ”

Lộ Phân Phân không chút lưu tình: “Đừng nói về mấy cái này nữa được không? Bà đã nói gì với anh ấy vào đêm đó, đêm sinh nhật của tôi, bà không đến dự tiệc sinh nhật của tôi.”

U Dĩ Đồng nói: “Bé Ngoan, con không biết tình huống lúc đó, tình huống lúc đó rất phức tạp, chỉ là tiểu mập mạp kia… Mẹ không biết bây giờ nó lại lăn lộn tốt như vậy, nếu mẹ biết cũng sẽ không ném đồ đạc của nó ra ngoài. ”

“Bà ném đồ đạc của anh ấy ra ngoài?”

“Con nghe mẹ giải thích. Chuyện là như vậy, tiểu tử mập kia từ nước ngoài trở về chữa bệnh, ở trên lầu nhà chúng ta, lại là một người câm, cả ngày uống thuốc ăn ngon, còn có nhiều người kỳ quái ở quanh cậu ta, cũng chưa từng thấy qua người nhà cậu ta, cũng không biết là từ đâu tới.

Mẹ sợ cậu ta bị bệnh truyền nhiễm nên mới vứt bỏ đồ đạc của nó ra ngoài.”

“Cho dù miệng mẹ nói khó nghe, nhưng trong lòng luôn hướng về con, chỉ hy vọng tương lai con sống tốt. Lúc đó cậu ta bệnh thành như vậy, ngay cả nói cũng không nói, chỉ có làm liên lụy đến con. Hơn nữa lúc ấy con mới mười sáu tuổi, cho dù bố con biết cũng không cho phép con yêu sớm.”

Lộ Phân Phân áp chế sự nóng nảy: “Vậy bà có thể nói xấu anh ấy, làm tổn thương một người bệnh, ném đồ đạc của anh ấy ra ngoài sao? Bố tôi nói bà là vợ ông ấy, vì vậy ông ấy có trách nhiệm cho bà sống một cuộc sống tốt đẹp, ông ấy nói bà tính tình không tốt vì trầm cảm sau sinh, nói bà nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, đó đều là bố đang vì tôi mà bịa đặt về dáng vẻ vốn có của người mẹ ruột của tôi, ông ấy nói bà không phải là người phụ nữ ác độc.”

Lộ Phân Phân không thể chịu đựng được nữa: “Từ nhỏ đến lớn, mỗi một bạn nam ở bên cạnh tôi, mỗi một người, đều bị bà dùng những lời lẽ cay đắng nhất để sỉ nhục. Bà xem thường bọn họ không phải vì muốn tốt cho tôi, mà bà chỉ là muốn khống chế tôi, muốn tôi gả cho những người giàu có để củng cố địa vị của bà trong giới phu nhân.”

U Dĩ Đồng khóc nức nở nói: “Mẹ biết sai rồi. Bé Ngoan, mấy năm nay mẹ luôn cố gắng thay đổi, làm cho mình trở nên ôn hòa hơn, không nên quá gay gắt. Mẹ biết mẹ có lỗi với bố con, cũng có lỗi với con, nhưng mẹ không thể chấp nhận sống những ngày khó khăn từ thiên đàng xuống thẳng địa ngục. Mẹ chỉ hy vọng lúc còn sống sẽ có được sự tha thứ của con.”

Lộ Phân Phân kéo số này vào danh sách đen một lần nữa.

Cô thật sự có một người mẹ thiện lương, nhưng người mẹ đó chỉ tồn tại trong những câu chuyện năm xưa mà bố cô đã tạo ra.

Biết được những hành vi năm đó của u Dĩ Đồng đối với Minh Thì Tiết, Lộ Phân Phân cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, bỗng nhiên không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của bệnh tật, anh nhất định đã lấy hết dũng khí mới dám đi tìm cô, kết quả gặp phải điều nhục nhã như vậy.

Khó trách anh cũng không dám tới gần cô nữa, chỉ dám nhìn từ xa.

Lộ Phân Phân nghĩ thầm, nếu như Minh Thì Tiết còn thích cô, thì lần này, cô sẽ chủ động.

Lộ Phân Phân không chắc Minh Thì Tiết thích Lộ Phân Phân trước kia hay không, hay là có một chút thích cô bây giờ.

Thế nhưng, anh không thích ăn thức ăn thanh đạm, cũng không thích ăn cháo, trước kia còn thường xuyên làm việc suốt đêm, vì cô, anh làm việc và nghỉ ngơi trở nên có quy luật. Để cùng cô dưỡng dạ dày, anh đã từ bỏ tất cả sở thích của mình.

Có phải chứng tỏ, anh vẫn rất thích cô?

Trong lòng có người thích, dường như tinh thần người ta càng trở nên đặc biệt mẫn cảm đa nghi, rõ ràng chỉ vấn đề rất đơn giản, Lộ Phân Phân thế nào cũng không tìm được đáp án.

Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là Lộ Phân Phân trước đây xứng đáng được yêu hơn. Chỉ cần cô trở về là chính mình, trở về thành Lộ Phân Phân dũng cảm kia, Minh Thì Tiết sẽ tiếp tục thích cô.

Lộ Phân Phân gửi tin nhắn trong nhóm, nói có việc nên đi trước.

Cô hít một hơi thật sâu, cất điện thoại đi.

Khi quay người lại, cô đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc bên kia cầu.

Minh Thì Tiết đứng ở đầu cây cầu, chiếc áo gió màu đen bị gió thổi phồng lên, hình bóng của anh bị đèn đường kéo dài, ngã xuống dưới chân cô.

Lộ Phân Phân bước nhanh về phía anh, đi đến vị trí cách anh nửa thước thì mới dừng lại, chậm rãi tới gần, thẳng đến khi bóng hai người đổ chồng lên nhau.

Minh Thì Tiết nhìn thấy chiếc khăn choàng mỏng manh trên vai cô, đang muốn cởi áo khoác ra cho cô, nhưng một giây sau đã bị cô nhào vào lòng.

Cánh tay của anh dừng lại trong không khí, sau đó trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Lạnh?”

“Ừm.” Lộ Phân Phân vùi mặt vào trong ngực anh, hít hít mũi: “Anh ôm chặt một chút.” Cô rất thích vòng tay của anh, mạnh mẽ, rộng rãi, đặc biệt khiến cô có cảm giác rất an toàn.

Minh Thì Tiết quấn cô vào trong áo gió, che kín mất cái đầu nho nhỏ.

Lộ Phân Phân nằm sấp trên ngực Minh Thì Tiết, đầu chui ra ngoài, cô ngẩng đầu: “Em có chuyện muốn nói cho anh biết.”

Minh Thì Tiết rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô, ôn thanh nói: “Được.”

“Em hình như…” Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, giọng nói của cô ấm áp, dịu dàng, lại có một chút sự kiêu ngạo: “Thích anh.”

Minh Thì Tiết rõ ràng có chút ngẩn người trong chốc lát, giống như không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Anh đè ép hơi thở của mình: “Nói lại lần nữa.”

“Em hình như… Dường như cũng không phải hình như. Chính là, em thích anh. ” Lộ Phân Phân thoải mái thừa nhận: “Chính là,…” Cô nhìn anh, đôi mắt đen nhánh sáng như một bầu trời đầy sao: “Bây giờ em,…em vẫn không thể theo đuổi anh.”

Đôi mắt Minh Thì Tiết tỏa ra ánh sáng, tinh tế như băng tuyết, khóe miệng anh nhếch lên, thì thào nói: “Theo đuổi anh sao.”

“Ừm!” Lộ Phân Phân hoàn toàn loại bỏ hết sự trói buộc đối với mình.

Cô phải quay trở lại là Lộ Phân Phân thẳng thắn dũng cảm đó.

“Chờ em trả hết toàn bộ số tiền em đã nợ anh.” Cô đảm bảo: “Em sẽ thổ lộ với anh.”

Minh Thì Tiết nói: “Được.”

Không biết có phải vì gió đêm quá lạnh hay không, giọng nói của anh nghe có chút run rẩy.

“Anh cũng có thể từ chối em.” Trong lòng Lộ Phân Phân có chút thấp thỏm, nhưng cô đã không còn đường lui rồi:

“Nhưng em vẫn sẽ giữ đúng lời hứa.”

Minh Thì Tiết nói: “Được.”

Lộ Phân Phân lưu luyến rời khỏi vòng tay của Minh Thì Tiết, dặn dò anh: “Anh nhất định phải chờ em.”

“Được.”

Như là một loại cảm xúc phóng thích, Lộ Phân Phân lùi lại hai bước, hét lớn lên: “Hứa với em, anh không được chấp nhận những người khác!”

Giọng nói có chút run rẩy của Minh Thì Tiết bị gió đêm cuốn vào lỗ tai của Lộ Phân Phân.

“Anh chờ em.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.